Chương 6: Ước định...

Lưu Manh Thỏ - Chương 6: Ước định...

Vì để bảo toàn tính mạng, mặc dù biết người trong ngực là một lưu manh thỏ, nhưng ta cũng không thể không hạ thấp tư thái, xoay người, cúi đầu, cẩn thận ôm Thỏ Thỏ vào phòng tắm.

Thỏ Thỏ cũng không còn ác khí bá đạo như hồi nãy nữa, vô cùng khéo léo dựa vào ngực ta, đôi mắt chợt ánh lên nhìn ta chằm chằm, mang theo hơi thở mát lạnh, hai tay xoa lên má ta càng lúc càng đỏ.

"Nhược Nhược, như vậy thật tốt."

...

Ta nín thở một hơi, không dám nói lời nào, chỉ âm thầm phi một cái xích qua. Tốt? Tốt mới là lạ! Người ta nói thỏ không ăn thịt, nhưng hôm nay ngươi mới ăn thịt ta xong, ăn xong còn câu dẫn tâm hồn nhỏ bé của ta, người là muốn ép ta a, là muốn ép ta a! Không được, ta nhất định phải chịu đựng! Nhìn nàng còn đang nhộn nhạo bộ dạng thỏ khoác da hồ ly cũng thấy khó nói!

Càng nghĩ như vậy, ta càng thấy gian nan, thân thể mềm mại của Thỏ Thỏ như có như không khẽ chạm vào cơ thể ta, khi dính chung lại một chỗ ta lại ngửi thấy hương vị mị hoặc nhân tâm trên người nàng, vốn cũng không phải là quân tử ta làm sao có thể yên ổn lòng mình được? Ta đành phải bước nhanh hơn, vội vã đi vào phòng tắm.

Đến phòng tắm, cúi đầu liếc nhìn Thỏ Thỏ, nhìn đôi mắt ôn nhu của nàng, nhịp tim đập có chút nhanh, cắn môi nói

"Cô ngồi lên ghế tắm một chút, tôi đi xả nước cho cô."

Thỏ Thỏ chớp mắt nhìn ta, nhẹ nhàng cười, lắc đầu.

"Không muốn, cô phải ôm tôi."

Nói xong, cái đầu nhỏ lại chui vào trong ngực ta không chịu đi ra. Khí thở ấm áp của nàng phun đến chỗ mẫn cảm đó, toàn thân ta run lên, vừa run vừa nói

"Cô như vậy làm sao tôi xả nước được?"

"Tôi không biết..."

Thỏ Thỏ nhỏ giọng nói, dùng sức dựa vào ngực ta hô hấp, vừa nói vừa cảm thán

"Thơm quá a --"

Cảm ngượng ngùng đan xen lửa giận không rõ trực kích trong lòng, ta cắn chặt răng, cúi đầu hung tợn, nhìn nàng chằm chằm.

Cô -- còn có loại thỏ không biết xấu hổ như cô sao?

Thỏ Thỏ người ta căn bản cũng không thèm nhìn ta lấy một cái, trực tiếp vùi đầu vào ngực ta hít sâu một cái, ta hít một hơi, nắm chặt quả đấm, ta dám!

Tay phải dùng sức ôm lấy Thỏ Thỏ, không để nàng từ trên người ta ngã xuống, tay trái chặt vật vặn vòi nước, rào rào nước nóng theo màu men trắng của gạch chảy xuống. Một lát sau, hơi nóng của nước ập vào mặt, ta thở dài một hơi, cúi đầu, nhìn Thỏ Thỏ

"Này này, đại tiểu thư, nước cũng xả cho cô rồi, cô có thể tắm rửa thay đồ rồi đó."

Cái đầu nhỏ từ trong người ta khó khăn chui ra, Thỏ Thỏ nhìn ta lại nhíu mày

"Vậy cô còn chờ cái gì?"

"Cái gì?"

Ta lăng lăng nhìn nàng, chốc lát không có chút phản ứng.

Thỏ Thỏ không nhịn được phất tay, dường như có chút tức giận như là ta đang quấy rối nàng, híp mắt nhìn ta

"Chân ta bị thương, không thể chạm nước được, nội đan cũng không thể chữa trị, toàn thân khí lực cũng không còn, lẽ nào cô để tôi tự tắm? không sợ tôi chết chìm sao?"

"..."

