Chương 8: Ngàn Dặm Truyền Âm

Editor: Phù Dung Sương

Ly Trạch Cung

Tư Phượng lần này phạm không ít sai lầm, chẳng sợ cung chủ cố ý che chở cũng không làm nên chuyện, trải qua thời gian bị các trưởng lão hội thẩm, chàng liền bị nhốt vào địa lao.

Địa lao ngoại trừ Tư Phượng còn có một người, người nọ bộ dáng tùy ý tiêu soái, nhìn đến Tư Phượng bị nhốt vào ngục lao liền nghi hoặc:"Đệ như thế nào liền bị nhốt vào chỗ này? Sư phụ đệ không phải người luôn bao che người của mình hơn mệnh sao? Còn có ai đem được đệ nhốt vào đây?"

"Liễu đại ca, đệ.....Đệ ở bên ngoài gỡ xuống mặt nạ, phạm sai lầm, sư phụ nên phạt đệ." Vũ Tư Phượng nói.

Liễu Ý Hoan lại nói:"Gỡ được mặt nạ của đệ? Là ai a? Nam hay nữ?" Hắn lo lắng đến độ đứng dậy vẫy vẫy tay, lan can ngăn cách giữa hai người liền biến mất, hắn ung dung đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tư Phượng.

"Liễu đại ca, huynh đây là....." Có thể tại địa lao tùy ý hành động, thật đúng là ngoài dự đoán.

Liễu Ý Hoan xua tay, "Đều là thủ thuật che mắt, ta ở chỗ này ngây người lâu như vậy, còn không thể cần thẩn một chút, học được vài món sao? Nếu không phải tại địa lao này, phía dưới còn có Khổ Thủy chúng ta không thể chịu nổi, bằng không, kỳ thật, ta đã có thể đào được một cái mật đạo trốn thoát."

"Cho nên đây là, Liễu đại ca có thể tùy tiện ra ngoài đi tìm con gái huynh à?"

"Đúng vậy, Liễu Ý Hoan gật đầu, lại nói:"Đệ còn chưa nói gỡ xuống mặt nạ của đệ là người nào đâu?"

Đôi tai Vũ Tư Phượng hồng lên:"Nàng....."

"Ai da, thẹn thùng rồi!" Liễu Ý Hoan cười nói, "Ta bấm tay tính toán, các đại môn phái có nữ đệ tử chỉ đếm trên đầu ngón tay, người có thể khiến đệ yêu thích càng không nhiều, có phải hay không tiểu nha đầu nào đó ở Thiếu Dương phái?"

"Liễu đại ca, huynh như thế nào lại biết?" Vũ Tư Phượng nghi hoặc.

Liễu Ý Hoan thở dài:"Đệ cũng đừng quản ta làm sao biết được, lần này Thập Tam giới đệ trốn không được, ta nói đệ nghe, dứt khoát tính toán chạy đi, Thập Tam giới là cái địa phương nào cơ chứ? Suốt mười ba tầng, đệ muốn bắt đầu từ tầng thứ nhất đánh đến tầng thứ mười ba, mỗi một tầng đều có yêu thần quái thú hung hãn nhất, đệ nghe Liễu đại ca nói, chạy nhanh rời khỏi Ly Trạch Cung đi thôi."

"Đệ sẽ không đi, bốn năm sau đệ còn muốn gặp lại nàng, Thập Tam giới cũng không phải không có đường ra, chỉ cần có một đường sống, đệ đều sẽ không buông tay."

Liễu Ý Hoan thở dài:"Ta nói đệ đó, đây chẳng phải dùng một mệnh để đổi một cái tương lai!"

Thiếu Dương phái, Yên Vân Các

Từ lần trước bị thương, Chử Thanh Hoan cảm giác được thân thể của mình liền không thích hợp, khí huyết đình trệ, dường như cảm giác trong cơ thể có một cỗ hơi thở đấu đá lung tung, đôi tay lại lần nữa kết ấn, muốn dùng pháp lực áp xuống loại cảm giác khó chịu này, hơi thở bỗng nhiên trở nên dồn dập, một ngụm máu tươi phun ra.

Nàng ngã lên trên giường, gắt gao ôm lấy chính mình, đau, cả người như bị cắm mấy chục cây ngân châm, dưới gối nàng là truyền âm linh vang lên, lục lạc truyền đến thanh âm quen thuộc.

"Thanh Hoan, Thanh Hoan."

