Quyển 1 - Chương 1: Tạm biệt đời sinh viên - P1

“LÂM LINH!!!”

“Hihi, đại tỷ!”

“Vứt cái bộ mặt chó còn chê của cậu đi!”

“Sao cậu lại nói thế chứ? Dù gì tớ cũng xinh đẹp chứ bộ!”

“Vâng! đẹp KINH!”

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Lâm Linh cao giọng hỏi Hướng Tuyết, cô bạn cùng phòng của mình với ánh mắt giảo hoạt.

“Cậu còn cao giọng hỏi tớ có chuyện gì à? Cậu thử nói xem tại sao tớ lại lau nhà?”

“Cậu lau nhà thi có liên quan gì đến tớ?” Lâm Linh lấp liếʍ, mắt lơ đễnh nhìn đi chỗ khác

“Không phải hôm nay cậu lau nhà sao?” Hướng Tuyết tức khí khi nhìn thấy thái độ giả ngơ của Lâm Linh.

Không giả ngơ được nữa, Lâm Linh bắt đầu cố kéo vãn tình thế,

“Thì đúng là tớ, nhưng lúc nãy tớ bận, tớ chẳng nhờ cậu, cậu đã đồng ý giúp tớ rồi còn gì?” Lâm Linh chớp chớp đôi mắt tròn xoe của mình nhìn Hướng Tuyết. Cô thật vô tội nha, rõ ràng lúc đó đã cười rất mãn nguyện đồng ý giúp cô lau nhà rồi, giờ lại nổi nóng với cô là sao? Thật là ủy khuất mà.

“Có thật là cậu nhờ tớ? Có thật là cậu không dùng mánh khóe gì để nhờ tớ? Cậu có dám thề là cậu không dùng cái ánh mắt “mê hoặc chúng sinh” chết tiệt kia của cậu để nhờ tớ?” Hướng Tuyết tức giận sáp lại gần Lâm Linh chất vấn. Cô thật tức chết mà, cậy mình có khả năng thôi miên qua ánh mắt mà lợi dụng bọn cô làm giúp việc vặt trong khi mình thì bận… đọc truyện. Thật không nuốt trôi cục tức này.

Hì hì. Lâm Linh cười lấy lòng chạy lại quạt mát, bóp vai cho Hướng Tuyết, thái độ vô cùng chân chó

“Cậu hạ hỏa, là tớ sai, tớ không tốt, tớ không nên ủy khuất cậu, khiến cậu vất vả, làm ảnh hưởng đến nhan sắc của cậu, làm thô giáp đôi tay ngọc ngà, mềm mại chỉ để lướt trên bàn phím này. Là tớ không tốt, tớ sai! Đừng giận tớ được không?” Lâm Linh uốn bảy tấc lưỡi để giúp mình thoát nạn. Đừng đùa nha, Hướng Tuyết nhìn hiền lành thế thôi, cậu ấy mà nổi giận lên thì… Lâm Linh nhẹ lè lưỡi, cô không dám nghĩ nữa đâu. Thôi thì, phải hi sinh tí vậy.

“Thế này đi, tớ mời cậu đi ăn xúc xích chịu không?”

Hướng Tuyết uống xong cốc nước, vai vì lau nhà mệt lả cũng vừa được bàn tay ma thuật của Lâm Linh xoa dịu, hơn nữa Lâm Linh lại nhắc tới xúc xích làm cô không tự chủ được nuốt nước miếng cái ực. Xúc xích đấy, món ăn ưa thích của bọn cô đấy, miếng ăn đưa tới miệng mà không nhận chỉ có thể là kẻ điên. Nhưng dù sao vẫn phải làm cao, mấy khi được ăn không đâu? Nghĩ thế, cô vênh mặt lên, không thèm nhìn Lâm Linh.

Nhận thấy tia do dự trong mắt Hướng Tuyết, Lâm Linh lại nã đạn,

“Cũng đã lâu rồi không ăn xúc xích, dạo này sắp thi nên vất vả nhiều, không có thời gian nghỉ ngơi, như vậy đi, tối nay tớ và cậu ra chỗ cũ, tớ mời cậu ăn xúc xích?”

“5 cái?”

“Ực,thì 5 cái” Ôi tiền của tôi, Lâm Linh kêu thầm trong lòng.

“Thêm 5 lạng xoài rầm?” Hướng Tuyết mặc cả, mấy khi được hưởng phúc lợi đâu.

”Ừm thì thêm 5 lạng xoài rầm” Lâm Linh chua xót đồng ý, ôi tiền của mình, thật là khổ mà,vẫn biết không nên động vào Hướng Tuyết, nhưng lúc đó trong phòng không còn ai, Bom thì lên thư viện, Moon thì đi hẹn hò. Mà truyện thì lại đang đến cao trào không thể dứt ra được nên phải dùng đến “cầu thủ dự bị”, ai ngờ!! hức.

“Trước khi đi thi tớ sẽ nói câu slogan của tớ với cậu nữa được chưa? Giờ thì đi lau nhà tiếp đi? Sắp đến giờ nấu cơm của cậu rồi đấy?” Lâm Linh bổ sung thêm. Dù gì thì cũng mất tiền của cô, lại phải nói thêm câu may mắn nữa, phải được gì chứ, không thể chịu thua lỗ được.

“Được rồi, tớ đi lau nhà tiếp, nhớ lời hứa của cậu đấy” Hướng Tuyết phấn khích đi lau nhà. Là câu slogan của Lâm Linh đó, không biết cô có khả năng đặc biệt gì mà chỉ cần trước kỳ thi hay có việc gì lo lắng chỉ cần câu “thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng” của Lâm Linh là y như rằng kết quả ok luôn, việc lo lắng cũng sẽ không có gì mà đáng ngại, thật đáng yêu mà. Đúng lúc đó Bom đi thư viện về, thoáng nghe thấy câu slogan cũng hưng phấn chạy lại kéo áo của Lâm Linh năn nỉ,

“Linh nhi, cậu cũng nói câu đó với tớ hôm thi nha? Tớ thực lo muốn chết! Mấy môn kỳ này tớ học không vào! Nha? Linh Linh!”

“Đừng mè nheo với tớ, đâu phải ai tớ cũng nói câu đó được đâu, phải có linh cảm chứ!” Lâm Linh đả kích Bom tại trận.

“Nhưng…” Cả nửa ngày trời Bom cũng không biết nhưng cái gì.

“Đừng nói nữa, tớ phải đọc truyện nốt, đừng phiền tớ nữa.”­