Chương 22: Áo xanh thúc ngựa

Bùi Diễm không biết tại sao nàng lại cười vui vẻ như vậy, mãi đến khi nhìn thấy nàng chắp tay, chuyển đến phía sau lưng, đôi mắt vẫn nhìn mình, sau đó mới tỉnh ngộ, biết mình nhất thời nhanh miệng, thừa nhận nàng đang nịnh hót mình, để nha đầu này cười nhạo hắn một hồi.

Thấy vẻ mặt đắc ý của Giang Từ. Đôi lông mày được vẽ dày lên vì giả làm người hầu hơi nhếch lên. Trong miệng thi thoảng lại phát ra tiếng “ de de” giả làm tiếng ngựa, Bùi Diễm giương mắt nhìn nàng, quay người lại, tự cười nhạo, vẫn như cũ đưa nàng ra khỏi sứ thần quán. ( 拍你馬屁 : trong tiếng trung có thể hiểu là vỗ mông ngựa thường mang ý nghĩa nịnh hót, tâng bốc)

Hai người đi ra, Trường Phong Vệ dắt ngựa qua, Bùi Diễm tung người lên ngựa, Thấy Giang Từ đang gật gù đắc ý, nhẹ nhàng vuốt ve mông ngựa, trong miệng lẩm bẩm : “Ngựa ơi, ngựa à, ta biết. lâu nay có rất nhiều người đến nịnh bợ ngươi, làm ngươi không biết bản thân mình là một con ngựa, còn tưởng mình là thiên thần hạ phàm, có thể làm chủ chúng sinh, ta lúc này vỗ mông ngươi, chính là để ngươi biết rằng, ngươi chẳng qua cũng chỉ là ngựa…”

Chưa kịp nói hết câu, nàng “a” một tiếng, đã bị Bùi Diễm dùng tay đặt lên lưng ngựa, hắn còn thuận tay vỗ mông ngựa một cái, Giang Từ hét lên, nắm chặt lấy dây cương, phi nhanh về phía trước.

Bùi Diễm phi ngựa đuổi theo, chạy đến bên cạnh nàng, nhìn dáng vẻ hoảng loạn của nàng, đắc ý cười nói: “ Ngươi nhớ lấy, có những thứ không thể ăn bừa, mà mông ngựa, cũng không thể vỗ bừa”. Giang Từ sớm đã chuẩn bị, giả bộ lắc lư, mũi chân phải của nàng hung hăng đá mạnh vào mông ngựa cưỡi “ Ngọc Hoa Thông” của Bùi Diễm. Ngọc Hoa Thông kinh sợ, hí lên một tiếng, phi nhanh ra ngoài, Bùi Diễm chưa kịp đề phòng, lao về phía trước, thân hình bay lên giữa không trung, nhanh chóng vận nội lực, ghì chặt dây cương, hướng trở về yên ngựa.

Không dễ dàng gì mới vỗ về được “ Ngọc Hoa Thông” vừa bị kinh hoảng, Bùi Diễm quay ngựa lại, mang theo nụ cười âm hiểm, nhìn Giang Từ đang chậm rãi đi tới.

Giang Từ nghiêng người nhìn hắn, tay trái nhẹ nhàng khua múa dây cương, tay phải liên tục vỗ mông con ngựa bên dưới, trên lưng ngựa không ngừng lắc lư, trong miệng khẽ ngâm nga bài hát, thực chất là bài ca dao về ngựa.

Trong cơn mưa phùn, Giang Từ nhớ ra cuối cùng nàng cũng đã chế nhạo được cua lông, trút bỏ được oán hận tích tụ trong nhiều ngày nay, vô cùng đắc ý, tiếng ca ngày càng vui vẻ uyển chuyển, cười đến mức hai mắt híp lại, nốt ruồi giả trang dán vào bên má phải, dường như sắp trượt sang lúm đồng tiền bên cạnh,.

