Chương 7: Góc Nhìn Của Công

Tôi không ngờ Phương Trí lại đến Cát Châu, còn gặp Kỷ Hoài dưới tình huống như vậy.

Tôi giành tìm y tá cho ông ta trước Kỷ Hoài.

Chớp mắt ông ta đã ở bệnh viện được một tuần rồi, y tá gọi điện thoại cho tôi nói mỗi ngày ông ta vừa tỉnh dậy đã ồn ào muốn gặp tôi.

Cách hơn một tuần, tôi lại đi đến bệnh viện.

Lúc tôi đến y tá đang lau người cho ông ta.

Tôi cho ông ta ở trong phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện, cần cái gì cũng có, đầy đủ tiện nghi.

Nhìn thấy tôi đi vào, hai mắt ông ta sáng lên, lập tức bày ra vẻ cha già lên mặt quát lớn: "Mẹ nó mày còn biết đến à! Trong mắt mày còn có người cha ruột này không? Đợi đến bây giờ mới nhớ tới đến thăm tao!"

Tôi không để ý tới ông ta, kỳ lạ hỏi ý tá kia: "Ông ta không bị tê liệt, động đậy được cũng đi đứng được, sao cô lại giúp ông ta lau người?"

Y tá kia cũng chỉ là cô gái mới hai mươi tuổi đầu, nghe tôi hỏi như vậy, lập tức bày ra vẻ ấm ức nhìn Phương Trí đang chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ trên người, muốn nói lại thôi.

Tôi đột nhiên hiểu ra.

Tuy rằng lão già này đã già rồi, phát phì rồi, cũng không làm ăn được gì nữa, nhưng chuyện này cũng không ngăn cản được ý muốn quấy rối người khác của ông ta.

Đáng chết.

Tôi bước lên vài bước, kéo chăn che khuất cả người toàn thịt gai mắt của ông ta lại.

Tôi nói với y tá: "Người thuê cô là tôi không phải ông ta, nếu sau này ông ta lại yêu cầu cô làm loại chuyện này, không cần để ý đến tới ông ta, làm tốt những chuyện cần làm là được rồi."

Phương Trí tức giận đến mặt đỏ lên, ngực phập phồng, chỉ vào người tôi mắng to, nước bọt của ông ta phun tung toé đầy trời: "Mẹ mày! Mày có ý gì."

Trò giỏi hơn thầy con giỏi hơn cha, rõ ràng hiện tại ông ta biết mình đấu không lại tôi nữa cho nên chỉ biết mắng mẹ tôi mà thôi.

Tôi không để ý đến ông ta, tiếp tục nói với y tá: "Tôi sẽ lắp camera theo dõi trong phòng. Nếu như cô thật sự sợ hãi không muốn làm nữa cũng được, tôi sẽ bồi thường phí tổn thất tinh thần cho cô. Là do tôi sơ sót, đã làm cho cô khó chịu rồi. Thật sự xin lỗi. Để bồi thường, tôi sẽ trả gấp đôi tiền lương."

Y tá đứng lên, vẻ mặt cảm kích, liên tục nói "Không cần".

Tôi để cho cô ta đi ra ngoài tản bộ hít thở không khí một lát.

Chờ sau khi y tá rời đi, tôi mới gọi điện thoại cho Kỷ Hoài.

Phương Trí thấy tôi xem ông ta như không khí, cầm lấy trái táo đầu giường ném về phía tôi.

Tôi không thay đổi sắc mặt tránh đi.

Kỷ Hoài ỏ đầu dây bên kia nghe được tiếng động, căng thẳng hỏi: "Làm sao vậy? Chỗ anh có tiếng gì đó?" Đại khái em ấy nhớ đến Phương Trí có khuynh hướng bạo lực, lập tức nói: "Em qua đó ngay, anh đừng cúp điện thoại." Sau đó trong điện thoại vang lên một loạt tiếng đồng và tiếng bước chân.

Phương Trí bắt đầu nổi điên, quơ lấy bình hoa lớn bằng nửa cánh tay người tiếp tục ném về phía tôi.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Kỷ Hoài, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cố ý không trốn.

Bình hoa đập vào sau đầu tôi, sau đó rơi thảm, phát ra một tiếng trầm đυ.c, không vỡ.

Một dòng chất lỏng chậm chạp chảy lướt qua trán của tôi, chảy qua mắt và hai má của tôi, không chảy vào áo.

Tôi che loa của di động lại, chậm rãi đi đến trước giường ông ta.

Máu chảy tới khóe miệng, hơi ngứa ngứa.

Tôi liếʍ liếʍ.

Vị rỉ sắt lan tràn ra trên đầu lưỡi.

Ông ta nuốt nước bọt, lui về phía sau, hai mắt trừng lớn.

Tôi nghiêng người, cúi tới gần ông ta, có chút khó hiểu: "Ông đang sợ? Sợ cái gì?"

Ông ta không nói lời nào, tránh né tầm mắt của tôi, xốc chăn lên muốn xuống giường.