Ta lần nữa sợ ngây người, sống hơn 20 năm ức hϊếp vô số lương dân, vào lúc nào mới cảm nhận sâu sắc được giai cấp địa chủ áp bức bách tính, ta nhìn nàng còn đang phập phòng tư thái lả lướt dưới lớp vải trắng, chật vật nuốt một ngụm nước miếng.

"Cái đó -- vậy không được tốt lắm, chúng ta mới quên, cô không sợ, không sợ --"

"Sợ cái gì?"

Không biết vì sao, Thỏ Thỏ hiện tại vô cùng tức giận, nói chuyện như sét đánh, mà ta cũng đang chứa một bụng hỏa, nhưng nhớ lại cảnh tượng khi nãy chính mình nhìn thấy, nhớ đến nàng có thể thoát khỏi tay 'Lang Tôn' giữ được mạng, vậy thì pháp lực của thỏ tinh nhất định sẽ không kém. Ta lắc đầu, an ủi mình, quên đi, mạng quan trọng hơn, mạng quan trọng hơn!

Mặc dù nói như vậy, nhưng khi vừa thao tác, tay ta lại bắt đầu run lên, lẩy ba lẩy bẩy tháo dây cột bên hông Thỏ Thỏ ra, chậm rãi cởi cái đầm trắng xuống, hương thơm nồng nặc từ trong áo lụa tỏa ra tràn ngập cả phòng tắm, làn da thủy nộn sáng bóng như mỡ dê lúc nào cũng câu dẫn thần kinh thị giác của ta, hai chân thon dài, hai tay còn đang che bộ vị quan trọng, có thể nhìn thấy được hai khỏa đẫy đà triển lộ vô ý, theo tầm nhìn của ta, thì cũng phải cỡ C, không thể không cảm thán thêm lần nữa, bồ đồ này thật không tốt chút nào, còn đem cái bánh bao tuyết lớn như vậy che thành tiểu màn thầu vượng tử, thật không có thiên lý a! Mặt ta đỏ lên, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thỏ Thỏ, kinh ngạc phát hiện lúc này nàng rốt cuộc cũng biết xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn đỏ thành một mảnh, ánh mắt lóe sáng như muốn nói không được nhìn tôi, lòng ta chợt giật mình, ho khan một cái, nói lảng sang chuyện khác.

"Thỏ Thỏ a --"

"Hửm?"

Thỏ Thỏ ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt xinh đẹp híp lại, cùng lúc cái lưỡi thè ra liếʍ môi một cái, thân thể hơi run rẩy. Muốn chết! âm thanh õng ẹo lại lần nữa chọc ngứa trong lòng, ta ngẩng đầu, có chút giận dữ vô sỉ nhìn nàng

"Cô cố ý có phải không?"

Thấy bộ dạng hùng hồn của ta, Thỏ Thỏ ngược lại rất bình tĩnh, lần nữa đôi mắt thuần khiết vô tội của nàng nhìn ta

"Ngươi nói cái gì, Nhược Nhược?"

"Cô -- cô câu dẫn tôi!"

Ta duỗi tay ra, cái cổ lắc một cái, không thèm đếm xỉa tới! Cứ tiếp tục ở đó như vậy, ta khẳng định nhịn không được, đến lúc đó là một người không muốn bị xâm phạm, ta tình nguyện hiện tại liền cho nàng ăn luôn!

"Ha ha, nhìn cô nói, tôi làm sao câu dẫn cô chứ, nhưng cô lại --"

Chân mày Thỏ Thỏ nhăn lại, đề tài xoay chuyển thành 380 độ lớn

"Trong đầu đang nghĩ bậy gì vậy? nói --"

Thỏ Thỏ hơi híp mắt, tự tay nắm lấy tai ta

"Có phải cô cũng từng nhìn những nữ nhân khác như vậy?"

Lỗ tai bị nhéo đến đau, không ngờ được sức Thỏ Thỏ lại lớn như vậy, ta vội lắc đầu

"Thỏ Thỏ, cô nhẹ một chút, tôi thấy ai đâu? Trong nhà ngoài mẹ tôi là nữ nhân ra, vóc người nhìn thoáng qua cũng không dám xem lần hai. cô vũ nhục tôi lσạи ɭυâи cũng được, nhưng tuyệt đối không thể vũ nhục ánh mắt của tôi!"

