Chương 23: Thận Trọng

Mấy ngày nay Giang Từ luôn suy nghĩ làm thế nào để ra khỏi Tướng phủ một chuyến, nghe hắn nói vậy mừng rỡ: “ Ta đi!”.

Bùi Diễm cười nói: “ Vậy ngươi đi thay quần áo đi”.

Giang Từ đặt bình nước vừa đun xuống dưới đất, đi vào phòng mình, chân tay loạn xạ thay bộ quần áo của người hầu, tùy tiện nhét tóc vào trong mũ, rồi ôm chiếc túi vải chạy ra ngoài, nhìn thấy bóng Bùi Diễm ở trước cửa viện, vội vã chạy tới, tới khi rời khỏi Tây viên, đến cửa Tây của Tướng phủ, nàng mới phát hiện Thôi Lượng không đi cùng, nên vội hỏi: “ Thôi đại ca không đi nghe kịch à?”.

Bùi Diễm chắp hai tay phía sau, liếc nhìn nàng: “ Huynh ấy vừa mới bị thương, cần tĩnh dưỡng”.

Nhìn thấy trước cửa Tây viên là một chiếc xe ngựa với hai gọng xe cùng mái hiên bình thường, Giang Từ cảm thấy có chút kỳ lạ. Theo Bùi Diễm bước lên xe, thùng xe không lớn, Bùi Diễm nhìn xuống thấy Giang Từ đang ôm một chiếc túi vải liền hỏi: “ Đây là cái gì?”.

“ Y phục của Tố đại tỷ, ta mang đi trả cho tỷ ấy” .

Bùi Diễm mỉm cười: “ Ai nói chúng ta sẽ đi Lãm Nguyệt Lâu?”.

Giang Từ kêu lên một tiếng “ a”, “Không phải đến Lãm Nguyệt Lâu nghe kịch sao?”.

“ Đúng là đi nghe kịch, nhưng mà không phải đến Lãm Nguyệt Lâu, ngươi tưởng ở kinh thành chỉ có Lãm Nguyệt Lâu mới có kịch hay sao? Hoa đán ở Lý Tử Viên cũng không tồi”.

Giang Từ vô vùng thất vọng, vốn tưởng có hy vọng đến Lãm Nguyệt Lâu gặp Tố Yên, muốn để tỷ ấy truyền một tin quan trọng cho mình, không ngờ lại không phải đi Lãm Nguyệt Lâu, Đột nhiên nhớ ra Thôi đại ca không đi cùng, lại nghĩ tới chỉ có một mình mình ở cùng với cua lông này, trên mặt lại nở một nụ cười: “ Tướng Gia, ta cảm thấy không thoải mái, vẫn nên không đi nghe kịch nữa?”.

Bùi Diễm nhắm mắt lại, không trả lời, nghe thấy tiếng đánh xe ngựa của phu xe ở bên ngoài, xe ngựa tiến về phía trước, Giang Từ không khỏi sợ hãi, nói: “Tướng Gia, Ta đi về Tây viên trước” . Nói xong vén rèm xe lên, định nhảy xuống xe.

Bùi Diễm mở mắt ra, tay phải nhanh chóng đưa ra, nắm lấy cổ áo Giang Từ kéo về phía sau, xe ngựa tiến về phía trước, theo đà, Giang Từ ngã vào trong lòng Bùi Diễm.

Lúc này đã là tháng mười, cuối thu, Ban ngày mưa to. Gió đêm mang theo hơi lạnh, thổi vào trong xe qua lớp rèm đã vén lên, Giang Từ mặc quần áo người hầu, có chút mỏng manh, bị gió thổi vào, không khỏi rùng mình.

Bùi Diễm khẽ cau mày, nhéo cánh tay trái của nàng, có chút không vui nói: “ Không có áo dày thì nói một tiếng, tự khắc có người mua cho ngươi, đi theo ta ra ngoài mà mặc như thế này, giống như Tướng phủ ta ngược đãi hạ nhân vậy”.

Giang Từ thoát ra khỏi lòng hắn, giương mắt nhìn hắn, tức giận nói: “ Ta cũng không phải hạ nhân của ngài” .

Bùi Diễm mỉm cười, nhàn nhã nói: “ vậy ư? Sao ta lại nhớ có người một đêm đã từng nói bên hồ Ánh Nguyệt, sẽ làm nô làm bộc để báo ơn cứu mạng”.

