Chương 2: Tạm biệt đời sinh viên-P2

Vừa ngồi vào máy tính được 15p thì Moon từ ngoài cửa lao thẳng vào chỗ máy tính Lâm Linh đang ngồi, cũng không cần dừng lại tìm kiếm xem Lâm Linh đâu, như là biết trước Lâm Linh chắc chắn sẽ ở đó.

“Linh Linh, cậu giúp tớ, lần này cậu phải giúp tớ hả giận, cậu phải cho tên này nhục mặt không dám ló đầu ra ngoài đường cho tớ, thật tức chết tớ, Linh cậu phải giúp tớ!!!” Moon nhìn Lâm Linh bằng ánh mắt ủy khuất xen lẫn van nài, và tức giận, làm Lâm Linh lạnh cả người. Lâm Linh còn lạ gì cái thù mà Moon đang nói tới này nữa? Biết thế nhưng cô vẫn vờ hỏi,

“Thì cậu phải nói là giúp gì thì tớ mới biết mà giúp chứ? Mà tớ không giúp không công đâu đấy.”

“Được rồi, 5 cái xúc xích, 2kg xoài xanh, ok?”

“Có phần tớ nữa không?” Hướng Tuyết đang nấu cơm, Bom đang ôm quyển sách mới mượn được ở thư viện nghe thấy xúc xích và xoài xanh thì 2 mắt mở to long lanh.

“Chỉ cần Linh Linh giúp tớ vụ này tớ mời cả phòng luôn.”

“Linh Linh!!” Hai người kia nghe thấy vậy đồng thanh, nhìn Lâm Linh với ánh mắt cún con.

“Thật ghê quá đi. Thu cái bộ mặt đó của các cậu lại đi.” Nhìn bạn cùng phòng của mình 2 mắt long lanh ngập nước, lại còn gọi tên Lâm Linh thân thiết như vậy làm Lâm Linh mao cốt tủng nhiên. Ngoắc ngoắc Moon, Lâm Linh lên giọng,

“E hèm, có chuyện gì nói bản cô nương biết, bản cô nương sẽ giúp ngươi chủ trì công đạo, miễn đừng quên lời hứa của nhà ngươi là được”

“Tớ chắc chắn giữ lời hứa.” Moon mừng ra mặt chỉ hận không thể chạy lại ôm hôn Lâm Linh. Rồi cô kể cho Lâm Linh nghe mối thù của cô,

“Cậu giúp tớ chừng trị Lữ Khiêm, hắn giám bắt cá 2 tay với tớ, đã thế hôm nay hẹn tớ đi uống nước chẳng qua là muốn nói lời chia tay với tớ, lại còn ngang nhiên mang theo con bồ mới, rồi ôm ấp bồ mới trước mặt tớ, làm tớ nuốt không trôi cục tức này, Linh! cậu phải giúp tớ hả giận!” Moon lắc mạnh tay Lâm Linh, cô thật tức mà, dám cả gan đối Moon đại tiểu thư là cô đây như thế, cô tuyệt không tha cho hắn.

“Không phải lần trước chia tay Lý Á Khanh cậu cũng làm thế còn gì?” Lâm Linh khinh bỉ nhìn Moon, thật không hiểu cô nàng này nghĩ gì? Thay bồ như thay áo, lại còn bày đặt ủy khuất với cô nữa chứ?

“Nhưng tớ không cam lòng, tớ đối xử với người khác như thế được nhưng người khác thì không được đối xử với tớ như thế? Thế còn gì là Moon quyến rũ nữa?”

“Thật mặt dày, bỉ ổi!” Ba người Lâm Linh, Hướng Tuyết, Bom không hẹn mà cùng thốt lên đầy khinh bỉ.

“Đừng nhìn tớ như thế mà, các cậu không thấy bọn chúng đáng nhận như thế sao? Suốt ngày ăn chơi đua đòi, cậy có tí nhan sắc, tiền bạc mà vênh váo không coi ai ra gì, coi con gái không đáng một xu, tớ chỉ giúp mọi người trả thù thôi mà?” Moon phân trần, cô cũng chỉ là giúp lấy lại phong độ cho chị em phụ nữ thôi, sao lại nhìn cô khinh bỉ như thế? Thật ủy khuất mà!

Suy nghĩ một hồi 3 người nhìn nhau gật đầu, Lâm Linh đại diện nói,

“Thôi được, vì danh dự chị em phụ nữ, tớ giúp cậu. Dù sao cũng đang nhàm chán, không có việc gì làm bản cô nương sẽ giúp cậu.”

“Hura, vậy bây giờ luôn đi, tớ thấy 2 người họ đang ngồi trong 747”

“Được, chúng ta cùng đi xem trò vui, lần này cậu phải cho mọi người “xả” nha?” Bom đề nghị, ánh mắt sáng rực. Ôi cứ nghĩ đến mấy trò mà Lâm Linh nghĩ ra để trả thù lại sướиɠ hết cả người. Cả bốn không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười gian trá.