Chử Thanh Hoan gắt gao cắn chặt ngón tay mình, một bàn tay khác cầm truyền âm linh lên, gắt gao mà cầm trong tay, cảm giác đau đớn sộc thẳng vào tận tim phổi nàng, không thể, không thể để cho chàng biết được.

Địa lao Ly Trạch Cung

Gọi vài tiếng đều không hề có động tĩnh, Vũ Tư Phượng có chút mất mát, chàng thu hồi truyền âm linh, còn chưa có xoay người, bên tai liền nghe thấy tiếng nói.



"Người trong lòng đệ kêu Thanh Hoan?"

"Liễu đại ca! Huynh như thế nào có thể nghe trộm?" Vũ Tư Phượng nói.

Liễu Ý Hoan xoa đầu, "Tuy rằng mấy năm nay ở địa lao, nhưng tin tức bên ngoài ta vẫn biết được, Thanh Hoan, là Chử Thanh Hoan, Trưởng nữ của Chưởng môn Thiếu Dương phái Chử Lỗi, năm nay 18 tuổi đi. Nghe nói, nàng được dạy dỗ để trở thành người kế nhiệm, không tồi nha Tiểu phượng hoàng, cô nương này ta cũng nghe nói qua, tính tình tốt, lại ôn nhu, pháp lực còn là số một số hai, thật là không tệ."

"Nàng, đương nhiên tốt!" Vũ Tư Phượng mỉm cười.

Liễu Ý Hoan lại nói:"Đệ ở chỗ này chịu phạt, nhân gia Tiểu Thanh Hoan có biết không?"

"Đương nhiên là biết." Vũ Tư Phượng nói, "Đệ cùng nàng hẹn ước, bốn năm sau tái kiến, đệ còn muốn giúp nàng tìm kính Vạn Kiếp Bát Hoang, trợ giúp nàng cứu muội muội nàng."

"Đệ nói là kính Vạn Kiếp Bát Hoang?"

"Huynh biết cái này?" Biết Liễu Ý Hoan biết được tung tích kính Vạn Kiếp Bát Hoang, Vũ Tư Phượng vội vàng hỏi.

Liễu Ý Hoan gật gật đầu, "Có gặp qua, thời điểm ta đào mật đạo liền thấy ở dưới đáy sông Khổ Thủy , bất quá Tiểu phượng hoàng, đệ muốn tìm kính Vạn Kiếp Bát Hoang làm gì?"

"Muội muội nàng lục thức khuyết thiếu, cần phải có kính Vạn Kiếp Bát Hoang mới có thể khôi phục lục thức, đệ muốn giúp nàng."

"Ai da." Liễu Ý Hoan kêu lên, "Này Khổ Thủy không giống nước bình thường đâu, đi xuống đấy đau đớn giống như bị lửa đốt, đệ thực sự muốn vì người nhà Tiểu Thanh Hoan đem tính mạng chính mình mặc kệ?"

Vũ Tư Phượng nắm trong tay truyền âm linh:"Chỉ cần nàng muốn, đệ đều muốn giúp nàng hoàn thành."

Thiếu Dương phái, Yên Vân Các

Từ ngày ấy nguyên khí bị tổn thương, Chử Thanh Hoan liền cáo bệnh không ra khỏi Yên Vân Các, cho dù Toàn Cơ đi Húc Dương Phong nàng cũng không đi tiễn, nàng chính là sợ, sợ Toàn Cơ nhìn thấy bộ dáng hiện tại của nàng muốn khóc mà cũng không dám khóc ra ngoài.

Bộ dáng khô héo, không còn sức sống, nàng tựa mình dưới thân cây đào nhắm hai mắt lại. Mấy ngày trước đây, phụ thân mới vừa cùng nàng nói về chuyện bí cảnh cùng Linh Thìa, về chuyện phong ấn tướng quân Ma Tộc La Hầu Kế Đô, về Chiến Thần.

Tư Nhạc nữ thần cùng nàng không có quan hệ, nhưng nàng luôn có một cảm giác liên kết chặt chẽ nào đó một cách khó nói.

"Này, mới trôi qua được mấy ngày.....cuộc sống lại quá chậm chạp."

Địa lao Ly Trạch Cung

Dưới sự yểm hộ của Liễu Ý Hoan, Vũ Tư Phượng lội xuống Khổ Thủy, Khổ Thủy làm bỏng cháy làn da, Vũ Tư Phượng cắn chặt răng ở dưới nước tìm kiếm, chàng không nghĩ sẽ từ bỏ.