Giang Từ trong lòng tức giận , nhưng cũng không tiện nói ra lời lẽ sắc bén, cua lông này vô duyên vô cớ đưa nàng đi nghe kịch, chỉ sợ không có ý tốt, tính mạng nàng đang nằm trong tay hắn, không thể không nghe theo, trong đầu nàng suy nghĩ lung tung, Thân thể dần dần lui về phía sau, trong tiềm thức nghĩ phải tránh xa cua lông này mới tốt.

Bùi Diễm khịt mũi, không nói nữa, dựa vào thành xe, nhắm mắt nghỉ ngơi,

Giang Từ trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng mở lời; “ Tướng Gia!”

“ Ừ”. Bùi Diễm thấp giọng đáp lại, vẫn không mở mắt.

“ Chuyện này, ta có thể đi Lãm Nguyệt Lâu nghe kịch không? Ta chỉ muốn nghe Tố Yên tỷ tỷ hát thôi.”

“ Ngươi thật sự muốn nghe Tố Yên hát sao?”.

“ Tố Yên tỷ tỷ, người vừa đẹp, vừa tốt tính, hát kinh kịch là hay nhất, không nghe tỷ ấy thì nghe ai?”

“ Vậy ngày mai đi Lãm Nguyệt Lâu đi, Tố Yên sẽ diễn một vở kịch mới, ngày mai sẽ bắt đầu, ngày mai ta lại đưa ngươi đi nghe”.

“ Thật sao?” Giang Từ vui mừng nhấc người lên, ngồi gần vào.

Bùi Diễm mở hai mắt, mỉm cười không nói. Giang Từ rất sợ hắn cười, liền ngồi lùi lại phía sau.

Bùi Diễm mỉm cười, nghiêng người về phía nàng, Giang Từ chầm chậm lùi về phía sau, cho đến khi sát vào thành xe, không có cách nào tránh được, mắt nhìn Bùi Diễm đến rất gần, trong lòng hồi hộp, nhắm chặt hai mắt lại., nghe thấy tiếng cười của hắn bên tai; “ Ngươi không phải rất dũng cảm sao, sao lại biết sợ ta rồi?”.

Giang Từ mở to mắt, nhìn thấy nụ cười trêu chọc trên mặt Bùi Diễm, trong lòng không phục, buột miệng nói: “ Ta không phải là sợ ngài, ta lại cảm thấy ngài có chút đáng…”

Nghĩ tới bộ dáng say rượu bên hồ sen đêm hôm đó của Bùi Diễm, nghĩ đến hắn vô ý thổ lộ ra bí mật của mình, Giang Từ vô thức lộ ra một tia thương hại, giọng nói dần dần thấp xuống.

Nụ cười trên môi Bùi Diễm dần cứng lại, hừ lạnh một tiếng, ngồi về vị trí cũ. Một lúc sau, chân phải ngừng cử động, xe ngựa chao đảo lắc lư, Giang Từ không kịp phòng bị, thân thể lao về phía trước, thấy chuẩn bị đập đầu vào thành xe, tay của Bùi Diễm nhanh như gió, tóm lấy nàng, ném vào chỗ cũ, lạnh lùng nói: “ ngồi yên, đừng cử động loạn lên’.

Giang Từ cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm thấy mình như nắm mỳ trong tay Bùi Diễm, để hắn uốn qua uốn lại, giống như châu chấu bị trói chặt, dù cho nhảy cao cỡ nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của hắn, trong lòng vừa thẹn, vừa giận, nước mắt ngấn đầy trong hốc mắt, lại không muốn khóc trước mặt hắn, liều chết cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm Bùi Diễm với vẻ mặt bướng bỉnh.

Trong xe chỉ treo vẻn vẹn một chiếc đèn l*иg màu đỏ, ngọn nến chập chờn lúc sáng lúc tối, Đôi mắt đẫm lệ của Giang Từ phản chiếu như những bông hoa hải đường đọng những giọt sương pha lê trong suốt, đẹp đẽ, thanh thuần và có chút u buồn.



Bùi Diễm nhìn nàng một lát, một lúc sau hắn lại nhắm mắt lại, không nói nữa.

Trong xe chỉ có tiếng thở nặng nề của Giang Từ.

Xe ngựa dừng lại, Giang Từ nhảy ra ngoài , lúc này nàng mới phát hiện xe đang dừng ở trong sân. Trong sân ánh đèn tương đối mờ mịt, nhìn không rõ tình huống xung quanh, Chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng đàn trong không trung.

