Chương 3

Bà ta giận dữ đập mạnh vào chiếc khăn giấy lên tay tôi và nói: “Sao con không nói chuyện vậy! Con làm mẹ lo lắng muốn chết!”

"Ôi! Mẹ thật lợi hại!"

"Hả? Lợi hại cái gì cơ?" Bà ta sững sờ một lúc.

“Mẹ à, mẹ khóc giỏi thật đấy! Khóc đến nỗi khăn này vắt ra nước luôn này!” Tôi bày tỏ sự ngưỡng mộ chân thành.

Có lẽ vì những lời này khiến bà ta ngạc nhiên quá mức nên chiếc khăn tay ướt đẫm đã rơi xuống đất.

Sau đó bà ta dừng lại một chút, lại dùng tay che mặt, lại khóc lóc thảm thiết: "Thẩm Lưu Vân, sao tao lại sinh ra một đứa con gái nhẫn tâm như mày chứ!"

"Nhẫn tâm ư? Sao bà và cha không đi cứu anh trai đi? Có nhất thiết phải đẩy ta ra ngoài một cách tàn nhẫn như vậy không?” Tôi dựa vào ghế sofa, tiếp tục nói một cách bình tĩnh.

Cuốn sách này có vẻ không có logic nên những người trong đây cũng chẳng có logic gì cả.

Dù sao thì mọi người đều đang điên mà.

Nhưng anh trai "thái tử" của tôi và bạch liên hoa thuần khiết xứng đáng là nam chính và nữ chính.

Nhìn đi! Cho dù lần này tôi không đi thì họ cũng sống sót trở lại mà.

Chẳng bao lâu, bữa tiệc chỉ trích của tôi bắt đầu trong bữa tối gia đình.

Người cha Phật tử từ bi nhắm mắt lại, như thể ông ta không nỡ nhìn thứ bẩn thỉu như tôi đây.

Mẹ của nữ chính cay đắng bắt đầu bật khóc nói: "Tất cả là lỗi của tôi. Đều tại tôi không giáo dục được đứa con gái này nên mới khiến cô đối xử tàn nhẫn với nó như thế."

Thằng anh trai Thái tử này làm ra vẻ trong lòng đã rõ: "Lưu Vân, anh luôn biết mày không thích Đường Đường, nhưng không ngờ rằng mày lại rắp tâm hãm hại em ấy, xém nữa hại anh phải chết cùng."

Trong lúc nói chuyện, anh ta đập đũa xuống bàn.

Nữ chính Bạch liên hoa thuần khiết cẩn thận kéo tay áo anh ta, vừa ngồi bên hóng chuyện vui.

Tôi không thể chịu đựng được!

Tôi thực sự không thể chịu đựng được!

Cảm giác giống như đang ngồi trên kim châm, như cái gai ở lưng, như bị nghẹn ở cổ họng.

Giống như 10.000 con kiến đang bò trên người, tôi rơi vào trạng thái điên loạn, không chỉ vì kiếp trước tôi đã chết quá thảm hại mà còn vì cốt truyện quá kịch tính.

Tôi đập bàn đứng lên trên ghế điên cuồng nói: "Tại sao tôi phải thích cô ta? Phụ nữ cũng phải thích cô ta à?"

"Mày!"

"Mày cái gì mà mày? Cô ta chịu gánh cái loại vương giả ép người như anh đây tôi cảm ơn còn không hết, có cô ta giữ chặt anh nên mới bớt đi một người con gái phải chịu khổ đấy. Ngoài bạch liên hoa như cô ta ra thì ai lại chịu bị cưỡиɠ ɧϊếp, bị nhốt, bị dùng các loại cưỡng bức phi pháp cơ chứ?