Chương 19: Không tưởng được.

Lưu Manh Thỏ - Chương 19: Không tưởng được.

Chương 19: Không tưởng được.

Ta toét miệng, nắm tay nhìn Thỏ Thỏ lúng túng cười, thuận tiện nghĩ xem có nên xuống lầu mua một con cá cùng chút thuốc diệt chuột độc chết con mèo mập.

Ánh mắt Thỏ Thỏ mìm cười, khuôn mặt đáng yêu thú vị, không chớp nhìn ta chằm chằm, hoàn toàn không có cảm giác rối rắm, ánh mắt đó còn phảng phất nói đến đây đi, đến ăn ta đi, ta không ngại, thực sự...

Ta hít sâu một hơi, quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn Thỏ Thỏ, nói lảng sang chuyện khác.

"Con mèo mập này còn ở cạnh cô đợi bao lâu nữa?"

"Nhược Nhược, Nhất tỷ nói nàng đến bảo vệ tôi, cô đừng nghĩ nhiều."

Thỏ Thỏ nhìn ta ánh mắt dịu dàng nói, tâm sự bị đoán trúng, ta đỏ mặt cắn môi biện giải.

"Ta không nghĩ nhiều, bất quá, một con mèo mập như vậy thì làm được gì?"

Thỏ Thỏ nghe xong lỡ đễnh cười.

"Nhược Nhược, cô còn nhớ lần trăng tròn đó, tôi ở trước mặt cô biến thành chân thân?"

Ta gật đầu, nghĩ đến khi đó Thỏ Thỏ bị liệt hỏa cháy đến thê thảm, đến giờ cảm giác vẫn còn rợn tóc gáy.

"Nguyệt viên chi tế, hấp thụ tinh hoa chi nguyệt, đó là lúc công lực yêu tinh mạnh nhất, khi đó Ương Tử có thể đột phá cùng Nhất tỷ đinh thân chú, khôi phục chân thân."

Thỏ Thỏ nhẹ nhàng nói, ta nghe được sửng sốt một chút, trăng tròn? ánh trăng? ta nhớ hình như mấy cái phim trên ti vi đều là cương thi hấp thụ ánh trăng sau đó hút máu người a?

"A!"

Ta ôm chân hét to, vô tội nhìn Thỏ Thỏ. Thỏ Thỏ nhíu mày, hai tay ôm trước ngực, hừng hực khí thế nhìn ta.

"Cô đang nghĩ chúng tôi là cái gì vậy?"

...

Chột dạ thở dài, ta ôm chân tự đau thương, lại có chút không cam lòng.

"Thỏ Thỏ, tôi không hiểu, cô nói mị khí trên người của ngươi là do Hồng Nhi, có thể hiện tại cô là một cô gái trưởng thành thì là do người nào?"

Thỏ Thỏ chớp mắt cười, có chút kiêu ngạo nhìn ta.

"Ta là băng thỏ, trời sinh thân thể băng lãnh, nhẵn nhụi không xương, không chỉ như vậy năng lực học tập của tôi siêu cường, chỉ cần tôi muốn học thì nhất định đều có thể, còn như cô nói cảm giác cô gái trưởng thành, có thể do tôi mang chất thiên tiên, trong lúc vô tình bị cô kích hoạt."

"Hừ, cô đang khoác lác hả?"

Ta tức giận trắng mắt liếc nàng, thiếu theo ta cái gì băng thỏ, trong lòng Lâm Uyển Nhược ta, vĩnh viễn chỉ có kẹo sữa đại bạch thỏ!

"Khoác loác thì sao?"

Thỏ Thỏ cười như không cười nhìn ta, biểu tình kia khiến lòng ta tê rần.

"Cái khác ta không biết, có thể mình cô lạnh thật, hừ hừ ~"

Ta sờ cái mũi, lưu manh cười rộ lên, giơ lên ngón tay quý của ta.

"Có nó, ta sẽ ở bên trong người cô thao thao lửa lớn, liên miên không dứt, lời răn của ta chính là: ngón tay, tất cả đều có thể, a --"

Không đợi ta nghĩ hết, hông liền bị nhéo, má Thỏ Thỏ ửng hồng, cáu giận nhìn ta, ta hít sâu hoảng sợ xin tha.

"Không nói, sau này cũng không nói."

"Lâm Uyển Như... cô lưu manh..."

Thỏ Thỏ cắn răng để lại một câu, xoay người đi ra ngoài, chỉ để lại một mùi hương thơm ngát. Ta ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của nàng, đau nhức bên hông cũng biến dần, nhưng vì Thỏ Thỏ dường như không giận âm thanh còn như làm nũng vui vẻ cười như nở hoa, nghĩ đến phòng làm việc không có người, khóc được lắc mông, đung đưa cái mông, tự mình kiếm chuyện vui đùa.