Bùi Diễm bước xuống xe, một người tiến lên chào đón: “ Tướng Gia, đã an bài xong rồi, mời đi theo ta.”

Bùi Diễm dẫn Giang Từ đi qua sân, tiếng đàn dần dần rõ ràng hơn, Giang Từ thấy quả nhiên là đi nghe kịch, trong lòng yên tâm hơn, Nhìn đông ngó tây, người phục vụ mở cánh cửa gỗ chạm khắc. Hai người bước vào một gian phòng tinh tế có rèm che.

Người phục vụ vén rèm, bưng trà thơm và các loại đồ ăn nhẹ rồi cúi người đi ra ngoài, thấy trong phòng riêng không còn ai, Giang Từ muốn nói chuyện, nhưng Bùi Diễm lại ra hiệu im lặng, chỉ chuyên tâm nghe kịch. .

Trên đài, một hoa đán đang uyển chuyển hát theo tiếng đàn nhị, Lông mày và khoé mắt toát lên vẻ cô đơn lạnh lẽo.

Giang Từ không khỏi thốt lên tiếng khen ngợi: “ hay”. Bùi Diễm khẽ mỉm cười, vỗ vào chiếc ghế màu vàng bên cạnh, Giang Từ ngồi xuống nhìn lên sân khấu.

Bùi Diễm nhìn nàng, cười nói: “ Ngươi đúng là thích xem kịch, lúc ở Trường Phong sơn trang. vì xem kịch, suýt chút nữa thì mất mạng, vậy mà vẫn không nhớ?”.

Giang Từ nhướng mày: “ Ta xem kịch có gì mà không tốt? ta vốn thích ăn thích chơi, không tốt hơn một số người, ăn cơm, đi ngủ còn phải tính toán việc này việc kia, tính toán như thế, sống sẽ mệt mỏi lắm”.

Bùi Diễm quay đầu nhìn về sân khấu: “ Một tiểu nha đầu như ngươi, hiểu cái gì, người trên đời này, đều là tính đi tính lại. Ngươi không tính kế người khác, người khác sẽ tính kế ngươi, đợi khi ngươi bị người ta tính kế, hối hận cũng muộn rồi”. ( Độc giả có thể ủng hộ cho dịch giả theo stk 19034190878018 techcombank Nguyễn Thị Thuỷ)

Giang Từ hừ lạnh: “ Cho dù bây giờ ngài tính kế người khác thành công, nhưng sẽ có một ngày bị người ta tính kế lại”.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh, Giọng nói của một nam tử trẻ tuổi vang lên: “Yến cô nương, mời”, một nữ tử thấp giọng đáp lại, không lâu sau, lại nghe giọng nói của nam tử trẻ tuổi: “ Yến cô nương, đây là điểm tâm của Lý Tử Viên cũng không tệ, cô nương thử xem”.

Nữ tử kia tựa hồ như vừa nói gì đó, Giang Từ chú tâm nghe kịch, nên không nghe rõ. Bùi Diễm đột nhiên đẩy vách ngăn giữa hai phòng cười nói: “ Ta nghe có chút quen tai, hoá ra đúng là Kế Tông”.

Nam tử trẻ tuổi phòng bên quay đầu lại nhìn, vội vàng đứng lên, hành lễ nói: “ Tướng Gia”.

Bùi Diễm khẽ xua tay: "Kế Tông không cần giữ lễ, ta cũng chỉ đến đây để nghe kịch. Vị này là…" rồi nhìn người nữ tử mặc áo xanh bên cạnh.

“Vị này là Yến cô nương, Yến cô nương, đây là Bùi Tướng Gia”.

Yến cô nương không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “ Thiệu công tử, ta vẫn nên về trước thì tốt hơn, ngài cứ tự nhiên”. nói xong liền đứng dậy.

Thiệu Kế Tông vội vàng đứng lên: “ Vẫn nên nghe kịch xong rồi hãy về, tay chân cô nương bất tiện, ta sao có thể để cô nương quay về một mình” .

Bùi Diễm cười nói: “ Vẫn là ta mạo muội rồi, Kế Tông đừng trách”.

Thiệu Kế Tông vội vàng quay sang Bùi Diễm nói: “ Tướng Gia, ngài khách khí rồi, chớ doạ tiểu nhân”. hắn nhìn lên ngạc nhiên hỏi : “ Tướng Gia một mình đến nghe kịch à?”.

