Khi tỉnh dậy, tôi thậm chí vẫn còn cảm giác đau đớn như bị lửa đốt.
Quản gia là dì Sở đang kể cho tôi nghe tin anh trai khốn kiếp của tôi và bạch liên hoa bị bắt cóc, bố tôi đang trên đường tới đây.
Bà ta lải nhải rất nhiều khiến tôi đau đầu, tôi nhanh chóng ngăn bà ta lại và nói: "Được rồi! Dì Sở, chúng ta làm việc quan trọng này trước đã."
“Làm gì?” Bà ta hào hứng hỏi tôi.
"Tôi đói quá, dì đi làm chút đồ ăn đi!"
“Hả?” Bà ta ngơ ngác nhìn tôi.
"Dì nấu đồ ăn cho tôi đi! Tôi đói quá! Dì ngây người ra đấy làm gì!"
Tôi rất phiền lòng, bà ta nhìn hai anh em tôi lớn lên nhưng lại quan tâm anh trai nhiều hơn.
Kiếp trước, bà ta cũng an ủi tôi bằng rất nhiều cách, bảo tôi đừng trách anh trai, bà ta nói anh trai tôi chỉ là người tâm mềm miệng cứng.
Trái tim kia có khi còn cứng hơn hợp kim titan chứ đừng nói là mềm!
Sau khi rống lên với bà ta, tôi đắp chăn bông rồi ngủ tiếp.
Đầu tôi đau quá, mọi thứ thật rối loạn, tôi đói quá, đói quá.
Bị bọn họ nhốt trong Phật đường quá lâu, gần như không ăn gì, lại bị thiêu sống đến chết.
Đây không phải là ngược văn à? Sao không ngược nữ chính mà lại ngược tôi vậy?
Khi người cha Phật tử của tôi đến, tôi đã ăn cơm xong, nằm trên ghế, bắt chéo chân để sưởi nắng.
Tôi hơi không phân biệt được thế giới này là thật hay giả.
Nhưng khoảnh khắc này, mặt trời là thật, thật ấm áp.
Tôi mở mí mắt ra một chút, học hỏi dáng vẻ của ông ta.
Ông ta đã gần năm mươi, bụng hơi nhô ra, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn và quần âu, đeo một cặp kính gọng vàng.
Ông ta cầm trên tay một chuỗi hạt hổ phách lớn. Không biết mỗi năm ông ta đã tốn bao nhiêu tiền để mua danh hiệu Phật tử này.
Bảo sao ngôi nhà này càng ngày càng xuống cấp.
Chi phí mỗi năm đều bao nuôi thủy quân hết rồi hả?
Mua tuyên truyền cho Phật tử, tuyên truyền cho thái tử, còn có cả bạch liên hoa thuần khiết kia nữa.
Đời trước tôi đã dành tất cả công sức của mình chỉ để làm việc này phải không?
Tốt! Tốt! Tốt!
Tôi không hiểu thế giới điên rồ này.
Nhưng tôi cũng có thể phát điên.
"Lưu Vân, con là em gái của Lưu Cảnh, sao con có thể chịu được mà ngồi đây vậy?"
Người cha Phật tử vừa đến đã bắt đầu giảng đạo cho tôi về việc người nhà bị bắt cóc thì nên thế nào, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn và thương xót, những người không biết thực sự cho rằng ông ta là một người cha hiền từ thương con.