"Này -- hôm nay là ngày tốt, nghĩ thầm chuyện nhỏ cũng thành, hôm nay là ngày tốt lành, mở cửa nhà chúng ta đón gió xuân --"

"Meo meo meo meo --"

Quên mất cái con mèo mập rốt cuộc bị ta cất tiếng ca rõ to chọc giận, chân nhỏ đạp một cái, mèo trừng mắt, một quả cầu thịt khổng lồ lấy tốc độ UFO lao đến chỗ ta.

Nháy mắt, Nhược Nhược ta ngã nhào xuống đất, vuốt nước bọt mèo mập trên mặt, ta kéo cổ áo, kinh hoảng hét to.

"A a a a a -- Thỏ Thỏ, người đâu cứu mạng a, phi lễ, phi lễ --"

*******************************************************************************

Dưới tiếng cười nhạo của Thỏ Thỏ, ta ủ rũ cúi đầu ngồi vào xe công ty, tâm tình hướng đến quán cơm. Ta liếc mắt nhìn trên đùi nàng, rụt cổ lại, không vui nhích sang một bên.

Thỏ Thỏ cưng chiều nhìn ta cười, tự tay nhéo tai ta, nhẹ nhàng lắc.

"Lại giận?"

Ta chu mỏ, lắc đầu.

"Tôi nào dám, người ta là miêu yêu đại nhân, người thường như tôi không nên trêu vào, hát một bài hát cũng bị đo ván, cuộc sống này đúng là khổ ải."

Nhịn không được, nhìn mắt Thỏ Thỏ ta bắt đầu càu nhàu, Thỏ Thỏ chỉ nhẹ nhàng cười, chậm rãi vuốt tóc ta.

"Cô hiểu lầm nó."

"Tôi hiểu lầm?"

Ta xem thường nhìn qua, ta hiểu lầm nó? ta chỉ hát một bài hát, nó như vậy, còn không thấy ngại cùng Thỏ Thỏ người ta phòng cái gì mà sắc lang, ta thấy đệ nhất thiên hạ lang trừ nó ra thì không còn ai khác, miêu yêu, miêu yêu chết tiệt!

Thỏ Thỏ nhìn ta như vậy, thở dài, không thể làm gì lắc đầu.

"Nhược Nhược, cô phải hiểu Ương Tử, nó chọc giận Nhất tỷ của tôi, hiện tại đang nghĩ cách lập công, cách tốt nhất chính là bảo vệ tôi."

"Bảo vệ cô? cho nên hát cũng?!"

Ta rống cổ hét điên cuồng, thiên lý ở đâu, thiên lý ở đâu!!!

Chậm rãi ôm lấy mèo mập, Thỏ Thỏ cúi đầu nhìn nó, nhếch miệng cười.

"Nó nói với tôi, chỉ một tia lửa, trong thời gian đầu tiên liền đem lửa nhộn nhạo trong cô diệt bằng miêu trảo."

"..."

Nhất thời, xe trở nên yên lặng, ta đen mặt quay đầu nhìn ra cửa sổ cái gì cũng không biết, hai tay nắm chặt, tiếng cười Thỏ Thỏ truyền đến, nàng liền ngã vào lòng ta, ôm khuôn mặt buồn bực của ta, cười run cả người.

"Nhược Nhược, cô nói đi, cô đang nghĩ gì?"

"..."

Cứ thế Thỏ Thỏ bóp nhéo khuôn mặt tròn của ta đủ kiểu, đến nơi ta là người mở cửa xe lao xuống trước, quay đầu cẩn thận liếc nhìn Thỏ Thỏ một cái, chỉ thấy nàng khom người nằm úp sấp trên đệm nói gì đó với mèo mập, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ta cười, lòng ta có chút hoảng sợ, vội vàng chạy về, kéo Thỏ Thỏ lại.

"Tôi nói tổng giám nhanh đi đi, không cần đùa giỡn, bộ trưởng gọi điện dục các người có gì còn lưu luyến không rời?"

Nghe xong lời ra, Thỏ Thỏ mỉm cười, không nói với mèo mập, xoay người liếc mắt nhìn ta nhẹ nhàng nắm cửa tay còn lại để trong tay ta.

Cảm xúc nhẹ nhàng mềm mại khiến ta hô hấp quẫn bách, ta chột dạ nhìn Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ lại lơ đễnh vẫn không giống như trước, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ nhìn ta, toàn thân chỉ viết: Nhược Nhược, tôi tin cô.

Thu tâm trí về, ta âm thầm mắng mình một câu xấu xa, liền kéo tay hơi lạnh của Thỏ Thỏ, bước nhanh vào quán rượu, mở cửa ra nữ tiếp tân dẫn chúng ta đén một phòng VIP đặt trước. Ta hít sâu một hơi liếc nhìn Thỏ Thỏ.