Bùi Diễm nhìn xung quanh, không thấy Giang Từ đâu, Tập trung lắng nghe, không khỏi mỉm cười, vén khăn trải bàn lên, nhìn Giang Từ đang ôm đầu dưới gầm bàn, cười nói: “ Làm gì có đạo lí ngồi dưới gầm bàn xem kịch, mau ra đây”.

Giang Từ nào dám ra ngoài, chỉ ôm đầu thu mình vào góc bàn, chỉ mong người ở phòng bên nhanh chóng rời đi.

Bùi Diễm duỗi tay kéo nàng ra: “ Thói xấu của ngươi cũng không ít đấy.”

Giang Từ không còn cách nào khác, chỉ đành quay lưng về phía căn phòng bên kia, trong lòng lo âu, chỉ cầu bồ tát phù hộ, đừng để người kia nhận ra, nghe thấy Bùi Diễm lạnh lùng nói: “ Giang Từ, người hãy ngoan ngoãn ngồi xuống!”.

Giọng nói chuyền vào trong tai làm giật mình, ánh mắt Giang Từ tối sầm lại, hết sức tuyệt vọng quay người lại, mặt không biểu tình nhìn lên sân khấu xem kịch.

Nữ tử áo xanh ở phòng bên nhìn chằm chằm vào Giang Từ, cười lạnh một tiếng, khập khiễng bước tới. Giang Từ trong lòng sốt ruột, trên mặt giả vờ như không có chuyện gì, chỉ tập trung xem kịch. Nữ tử áo xanh giận dữ cười: “ Muội cũng thật có tiền đồ, ngay cả ta cũng không nhận ra nữa”.

Giang Từ mặt kinh ngạc nói: “ Vị tiểu thư này, có phải người nhận nhầm người rồi không. Ta chưa từng gặp qua người”.

Bùi Diễm quay đầu lại cười nói: “ Yến cô nương, đây là hạ nhân trong phủ ta Giang Từ, cô nương biết cô ấy sao ?”

Nữ tử áo xanh nhìn Giang Từ chậm chậm nói: “ Nó là sư muội của ta, ta và nó đã sống chung hơn mười năm, nó dù có hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra”.

Bùi Diễm ngạc nhiên nói: " Dám hỏi Yến cô nương, cô nương là người Đặng Gia Trại ?"

"Đúng thế."



Giang Từ giật mình nhìn Bùi Diễm, Bùi Diễm cười vô cùng đắc ý: “ An Trừng nói nghe thấy người tự nói với mình, muốn trở về Đặng Gia trại, còn có một sư tỷ, đúng là không sai”.

Giang Từ hết cách chối cãi, nhìn về nữ tử áo xanh, trên mặt nở nụ cười như khóc: “Sư tỷ”.

Nữ tử áo xanh cười lạnh mấy tiếng, cũng không nói gì, sau đó dùng tay nắm lấy tay Giang Từ. Giang Từ nghe tiếng cười lạnh của sư tỷ, trong lòng khϊếp sợ mấy phần, lại nhìn sắc mặt lạnh như sương băng của sư tỷ , kêu lên một tiếng “A”, rồi nhảy về phía sau Bùi Diễm, run rẩy nói: “ Sư tỷ, muội sai rồi”.. chỉ ngón tay vào chân nàng và nói: “ Sư tỷ, tỷ ,chân của tỷ bị sao thế này?”.

Nữ tử áo xanh không tiện vượt qua Bùi Diễm để bắt người, chỉ nhẹ nhàng cười nói: “ Tiểu Từ, muội qua đây, muội ngoan ngoãn theo ta quay về, Ta có thể sẽ không tranh cãi với muội nữa”.

Thấy sư tỷ cười một cách dịu dàng, Giang Từ càng sợ hãi hơn, trốn sau lưng Bùi Diễm, miệng không ngừng cầu xin tha thứ, trên mặt lại không ngừng nháy mắt với sư tỷ. Chỉ mong sư tỷ Yến Sương Kiều có thể nhìn hiểu được, mau mau rời đi. Yến Sương Kiều không hiểu nói: “ Mắt muội làm sao vậy, mau qua đây để ta xem xem”.

Giang Từ trong lòng than thở, khuôn mặt đau khổ từ sau lưng Bùi Diễm bước ra, Yến Sương Kiều kéo nàng lại, định bước ra ngoài.

