Chương 15: Thọ Yến Tướng Phủ

Đến ngày mùng tám tháng mười, tại tướng phủ, sinh thần lần thứ bốn mươi của Bùi thị phu nhân,khách dự tiệc.

Thời tiết hôm đó rất đẹp, gió thổi nhẹ nhàng, nắng thu ấm áp, cho đến khi mặt trời lặn, lạc hà (bóng mây có bóng mặt trời buổi chiều chiếu vào thành sắc vàng ánh) đầy trời. mọi người đều nói tả tướng cao đường, phúc thâm vận hậu, phú quý kéo dài.

Sau bữa trưa, một rạp hát lớn được dựng trước cửa hông của tướng phủ, trống và nhạc vang lên ầm ĩ. Vì chính yến được tổ chức vào ban đêm nên từ trưa đến chiều không có khách đến, chỉ có gánh hát tiếp tục biểu diễn hí khúc trên sân khấu, thu hút bách tính kinh thành kéo về đông đúc., đám đông chen chúc, đến xem thọ yến tướng phủ.

Để bày tỏ niềm vui, sau khi mặt trời lặn, trong ngoài tướng phủ giăng đèn kết hoa, có hàng trăm người hầu cầm đuốc xếp hàng quanh cổng phủ, tạo thành hình hoả long thật dài. Các thị nữ đi lại trong phủ cầm đèn l*иg hoa sen, đèn sáng rực rỡ, chiếu sáng bầu trời. Cùng với cồng chiêng, trống, sênh tiêu, ca múa mừng thái bình, thực sự không nói hết phú quý, phong lưu.

Thời gian này, Giang Từ bị vài tên Trường Phong vệ, áp giải đến một căn phòng hẻo lánh ở hậu viện tướng phủ.

Nàng bĩu môi bước vào phòng, An Hoa mỉm cười chào đón: “Giang cô nương!”.

Giang Từ cũng lười để ý tới nàng, ngồi xuống ghế thêu, nâng cằm nói: "Đến đây”!

An Hoa ở cùng nàng một thời gian, biết tính tình nàng nên cũng không để ý, cười nói: “An Hoa không có tay nghề này? Để hoá trang dịch dung cho Giang cô nương, phải nhờ đến “ ngọc diện thiên dung” Tô bà bà mới được. ( truyện dịch bởi thuy201)

Giang Từ đã từng nghe sư thúc nói qua về cái tên “ Ngọc diện thiên dung” này rồi, hiếu kì hỏi: “ Ngọc diện thiên dung Tô bà bà cũng ở kinh thành sao, tướng gia nhà ngươi mời bà ấy tới?

“Trên đời này, còn có người mà tướng gia nhà ta mời lại không đến sao?”

Hai người đang nói chuyện, cửa chái nhà nhẹ nhàng mở ra, Trường Phong vệ dẫn một lão phụ lưng còng, mái tóc hoa râm đi vào. An Hoa tiến lên hành lễ nói : “ Đã gặp qua Tô bà bà”.

Giang Từ thấy Tô bà bà là một bà lão già yếu, chân tay còn có chút bất tiện, không khỏi cảm thấy thất vọng. Tô bà bà hiểu được suy nghĩ của nàng, đôi mắt đang khép hờ đột nhiên mở ra, ánh sáng lóe lên khiến Giang Từ giật mình, lúc đó nàng mới tin tài nghệ tuyệt vời của Tô bà bà, không phải là một lão phụ bình thường.

Trường phong vệ lui ra ngoài, Tô bà bà lấy trong giỏ trúc các đồ vật để dịch dung, có son nước, bút than, còn có bột tẩy trắng, Giang Từ cảm thấy mới lạ, chống khuỷu tay lên bàn, nhìn không rời mắt.

Tô bà bà chậm rãi lấy từng thứ trong giỏ ra, cúi đầu tìm kiếm một lát, rút ra một chiếc khăn lụa, kêu lên: “ Sao lại không thấy rồi, như thế này thật là gay go rồi”.

An Hoa đang ngồi một bên canh đám thủ vệ, Nghe Tô bà bà kêu lên , liền vội vàng chạy tới hỏi : “ Tô bà bà, sao vậy? có phải quên đem theo gì rồi không?”

Tô bà bà giơ chiếc khăn lụa trong tay về phía An Hoa, yếu ớt kêu lên : “ Ngươi xem chiếc khăn này…”.

