Chương 2

Tôi nhìn ông ta rồi đứng dậy chắp hai tay vào nhau, nhìn còn thành tâm hơn ông ta: "Cha à! Cha là cha ruột của chúng con! Sao cha có thể chịu nổi khi đứng ở đây vậy?"

"Cha ơi! Lòng nhân từ của cha đâu rồi? Lòng từ bi của cha đâu? Lòng trắc ẩn của cha đâu?"

Tôi buồn bã hỏi ông ta.

"Ôi chao! Phật tổ có biết không? Ngài ấy có biết rằng tín đồ tưởng chừng như trung thành nhất của mình chỉ có thể đứng nhìn con trai mình gặp nguy hiểm không? Ngài ấy có biết phật tử mình muốn đẩy con gái mình vào chỗ chết không?"

Càng nói tôi càng kích động và cảm thấy vô cùng buồn bã, tủi nhục.

Lúc này, tên ngốc Thẩm Lưu Vân trong quá khứ đã chết.

Người được sống lại bây giờ là Nữu Hỗ Lộc Tử Vi Vân.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ không soi xét bản thân mình nữa mà sẽ ném vấn đề này về phía ông ta.

Đáng tiếc người cha Phật tử của tôi không phải là hoàng a mã của Tử Vi.

Ông ta không thể lĩnh hội được khả năng tiếng Trung tuyệt vời của tôi nên chỉ có thể tức giận.

Ông ta tức giận đến mức gần như không thể cầm được chuỗi hạt và nói: "Hỗn xược! Mày dám ăn nói thế với cha mày à? Còn không mau đi cứu được anh trai đi, mày còn có lương tâm không vậy?"

Thành thật mà nói, nhìn dáng vẻ thở hổn hển vì tức giận của ông ta.

Trong trái tim này của tôi!

Ngoài hạnh phúc ra thì chẳng có gì khác cả.

Tôi quay người lại, bắt chéo chân trên ghế, tiếp tục phơi nắng và nói: “Không đi! Ông là Phật tử cơ mà, ông nhờ Phật Tổ độ giùm đi!”

Tôi nghĩ có lẽ nguyên nhân của điều này là do một cuốn sách! Vì vậy, mọi người đều tương đối ngu ngốc.

Tôi chỉ là một trong số họ.

Ví dụ, tôi đã từng vâng lời họ.

Nhưng tôi cũng sẽ không sao nếu tôi không nghe họ.

Cũng giống như người cha Phật tử của tôi lúc này, ông ta chỉ niệm thêm vài câu A Di Đà rồi lại nổi giận với người mẹ vừa não yêu đương vừa hay trách móc này của tôi!

Không lâu sau khi tôi đuổi người cha Phật tử của mình đi.

Người mẹ khổ tình lại đi tới đây.

Bà ta liên tục lau nước mắt bằng khăn tay.

Vẫn là câu mở đầu như bao lần: "Lưu Vân! Mẹ cũng không còn cách nào! Xin con hãy thương xót cho người mẹ này, được không?"

Tôi tò mò nhìn bà ta.

Gia đình tôi thật sự có thể quay chương trình thực tế được đấy, mọi người đều đang diễn tốt vai trò của mình.

Theo như lời mẹ tôi thì cha tôi đã già rồi, ông ta đã gần năm mươi. Vừa nói bà ta vừa rơi nước mắt.

Tôi thấy chiếc khăn tay sắp ướt đẫm nên nhanh chóng đưa khăn giấy cho bà ta.

Hôm nay tôi muốn xem phụ nữ có thể khóc được bao nhiêu.