Chương 6: Góc Nhìn Của Thụ

Buổi sáng đúng sáu giờ đồng hồ báo thức vang lên.

Tôi vươn tay sờ soạng tìm chiếc đồng hồ báo ở trên đầu giường sau đó vỗ "bốp" một cái.

Rốt cuộc nó cũng im lặng.

Tối hôm qua anh ấy ở lại chỗ tôi, hiện tại đang ngủ ngay bên cạnh tôi, anh nghe đồng hồ báo thức vang lên cũng chỉ giật giật đầu sau đó tiếp tục ngủ.

Cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng tối hôm qua chúng tôi ôm nhau chặt kín trên giường, vừa tỉnh ngủ đã mỗi người mỗi nơi rồi, cách nhau thật xa.

Phía dưới của tôi còn có chút nóng lên.

Trước khi tôi đi làm phía đã đặt sẵn bữa sáng lên bàn cho anh ấy, lại hấp tấp vọt tới trước phòng ngủ, mở ra môn rón ra rón rén đi đến bên giường, cúi người xuống khẽ hôn lên trán anh một cái.

Ngắm khuôn mặt vô hại thuần khiết của bạn trai lúc ngủ.

Tôi nhịn không được lại hôn thêm một cái.

Mỗi ngày đều trầm mê mĩ nhan thịnh thế của bạn trai.

Tôi tới bệnh viện đi vào văn phòng của mình, còn ngồi chưa kịp nóng ghế đã có người gọi tôi đi cấp cứu cho một nạn nhân bị thương nặng trong vụ tai nạn ô tô.

Tôi vô cùng lo lắng chạy tới phòng cấp cứu.

Người nằm trên bàn giải phẫu là một ông chú hơn năm mươi tuổi, cả người ông ta đều là máu.

Chờ đến lúc tôi cướp được người từ trong tay tử thần về đã là một tiếng rưỡi sau.

Cả người tôi đầy mồ hôi đi ra khỏi phòng cấp cứu lại gặp được một người tôi không ngờ tới.

Người nhà canh giữ ngoài cửa cư nhiên là người yêu của tôi.

Anh ấy nhìn tôi tháo khẩu trang xuống, sắc mặt không chút thay đổi kêu tôi một tiếng: "Tiểu Hoài."

Tôi ngạc nhiên, không nghĩ tới anh ấy là người nhà của ông chú kia.

Theo thủ tục của công việc hằng ngày, trước tiên tôi giải thích: "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng phải nằm trong phòng theo dõi riêng quan sát trị liệu một thời gian mới chuyển qua phòng bệnh bình thường..."

Bạn trai chỉ nhìn tôi, không phản ứng.

Tôi không biết anh ấy bị làm sao, tôi còn có việc phải làm không thể ở lâu, đành phải nghiêng người để cho anh vào: "Anh vào xem đi."

Tôi còn phải theo dõi vài người bệnh, chạy tới chạy lui tới giờ tan tầm mới có thời gian chạy tới phòng bệnh của ông chú kia.

Nhưng bạn trai tôi không còn ở đó, người canh giữ ở đó là Dương Nghĩa Sâm.

Anh ta có chút câu nệ, chỉ chỉ ông chú đang mê man trên giường bệnh, nói: "Đây là cha của anh Phương."

Tôi khϊếp sợ đứng tại chỗ không nhúc nhích, không biết nên phản ứng như thế nào.

Dương Nghĩa Sâm còn nói: "Đêm nay, tôi ở lại đây, chăm sóc chú Phương."

Phương Tự Bạch từng nói với tôi về cha Phương một lần.

Anh ấy nói cha mình đang dưỡng lão ở một trấn nhỏ ở tây nam.

Sau đó anh cũng không nói gì thêm.

Thái độ của anh lạnh lùng đến mức làm cho tôi hoài nghi mâu thuẫn về gia đình anh nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Tôi ôm một bụng nghi vấn, còn muốn hỏi Dương Nghĩa Sâm một vài chuyện, điện đã thoại vang.

Là anh ấy gọi tới.

Anh ấy nói đang ở nhà tôi chờ tôi, muốn tôi tan ca nhanh trở về nhà, giọng nói của anh vẫn dịu dàng như trước, nhưng giống như đang chất chứa điều gì.

Tôi không biết.

Tôi an ủi anh ấy rằng cha của anh chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, bổ sung máu là có thể bình phục.

Anh chỉ "ừm" một tiếng.

Tôi lại hỏi anh sao cha anh đến đây mà không nói với tôi một tiếng.

Anh ấy không đáp chỉ thúc giục tôi về nhà nhanh lên, sau đó cúp điện thoại.

Có một loại cảm giác kỳ lạ không nói nên lời dâng lên.

