Chương 5: Đúng là thỏ tinh...

Lưu Manh Thỏ - Chương 5: Đúng là thỏ tinh...

Đôi mi thanh tú của Thỏ Thỏ nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm lên vết thương trên cái đùi nhỏ mịn màng, nửa ngày, ngẩng đầu mơ màng nhìn ta, lập tức mỉm cười.

"Nhược Nhược, tôi không sao."

"..."

Ta ngẩng đầu không nói gì nhìn nữ nhân trước mắt, tình cảm như vậy nàng còn thực sự cho là ta còn yêu thương nàng sao? tuy nói dáng dấp làn da nàng mềm mại không tệ đúng là hấp dẫn ham muốn của ta, nhưng ta cũng hiểu được cái gì là phi lễ chớ nhìn! loại người này thân phận không rõ ràng, ta cần gì phải yêu thương nàng.

Thỏ Thỏ không chớp mắt nhìn ta chằm chằm, một lúc lâu, khẽ thở dài, nháy mắt lại dâng lên một tầng nước mỏng, cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói

"Nhược Nhược, có thể giúp tôi đem chút nước lại đây được không."

Âm thanh vô cùng ủy khuất, Thỏ Thỏ ôm chân, bộ dạng ai oán nhìn ta như kẻ phụ tình trở mặt. Ta nhìn vết thương của nàng gật đầu, cho dù thê snaof thì nàng bị thương thành như vậy ta không thể không lo, vẫn là đem bất mãn đè xuống trước, chữa khỏi vết thương cho nàng rồi quay về chỗ hóng mát a!

Ta dùng thau rửa mặt của mẹ hứng đầy nước rồi đem ra, đặt cạnh sofa, nhìn Thỏ Thỏ

"Nè, nước của cô."

Thỏ Thỏ gật đầu, đưa cái chân bị thương lên, xích tới thau nước.

Ta nhìn Thỏ Thỏ, nhìn tới vết thương trên đùi nàng, lắc đầu

"Cô cũng không cần phải tự mình xử lý a? hay là chúng ta đến bệnh viện a, vết thương lớn như vậy không xử lí tốt sẽ nhiễm trùng đó."

Thỏ Thỏ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn ta

"Không cần, tôi không thể đến bệnh viện, cô quên tôi nói rồi sao? Nhược Nhược, tôi là thỏ tinh."

"..."

Hiện tại ta có chút kích động, muốn đem cái nữ nhân trước mặt ăn nói lung tung này vò thành một cục rồi dùng tư thế ưu mỹ nhất ném ra khỏi cửa sổ nhà ta, tỷ tỷ không nhìn thấy đây là lúc nào rồi mà còn nói đùa với ta, còn có nhiều yêu tinh như vậy cô lại thỏ có đúng thật không chứ?

"Cô không tin?"

Thỏ Thỏ chớp mắt nhìn ta, ta cũng không cho nàng chút mặt mũi, trực tiếp gật đầu.

"Được thôi, để tôi chứng mình cho cô thấy."

Ánh mắt Thỏ Thỏ lóe lên một tia cười gian xảo, như có như không nhìn ta chằm chằm, ta lười biếng dựa vào ghế sofa, ngáp một cái

"Được, cô chứng minh cho tôi xem, cô mà thật là thỏ tinh thì tôi là cháu con rùa."

"..."

Thỏ Thỏ bất đắc dĩ nhìn ta thở dài, đoán chừng không còn cách nào ép ta nữa, xoay người nhìn miệng vết thương

Ta cũng có chút hiếu kỳ, chống người dậy muốn nhìn xem nàng xử lý dấu răng kinh người kia như thế nào, hay chỉ dùng nước trực tiếp rửa thôi?

Thỏ Thỏ khép mắt, vươn tay, để chân trong chậu huơ tay múa chân gì đó. Ta nhìn đến mắc cười, đúng là có chút cảm giác pháp sư đang làm phép, chỉ là giây tiếp theo, ta còn chưa kịp cười rộ lên thì trên mặt đã cứng ngắc.

