Chương 14: Phượng Hoàng Đậu Cây Ngô Đồng

Bùi Diễm sửng sốt một lúc sau đó cười lớn, càng đè Giang Từ xuống: “ Ngươi cũng không phải ngốc, biết hiện tại, chỉ có giúp ta nghe tiếng nhận người mới có đường sống”.

Giang Từ lạnh lùng nói: “Bùi tướng, mời ngài thu lại càng cua đi”.

Bùi Diễm cười nói: “ Giang cô nương, Ngươi không biết sao?Nếu càng cua bắt được thứ gì đó, sẽ tuyệt đối không dễ dàng buông ra, vừa nói vừa ôm Giang Từ chặt hơn , áp nàng vào trong lòng mình.

Giang Từ mỉm cười với Bùi Diễm: “ tướng gia, hình như có chuyện, ta chưa nói với ngài”.

“Là chuyện gì?”.

Giang Từ cười đến híp mắt lại nói: “ Bản cô nương ta, tai cũng không được tốt lắm, không thể đảm bảo rằng có thể nhận ra giọng nói của người đó, nói không chừng, sẽ nhận nhầm người, cũng không chừng sẽ nghe giọng nói của rất nhiều người thành giọng nói của Tiêu giáo chủ, vạn nhất đem vương gia, hầu gia, nhận nhầm thành Tinh Nguyệt giáo chủ, đấy là đại tội đó”. ( truyện dịch bởi Thuy201)

Bùi Diễm hừ nhẹ một tiếng :” Phải không?” Tay phải Bùi Diễm đặt lên hông Giang Từ dùng lực mạnh một chút. Giang Từ đau đớn kêu “ a” một tiếng, Bùi Diễm cúi đầu nhìn vẻ mặt đau đớn của nàng, cười nói : ‘Giang cô nương chắc là chưa hiểu bản tướng gia, bản tướng gia ấy à, tuyệt đối không đánh nếu không nắm chắc phần thắng, vì vậy tuyệt đối không để ngươi nhận sai người’.

Hắn nới tay phải ra, eo Giang Từ thả lỏng, nàng vội vàng xoay người đứng lên, liền bị Bùi Diễm lấy tay bóp chặt cổ họng, môi mở to ra, bị hắn nhét một viên thuốc vào, vừa vào miệng đã tan ra và đi xuống cổ họng. Giang từ ngửi thấy mùi tanh trong viên thuốc, Biết đó là “thiết tinh thảo” dùng để luyện chế độc dược, chắc chắn là độc dược, liền vội vàng cúi xuống nôn ra. ( đọc tiếp chương 15 tại https://youtu.be/J7Z1403LlcU)

Bùi Diễm lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, Đây là thuốc độc bí mật của Trường Phong Sơn Trang, vào miệng sẽ tan, ba tháng sau sẽ phát tác, còn về giải dược, chỉ có bản tướng gia mới có”.

Hắn chậm rãi dùng đũa gắp miếng thịt cừu, cho vào miệng nhai kĩ, nhìn Giang Từ lạnh lùng đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc nói: “ Ngươi nghe đây, ta đã truyền tin ngươi đã chết vì trúng độc, nới lỏng cảnh giác của kẻ kia, ngày kia tướng phủ sẽ tổ chức thọ yến cho mẫu thân ta, tất cả các quan viên mà ta quen biết đều sẽ đến tướng phủ chúc thọ. Đến lúc đó ta sẽ cho người dịch dung hóa trang cho ngươi thành tiểu hầu, đi theo sau ta, cẩn thận nghe giọng nói của mọi người , không được rời khỏi ta, nếu ngươi dám giờ thủ đoạn gì, ta có thể tha cho ngươi, nhưng thuốc độc này sẽ không tha cho ngươi đâu”.

Giang Từ nhìn chằm chằm hắn hỏi ; “Nếu người đó không tới thì sao?”.

Bùi Diễm hừ một tiếng ; “ Dám không tới tham gia thọ yến Tướng phủ ta có rất ít người, vậy ta sẽ tập trung điều tra những người này, còn sợ không tìm ra hắn sao?’.

Giang Từ lạnh lẽo nhìn Bùi Diễm, im lặng không nói, cúi đầu bước ra khỏi phòng.

Chân phải vừa bước ra ngưỡng cửa, chợt nghe Bùi Diễm nói ; “ Đợi đã’.