Tôi kéo lấy đỉnh đầu đã thưa thớt tóc của ông ta, không cho ông ta động đậy, nhẹ giọng trấn an: "Cha già kính yêu của tôi, không phải ông nháo nhào muốn gặp tôi sao? Giờ lại trốn?" máu chảy xuống từ trên đầu tôi nhỏ lên mặt ông ta.

Da mặt của ông ta run lên, không dám động đậy, nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy khinh thường của tôi.

Tôi buông tay ra, rút khăn tay bên cạnh nhẹ nhàng lau máu trên mặt ông ta.

"Chờ ngài xuất viện rồi, tôi sẽ đích thân đưa ngài về quê."

"Không được! Mày không thể làm vậy!" Ông ta kích động: "Tao từ xa tìm tới đây mà mày lại đối xử với tao như vậy? Hiện tại mày giàu có như vậy mà không chịu phụng dưỡng cha ruột của mày?"

Tôi mỉm cười: "Nếu ngài cảm thấy nhà ở quê không tốt nữa, tôi cho ngài tiền mua cái biệt thự, nếu lười làm việc nhà, tôi sẽ thuê cho ngài mấy người giúp việc, nếu ngẫu nhiên ngài muốn đi du lịch, tôi sẽ mua vé khoang hạng nhất cho ngài..."

Ông ta chen ngang vào: "Tao không quay về!"

Nụ cười trên mặt tôi dần dần biến mất.

Dường như ông ta đã tỉnh táo lại: "Hiện tại là xã hội pháp chế, mày khó lòng mà buộc tao trở về!"

Trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Tôi không hề để ý tới Phương Trí, cúp điện thoại.

Tôi vừa mới mở cửa ra đã thấy được Kỷ Hoài.

Em còn mặc áo blouse trắng, thở hổn hển, em cũng vừa mới buông di động xuống đang nâng một chân lên chuẩn bị đạp cửa ra.

Lúc nhìn thấy một đầu đầy máu của tôi, Kỷ Hoài ngơ ngác.

Em không kịp hỏi tới trong phòng đã xảy ra chuyện gì chỉ luống cuống tay chân đỡ tôi đi băng bó.

Ý thức của tôi dần không rõ, bắt đầu xuất hiện bóng chồng, trong mắt tôi chỉ còn đôi mắt đỏ hồng của Kỷ Hoài.

Chân tôi đột nhiên bay lên không.

Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa la lên "trời ….".

Sau đó phát hiện do Kỷ Hoài thấy tôi đi cũng không xong nên bế tôi lên.

Là bế kiểu công chúa.

Đệch! người ôm tôi là Kỷ Hoài, làm sao tôi có thể tính tới nước đi này.

Đừng nói, tuy rằng hem ấy thấp hơn tôi vài centimet nhưng ôm thật sự vững chắc, làm cho tôi rất có cảm giác an toàn.

Ờ, người yêu mạnh mẽ thật chết tiệt.

Nhìn thấy Kỷ Hoài vội trước vội sau, tôi có chút hối hận.

Hối hận sao lúc ấy không né bình hoa đi.

Lúc Kỷ Hoài thoa thuốc băng bó cho tôi tay của em ấy vẫn luôn run run, luôn miệng hỏi mình có làm tôi đau không. Còn tôi ngồi trên chiếc giường bệnh nhỏ hẹp, không hề mất kiên nhẫn trả lời: "Anh không đau".

Giọng nói của em cũng run lên.

Đột nhiên một giọt nước nhỏ xuống quần tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt ướt sũng đầy nước mắt của Kỷ Hoài, hốc mắt của em ấy hồng thấu.

Nhìn thấy tôi động đậy, em cau mày kéo tôi: "Đừng nhúc nhích!" Vì mang theo tiếng khóc nức nở nên tôi không hề có chút cảm giác bị trách cứ nào ngược lại giống như em đang làm nũng.

Tôi ngồi không nhúc nhích, nhìn em: "Tiểu Hoài..."

Em che miệng tôi lại: "Bây giờ anh đừng nói chuyện."

Kỷ Hoài băng bó vết thương xong, thả băng gạt trong tay xuống sau đó em nhẹ nhàng hôn lên ngón tay đang chặn ở miệng tôi.

Tôi chỉ cách em ấy khoảng cách một ngón tay.

Kỷ Hoài không phải người hay chủ động, ít nhất lúc tôi theo đuổi em ấy là vậy. Chuyện chủ động nhất mà em ấy làm cho đến nay là sáng sớm hôn lên trán tôi.

Tôi không biết em đang bảo thủ hay đơn giản chỉ là thẹn thùng.

Hiện giờ mặt của Kỷ Hoài gần trong gang tấc. Tôi có thể thấy rõ từng sợi lông mi dài cong cong của em đang rủ xuống, còn có làn da trắng trắng mềm mại của em.

Tôi giống như một kẻ chưa từng trải sự đời, trong lòng tôi kích động muốn hoảng rồi, không dám động đậy dù chỉ là một chút, sợ quấy rầy đến thời khắc Kỷ Hoài chủ động hiếm có này.