Bùi Diễm nhìn nàng cưỡi ngựa, chậm rãi đi qua, giơ dây ngựa lên, sau đó từ từ hạ xuống, vỗ nhẹ vào mông “ Ngọa Hoa Thông” , phi nước đại đi qua nàng.

Giang Từ thấy Bùi Diễm nói từ giờ sẽ dùng cơm tại Tây Viện lúc sớm không phải là nói đùa, nghĩ tới việc mỗi ngày phải nhìn thấy khuôn mặt cua lông đáng ghét kia khi ăn cơm, lại thêm phiền não, người có tài dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, vẫn phải nhẫn nại làm mấy món thức ăn ngon miệng mang vào chái nhà.

Nhìn Bùi Diễm ăn vô cùng vui vẻ, trong lòng nàng càng không vui, mang bát đũa ngồi xa ra một đoạn, Thôi Lượng trong lòng nhớ tới chuyện đã xảy ra, sợ Giang Từ sau này sẽ chịu thiệt, có ý muốn xoa dịu quan hệ giữa hai người, cười nói: “ Tiểu Từ, qua đây cùng ngồi đi”.

Giang Từ trầm giọng nói: “ Không cần đâu, các huynh là chủ tử, ta là nô tì, phải giữ quy củ”.

Thôi Lượng kinh ngạc nói: “ Ai coi muội là nô tì, muội vốn không phải là người tướng phủ mà”.

Bùi Diễm nghe vậy, biết nàng không nói ra việc mình uy hϊếp nàng đến hầu hạ Thôi Lượng, liền dùng đũa gắp thức ăn, đổi chủ đề nói: “ Giang cô nương, đây là gì vậy. ta chưa từng thấy qua”.

Giang Từ quay đầu lại nhìn, vui mừng khôn xiết nói: “ Đây là chân ngựa kho”.

Thôi Lượng cười lớn nói : “ chân ngựa ở đâu ra, chân ngựa cũng có thể ăn được sao?”.

Giang Từ bê bát để xuống bàn, dùng đũa chỉ vào thức ăn trên bàn nói: “ Đây là chân ngựa kho, đây là đuôi ngựa xào, đây là tai ngựa chiên, đây là…” nàng tạm thời không nghĩ ra được cái tên thích hợp, tạm thời ngừng lại.

Bùi Diễm thấy nàng chỉ vào đĩa rau xào màu xanh, dứt khoát đặt đũa xuống, cười mỉm nhìn nàng: “ Đây là gì? Mong Giang cô nương chỉ giáo”.

Giang Từ nghĩ một lát cười nói: “ Đây là mông ngựa phỉ thúy”.

Thôi Lượng thở không thông, bị sặc, ôm vết thương trước ngực , không ngừng ho khan. Giang Từ vội vàng đến đỡ hắn “ Thôi đại ca, có nghiêm trọng không, có phải rất đau không?”. Nói xong định kéo vạt áo hắn ra để xem.

Bùi Diễm đi tới vạch áo Thôi Lượng ra để xem, Xem xong biết chỉ là miệng vết thương hơi rách ra, không có gì đáng ngại, liền quay lại bàn tiếp tục ăn cơm.

Giang Từ không yên tâm, nên lấy thuốc đến, ngồi bên cạnh Thôi Lượng, giúp hắn băng bó lại vết thương, rồi bưng bát lên, nhìn thấy trên môi Bùi Diễm treo nụ cười lạnh lùng nhìn mình, trong lòng vô cớ có cảm giác lạnh lẽo, muốn trốn thật xa.

Sau khi được Giang Từ nhắc nhở, ngay ngày hôm đó đã đọc lại bản ghi chép, tổng hợp lại mỗi một đầu mối, Trong đầu Bùi Diễm đã có một dự định, dòng suy nghĩ dần dần trở nên rõ ràng hơn, phân phó xuống dưới, sắp xếp người Trường Phong vệ chu đáo.