Giang Từ dừng lại, không quay đầu, chỉ nghe Bùi Diễm thản nhiên nói : “ Từ hôm nay, ngươi tới Tây viện tử” phục vụ Tử Minh, chỗ huynh ấy không có nha đầu nào, ngươi đừng nói là ta phái ngươi qua đó, cứ nói là ngươi tự nguyện, báo đáp ơn cứu mạng, nếu không có lệnh của ta, ngươi không được rời khỏi Tây viện một bước. ngươi giúp ta nhận người, hầu hạ Tử Minh thật tốt, ta có thể diệt tận gốc Tinh Nguyệt giáo, tránh hậu họa sau này, sẽ xem xét giải độc cho ngươi”.

Giang Từ dùng lực chân phải, vung tay mà đi.

Bùi Diễm nhìn theo bóng lưng nàng, cười lạnh: “ Dã nha đầu, ngươi cho rằng tướng phủ ta là nơi ngươi muốn làm gì thì làm ư?”.

Cơn mưa mùa thu kéo dài tận tới lúc chạng vạng mới ngừng lại.

Ánh đèn mờ đi bởi sương mù, màn đêm buông xuống, Thôi Lượng mới mệt mỏi trở lại Tây viện.

Vừa bước vào trong viện, hắn liền giật mình, nhìn thấy trong phòng có ánh đèn, còn nghe thấy tiếng Giang Từ đang ngâm nga hí khúc, Giang Từ thấy hắn đi vào, cười nói : “ Thôi đại ca, sao trễ vậy mới về”. nói xong liền tới giúp Thôi Lượng cởϊ áσ choàng.

Thôi Lượng đi vào trong phòng, tự cởϊ áσ choàng , thay y phục thường ngày rồi bước ra nói ; “ Tiểu Từ, sao muội lại tới đây?”.

Giang Từ cười nói : “ Muội buồn chán, nghe An Hoa nói huynh ở đây không có người phục vụ, huynh là ân nhân cứu mạng muội, nên nghĩ đến giúp huynh làm gì đó, nếu không trong lòng sẽ thấy áy náy”. Vừa nói vừa đổ nước nóng từ ấm đồng ra, lấy khăn ấm đưa cho Thôi Lượng.

Thôi Lượng nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, dùng khăn ấm lau mặt, lúc sau mới ngẩng đầu lên cười nói: “ Tiểu Từ, những việc hầu hạ người khác, muội không cần làm, ta quen sống một mình, nếu cần người hầu hạ, tướng gia sẽ phái người qua’.

“ Muội cũng đang nhàn rỗi, chỉ cần Thôi đại ca không ghét bỏ muội là được. Đúng rồi, Thôi đại ca, sao lại về trễ như vậy? Lúc trước thấy huynh rất nhàn nhã, ghi chép ở Lễ bộ rất bận sao?’.

Thôi Lượng xoa xoa mặt nói : “ Huynh hiện tại không ở lễ bộ, huynh làm chức quan nhỏ ở Phương Thư phòng”.

“Phương thư phòng, là làm gì thế? “.Bổng lộc có cao hơn lễ bộ không mà sao đi sớm, về muộn như vậy, dù sao bổng lộc cao hơn một chút mới tốt”.

Thôi Lượng thản nhiên nói: “Là thay triều đình chỉnh lý tấu chương, hồ sơ, sách báo của các địa phương, công việc nhàn hạ, bổng lộc cao hơn lễ bộ một chút, nhưng cũng không vất vả lắm, chỉ là thời gian này sẽ hơi bận chút”.



Vừa nói chuyện, Giang Từ vừa đặt bát đũa xuống, cười nói: “Thôi đại ca, huynh tới thử xem tay nghề của muội đi”.

Thôi Lượng đi đến trước bàn ngồi xuống, nhìn những món ăn tinh tế và độc đáo trên bàn, kinh ngạc nói: "Tiểu Từ, món này là do muội nấu à?"

Giang Từ gật gật đầu: “ Đúng vậy, tài nấu nướng của muội nổi tiếng trong vòng mười dặm, bằng không mấy người Đặng đại thẩm sẽ không đối tốt với muội như thế, ngày ngày mang rau quả tươi đến tặng muội, là để tâm tình muội tốt, sẽ nấu món ngon cho họ”.

Hai người đang nói chuyện, một người thi nhiên bước vào trong phòng.