Lúc tôi về đến nhà anh đang ngồi trên sô pha, đặt một cái laptop trên đầu gối, đeo một cặp kính gọng vàng, cả người toát ra vẻ nhã nhặn điềm tĩnh.

Nhìn thấy tôi, anh cười đứng lên vừa giúp tôi cởϊ áσ khoác treo lên vừa nói: "Anh đã nấu cơm rồi, em đi rửa tay đi rồi ăn cơm."

Đột nhiên tôi nghĩ đến mấy từ vợ hiền dâu thảo.

Nhưng nhìn lại bạn trai cao gần mét chín bên cạnh, tôi vội vàng lắc lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ không đâu này.

Không khí trên bàn cơm có hơi quá mức im lặng, trông anh có vẻ không muốn nói gì.

Vài lần tôi muốn lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Đợi đến lúc anh tắm rửa xong đi ra, rốt cuộc tôi cũng tìm được cơ hội hỏi: "Sao anh lại không nói với em cha anh tới đây?"

Trên mặt anh ấy vẫn nở nụ cười nhẹ: "Ông ta cũng không có nói với anh, anh cũng không biết chuyện này mà."

Anh lên giường, chậm rãi tới gần tôi.

Tôi không hề nhận thấy được nguy hiểm đang ở tới gần, vẫn đang mãi bất ngờ vì chuyện gặp cha mẹ trong tình huống không chuẩn bị trước này: "Ở bệnh viện em cũng có thể chăm sóc cho chú ấy, nhưng mà cũng không hợp lý lắm, hay là em thuê y tá nha. Đúng rồi, chú cần bổ máu, ngày mai em đi mua chút đồ bổ máu cho chú ấy."

Anh ấy gối đầu lên bụng tôi, hai tay ôm lấy thắt lưng của tôi, nghe vậy cũng chỉ ừ một tiếng, hình như anh có chút không vui.

Tôi an ủi: "Đừng lo lắng, ngoại trừ mất máu quá nhiều những vết thương khác của chú không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể xuất viện."

Không khí im lặng hơn mười giây.

Bỗng nhiên bạn trai nói: "Em có biết vì sao cha mẹ anh ly hôn không?"

Tôi nghiêm túc hỏi lại: "Vì sao?"

"Bởi vì ông ta bạo lực gia đình."

Cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao thái độ của anh ấy với cha mình lại kỳ lạ như vậy rồi.

"Mỗi lần tâm trạng không tốt ông ta sẽ đánh người, năm anh tám tuổi thiếu chút nữa bị ông ta đánh chết, nằm trước cửa nhà nửa chết nửa sống, sau đó hàng xóm không đành lòng nên kêu xe cứu thương."

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nghe không ra buồn vui, hoàn toàn khác với tâm trạng của tôi.

Đơn giản một từ "đau lòng" sao có thể nói lên được nỗi lòng của tôi lúc này.

Tôi ôm lấy đầu của anh, chóp mũi bắt đầu chua xót, rất nhiều câu an ủi đã đến đầu môi nhưng tôi lại cảm thấy nói cái gì cũng không có ích, tôi như bị mắc xương cá, trong lòng dâng lên một loại cảm giác vô lực.

Bạn trai ngẩng đầu, nhìn tôi chăm chăm, giống như đang đợi tôi nói gì đó.

Một người ăn nói vụng như tôi, chân tay luống cuống.

Anh ấy tiếp tục nói: "Hiện tại anh rất khó chịu, rất cần an ủi. Cho nên, chúng có thể làʍ t̠ìиɦ không?"

Tôi hận không thể cho anh tất cả, vội vàng đáp ứng: "Đương nhiên là... Cái gì? Anh nói cái gì?" Nói đến một nửa, tôi mới phản ứng lại, hoài nghi mình ù tai.

Anh ấy lặp lại từng tiếng một, rất rõ ràng: "Anh nói, chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi, có thể chứ?"

Nói thật tôi không quá nguyện ý.

Từ lần đầu tiên thuê phòng cho tới nay, chúng tôi vẫn không làm với nhau nữa.

Tôi có bóng ma.

Cho dù anh ấy qua đêm ở chỗ tôi, chúng tôi cũng đơn giản đắp chăn nói chuyện phiếm.

Anh ấy rất lịch thiệp, thấy tôi có vẻ không muốn, anh vội vàng nói: "Em không muốn thì thôi. Không sao cả."

Tôi ở nhìn thấy vẻ mất mác và buồn tủi khó nén trong mắt anh.

Lòng tôi lập tức mềm nhũn, đầu nóng lên, thay đổi suy nghĩ: "Đương nhiên là được, em đồng ý, anh muốn làm gì em cũng được."

Thật sự là bắt đầu một màn tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não không có tiền đồ.