Thỏ Thỏ vốn còn đang biến hóa đột nhiên trên tay xuất hiện luồng sáng đỏ, giống như pháo hoa nóng rực chói mắt, màu đỏ còn đang bao quanh bên dưới, người ta cứng đờ, dựa vào sofa không dám nhúc nhích, xong... đúng là phải làm cháu con rùa rồi. Thỏ Thỏ dường như cũng đã biết được ta sẽ phản ứng như vậy, quay đầu nhìn ta, nỏi nhỏ

"Không được nhúc nhích cũng không cho nói, không phải giả --"

Nhìn đôi mắt nàng có uy hϊếp, ta dùng sức nuốt nước miếng một cái, hai tay run rẩy ôm chặt đệm sofa, dựa lên đó như là bị liệt vậy, trợn to hai mắt nhìn tay nàng.

Thực sự, đúng là yêu tinh?

Trước đó còn khôn vặt được một chút bây giờ lại hóa thành hư không, ta chỉ biết mờ mịt nhìn nàng, đầu óc trống rỗng, nhưng không biết vì sao, khi biết Thỏ Thỏ thật sự không phải con người ta cũng không có chút gì là sợ hãi, chỉ có chút khϊếp sợ khi nhìn thấy huyền diệu không dám tin mà thôi, cảm giác như đang xem Ultraman vậy á...

Khi ánh sáng đỏ lóe lên, ta cũng có thể nhận ra Thỏ Thỏ không phải đang làm vẽ bậy gì mà đang viết ký hiệu nào đó, dần dần, nước trong thau liền tụ thành giọt như mưa rơi, như vật rơi tự do ngưng tụ trên đầu ngón tay Thỏ Thỏ, mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, như là sương ban mai xoay quanh vết thương trên đùi nàng, theo thời gian trôi qua, nước trong chậu cũng dần đυ.c đi, màu máu đỏ thẫm khiến tim ta lạnh buốt, rốt cuộc cũng bắt đầu thấy sợ.

Tay run rẩy lúc này bị Thỏ Thỏ nắm lấy, nàng ngẩng đầu nhìn ta, dùng một tay khác lau mồ hôi trên trán, yếu ớt cười

"Cô không cần sợ, tôi sẽ không hại cô."

"..."

Ta hít sâu một hơi, khẩn trương nhìn nàng. Nhớ rõ hồi nhỏ coi phim hoạt hình Hồ Lô Biến, yêu tinh bị nấu trong Hồ Lô cũng luôn gạt con nít như vậy, a di là người tốt, sẽ không hại ngươi. Sau đó, Hồ Lô nhỏ bị ném vào cái nồi lớn rồi nấu...

"Cô nghĩ gì vậy?"

Thỏ Thỏ tức giận nhìn ta, mặt ta trắng bệch nghiêm túc nhìn nàng, trong lúc vo tình quét qua miệng vết thương, phát hiện máu đọng trên đó đã không còn, thay vào đó là vết máu đỏ tươi mới hiện lên.

Thỏ Thỏ biết ta đang nhìn miệng vết thương, nhíu nhíu mày lại

"Không ngờ được nó lợi hại như vậy, còn phải xử lý thêm một chút."

"Nhược Nhược --"

"À! đến đây!"

Âm thanh ta run rẩy hòa theo, hoàn toàn mất hết khí phách cùng kiêu ngạo mấy ngày qua, nói thật cho đến giờ trong đầu ta vẫn một mảng trống rỗng, cả người nhẹ bỗng như đang nằm mơ.

Thỏ Thỏ nhíu mày, sắc mặt không vui nhìn ta

"Không phải tôi đã nói rồi sao, cô không cần sợ tôi, không cho phép sợ tôi, không được sợ tôi!"

...