Thôi Lượng ngẩng đầu cười nói: "tướng gia đến vừa lúc, Tử Minh đang định cùng tướng gia uống mấy ly." ( Bạn đọc ủng hộ dịch giả qua stk 19034190878018 techcombank Nguyễn Thị Thuỷ)

Bùi Diễm lúc này mặc chiếc áo mùa thu màu tím nhạt, ngoại bào màu đen, thắt lưng màu xanh ngọc bích, toàn thân phong lưu văn nhã, vẻ mặt tuấn tú xuất trần.

Hắn mỉm cười ngồi xuống bàn, nhìn đồ ăn trên bàn, lắc đầu: “ Quay về ta phải để Bùi Dương hỏi các nha đầu trong phòng bếp, có phải họ ngưỡng mộ Tử Minh không?Sao đồ ăn chỗ Tây viện của Tử Minh còn ngon hơn chỗ Thận viên của ta thế?”

“Tướng gia nói đùa rồi, đây là Tiểu Từ làm”.

Bùi Diễm liếc nhìn Giang Từ đang cầm bát đũa, im lặng ngồi trước cửa mải mê ăn uống “ Phải không? Giang cô nương còn có tay nghề này, đúng là không nhìn ra, nhưng để hầu hạ người cũng tốt, ngươi nói phải không? Giang cô nương?”

Giang Từ không quay đầu lại, ngồi ở ngưỡng cửa, thản nhiên đáp.

Thôi Lượng không biết chuyện giữa hai người, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, muốn tách hai người ra, vội vàng nói: “ Tiểu Từ phiền muội đi lấy thêm bát đũa và chén rượu qua đây”.

Giang Từ đứng lên, đặt bát cơm lên bàn: “Tướng gia, thật xin lỗi ngày, ta không ngờ đại tướng gia sẽ đại giá quang lâm, bữa cơm này, chỉ chuẩn bị cho hai người. Hơn nữa, trong tướng phủ này, người chờ nịnh bợ, hầu hạ tướng gia xếp hàng dài đến tận “ Ô Quy các” ở đường sau tướng phủ, tướng gia vẫn nên đi nơi khác ăn đi”.

Thôi Lượng cười lớn: “ Tiểu Từ nói bậy, cái gì mà “ô quy các”, đó là “ Ô Tuần các”, thủ tự “ Hà phi triều sinh yểm kim ô, vọng đoạn thiên nhai thán tuế tuần”. với thành nam “ hà vọng đình” tương đối ứng, đó là tác phẩm xuất sắc của tướng gia, đừng nhận nhầm”.

Giang Từ mỉm cười ngọt ngào với Thôi Lượng: “thì ra là chữ “tuần” , ta đem nối nó với chữ “ô”, ở cùng nhau thành cái đại ô quy rồi, vừa nói vừa liếc trộm chiếc ngoại bào đen trên người Bùi Diễm.

Bùi Diễm nghe vậy liền cười đến mười phần vui vẻ: “hóa ra Giang cô nương đôi khi còn có thể nhận sai chữ, ta cho rằng, ngươi chỉ đôi khi ăn sai đồ thôi chứ?”.

Giang Từ nghẹn lời, cũng biết mưu nhất thời võ mồm, cùng tên “ hổ mặt cười” này không có chuyện gì tốt, nàng cũng không muốn Thôi Lượng nhìn ra manh mối nào, nàng đành quay người đi vào căn bếp lấy bát, đũa và ly rượu, rót rượu vào ly cho hai người rồi đi ra sân ngồi xuống chiếc ghế đá xanh. ( đọc tiếp chương 15 tại https://youtu.be/J7Z1403LlcU)

Nàng đặt hai tay lên ghế, đung đưa đôi chân, nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm tối tăm, lúc này nàng vô cùng nhớ sư thúc, sư tỷ và các già trẻ ở Đặng Gia trại.

Sư thúc thú vị và hài hước, sư tỷ ngoài lạnh trong ấm, các đại thẩm miệng lưỡi sắc sảo, còn có, còn có sư phụ đã nuôi nấng một cô nhi như nàng, yêu thương nàng như nữ nhi thân sinh cuối cùng lại bỏ nàng mà đi.