Bà còn chưa nói xong, An Hoa đã ngáp một cái, thân hình mềm nhũn, ngã xuống đất.

Tô bà bà cười nham hiểm, lấy khăn lụa phủ lên mặt An Hoa, Sau đó đứng lên nhìn Giang Từ.

Giang Từ sửng sốt, đợi đến khi nhận ra đại sự không ổn, Tô bà bà đã di chuyển như gió, đến điểm huyệt Giang Từ.

Giang Từ nhìn chằm chằm Tô bà bà, thấy bà lặng lẽ mỉm cười, từ trong túi lấy ra một bình sứ, đổ ra mấy viên thuốc vào lòng bàn tay.

Giang Từ không ngừng than phiền, tự hỏi tại sao năm nay mình lại xui xẻo như vậy. Không chỉ kết thù từ cây, lại còn liên tục dính vào chất độc, chỉ hận mình ham chơi, sao lại trèo nhầm lên cây chứ.

Tô bà bà nhìn thấy nàng sợ hãi cùng tức giận, càng đắc ý, không cười thành tiếng, đưa tay nâng cằm Giang Từ lên, nhét viên thuốc vào trong miệng Giang Từ, vuốt cổ họng nàng, viên thuốc thuận theo trôi xuống. Giang Từ tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Tô bà bà khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng nói vào tai Giang Từ : “ Con ngoan, đừng sợ, loại độc này không lấy tính mạng ngay đâu, chỉ cần uống thuốc giải mỗi tháng một lần, độc sẽ không bộc phát, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, hàng tháng sẽ có người đưa thuốc giải tới cho con”.

Giang Từ vui vẻ, mở mắt ra, tội nghiệp nhìn Tô bà bà,.

Tô bà bà lại nói: “ Bùi Diễm muốn con nghe tiếng nhận người đúng không?”



Giang Từ vội vàng gật đầu.

“ Ngươi nghe đây, đợi lát nữa, người đó nhất định sẽ tới thọ yến, ngươi muốn giữ tính mạng, tuyệt đối không được nói thân phận thực sự của người đó, ngươi có nghe ra giọng nói của người đó, biết được người đó là ai, cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nếu Bùi Diễm có hỏi, hãy nói người đeo mặt nạ không phải người đó”.

Giang Từ gật đầu rồi lại lắc đầu.

Tô bà bà biết nàng đang suy nghĩ gì lại nói: “ ta biết ngươi không thể không báo kết quả với Bùi Diễm, ngươi yên tâm, người đó sẽ có biện pháp ngăn cản một số quan viên không tới thọ yến, như vậy Bùi Diễm sẽ nghi ngờ những người đó, thay vì nghi ngờ ngươi biết mà không nói với hắn.

Giang Từ gật đầu rồi lại lắc đầu.

Tô bà bà nhẹ nhàng nói; “ Ngươi an tâm, sau đêm nay, Bùi Diễm khẳng định sẽ đưa ngươi đi xác định giọng nói của những quan viên này, nhưng bọn họ, hoặc là trong nhà có việc, xin nghỉ về quê, hoặc là mắc bệnh cảm lạnh, viêm họng, ngươi chỉ cần nói nghe không rõ, sau một thời gian nữa, ngươi cứ nói , thần trí mơ hồ, không thể khẳng định, cố gắng quấy rối Bùi Diễm là tốt nhất”.

Giang Từ thầm mắng trong lòng, ủy khuất gật đầu.

Tô bà bà mỉm cười hài lòng, giải huyệt đạo cho Giang Từ, xoa xoa đầu nói : Thật là đứa trẻ ngoan, Tô bà bà thích ngươi rồi, Tô bà bà thích những đứa trẻ nghe lời, nếu ngươi cứ ngoan ngoãn như vậy, hàng tháng người đó sẽ cho người mang thuốc giải cho ngươi”.

Bà cúi xuống đỡ An Hoa đứng dậy, để nàng đứng thẳng, bỏ khăn lụa trên mặt ra, búng ngón tay giữa. Thân thể An Hoa khẽ run lên, mở mắt ra, tưởng mình chỉ bị choáng, nhưng vẫn nói: “bà bà, có phải quên đem theo gì rồi không?” ( xem chương 16 tại https://youtu.be/J7Z1403LlcU )

Tô bà bà cầm chiếc bình sứ trên bàn lên, cười nói: “ tìm được rồi, vốn dĩ nó được gói trong chiếc khăn lụa này, ta còn tưởng quên mang theo, hóa ra lại rơi ra ngoài.”