"Thỏ Thỏ, chút vào phải xem tiểu tâm của mấy người này."

"Vì sao? nhìn bọn họ rất tốt."

Thỏ Thỏ không hiểu chớp mắt, ta thở dài bất đắc dĩ lắc đầu biết nói nhiều với nàng cũng không hiểu được, chỉ có thể tự mình làm. Vì vậy ta buông tay nàng, một tay kéo cửa ra.

Cửa vừa mở ra, đối mặt với chúng ta một đám đỏ mặt, cùng với mỗi nữ đồng nghiệp hai mắt ghen tỵ.

"Tổng giám đốc --"

Bộ trưởng dẫn đầu, đẩy ghế lên đón.

"Cô đến rồi, nhanh ngồi, chờ cô gọi thức ăn."

Nói xng thân thể to béo liền chen vào, đem ta chèn sang bên cạnh, nó dẫn Thỏ Thỏ ngồi xuống vị trí chính, ta bĩu môi, không nói chuyện vừa định kéo ghế tìm một góc ngồi, âm thanh Thỏ Thỏ truyền đến.

"Nhược Nhược, cô qua đây, ngồi vào đây."

Lập tức ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ta, ta lúng túng nhìn Thỏ Thỏ, thấy nàng nháy mắt ý bảo chính cô đến ngồi. Không nghĩ đến người ta nháy mắt khuôn mặt lạnh liền tươi cười, cũng không nói chuyện, cứ thế lạnh lùng nhìn ta, nhất thời bầu không khí có chút giằng co.

Không có cách, ta không thể làm gì khác hơn lần nữa đứng dậy, kiên trì đi lên trước, ngồi bên cạnh Thỏ Thỏ, cái này nàng cao hứng ngước mặt tươi cười, tiếp nhận thực đơn trong tay bộ trưởng.

Ta nhìn vẻ mặt Thỏ Thỏ hưng phấn, trong lòng thầm thở dài, quét một vòng vì chờ lâu các đồng nghiệp cũng đói sắp chết lắc đầu.

Mọi người, cực khổ!

Qủa nhiên khi Thỏ Thỏ chậm rãi gọi món ăn, mặt các đồng nghiệp cũng hóa xanh, từ vui vẻ biến thành bất đắc dĩ, dĩ nhiên không ai dám nói một câu. Bộ trưởng cũng vậy, khi Thỏ Thỏ gọi món cuối cùng rau trộn cà rốt sắc sợi, hắn nhận thực đơn, nhìn nhân viên tiếp nhận há mồm trợn mắt.

"Ngây người cái gì? đi làm đi a, không lẽ cà rốt không đủ dùng?!"

"..."

Nhân viên đi, bầu không khí cũng hòa hoãn, bộ trưởng cười ha ha đứng dậy, nhìn các đồng nghiệp vì Thỏ Thỏ gọi toàn bộ là cà rốt thì tâm tình cũng không vui, vung tay lên cầm lấy cai rượu ngũ lương cười nói.

"Đồ ăn chưa lên, chúng ta uống trước vài chén a, chúng mừng công ty hồi sinh, vì tổng giám đốc đón gió!"

"Được!"

Các đồng nghiệp hưởng ứng theo, bộ trưởng rót cho Thỏ Thỏ một ly ngũ lương đầy, liền đem bình rượu cho trợ lý, trợ lý rất có ánh mắt, nhanh mọi người đều khen được ngược.

"Tổng giám đốc, tôi uống trước rồi, không biết tửu lượng cô thế nào cô cứ tự nhiên!"

Bộ trưởng vẻ mặt tự tin cười, hắn nổi danh là tửu quỷ của công ty chúng ta, tửu lượng không phải lớn một cách bình thường quả nhiên uống một ngụm hơn nửa ly, ta nóng nảy nhìn Thỏ Thỏ cầm ly rượu sững sờ, dùng sức nháy mắt với nàng, trong lòng hoảng sợ rối reng.

Qủa nhiên Thỏ Thỏ không phụ lòng ta lo lắng, nàng nhìn ly rượu suy nghĩ một hồi cầm lên, nhìn bộ trưởng mỉm cười, một ngụm uống hết.

Nhất thời mọi người hít sâu cũng nhao nhao lên, bộ trưởng sớm đã sững sờ ở một bên không biết nói gì, ta nóng nảy nhìn Thỏ Thỏ, ai biết Thỏ Thỏ người ta để ly rượu xuống liếʍ môi một cái nghiêng đầu qua nhìn ta, nhẹ nhàng nói.

"Nhược Nhược, uống ngon thật, tôi muốn nữa --"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Suốt đêm qua KTV, phát hiện mình già rồi, tiếng nói đến giờ vẫn còn... khàn.

Báo trước tập sau: Thỏ say rượu, đùa giỡn Lâm Uyển Như (chắc là...)