Hắn lại dẫn Thôi Lượng đi tìm người đoàn sứ thần Hoàn quốc hỏi kỹ càng, Thôi Lượng đem nội dung hỏi được cùng kết quả nghiệm thi đối chiếu, càng tiến thêm một bước người chết không phải là Kim Hữu Lang thật sự, Bùi Diễm mặc dù không rõ người kia tại sao phải mang Kim Hữu Lang đi, nhưng cơ bản đã xác định được người gây án, ổn định tâm trí, chờ đợi người đó tự động xuất hiện.



Chớp mắt đã năm ngày trôi qua. Hình bộ khám nghiệm đã có kết quả, bằng chứng rõ ràng, khẳng định do có người phóng hỏa, kết quả làm trong triều trên dưới đau đầu, trong tình thế chưa bắt được hung thủ. Nếu đem kết luận này trực tiếp thông cáo cho phó sứ Hoàn quốc, Hoàn quốc sẽ nhân cơ hội khẳng định Hoa triều phái người phóng hỏa, hậu họa vô cùng.

Sau khi bãi triều, các sứ thần được tuyên đến Diên Huy điện để thương nghị về việc cháy sứ thần quán, sau đó, Bùi Diễm đề nghị, tạm thời hoãn việc thông báo kết quả khám nghiệm với sứ thần Hoàn quốc, đợi tìm ra hung phạm rồi mới sắp xếp.

Để tránh cho phó sứ Lôi Uyên hùng hổ dọa người, mượn cớ sinh sự, Bùi Diễm, tướng gia chủ trì tra án lần này “ đột nhiên mắc phong hàn, cáo bệnh tĩnh dưỡng nhiều ngày” , nhưng dưới sự truy kích vòng vèo của đám người Trang vương, Bùi Diễm bắt buộc phải tìm được hung thủ trong vòng nửa tháng tới, nếu như không thể, phải nhận hình phạt theo quy tắc.

Đối mặt với nụ cười trên nỗi đau của người khác của Trang vương cùng sự thăm hỏi của thái tử, Bùi Diễm mặt đầy lo lắng, tỏ ra cùng đường hết cách, điều này làm cho Tĩnh vương toàn thân đổ mồ hôi.

Điệp viên, dưới gốc cây quế.

Bùi phu nhân cúi đầu cau mày, nhẹ vỗ đầu cây đàn, những ngón tay mảnh khảnh như những bánh xe dài đang quay, tiếng đàn tì bà như kim thiết va chạm vào nhau, sát khí dần dần tràn ngập vườn cúc, lạnh như băng, rét như gió, xa xa các thị nữ đứng im chịu cơn mưa thu tàn bạo, tĩnh mịch, điên cuồng, đồng loạt cúi đầu.

Âm đàn cao vυ"t như xuyên vào đám mây trên không, như mái chéo bạc vỡ tan, như kinh chập ( một trong hai tư tiết khí) xuân lôi, mọi người trong viện đều thất sắc, tiếng đàn vυ"t lên cao, rồi lại bỗng nhiên trở nên mềm mại,giống như lông vũ trên không trung rơi xuống, thấp như bụi đất, khóc đến nghẹt thở, trằn trọc khó cầu.

Đến khi bụi lắng xuống, Bùi phu nhân lại tiếp tục gảy đàn, tiếng đàn cao vυ"t, phóng túng cuồn cuộn, kỹ càng hết mức, sắc mặt các thị nữ dần dần bình tĩnh lại, trăm hoa trong vườn đều nở rộ, lộng lẫy và rực rỡ.

Tiếng bước chân yếu ớt dừng lại ở trước cửa viện, Bùi phu nhân dừng ngón tay lại, một lúc sau vuốt dây đàn rồi nói: “ Vào đi”.

Sấu Vân cúi đầu bước vào, quỳ bên cạnh Bùi phu nhân, những thị nữ còn lại lần lượt lùi vào bên trong.

Bùi phu nhân nhìn chằm chằm vào Sấu Vân, nhàn nhạt nói: “Nghe nói Tướng Gia mấy ngày nay không về Thận viên dùng bữa, ngày ngày ở tại Tây viện, ngươi tại sao không sớm đến bẩm báo”.