An Hoa mỉm cười, lùi lại vài bước, ngồi vào ghế nhìn Tô bà bà hóa trang dịch dung cho Giang Từ.

Mặc dù thọ yến tướng phủ chỉ lên kế hoạch trong vài ngày, quy mô chưa từng có, quan lại tụ tập.,

Tất cả văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích trong kinh thành đều được mời. Từ lúc hoàng hôn, trước cửa tướng phủ toàn là cờ xe tấp nập. xe hương bảo mã, ra vào không ngớt, tất cả khách đến tướng phủ đều xướng danh dâng lễ bước vào qua cổng phía Tây. Người hầu mặc quần áo mới, dẫn khách vào chính viện.

Trong chính viện tướng phủ bày năm mươi bàn, còn có bốn bàn chính khách nằm ở sảnh chính, đương nhiên dùng để chiêu đãi trọng thần trong triều và dòng dõi hoàng thân.

Trong chính viện hoa cúc nở rộ, đình đài xanh tươi, đèn treo khắp lối, sáo trúc êm tai, tràn ngập phú quý và xa hoa lãng phí.

Bởi vì mẫu thân Bùi tướng luôn thích yên bình, thanh tĩnh, lại luôn sống ẩn dật. không xuất đầu lộ diện,vì vậy việc chiêu đãi khách khứa đều do Bùi tướng tự mình chủ trì. Đêm đó , Bùi tướng mặc bộ đồ màu tím, thêu viền vàng, thắt lưng bằng ngọc, càng thêm rạng rỡ, động tác điềm tĩnh tao nhã, còn phong lưu tuấn tú hơn ngày thường.

Mặt Giang Từ được làm ngăm đen, mày rậm, mắt to, bộ dáng thật thà chất phác, ăn mặc như người hầu đứng phía sau Bùi Diễm. Nghĩ tới trong cơ thể có tới hai loại độc do một mèo, một cua hạ độc, hận không thể đem hai người này hấp, chiên xào lên, ăn vào trong bụng mới tốt, nhưng lúc này chỉ có thể tỉnh bơ như không, mặt không biểu cảm, đi phía sau Bùi Diễm, cẩn thận lắng nghe giọng nói.

Mặc dù nàng hận hai người đó, nhưng trong lòng không khỏi thầm khen ngợi một cua một mèo, đều là những người đặc biệt. Cua lông nghĩ ra diệu kế đãi tiệc thọ yến, nghe giọng nhận người. Mèo không biết xấu hổ kia thì đoán được hắn đang định làm gì, thay vì gϊếŧ mình diệt khẩu thì lại cho mình ăn thuốc độc, rồi nghênh ngang xuất hiện, không chỉ loại bỏ nghi ngờ của Bùi Diễm mà còn hướng sự chú ý của hắn đến những quan viên không đến thọ yến, thật là một mũi tên trúng hai đích.

Chỉ là hai người này đấu đến ngươi sống ta chết, lại khiến mình trúng hai loại độc. Hiện tại chỉ có thể sống này nào biết ngày đấy. Chỉ không biết cái mạng nhỏ này cuối cùng có may mắn giữ lại không, hay lại đi đời nhà ma, đi đoàn tụ với sư phụ, cũng không thể không xảy ra.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, khách khứa bước vào chính viện, dưới sự hướng dẫn của người hầu tướng phủ, một đám người đến hành lễ với Bùi Diễm, Chúc Bùi thị phu nhân phúc thọ kéo dài, phú quý trọn đời.

Bùi Diễm luôn giữ nụ cười khiêm tốn, đáp lễ từng vị khách, cùng mỗi người nói vài câu, tất nhiên có quan viên cũng bắt lấy cơ hội này mà ra sức nịnh nọt.

Tướng phủ ban đêm, quà mừng nhận được đã chất đầy đại sảnh, bảo vật sáng chói, chỉ có phái thanh lưu và những quan nổi tiếng chính trực, mới tặng những món quà keo kiệt.