Hốc mắt Giang Từ dần ướt, lúc trước ở Đặng Gia trại, nàng một lòng muốn xem thế giới bên ngoài, luôn nghĩ đến chuyện lẻn xuống núi, thoát khỏi sự quản thúc của sư tỷ, chỉ khi chân chính gia nhập giang hồ, một mình du đãng, vướng vào sự hỗn loạn giữa quan trường và võ lâm, tính mạng bị đe doạ, gặp chuyện không bị truy đuổi thì cũng là tính kế, nhận ra lòng người hiểm ác, thế sự gian nan.

Có lẽ, từ khi xuống núi tới nay, trong số người gặp được, chỉ có mỗi Thôi đại ca, là thực lòng đối tốt với mình.

Nếu có thể thuận lợi giải độc, vẫn nên nhanh chóng trở về thôi sư tỷ khẳng định đang lo lắng cho mình, trên thế gian này, thiên hạ này, chung quy chỉ có nơi đó mới là nhà của mình.

Lúc này đã là cuối thu, Ban ngày lại có một trận mưa mùa thu, đêm trong sân rất lạnh. Giang Từ dần dần cảm nhận được trên da lạnh lẽo, vừa định đứng dậy thì có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Thôi Lượng ngồi xuống bên cạnh nàng: “ Tiểu Từ, có phải muội có tâm sự gì không ?”.

Giang Từ cúi đầu, thấp giọng nói: “Không có, muội chỉ nhớ nhà thôi.”

“Ồ, đợi Tướng gia giải quyết xong chuyện Tinh Nguyệt giáo chủ kia, muội liền có thể về nhà rồi”. Thôi Lượng an ủi nói.

Giang Từ nói "ừm", không muốn Thôi Lượng tiếp tục nói chuyện này, ngẩng đầu liếc nhìn trong phòng: "Đại…, tướng gia đi rồi sao? Sớm như vậy?"

“ Ừ. tướng gia bận việc, ngày kia là sinh thần của phu nhân, nội phủ bận đến mức chân không chạm đất, nhiều việc cần tướng gia quyết định, đây là sự việc chưa từng có, gánh hát Lãm Nguyệt lâu cũng được mời đến, Tiểu Từ có thể gặp lại Tố đại tỷ rồi”.



Nghĩ đến có thể gặp lại Tố Yên, tâm tình Giang Từ tốt hơn, nhìn chiếc váy màu đỏ trên người nàng, nàng mỉm cười nói: “tuyệt vời, muội đang nghĩ đến việc trả lại y phục cho Tố đại tỷ”.

Nói đến y phục, nàng chợt nhớ tới lúc giả say ở Lãm Nguyệt lâu, nghe được hai thị nữ kia nói lại liên tưởng tới cuộc trò chuyện giữa cua lông và Tĩnh vương, nàng tò mò hỏi ngược lại: “ Thôi đại ca, Tam Lang là người thế nào”.

Thôi Lượng sửng sốt hồi lâu mới chậm rãi nói: "Sao Tiểu Từ lại hỏi chuyện này?"

Giang Từ cười nói: "Không có gì, muội chỉ là tò mò thôi. muội muốn biết người trong lòng của Tố Yên tỷ tỷ là người như thế nào, tương lai có thể giúp đỡ Tố Yên tỷ, làm mai mối."

Thôi Lượng biết Giang Từ là người trong giang hồ, không giống với nữ tử khuê các, nhưng không ngờ nàng nói chuyện như thế, một lúc lâu sau nói: “muội cũng không nên làm xằng bậy, Tố đại tỷ cũng chỉ thân thiết với Tam Lang, tuổi của tỷ ấy lớn hơn Tam Lang nhiều, cái gì mà người trong lòng, không trong lòng, những điều này đừng bao giờ nhắc tới”.

"Tại sao?" Giang Từ tròn mắt hỏi.

Thôi Lượng không biết nên nói thế nào, suy nghĩ một lát nói: “Tam lang, là chỉ huy sứ của Quảng Minh ti, Vệ Chiêu, Vệ đại nhân, thường gọi “Vệ Tam Lang” Nhưng bọn họ đều chỉ gọi sau lưng, những người có thể trước mặt gọi hắn là "Tam lang" chỉ có hoàng thượng, thái tử, hai vị vương gia và hai vị tướng gia, những người khác trực tiếp gọi hắn là "Tam lang" ,chỉ sợ liền không biết sẽ chết như thế nào".