Giang Từ nhìn thấy sư tỷ nên đang nghĩ cách làm thế nào không liên lụy tới tỷ ấy, không để tỷ ấy biết chuyện mình bị trúng độc và vướng vào vòng tròn thị phi, nên mới giả vờ như không quen tỷ ấy, thấy mình không thể bỏ đi,liền nháy mắt để tỷ ấy nhanh chóng rời đi,chẳng ngờ đều không như ý. Lúc này,nhìn thấy sư tỷ kéo mình đi ra ngoài, người vừa di chuyển, lại thoáng thấy nụ cười lạnh trên môi Bùi Diễm ,Trong lòng vội vã, dừng bước cầu xin: “Sư tỷ, tỷ hãy quay về trước. muội , muội, muội không thể quay về được”.

Yến Sương Kiều sửng sốt, lại nhìn quần áo của Giang Từ, sự ngạc nhiên và tức giận ban đầu qua đi, dần dần bình tĩnh lại và nói: " Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Sau đó quay lại nhìn Bùi Diễm : "Hắn là ai? Tại sao muội lại đi cùng hắn ta , lại còn ăn mặc như thế này?"

Thiệu Kế Tông vội vàng đi tới nói: " Yến cô nương, vị này là tả tướng đương triều Bùi Tướng, Bùi đại nhân."

Yến Sương Kiều cau mày, trong lòng tức giận vì sư muội của mình vô duyên vô cớ chọc tức những quan chức quyền quý này, nàng bình tĩnh nói: “Nữ tử sơn dã chúng ta không hiểu phép tắc lễ nghi, cũng không xứng cùng tể tướng đương triều xem kịch, xin cáo từ."

Bùi Diễm mỉm cười và nói: " Yến cô nương muốn đi xin cứ tự nhiên, nhưng Giang Từ phải ở lại."

“Tại sao?” Yến Sương Kiều lạnh lùng nói, kéo Giang Từ ra phía sau để bảo vệ nàng.

"Bởi vì nàng hiện tại là nô bộc trong tướng phủ ta." Bùi Diễm nhàn nhã nhìn lên trên đài ( sân khấu) nói.

Yến Sương Kiều quay lại nhìn chằm chằm Giang Từ, nhẹ nhàng nói nhưng đầy lo lắng : "Nói đi, có chuyện gì vậy?".

Giang Từ bất lực, không thể nói ra chuyện mình trúng độc, để không liên luỵ đến sư tỷ, suy nghĩ hồi lâu, nàng chỉ có thể thuận theo lời của Bùi Diễm, sau đó cúi đầu nói: “Muội, muội nợ bạc Tướng Gia. Đã bán mình cho Tướng Phủ làm nô bộc.”

Bùi Diễm mỉm cười, nhàn nhã uống trà, ăn chút đồ ăn vặt rồi nói: “Sư muội của cô nương cũng không phải là người quỵt nợ.”

Yến Sương Kiều buông Giang Từ ra, đi tới trước mặt Bùi Diễm nhẹ nhàng nói: "Muội ấy nợ ngài bao nhiêu bạc? Ta sẽ trả thay cho muội ấy."

Bùi Diễm ngẩng đầu liếc nhìn nàng, cảm thấy nàng giống như nước mùa thu, tính tình điềm tĩnh, trong đôi mắt đen có một chút lạnh lùng, trong lòng so sánh dung mạo của nàng với người đó, mỉm cười nói: “Nàng ấy nợ bạc của ta cũng không nhiều, chẳng qua chỉ bốn năm nghìn lượng, làm nô bộc trong tướng phủ của ta năm mươi hoặc sáu mươi năm cũng đủ rồi.”

Yến Sương Kiều ánh mắt tối sầm, sư phụ có để lại một ít ruộng và ngân lượng, đủ cho tỷ muội hai người không cần lo nghĩ, nhưng cũng không đến bốn năm ngàn lượng. Nàng cười lạnh nói: “Sư muội của ta nhỏ tuổi vô tri,đắc tội ở chỗ của Tướng Gia. Nhưng muội ấy cũng là một thiếu nữ. Dù sao cũng không thể tiêu bốn năm ngàn lượng bạc, chỉ sợ muội ấy bị lừa, thậm chí còn không biết bị người ta lừa".

Bùi Diễm mỉm cười nói: "Ta không có lừa nàng ta, là tự nàng nói muốn làm nô bộc để trả nợ cho ta."

Yến Sương Kiều quay lại nhìn Giang Từ ,Giang Từ biết nàng sẽ không chịu dời đi một mình, cũng biết Bùi Diễm sẽ không bao giờ để mình đi, cũng không thể nói ra sự thật, trên khuôn mặt hiện lên đủ loại phiền muộn.