Sấu Vân cúi đầu nói: “ Tướng gia ngài ấy, ngài ấy biết nô tì bí mật bẩm báo chuyện của ngài ấy với phu nhân, nô tì sợ…”.

Bùi phu nhân cười nói: “ Ta là mẫu thân của nó, làm mẫu thân, quan tâm đến con trai, sợ nó ăn không ngon, ngủ không yên, nên mới tìm ngươi để hỏi, ngươi sợ cái gì?”.

Sấu Vân chỉ cúi thấp đầu, nghĩ tới bàn tay dài bóp cổ mình đêm hôm đó, toàn thân lại run rẩy.

Bùi phu nhân nhìn nàng, nhàn nhã nói: “ Ngươi hãy nhớ, ngươi là người Trường Phong sơn trang, chứ không phải là người của phủ Bùi tướng, nó không dám làm khó ngươi. Ngươi hãy suy nghĩ nhiều vào, khuyên hắn trở về Thận viên tu thân dưỡng tính, chăm chỉ luyện võ nghệ, đọc nhiều sách thánh hiền, đấy mới là bổn phận của ngươi”.

Sấu Vân quỳ lạy nói: “ Nô tì tuân mệnh”.

“ Còn nữa. nó đã biết rồi, thì ngươi ngày nào cũng quang minh chính đại đến thỉnh an ta, ta sẽ chọn một ngày, để nó chính thức lấy ngươi làm thϊếp, con dâu ngày ngày đến thỉnh an mẹ chồng, nó cũng không thể nói gì được”.

Trong lòng Sấu Vân không biết buồn hay vui, vẫn đáp lại: “ đa tạ phu nhân ân điển”.

“ Vậy nó ăn ở Tây viện, người ở phòng bếp vẫn chuẩn bị cơm canh cho nó chứ’.

“ Bẩm phu nhân, ngoài Tây viện có người của Trường Phong Vệ ngày đêm canh giữ, nô tì không thể qua đó. Nghe người ở nhà bếp nói, ở Tây viện có một nha đầu, chính là người bị trọng thương ở Trường Phong sơn trang mà lần trước Tướng Gia đưa về, sau đó bị tướng gia phái đến hầu hạ Thôi công tử, việc cơm nước, chắc là do nha đầu đó lo liệu”.

Bùi phu nhân sửng sốt, nhớ lại chuyện hôm đó ở Trường Phong sơn trang, đột nhiên gọi: “ Sấu Hà”.

Thị nữ Sấu Hà đáp : “ Phu nhân”.

“ Phái người đi tra chi tiết về nha đầu ở Tây viện”.

Cách kinh thành về phía Tây bảy tám dặm, có một nghĩa trang, Giờ tỵ ngày hôm đó, có một nữ tử áo xanh mang đồ đến cúng bái, quỳ lạy trước một phần mộ. Thân hình mảnh mai, lông mày thanh nhã như hoa lan ở thung lũng hoang vắng, khuôn mặt có vẻ đẹp trầm lặng u vắng. nàng khấu đầu trước phần mộ, nhỏ giọng nói: “ ông ngoại, bà ngoại, Sương Kiều tới thăm hai người đây”.

Nàng chậm rãi nhổ cỏ dại trên phần mộ, vừa nhổ vừa nói: “ mẫu thân trước khi lâm trung đã dặn dò con nhiều lần, muốn Sương Kiều nhất định phải đi thăm hai người, khấu đầu với hai người, cũng muốn con tìm cách tìm được tiểu di, nhưng Sương Kiều thực sự không muốn bước vào nơi trần thế bẩn thỉu đó, Sương Kiều chỉ muốn cả đời này ở tại Đặng Gia Trại, sống một cuộc sống yên tĩnh, bình đạm, nên vẫn mãi không đến thăm hai người, mong ông ngoại, bà ngoại tha thứ cho Sương Kiều.”.



