Chương 30: Ngự a

Lưu Manh Thỏ - Chương 30: Ngự a

Chương 30: Ngự a

Thỏ Thỏ sửng sốt ngẩng đầu không hiểu nhìn ta, đôi mắt hẹp dài súc mãn nước mắt, nhưng vì lời nói của ta nên cứ vờn quanh trong mắt, không dám rơi sắc mặt tái nhợt đáng sợ.

"Thỏ Thỏ..."

Lần này thực sự độc ác, nhìn đôi mắt nàng bị thương ta chột da cúi đầu, ngón tay móc cùng một chỗ không dám nói.

Không khí chung quanh tựa hồ ngưng kết ngay cả thở cũng đau đớn, ta chết trân cắn môi dưới nhìn Thỏ Thỏ vì chịu đả kích lớn mà gương mặt tái nhợt khó coi, nửa ngày ngập ngừng nói thành tiếng

"cho nên... ừm, cứ như vậy đi."

Ta không dám nhìn Thỏ Thỏ xoay người lặng lẽ đi vào phòng ngủ. Đóng cửa lại nằm xuống giường, kéo chăn bọc mình như con nhộng để tỉnh táo hơn. Không hiểu vì sao ngực vẫn đau đớn, trong mắt ta lần này Thỏ Thỏ thực sự bị tổn thương, rõ ràng là do mình ghen chạy tới nhà ''tình nhân cũ'' quay về còn nổi giận với nàng cho dù là ai cũng không chịu nổi a.

Cứ thế mơ màng nghĩ, có lẽ do ban ngày cãi nhau kịch liệt cùng thương tâm quá mức tiêu hao calo, ta cứ thế không tim không phổi ngủ, vừa mở mắt trời đã sáng. Nhìn quanh giường ta ngồi dậy vọt vào phòng tắm, bắt đầu lạch cạch một trận.

Kem chải răng vừa cho vào miệng rốt cục ta cũng không còn tên trong nhóm làm việc nữa, dù sao thư ký đắc tội lão bản thì ai cần ngươi a? nghĩ vậy liền nhớ đến Thỏ Thỏ ta đi lùi ngó ra cửa lén nhìn ra ngoài.

Ngoài dự liệu Thỏ Thỏ cũng không ngủ đủ giấc, haiz cũng phải hôm qua nói như vậy nàng sao ngủ được. Nhưng khiến ta không ngờ là người ta còn đĩnh đạc hơn, khoác trên người đồ đi làm, mái tóc dài đen mượt xỏa trên vai, trên mặt trang điểm nhàn nhạt, quỷ dị nhất nàng cư nhiên còn mang giày cao gót đế nhỏ khiến người ta phát lạnh, ái chà chà gót giày cũng cao lắm chứ?

"Nhìn cái gì? đi làm cơm đi!"

Bất thình lình âm thanh Thỏ Thỏ bay đến, người ta run một cái cả người rùng mình, bàn chải răng xém chọt vô mắt. Thỏ Thỏ trên người không giận tự uy lãnh khí khiến ta có chút sợ, nhìn nàng vài lần cũng không dám nhiều lời tùy tiện thu dọn rồi nhanh vọt ra.

"Thỏ Thỏ, cô, cô muốn ăn gì?"

"Kêu là tổng giám đốc."

Được, vậy cũng tốt Thỏ Thỏ người ta hai tay vòng trước ngực mặt lạnh lùng nhìn ta, tim nhỏ của ta còn đang thương một đêm chưa đủ lần nữa trùng điệp ngã xuống, không kịp phản ứng há to miệng, lăng lăng nhìn nàng.

Dưới cái nhìn soi mói của ta hàng mi xinh đẹp của Thỏ Thỏ dần nhíu lại, xẹt một đạo ánh sáng lạnh bay đến, chiếu lên khuôn mặt tiểu bạch kiểm tái nhợt của ta, càng lộ vẻ uy vũ cao ngạo của bao công.

"Cô nhìn cái gì?"

Từ kẽ răng phun ra vài từ khiến toàn thân ta run rẩy, không dám nhiều lời, ta nhấn đầu ngón chân đi đến phòng bếp. Lần này xong rồi, cũng không dám lên lớp dạy Thỏ Thỏ người ta cái gì là chân tình và thất tình, người ta hiện tại đã từ một loli biến thành ngự tỷ hoàn mỹ, căn bản nhìn ta thì phiền. Nghĩ vậy ta có chút khổ sở, người nói xem đang yên đang lành từ một tiểu bạch thỏ vừa xoay người biến thành một yêu tình rồi? không phải là do nguyên nhân hôm qua ta nói nên nghĩ thông rồi, ta cầm cà rốt lén liếc Thỏ Thỏ chậc chậc nhìn người ta một bộ nghiêm túc không phải giả vờ, tuyệt đối không giả vờ. Cái này có thể chính là chân nhân bất lộ tướng trong truyền thuyết a.

Vì là buổi sáng ta không dám làm cơm nhiều dầu mỡ, làm món cà rốt sợi hấp thứ bảy, rưới thêm chút dấm chua lên cà rốt vội vã bưng mâm ra. Giữa phòng khách hai chân Thỏ Thỏ vắt chéo, ngồi trên sofa tay trái cầm ly gì không biết, uống từng ngụm, tay phải từ từ lật báo nhìn chăm chú.