Nghe xong lời này, chân mày Thỏ Thỏ cũng dãn ra, nhưng tay vẫn không có buông ra, nàng nhìn ta chằm chằm, lại tiếp tục nói

"Lâm Uyển Nhược, cô nhớ cho kỹ, tôi không quan tâm trước đây cô thế nào, vì tôi tìm được cô, thì tuyệt đối không cho phép cô động tâm với người khác!"

"Cô cứ gϊếŧ tôi luôn đi!"

Ta bị khi dễ nóng nảy, tức giận nhìn nàng

"Dựa vào cái gì không được động tâm với người khác? tôi còn phải kết hôn, còn phải sinh con, không động tâm thì sao được? Thỏ Thỏ, cô đừng có quá đáng, tôi hảo tâm cứu cô từ miệng sói ra ngoài, cũng cõng cô một đường về tới nhà, còn lấy nước cho cô rửa vết thương, cô coi như là gì chứ? Thỏ Tinh thì ngon lắm sao? Cô xem Tivi chưa? Bạch Tố Trinh người ta mấy ngàn năm đạo hạnh cũng không có đắc ý quá đáng như cô a!"

Ta không ý thức đem tức giận trong bụng nói ra hết, rướn cổ nhìn Thỏ Thỏ, thế nào a, vò đã mẻ cho sứt luôn, nếu cứ vĩnh viễn nhịn nhục im lặng tiếp, ta thà chết còn hơn!

Chỉ là không ngờ, Thỏ Thỏ không có tức giận, mà dùng ánh mắt vô cùng u oán nhìn ta, môi mím thật chặt, một hồi lâu sau, trong lúc ta sắp chịu hết nổi muốn nhận lỗi, Thỏ Thỏ lại chậm rãi lên tiếng

"Ba tháng, Nhược Nhược, kỳ hạn ba tháng. Ba tháng này tôi sẽ ở bên cạnh cô bảo vệ cô, qua ba tháng, độc lang trên người tôi hết rồi, thì liền tiêu diệt Lang Tôn, đến lúc đó tôi trả lại tự do cho cô. Nhưng cô phải đáp ứng tôi, ba tháng này, không cho phép thích luận kẻ nào!"

"Được! đây chính là lời cô nói không được đổi ý!"

Ta không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp trả lời, thích người khác? gặp quỷ cho rồi, ta độc thân nhiều năm như vậy, không để bụng ba tháng này, quan trọng là... nhanh đuổi cái lão phật gia ở đây đi luôn!

"Ừm..."

Thỏ Thỏ nhỏ giọng đáp trả, tay nắm lỗ tai ta rốt cuộc cũng buông ra, hai tay ôm lấy hai đầu gối, đầu dựa vào giữa, dáng vẻ đáng thương khiến ta hận không thể lập tức nhào đến thoải mái ôm một phen, nhưng lúc này Thỏ Thỏ cũng không thèm liếc mắt nhìn ta

"Cô ra ngoài đi, tôi tự tắm."

Ta không giải thích được còn bị đuổi ra khỏi phòng tắm, không hiểu gì mở to mắt nhìn cửa phòng tắm đờ ra, Thỏ Thỏ này đang đùa giỡn cái gì vậy? đến mức đó rồi sao? không phải là không để cho nàng tắm thôi sao? ta cũng vì suy nghĩ trong sạch cho nàng thôi a... thở dài, ta lắc đầu, suy nghĩ một chút, xoay người vào phòng ngủ, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ mới, rồi đóng lại, đem đồ ngủ đặt trước cửa phòng tắm, gõ cửa một cái

"Thỏ Thỏ, tôi để đồ ngủ ở đây, một chút cô lấy nó mặc a, mặc tạm một đêm, nếu như không thích, ngày mai tôi nói mẹ mua cho cô bộ mới."

"Không cần --"

Thỏ Thỏ đáp trả rất nhanh, ta ngẩn ra, lắc đầu

"Như vậy sao được, bộ đồ kia của cô hôm nay bị sói làm nhăn hết, nên giặt cho sạch lại, không thể mặc ngủ được, đây là đồ mới mua, không có mùi gì lạ, còn rất ấm, còn có hình thêu thiên nga nữa --"

"Thực sự không cần!"

Thỏ Thỏ không cảm xúc cắt ngang lời ta, nói ra cũng khiến ta đau lòng muốn chết

"Tôi đi ngủ trước giờ không có mặc quần áo."

"..."

Tác giả có lời muốn nói: Tui muốn viết một con thỏ xảo trá, phúc hắc rất đồi trụy rất bạo lực! Eh hé hé hé ...