Chương 20: Lão bà

Lưu Manh Thỏ - Chương 20: Lão bà

Chương 20: Lão bà

Mặt ta đen lại nhìn Thỏ Thỏ, liếc mắt nhìn ly rượu trong tay nàng đã sớm không còn, cắn răng phun ra mấy chữ.

"Không cho uống nữa."

"Tôi không thích!"

Thỏ Thỏ bốc đồng nói, quay đầu không nhìn ta nữa, giơ ly trong tay lên nhìn bộ trưởng ngây ngô cười nói.

"Chúng ta tiếp tục."

"..."

Thỏ Thỏ mở miệng muốn nữa, bộ trưởng đương nhiên nể tình từng đợt va chạm âm thanh ly vang lên, các đồng nghiệp vì Thỏ Thỏ hào sảng gọi thức ăn khi nãy còn khó chịu, mùi rượu cũng đã nồng, bầu không khí cũng ấm lên, vài người dưới trướng lão bản trước kia bị chèn ép liền tố khổ với Thỏ Thỏ, cung kính vọt đến chỗ nàng. Thỏ Thỏ thành người tiếp theo không ít kẻ bị ta mắng là đầu heo, khó có được nhiều người khích lệ nàng như vậy, trong lúc nhất thời có chút lâng lâng, rượu trong bụng cũng không đếm.

Ta một bên nóng nảy nhìn Thỏ Thỏ uống đỏ mặt rõ ràng, nàng uống hơi nhiều, biểu hiện cụ thể là lời nói không mạch lạc.

Bộ trưởng uống đến hồng mặt, hãi mắt phát sáng, cầm chén rượu đến chỗ Thỏ Thỏ.

"Mời, tổng giám đốc, uống! tôi ở trên thương trường lâu như vậy cho đến giờ chưa thấy qua nữ nhân có tửu lượng lớn như vậy, nữ trung hào kiệt, cô hoàn toàn xứng đáng."

Thỏ Thỏ lắc lư đứng dậy, mấp máy môi.

"Là con người, ông có thể uống như vậy, coi như là nam trung hào kiệt rồi!"

"..."

Bộ trưởng sửng sốt, cười đến nước bọt suýt phun lên bàn, gật đầu.

"Tổng giám đốc quả nhiên không giống bình thường, nào uống!"

Ta ghé vào bàn, vô lực nhìn Thỏ Thỏ, nàng đã uống say hoàn toàn không khống chế được, căn bản không coi ta ra gì, ngay cả cà rốt thích nhất cũng không ăn miếng nào, chỉ biết cầm ly uống rượu cùng mọi người, lên bộ trưởng xuống giữ cửa mọi người, mỗi người đều khó khăn trốn ma chưởng. Mắt thấy chai rượu không còn chai nào, người xung quanh thi nhau nôn thốc nôn tháo, Thỏ Thỏ rốt cuộc quay đầu nhòn ánh mắt mỉm cười, kiều mị nhìn ta, hai tay khoát lên vai ta, thân thể nghiêng về trước chậm rãi đến gần.

Cơn giận của ta khi nhìn thấy đôi mắt mê ly của nàng, thân thể cũng liền cứng lại, ngơ ngác nhìn nàng, nhìn mặt Thỏ Thỏ phóng đại trước mắt mình, nghe hương khí sâu kín cùng mùi rượu trên người nàng, nhất thời não choáng, nhịp tim như muốn thoát khỏi l*иg ngực.

"Thỏ Thỏ..."

Nghe thấy hơi thở của nhau, Thỏ Thỏ dùng gương mặt vuốt nhẹ mặt ta, một lát sau, hai tay nâng cằm ta lên, thâm tình nhìn ta.

Ta nín thở, hai tay nắm lấy quần, khẩn trường nhìn Thỏ Thỏ, chỗ này bầu không khí mập mờ, ta dự cảm sắp phát sinh chuyện gì đó, nhưng mà... Thỏ Thỏ tại sao lại có thể ở đây, xung quanh còn có đồng nghiệp, tuy nói say rượu chắc chắn không hề giả say, nếu như bị phát hiện...

Trong lúc ta do dự có nên tiếp môi thơm của Thỏ Thỏ hay không, thì Thỏ Thỏ mở miệng cười, tay phải vuốt ve môi ta, nhìn ta chằm chằm, nói nhỏ.

"Nhược Nhược, cô nói đi cô đang nghĩ gì?"

Câu nhân tâm huyền, câu nhân tâm huyền, ta chật vật nuốt nước miếng một cái, si mê nhìn chằm chằm làn môi mềm mọng như trái vải của Thỏ Thỏ, thân thể chậm rãi nghiêng về về phía trước, ném đi mọi ràng buộc, thầm nghĩ làm càn một chút, càn rõ chút nữa.

Hai đôi môi cùng run rẩy chờ đợi rốt cuộc nhẹ nhàng dán lại với nhau, ta còn chưa kịp thưởng thức mùi vị của Thỏ Thỏ, thân thể đã nặng nề bị đẩy ra, Thỏ Thỏ che miệng nhíu mày nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ta vuốt môi, ngây người như phỗng nhìn nàng bỏ đi, một lát sau ánh mắt thoáng qua lảo đảo nghiêng ngả chạy theo ra ngoài.

Ngoài cửa Thỏ Thỏ đang chống cột nôn mửa, ta vội vàng chạy đến đỡ nàng lo lắng hỏi.

"Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ sao vậy? khó chịu lắm sao?"

Thỏ Thỏ nhíu mày, sắc mặt ửng hồng, ngón tay bấm bụng mình, ngẩng đầu ủy khuất nhìn ta.