Giang Từ rùng mình: "Đáng sợ như vậy? lẽ nào những người đắc tội hắn đều phải chết sao? Hắn chỉ là một vị chỉ huy sứ, có thể bất chấp vương pháp sao?"

Thôi Lượng nghĩ tới thọ yến ngày kia tại Tướng phủ, Vệ Tam Lang nhất định sẽ tới, nếu Giang Từ không biết trời cao đất dày, đắc tội hắn ta. thực sự hậu hoạn vô cùng, tốt hơn vẫn nên cảnh cáo trước với nàng.

Nghĩ đến đây, hắn bình tĩnh nói: “Tiểu Từ, Ngụy Chiêu võ công cao cường,thủ đoạn độc ác,tính tình bạo lực, hỉ nộ vô thường . Tuy nhiên, hắn lại được hoàng đế ân sủng, được giao chức chỉ huy sứ của Quang Minh ti, thủ vệ có trách nhiệm canh giữ hoàng cung,, đồng thời có thể bí mật tra tất cả quan viên trong triều, trực tiếp lên trời, tuy chức quan thấp không can thiệp vào chuyện quân sự chính trị, không thể tham gia chính trị, nhưng Hắn quyền lực to lớn, lại là người được kính trọng nhất trong triều đình, ngay cả Tướng gia cũng không dám coi thường, xúc phạm hắn, nếu muội gặp hắn thì đi đường vòng, đừng bao giờ khıêυ khí©h hắn.”

Giang Từ nói: "Ồ": "Thì ra trên đời còn có người làm “đại áp.., không, tướng gia sợ, muội rất muốn nhìn xem bộ dáng hắn như thế nào."

Thôi Lượng cười khổ, nhỏ giọng nói: “Không nhìn thấy bộ dáng của hắn cũng không sao.”

Giang Từ càng tò mò hơn: "Thôi đại ca, mau nói, bộ dạng hắn trông như thế nào.người trong lòng Tố Yên tỷ, nhất định phải là một người có tài."

Thôi Lượng thầm thở dài trong lòng khi nhìn thấy Giang Từ nói chuyện thoải mái như vậy, thấp giọng thì thầm: ( Bạn đọc ủng hộ dịch giả qua stk 19034190878018 techcombank Nguyễn Thị Thuỷ)

“ Tây cung có ngô đồng, thu hút phượng hoàng đậu

Phượng hoàng gật đầu một cái, trăng non múa trong gió

Phượng hoàng gật hai cái, mây trôi phủ ráng chiều

Phượng hoàng gật ba cái, khuynh quốc lại khuynh thành

Phượng hề, phượng hề, sao có thể không hài lòng với người.”

Đọc xong, hắn thì thầm: "Bản ca dao này hát về ngoại hình của Tam Lang, nhưng ….”.

Trong lúc Giang Từ còn đang mơ màng, Thôi Lượng đã đứng dậy nói: "Được rồi, Tiểu Từ, trời cũng tối rồi, muội về nghỉ ngơi sớm đi."

Giang Từ ngẩng đầu cười nói: "Thôi đại ca, muội ở Tây viện của huynh được không?"

Thôi Lượng sửng sốt một lát, một lúc sau mới nói: "Tiểu Từ, nam nữ có sự khác biệt. Cái này..."

Giang Từ túm lấy tay áo hắn, lắc đầu: “Thôi đại ca, An Hoa được tướng gia phái đến giám sát muội, nhất cử nhất động của muội, nàng ấy đều sẽ báo cáo cho An Trừng. Ở với nàng ấy, muội không thể ngủ được, ăn cũng không ngon, huynh cứ để muội ở chỗ của huynh đi, nếu muội tiếp tục ở trong viện đó, muội sợ sẽ chết ngạt.”

Thôi Lượng nhẹ nhàng kéo tay áo, xoay người, quay lưng về phía Giang Từ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm sâu thẳm, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Được rồi, muội ngủ ở phòng phía tây, huynh ngủ ở phòng bên cạnh.”

Giang Từ vui mừng khôn xiết: “Cám ơn Thôi đại ca, muội đi rửa bát.” Nói xong liền lẻn vào nhà. ( đọc tiếp chương 15 tại https://youtu.be/J7Z1403LlcU)

Thôi Lượng nhìn dáng người nhanh nhẹn của nàng, đứng đó hồi lâu, hắn nhắm mắt lại, tay phải cuộn thành nắm đấm, đấm mạnh vào vai rồi bước vào nhà.