Nàng di chuyển sang bên kia ngôi mộ, mới phát hiện ra có một số đồ cúng được bày ở đấy, sửng sốt một lúc, trên mặt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “ Lẽ nào là tiểu di” , thấy hoa quả cũng lễ còn rất tươi mới, nàng đứng lên, nhìn xung quanh, không nhịn được kêu lên: “ Tiểu di!”.

Gió núi thổi mạnh, tiếng của nàng vang rất xa, nhưng không có tiếng trả lời.

Nữ tử áo xanh có chút nản lòng, ngồi xuống trước phần mộ, bỗng nhiên nhớ tới gương mặt xinh đẹp , đáng yêu kia, cay đắng nói: “ Nha đầu chết tiệt, đừng có để ta bắt được muội”.

Lúc hoàng hôn, nữ tử áo xanh rảo bước cùng đám đông nhộn nhịp trên đường lớn ở kinh thành, nhìn thấy tửu lâu hoặc cửa hàng bán đồ nữ trang nàng đều bước vào hỏi thăm, nhưng nửa giờ sau, vẫn không có kết quả.

Nàng càng nghĩ càng giận, mắt thấy trời tối dần, đành phải tìm kiếm một quán trọ, vừa mới bước vào cửa, một tràng tiếng kinh hô vang lên, một con tuấn mã từ cuối đường đang phi nước đại đến, mọi người lần lượt né tránh, nữ tử áo xanh khẽ cau mày, thân hình lay động, né sang một bên.

Con ngựa phi đến trước cửa quán trọ, đột nhiên giơ vó lên, người trên ngựa kinh hô “ a” một tiếng, ngã sang một bên, đâm chồng lên nữ tử mặc áo xanh.

Nữ tử áo xanh bất ngờ không kịp phòng bị, bị người ngã ngựa ngã đè xuống đất, liền ôm chân trái, kêu lên đau đớn, người kia đứng lên, vội vàng xin lỗi, ngẩng đầu lên chạm mắt với nữ tử áo xanh, liên tục xin lỗi.

Nữ tử áo xanh cảm thấy chân trái đau nhức, nhưng cũng biết đối phương vô tình, không tiện trách mắng, nàng không muốn nói chuyện với nam tử trẻ tuổi kia, đi khập khiễng chuẩn bị bước vào quán trọ.

Công tử ngã ngựa vội vàng đuổi theo, cúi đầu nói: “ vị cô nương này, tất cả là tại ta không đúng, không biết cô nương có đồng ý để cho ta có cơ hội để chuộc lỗi không?”.

Nữ tử áo xanh nghiêng người, lạnh lùng nói: “ không cần đâu, mong ngài tránh ra”.

Công tử mặc áo xanh lam cúi đầu nói: “ cô nương, tại hạ làm cô nương bị thương, nếu cô nương cứ như thế rời đi, chẳng phải khiến tại hạ rơi vào cảnh bất nhân bất nghĩa sao? Tại hạ muốn mời danh y, để chẩn bệnh cho cô nương, mong cô nương thành toàn, nếu không như vậy, tại hạ chỉ đành đâm đầu chết tại đây để khỏi làm kẻ bất nhân bất nghĩa”.

Nữ Tử áo xanh cảm thấy người này có chút cố chấp, nhưng cũng có thành tâm, trong lúc đang do dự, một vị đại thẩm đứng bên cạnh nói: “ cô nương, cứ để vị công tử này đưa đến đại phu xem bệnh đi, tuổi trẻ như vậy nếu không trị hết bệnh thì không tốt đâu”. Những người bên cạnh cũng lần lượt phụ họa theo. ( Độc giả có thể ủng hộ cho dịch giả theo stk 19034190878018 techcombank Nguyễn Thị Thuỷ)

Nữ tử áo xanh cảm thấy chân trái đau dữ dội, liền nhẹ nhàng gật đầu, công tử áo xanh lam cô cùng vui mừng, quay đầu lại, thấy một vài người hầu của mình đã đuổi tới, liền vội vàng bảo người hầu chuẩn bị xe ngựa, nữ tử áo xanh được vị đại thẩm đỡ lên xe, công tử áo xanh lam dặn người phu xe đi về “ hồi xuân đường” ở tây thành.