Tỷ tỷ à, ta khóc không ra nước mắt nhìn cô nè, cô nói cô là yêu tinh sống sờ sờ ngay trước mắt ta như vậy, còn không cho ta được phép sợ , chẳng lẽ cô là giả người hay sao? Á... quên mất, vốn cũng đâu phải người.

"Còn phải xử lí tiếp ---"

Thỏ Thỏ mặc kệ nội tâm ta giãy dụa, cúi đầu nhìn máu mới trên đùi nàng lại nhỏ ra.

Tiếp đó...

Thỏ Thỏ liếc mắt nhìn ta, ngẩng đầu nhẹ nhàng vuốt ngực, lẩm bẩm gì đó, một lát sau, một cái vật thể màu đỏ từ trong miệng nàng nhảy ra, chậm rãi bay bay giữa không trung, miệng lưỡi của ta cũng đã sớm phát khô, nói không nên lời. Quả cầu đỏ giống như được cài thiết bị dò đường tự động vậy từ từ bay quanh miệng vết thương trên đùi Thỏ Thỏ, nhẹ nhàng đi hai vòng, tận mắt người nhìn thấy vết thương khép lại, mà quả cầu màu đỏ cũng sẫm đi khác xa so với bộ dạng khi mới xuất hiện. Thấy miệng vết thương khép lại, Thỏ Thỏ vung tay lên, cầm quả cầu đỏ kia, trong lúc ta còn đang kinh ngạc tò mò, nuốt vào bụng, ngẩng đầu, cười híp mắt nhìn ta như không có gì.

"Nhược Nhược cái này cô tin chưa?"

"Tin, tin mà."

Ta lắp ba lắp bắp đáp lời, cả lưng toát mồ hôi lạnh.

Thỏ Thỏ nhẹ nhàng cười, mím môi nói

"Cô yên tâm, tôi thực sự sẽ không cô tổn thương, đổi lại, tôi theo cô đến chính là vì bảo vệ cô."

Ta hít sâu một hơi, không dám đáp lời.

"Ngày hôm nay cô cứu được tôi từ miệng Lang Tôn, nó rất là thông minh, mùi của cô nó đã sớm nhớ kỹ."

"Cô phải chịu trách nhiệm.... phải cứu tôi..."

Ta run cầm cập nói, nhớ đến bộ dạng con sói, trong lòng chợt lạnh, lập tức muốn ngăn cũng không ngăn được hối hận. Người nói đi ta sao lại cứu thỏ tinh này về nhà chứ? còn bởi vì do nàng trêu chọc một lão lang, ta phải chịu thiệt mình ta!

Thỏ Thỏ ngẩng đầu, thấy ta thấp thỏm tò mò, vuốt tóc ta, cười duyên nhìn ta

"Chịu trách nhiệm cũng được, nhưng còn phải xem cô biểu hiện thế nào."

"Tôi cũng không dám... khi dễ cô nữa! cái gì mọi thứ cũng đều nghe theo cô!"

Lời thề son sắt dối trá thốt ra, vì mạng sống, ta không quan tâm nữa!

"Thật chứ?"

Ánh mắt Thỏ Thỏ sáng lên, vui vẻ nhìn ta, ta gật đầu lia lịa, dùng đôi mắt to chân thành nhìn nàng.

"Tốt lắm."

Thỏ Thỏ kéo dài ngữ điệu, cười híp mắt nhìn ta, hai tay lập tức vòng qua cổ ta, đem đầu dụi vào ngực ta

"Hầu hạ tôi tắm đi, người tôi không còn sức nữa rồi."

Đùng! Đầu ta như khúc cây, không dám tin nhìn Thỏ Thỏ, có một âm thanh dưới đáy lòng điên cuồng hò hét.

Wow! là một lưu manh thỏ!

Tác giả có lời muốn nói: Đang muốn cùng mọi người xuất hiện nói đùa một chút ^_^