Thậm chí tôi còn lo lắng hỏi anh lúc nào cần chuẩn bị mấy thứ cần dùng kia.

Anh vừa hôn tôi vừa thò một tay vào trong qυầи ɭóŧ của tôi, sau đó cởi luôn quần ngủ của tôi xuống một lượt.

Tay kia của anh ấy vói vào áo ngủ của tôi, vuốt ve thắt lưng của tôi.

Ngứa ngứa, tê dại. Hai cơ thể ấm áp chạm vào nhau tạo ra cảm giác kỳ diệu làm cho người ta phát nghiện.

Tôi mở chân ra.

Anh khuếch trương cho tôi xong mới tiến vào.

Tôi bị l*иg ngực cực nóng của anh đè chặt xuống giường, không thể động đậy, đầu gối bị ép tới đầu vai.

Khoảnh khắc chúng tôi hòa vào nhau, tôi cảm giác được anh ấy toát ra cảm giác sung sướиɠ cùng thỏa mãn từ nội tâm, tựa như những bi thương vừa rồi đều đã trở thành hư không.

Tôi ôm lấy cơ thể đang chuyển động lên xuống của anh ấy, tôi bị anh ấy làm cho thất thần, phản ứng có chút chậm rì.

Nhưng tôi rất vui vẻ.

Bởi vì anh ấy vui vẻ.

Nhìn thấy tôi cười, anh ấy thấy kỳ lạ cắn nhẹ lên mặt tôi một ngụm, sau đó cọ cọ chóp mũi của tôi, anh dừng động tác giống như đóng cọc lại, thở gấp ở bên tai tôi, hỏi: "Cười cái gì?"

Tôi bị giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh làm cho thắt lưng tê dại một lát, lắc lắc đầu, tôi sờ sờ lưng của anh, tầm mắt chuyển tới hầu kết xinh đẹp của anh.

Cũng không biết tôi bị làm sao, ma xui quỷ khiến tôi ngửa đầu liếʍ lên nó, sau khi liếʍ xong tôi nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Tôi vừa cắn xong đã bị anh dùng sức đâm vài cái. Anh có chút không khống chế được sức lực.

Tôi chịu không nỗi, phía dưới có chút đau, nhưng vẫn chịu đựng không lên tiếng, tôi chỉ ôm chặt lấy cổ của anh, hai chân khóa chặt thắt lưng của anh lại, dùng sức kéo anh cúi xuống, trao cho anh một nụ hôn để dời đi lực chú ý.

So với lần đầu tiên thô bạo, lúc này đây anh cho tôi sự ôn nhu cùng triền miên, vành tai và tóc mai chạm vào nhau như linh hồn của chúng tôi đang hòa làm một.

Không hề ngoại dự kiến, sau khi làm xong cả người tôi không có chút sức lực nào, chỉ nằm trên giường như một bãi nước như vừa mới chạy Ma-ra-tông xong.

Tôi thấy ngón tay của Phương Tự Bạch giật giật vài cái.

Tôi nói: "Trong tủ đầu giường có thuốc với bật lửa."

Anh sửng sốt, sau đó cười cười: "Sao lại nghĩ đến chuyện mua thuốc lá? Em mua khi nào vậy?"

"Em mua hôm qua. Anh không hút à?"

Anh chỉ kéo tôi vào trong lòng, lắc đầu: "Không hút. Anh chỉ muốn ôm em một lát."

Đầu của tôi vừa vặn gối lên ngực của anh, dưới mí mắt chính là cơ bụng quyến rũ.

Tôi nhịn không được sờ tới sờ lui một chút.

Ngốc ngốc sờ soạng hai phút, cho đến khi thấy dưới cơ bụng lại nhô lên một cái lều tôi mới hồi phục tinh thần lại, mặt đỏ tim đập vội vàng rút tay về.

Lại qua hai phút, tôi thấy lều trại trước mặt vẫn nhô lên không hề có dấu hiệu biến mất, ngược lại còn lớn hơn một chút, tôi có thể nghe được hơi thở của Phương Tự Bạch bắt đầu dồn dập.

Anh vỗ vỗ vai của tôi, ý bảo tôi đứng dậy: "Anh vào WC."

Tôi xoay người đè trên người anh, không cho anh đi.

......

"Khụ khụ khụ..."

"Ngoan, nhổ ra."

"Em lỡ nuốt..."

"..."

"Sao lại, sao lại lớn nữa rồi?"

"..."

Lần đầu tiên tôi khẩu giao cho người khác, rất không quen.

Ừm... coi như một thể nghiệm mới của cuộc sống, rất mới mẻ.

Nhưng mà quá lớn quá sâu, đâm vào cổ họng rất khó chịu. Hình như tôi còn cắn đau anh ấy.

Thật áy náy.