Bùi Diễm sau khi an bài mọi việc, “liền cáo bệnh nghỉ dưỡng”, ngoại trừ buổi tối qua về Thận viên để ngủ, thời gian còn lại đều ở Tây viện, cùng Thôi Lượng sướиɠ đàm thơ ca từ phú, thơ văn địa lý, tử sử kinh tập.

Hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, Giang Từ lại đầy oán giận, Bùi Diễm không cho phép những người hầu khác vào Tây viện, trách nhiệm chăm sóc hai vị công tử này đều đặt lên người nàng. Tuy nhiên Bùi Diễm là người vô cùng cẩn thận . Lúc chê nước trà không sạch sẽ, lúc lại chê mình viết không đúng quy củ, lúc lại chê huân hương dùng không đúng, Sai Giang Từ xoay vòng vòng, nhưng đối với tài nghệ nấu nướng của Giang Từ lại không kén cá chọn canh, mặc dù Giang Từ chỉ làm có hai món đồ ăn ngày thường, hắn lại ăn đến thích thú, khẩu vị rất tốt.

Mấy ngày qua, Giang Từ không có lấy một khắc nghỉ ngơi, nếu như theo tính tình nàng ngày trước, đã sớm phủi tay mà đi, trước khi đi tất nhiên phải trừng trị con cua lông đáng hận này một trận. Nhưng bây giờ mạng đang nằm trong tay hắn, độc dược này chỉ có hắn mới có thuốc giải, nàng chỉ đành nuốt giận, trong lòng lại nghĩ cách làm thế nào mới làm cho cua lông vui vẻ, thả lỏng canh gác, rồi lẻn ra ngoài thực hiện kế hoạch của mình.

Giờ hợi hôm đó. Màn đêm sâu thẳm, Bùi Diễm vẫn chưa rời đi, ngược lại thích vẽ tranh quá mức, lệnh cho Giang Từ mài mực, Giang Từ mệt mỏi cả một ngày, miễn cưỡng chống đỡ đứng sang một bên, uể oải mài mực, không nhịn được ngáp vài cái.

Bùi Diễm quay đầu nhìn một cái, ý cười trong mắt ngày càng đậm: “ Giang cô nương cần luyện công, Giờ này mà đã có không có tinh thần, chắc chắn là nội lực quá ít.”.

Giang Từ thầm mắng trong lòng, nở một nụ cười rồi nói: “ Ta chỉ là một kẻ lười biếng, không thể nào so sánh với Tướng Gia được, Tướng Gia giống như tuấn mã đen kia, ngày có thể chạy ngàn dặm, ta dù có bốn chân, vẫn không thể đuổi kịp Tướng Gia được”.

Bùi Diễm mỉm cười, đang định nói, An Trừng bước vào, liếc nhìn Giang Từ, chắp tay rồi đứng lên.

Bùi Diễm đặt bút xuống, nhấc ly trà lên uống một ngụm, cau mày nói: “ Ngươi đun nước này không phải dùng tre, mà là dùng củi đun, toàn mùi khói, đi nấu lại nồi mới qua đây”.

Thôi Lượng nhấp một ngụm rồi nói: “ Ta lại thấy không có gì khác biệt”.

Giang Từ nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Bùi Diễm nhìn mình, đành bĩu môi bước ra ngoài. ( Đọc tiếp chương 23 tại: Chương 23: https://youtu.be/YrNZ0CQmgjg )

Nàng mắng cua lông vô số lần, mở to mắt để chẻ tre, đun một bình nước rồi bưng vào phòng chính, vừa bước vào cửa, thấy Bùi Diễm nhìn nàng trừng trừng nói: “ Ta muốn đi xem kịch, ngươi có muốn đi không?”