Đại học sĩ Long Đồ các, nhạc phụ của Thái tử, biệt danh “ Đổng Ngoan Thạch” Đổng phương, đổng học sĩ thậm chí không đến dự tiệc, chỉ sai người đưa đến một bức thư pháp tự viết, trên có bốn chữ, “ Thanh liêm vì dân”.khiến tư lễ xấu hổ một phen.

Sau khi tất cả các khách trước cửa chào Bùi Diễm rồi lần lượt vào chỗ ngồi, Giang Từ vẫn chưa nghe thấy giọng nói nào quen tai, Nhìn đôi mắt sắc bén của Bùi Diễm thi thoảng lướt qua mình, nàng cũng nóng lòng nhìn hắn, đôi môi nhỏ nhếch lên, tỏ vẻ vẫn chưa nghe được tiếng người đeo mặt nạ, Bùi Diễm thấy còn hơn mười người nữa chưa tới, nên thảnh thơi, nhẫn nại chờ đợi.

Đợi một lát, Trang vương và Tĩnh vương trước sau bước vào, Bùi Dương vội vàng vào bẩm báo. Bùi Diễm ra cửa nghênh đón, đưa hai vị hoàng tử vào chỗ của mình ở chính điện, cười hàn huyên mấy câu, lại nghe ngoài viện có người hô lên, “ thái tử điện hạ giá đáo”. ( Độc giả có thể ủng hộ cho dịch giả theo stk 19034190878018 techcombank Nguyễn Thị Thuỷ)



Bùi Diễm sửng sốt, không ngờ tới thái tử sẽ đích thân tới chúc thọ mẫu thân hắn, hắn mở tiệc mời khách, nhưng lại không mời thái tử, dù sao trên danh nghĩa thái tử cũng là quân, hắn là thần. Trang vương và Tĩnh vương có thể mời, nhưng thái tử tuyệt đối không thể mời được.

Hắn vội vàng ra cửa phủ, quỳ xuống hành lễ, thái tử đỡ hắn dậy cười nói” “ Đây không phải trong cung, Thiếu Quân không nên đa lễ như vậy”.

Bùi Diễm cúi đầu nói : “ thái tử thân lâm, chúc thọ thần mẫu thân, thần hoảng hốt":.

Thái tử chắp tay bước vào trong phủ, nhìn xung quanh: “ Tướng phủ của Thiếu Quân quả nhiên tinh xảo, ta đã sớm nghe nói, trong kinh thành phủ đệ của Thiếu Quân và Tam Lang là tuyệt nhất, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền”.

Bùi Diễm mỉm cười dẫn đường, vừa nói chuyện bước vào chính viên, thấy thái tử bước vào, mọi người đều quỳ dưới đất hành lễ, thái tử cười nói: “ Đứng dậy cả đi, hôm nay là thọ yến của Tướng phủ, bản cung đến để xem náo nhiệt, mọi người không cần giữ lễ, nếu quá gò bó, sẽ không vui đâu”.

Văn võ bá quan đều biết tính của thái tử, có người cúi đầu cười ra tiếng, mọi người đều biết thái tử trời sinh tính tình hiền lành, còn có chút nhu nhược, hình như sức khỏe cùng không tốt lắm, quanh năm chỉ ở trong phủ thái tử, chơi đùa cùng thái tử phi và phi tần. Thánh thượng sai hắn làm vài việc vặt, mười việc thì có chín việc không làm được, nếu không phải có nhạc phụ, đổng đại học sĩ thay hắn dọn dẹp tàn cục, nhất định đã bị thánh thượng phế ngôi rồi.

Thậm chí có tin đồn, Thánh thượng từ lâu muốn phế thái tử. trong số Trang vương, Tĩnh vương chọn lấy một người ưu tú để lập. Triều đình những năm gần đây, hai phe Trang vương và Tĩnh vương đối đầu gay gắt ngày càng nghiêm trọng, các bách quan suy đoán thánh ý, để quyết định nên nhập phe nào, đảm bảo tiền đồ cho tương lai.

Mỗi người đều có suy nghĩ riêng trong lòng, đứng dậy cười lớn, Thái tử vui vẻ bước vào chính điện ngồi ở chính giữa. cùng Trang vương và Tĩnh vương trò chuyện vui vẻ, không có chút giữ lễ nào.