Cầm mâm cơm nước bày lên bàn ta lén nhìn trong ly của nàng một chút, nhất thời sợ ngây người, trời ơi! thứ Thỏ Thỏ uống là cà phê nước ngoài!!! ông trời ơi, cho sét đánh chết ta đi, cái này là của Thỏ Thỏ sao?!

Lạnh lùng liếc mắt nhìn ta, chậm rãi để tờ báo trong tay xuống Thỏ Thỏ đứng dậy đi đến bàn ăn. Ta ngơ ngác nhìn Thỏ Thỏ nhìn nàng ngẩng đầu bước đi, nhìn thế nào cũng không giống người vừa mới học mang giày cao gót a, nếu vậy bộ dạng ngốc lúc trước của nàng đều không phải giả bộ, người ta thực sự là một ngự tỷ a!?

"Ăn."

Không chút tình cảm, âm thanh lọt vào tai ta vai ta run một cái, đáp một tiếng bưng cơm lên lùa vào miệng, kiên trì ngồi đối diện Thỏ Thỏ ăn.

A a a!!!!

Không đúng, tuyệt đối không đúng, cái con người này bình thường thấy cà rốt còn hơn nhìn thấy mẹ ruột thân thích Thỏ Thỏ kia lúc này lại đạm nhiên như vậy, nhẹ nhàng gắp vài sợi cà rốt cho vào miệng nhai kỹ, tư thế ưu nhã khiến cả người ta tê dại.

"Tôi ăn no rồi."

Cầm khăn tay trên bàn, nhẹ nhàng lau môi đầy mỡ, Thỏ Thỏ nhàn nhàn liếc nhìn ta đứng dậy đi khỏi.

"10 phút sau, tôi cần dùng xe."

"Ah, vâng!"

Ta nhanh chóng hoàn hồn, chân chó đáp trả ánh mắt như trước trực câu nhìn Thỏ Thỏ chằm chằm, muốn tìm được manh mối kết quả vị thần tiên tỷ tỷ này vẫn không cho ta sắc mặt tốt, bước đi im ắng như mèo, nháy mắt liền đến cạnh sofa bưng ly cà phê tiếp tục đọc báo kinh tế tài chính của nàng.

Lúc này ta có nghi hoặc lớn hơn nữa cũng không dám nghĩ nhiều vội đem cơm ăn no, mang giày vào kéo cửa nhanh chóng chạy xuống dưới, lái xe dừng lại chờ Boss chúng ta kiểm tra.

Mở cửa xe trên người Thỏ Thỏ đều là mùi hương đặc biệt nhào đến trước mặt ta, nàng không liếc mắt nhìn ta một cái, ngồi cài dây an toàn rồi tựa vào ghế khép hờ mắt.

Không thể chứ??!! yêu tinh cùng ngủ??!!

Cái này khiến ta hoang mang hoàn toàn Thỏ Thỏ này thực sự bị sao vậy, không lẽ yêu đạo đang mạnh hơn nữ quỷ phụ thân?

Đường đường chính chính lái xe ta thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai mắt Thỏ thỏ, khỏi phải nói hôm nay mắt nàng rất đẹp, đôi mắt thêm phấn xanh nhìn cả người đoan trang không ít, ngũ quan xinh xắn bên dưới là bộ đồ làm nền khiến mọi thứ thêm đẹp hơn, so với Thỏ Thỏ hay mặc đồ ngủ nhéo tai ta kêu Nhược Nhược còn tốt hơn nhiều, nhưng vì sao lòng ta đau như vậy? Thỏ Thỏ trước kia của ta đi đâu rồi?!

Không nghĩ thêm ta đánh tay lái, bất thình lình, tiểu thư Thỏ tỉnh lại lãnh nhược băng sương nhìn ta ánh mắt lợi hại khiến cả người ta khó chịu, chỉ có thể cười hì hì phồng má, nhìn nàng khoe mã.

"Lâm Uyển Nhược."

"Vâng!"

Ta liền đáp lại mặt Thỏ Thỏ càng lạnh hơn hai mắt tùy ý đánh giá ta nửa ngày chậm rãi nói nhỏ.

"Cô nói thế nào cũng là tài xế Hồ thị, không thể để bộ dạng như quỷ được, hy vọng cô chú ý hình tượng một chút."

"À, hả?!"

Cái này khiến ta sợ ngây người lăng lăng nhìn Thỏ Thỏ không hiểu, người ta cũng không thèm để ý ta lần nữa tựa ghế ngồi nghỉ ngơi, để lại ta một mình lái xe không ngừng dòm mình trong kính chiếu hậu.

Người ngợm như quỷ?!

Thỏ Thỏ cô dám nói cô không phải đang trả thù ta hôm qua nói cô là tiểu bằng hữu chứ?!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ^_^ văn chúc mừng Diệp tử viết dài như vậy, vốn định là tám vạn chữ hiện tại xem ra cần nhiều hơn, mọi người xem qua xin lỗi hắc.