"Nhược Nhược, chỗ này nóng quá --"

"Ngoan, tôi đưa cô về, về nhà uống chút trà giải rượu là ổn thôi!"

"Ừm..."

Thỏ Thỏ nghe lời gật đầu, ta đàu lòng vuốt tóc mái tán loạn trên trán nàng, ngồi xuống khom người nói.

"Lên, tôi cũng cô về, đến chỗ để xe công ty chúng ta lấy lái ngoan, nếu khó chịu thì nói tôi biết được không?"

"Ừm..."

Thỏ Thỏ nhỏ giọng đáp ứng, lập tức trên lưng có một mảng mềm mại, hương thơm hô hấp bên tai. Ta đỏ mặt, nghiêng cổ, trên vai có cái tai đang cạ cạ, không nói hai lời, cõng Thỏ Thỏ lên, bước nhanh đến nhà.

Đi khowngr 10 phút, Thỏ Thỏ trên lưng ta đang nằm yên bị gió lạnh thổi, tinh thần tỉnh táo, hai tay bóp tai ta, dùng sức lắc lư qua lại.

"Nhược Nhược, Nhược Nhược, tôi muốn uống, còn muốn uống!"

Ta vốn nén tức đầy bụng, buổi tối yên làn lại phá hỏng, bây giờ còn làm con lừa nô bộc, Thỏ Thỏ nàng còn có tâm tình quậy phá, ta thở phì phò, hung hăng nói:

"Uống gì mà uống, cô chỉ biết ăn thôi, có biết uống đâu!"

Không ngờ Thỏ Thỏ là một người khôn ngoan uống rượu vào lại thành một người khác, nắm tai ta sức cũng mạnh hơn, đè đầu ta xuống, lớn tiếng ồn ào.

"Nhược Nhược, cô coi thường tôi!"

"Pahir, tôi coi thường cô, cô mới đến vài ngày a? các cô gái bán cà rốt ngoài chợ ai cũng biết tôi, hôm nay xem ra cô cũng muốn người bán rượu biết tôi luôn đúng không? cô nói xem trừ ăn ra cô còn biết cái gì?!"

Ta đá tảng đá dưới chân, khẩu khí như trước không vui, khí tức hỗn loạn. Đoạn đường này không có đèn đường, khá vắng vẻ, ta lười đi đường đất liền đạp cổ mặt đường nhỏ đi, đất ướt mềm thẩm thấu lên, thân thể có chút lạnh, nhưng cái con người trên lưng như lửa thiêu khó nhịn, ta hận không thể một cước đá giăng nàng khỏi lưng, giống như con thỏ khi đó nắm lỗ tai của nàng ném qua một bên.

Thỏ Thỏ tức giận không nhẹ, ở sau lưng ta lăn lộn chọc phá mãi, tức giận trên người khiến mình run rẩy.

"Tôi cái gì cũng có thể làm, tôi sau này còn phải gả cho cô, không cho phép cô coi thường tôi, Lâm Uyển Nhược!"

"Gả cho tôi? nực cười, cô có ra dáng lão bà không? cô biết lão bà làm gì không? cô biết cái gì?"

"Tôi biết!"

Mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở, Thỏ Thỏ ghé vào lưng ta dùng sức cọ, vốn chỉ muốn dời đi lực chú ý buồn chán trêu chọc nàng một chút liền nghe thấy âm thanh buồn bực này, nhje buông tay buông xuống trên lưng Thỏ Thỏ quay đầu hốt hoảng nhìn nàng.

"Cô sao vậy? tôi giỡn với cô, cô đừng coi là thật --"

Vành mắt Thỏ Thỏ đỏ ngầu ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt đầy oán hận.

"Tôi biết lão bà làm gì! tôi nhất định phải làm vợ cô!"

Ta đen mặt nhìn nàng, trong lòng có chút phiền muộn, trước không nói hai cô gái kết hôn có bao nhiêu khó khăn vấn đề nàng là thỏ tinh ta còn chưa tiếp nhận, còn nói cái gì lập gia đình? trong lúc ta đang buồn chán Thỏ Thỏ nhìn ánh mắt ta có chút ai oán, nàng tự tay dùng sức đẩy vai ta.

"Cô --"

Không chuẩn bị ta liền bị đẩy ngã xuống, bùn đất liền dính bết cái mông, ta ôm mông nhìn Thỏ Thỏ tức giận.

"Cô uống rượu phát điên cái gì vậy?"

"Tôi không có say --"

Vừa dứt lời Thỏ Thỏ liền xô ta ngã, hai tay ôm chặt cổ ta, thì thầm nói

"Tôi biết lão bà là làm gì, là bồi ngủ, cái này tôi biết!"

Ta kinh ngạc nhìn Thỏ Thỏ, tay nàng để trên vai run rẩy. Ánh mắt Thỏ Thỏ quá mức xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi khiến ta chột dạ, giọng nói phát khô, chỉ biết chăm chú nhìn nàng, trong lòng khẩn cầu Thỏ Thỏ khi còn ở trong động núi đừng có xem qua phim đen.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ, ta thực sự muốn nói, mấy người muốn CJ, chương trước bắt đầu dưới chương cũng đã kết tiểu cổ công, thụ quân đoàn, không ngừng tranh luận vấn đề Thỏ Thỏ và Nhược Nhược ai công ai thụ, Diệp Tử muốn nói kỳ thực ta rất CJ, cho nên viết văn cũng rất CJ, ai sẽ lột da thỏ trên giường... mấy người không cần câu dẫn khiến ta nhộn nhạo trong lòng.