Bùi Diễm thấy còn hơn mười người nữa chưa đến, mà những người này có những người có quan hệ mật thiết với hắn và Tĩnh vương, ngoài ra còn có quan viên bên phe Trang vương và hữu tướng. trong đó cũng có một nhân vật chủ chốt. Đang thầm suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng của thái giám tư lễ Ngô tổng quản truyền đến: “ Thánh chỉ đến”.

Thái tử nhanh chóng đứng dậy, tất cả các quan khách cũng đồng loạt quỳ xuống. Ngô tổng quản cùng một số tên thái giám tươi cười bước vào trong viện, mở thánh chỉ trong tay, lớn tiếng hô: “Tả tướng Bùi Diễm nghe chỉ”.

Người hầu nhanh chóng nâng hương án qua, Bùi Diễm vén vạt áo quỳ xuống. “ Thần Bùi Diễm. cung lĩnh thánh dụ”.

“ Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Nay sắc phong mẫu thân của tả tướng Bùi Diễm, Bùi Môn Dung làm Dung quốc phu nhân, hưởng vinh dự nhất phẩm cáo mệnh triều đình, ban cho điền phạm mỹ ngọc nhất phương, một gốc Đinh hải hồng san, một đôi phỉ thúy ngọc điệp. khâm thử’.

Tất cả mọi người đều nhìn nhau, Bùi thị phu nhân này ở ngoài không có danh tiếng gì, Hoàng đế dù coi trọng thể diện của Bùi tướng, hạ chỉ sắc phong nhất phẩm cáo mệnh, dung quốc phu nhân, ban cho ngự vật vô giá, lại không ra mặt lĩnh chỉ, mà chỉ lệnh Bùi tướng lĩnh chỉ, thực sự làm người ta không hiểu.

Thậm chí có quan viên còn nghĩ rằng: hoàng đế ân sủng Bùi Tướng , chẳng lẽ đại biểu cho Tĩnh vương sẽ thắng trong cuộc chiến giành quyền thế.

Bùi Diễm phủ phục trên mặt đất, nên không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, một lúc sau nghe hắn nhẹ giọng nói: “ thần lĩnh chỉ. tạ chủ long ân”.

Ngô tổng quản đưa chiếu chỉ cho Bùi Diễm cười nói: “ thánh thượng đối với Bùi tướng ân thưởng rất nhiều, Bùi tướng đừng cô phụ thánh ân”.

Bùi Diễm hai tay tiếp nhận thánh vật ngự ban, mang vào chính điện rồi nhanh chóng trở ra ngoài.

Ngô tổng quản chắp tay nói: “ Trong cung bận việc, xin cáo từ”.

Bùi Diễm và Ngô tổng quản có quan hệ rất tốt vội nói: “Ta tiễn công công”.

Hai người nhìn nhau đang muốn cất bước thì nghe giọng nói cao vυ"t của người tiếp khách ngoài viện nói: “ Chỉ huy sứ Quang Minh Ti, Vệ đại nhân tới.”

Giang Từ vẫn luôn theo sát Bùi Diễm, Thấy người đó vẫn chưa xuất hiện, có chút thất thường, đột nhiên nghe thấy Vệ Tam Lang đến, tinh thần thấy phấn chấn hơn, vươn cổ nhìn về phía cửa chính.

Nhưng lúc này Bùi Diễm lại chắn phía trước nàng, hắn lại cao hơn nàng rất nhiều, không còn cách nào khác nàng đành bước sang phải hai bước, một lòng chờ mong nhìn thấy vị’ Phượng hoàng’ nổi tiếng ở kinh thành, Vệ Chiêu, Vệ Tam Lang,

Trong lúc đang dài cổ ra nhìn, nàng cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút quái dị, không khỏi nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy mọi người đều nín thở, chăm chú nhìn vào cửa chính,

Tất cả người hầu và thị nữ đều dừng lại, đứng yên tại chỗ, trên sân khấu, tiếng kịch và nhạc cũng dừng lại, nhất thời trong viện đều lặng ngắt như tờ, trên mặt mọi người đều xen lẫn vài phần hưng phấn, mong chờ, lại xen lẫn chút khinh thường, sợ hãi, mơ hồ khó tả. ( xem chương 16 tại https://youtu.be/J7Z1403LlcU )

Trong lòng Giang Từ kinh ngạc, đang định quay đầu lại thì nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: “ Vệ Chiêu đến trễ, Thiếu Quân đừng trách”.