Yến Sương Kiều chỉ biết những gì Bùi Diễm nói là sự thật, trong lòng lo lắng không thôi, sửng sốt một lúc lâu, bước tới trước mặt Bùi Diễm, cúi đầu hành lễ nói nhỏ: "Tướng Gia, lúc trước nhiều lần đắc tội, mong Tướng Gia lượng thứ. Chỉ là sư muội ta từ nhỏ đến giờ chưa biết thế nào là khổ, lại còn chân tay vụng về. Thực sự không biết hầu hạ người khác.Mong Tướng Gia rộng lòng giúp đỡ để muội ấy đi. Chúng ta gia sản không nhiều, nhưng chúng ta sẽ bán hết điền sản và nhà cửa để trả nợ cho Tướng Gia.”

Bùi Diễm chỉ bắt chéo chân và lắc lư nhàn nhã, như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ và không nói gì, Thiệu Kế Tông do dự một lúc rồi đi tới hành lễ với Bùi Diễm.

Bùi Diễm vội vàng đỡ hắn ta dậy: "Kế Tông, đừng làm vậy, có gì mời nói."

Thiệu Kế Tông nhìn Yến Sương Kiều một lúc, mặt đỏ bừng, cuối cùng nói: Tướng Gia, Kế Tông có một thỉnh cầu."

Bùi Diễm nhìn Yến Sương Kiều, rồi lại nhìn Thiệu Kế Tông ,đột nhiên cười lớn: " Kế Tông, huynh và ta đều đã trưởng thành rồi, huynh nói đi, chỉ cần ta có thể làm, ta nhất định giúp huynh hoàn thành tâm nguyện. ."

Thiệu Kế Tông càng thêm ngại ngùng, do dự hồi lâu, hắn mới nói: “Tướng Gia, vị tiểu cô nương này là sư muội của Yến cô nương, cô ấy nhỏ tuổi vô tri, Kế Tông sẵn sàng thay mặt cô ấy trả món nợ với Tướng Gia.Mong Tướng Gia có thể rộng lòng giúp đỡ. Thả nàng ấy đi, Kế Tông tại đây tạ ơn Tướng Gia!” Hắn nói rồi cúi đầu hành lễ.

Yến Sương Kiều, cảm kích nhìn Thiệu Kế Tông, ánh mắt hai người chạm nhau, má nàng đỏ lên, nhanh chóng rời tầm nhìn, giữ im lặng.

Bùi Diễm nhàn nhã nhấp một ngụm trà, lại liếc nhìn Yến Sương Kiều,, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được, nể mặt Kế Tông,ta sẽ thả tiểu nha đầu này đi, Có bạc hay không bạc,đều không cần, huynh cứ đưa nàng ấy đi đi,ta cũng chê chân tay nàng ta thật vụng về."

“ Đa tạ Tướng Gia” . Yến Sương Kiều cùng Thiệu Kế Tông vui vẻ nhướng mày, hành lễ đáp.

Giang Từ kinh ngạc không thôi, trong đầu có chút không tin, mặt mày hớn hở nhìn Bùi Diễm, Không biết tại sao tối nay hắn lại hành động kỳ lạ như vậy. Đang lúc cô không nói nên lời, Bùi Diễm lại nói: "Nhưng nàng ấy đã ở trong phủ ta mấy ngày nay, ta có mấy lời muốn nói với nàng ấy, mọi người đi ra ngoài đợi chút." ( đọc tiếp chương 24 tại: https://youtu.be/joaES6UAv60 )

Đợi Yến Sương Kiều cùng Thiệu Kế Tông ra ngoài,Bùi Diễm bước đến trước mặt Giang Từ nhẹ nhàng nói: " Ngươi nghe đây, Kế Tông là người mà ta muốn lôi kéo. Xem như ở trước mặt hắn, tối nay ta sẽ để ngươi rời đi cùng với tỷ tỷ của ngươi. Ta cũng sẽ cử người âm thầm trông coi ngươi, không để người đó gϊếŧ ngươi diệt khẩu, nhưng ngươi đừng nghĩ cách chạy thoát, phải ngoan ngoãn khi được yêu cầu nhận người, thuốc giải đó,chỉ có mình ta mới có. Còn nữa, nếu không muốn liên lụy đến sư tỷ của ngươi, thì hãy quản tốt cái miệng của ngươi. thật thà một chút”.