"Tiểu phượng hoàng, có tìm được không?"

Liễu Ý Hoan thúc giục, bị nước Khổ Thủy đốt quá lâu, hắn sợ sẽ khiến cho Vũ Tư Phượng lưu lại cái gì tai họa ngầm, Vũ Tư Phượng tìm rồi lại tìm, rốt cuộc ở cách đó không xa thấy được, một mảnh nhỏ kính Vạn Kiếp Bát Hoa lấp lánh sáng lên.

Bị Liễu Ý Hoan kéo lên, Vũ Tư Phượng vội vàng cầm lấy truyền âm linh kêu tên Thanh Hoan, gọi vài tiếng, bên kia rốt cuộc truyền đến thanh âm đáp lại.



"Tư Phượng? Đệ gần đây thế nào? Có bị phạt hay không?"

Vũ Tư Phượng lắc đầu:"Thanh Hoan, ta có tin tức tốt muốn nói cho tỷ, ta lại tìm được một mảnh nhỏ kính Vạn Kiếp Bát Hoang rồi, Toàn Cơ có cơ hội khôi phục được một thức."

"Tư Phượng, cảm ơn đệ!" Thân ở Thiếu Dương Chử Thanh Hoan hốc mắt đỏ lên, "Đệ là như thế nào kiếm được? Có bị thương hay không?"

Vũ Tư Phượng nhìn vệt đỏ trên mu bàn tay do bị bỏng cháy gây nên:"Không có, ta có một người bằng hữu, trong tay hắn có mảnh nhỏ của kính, Thanh Hoan tỷ mấy ngày nay như thế nào?"

"Không có việc gì, tu luyện, huấn luyện đệ tử, làm thường xuyên thôi." Chử Thanh Hoan đáp.

Hàn huyên trong chốc lát, hai người vẫn là ngừng lại, Chử Thanh Hoan bị Linh Lung kêu đi rồi, Vũ Tư Phượng trên mặt vẫn còn đọng lại tươi cười, rất là đẹp.

Không nhiều lắm trong chốc lát, Liễu Ý Hoan trở lại căn phòng địa lao giam mình, tới giờ cơm, vạn nhất có người biết hắn ra tay liền không tốt.

Đưa cơm là công việc hắn rất quen thuộc, nhưng liếc mắt một cái Liễu Ý Hoan liền nhìn thấy, túi tiền bên hông của người đưa cơm, đó chính là món quà hắn tặng cho nữ nhi của mình.

"Túi tiền ngươi đeo bên hông từ nào nào mà có? Đây là món quà ta tặng cho nữ nhi của ta mà!"

Người nọ khinh thường:"Nữ nhi? Chỉ là đứa con gái bị bỏ rơi, ngươi ngay cả Ly Trạch Cung còn không ra được, như thế nào tặng cho cái đồ tạp chủng kia lễ vật?"

Liễu Ý Hoan bắt lấy cổ tay người kia:"Nếu không nói ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi, vài năm không ra ngoài, Ly Trạch Cung các ngươi đều tưởng ta không biết cái gì phải không?"

Người nọ ăn đau, run run rẩy rẩy nói:"Mới vừa rồi ở bên ngoài Ly Trạch Cung có một ông lão khóc sướt mướt, ông ta nói nữ nhi ngươi bị người ta nhục mạ, cùng người trên đường xảy ra tranh cãi liền bị rơi xuống vách núi, mắt thấy liền không thể sống nổi, túi tiền này chính là lão nhân kia hiếu kính ta."

Nữ nhi đã xảy ra chuyện, Liễu Ý Hoan cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng chạy ra khỏi cửa lao, còn chưa đi được vài bước liền bị ngăn cản xuống phía sau, Vũ Tư Phượng cũng chạy ra khỏi cửa lao, kết ấn chặn lại công kích đánh về phía Liễu Ý Hoan.

"Tiểu phượng hoàng, đệ?"

"Liễu đại ca, huynh mau đi đi, cứu nữ nhi quan trọng!"

Đành phải vậy, Liễu Ý Hoan khẽ cắn môi, độn thân rời đi.

Đại đường Ly Trạch Cung

"Vũ Tư Phương gỡ xuống mặt nạ, phạm vào tình quy còn không có phạt, lại thả ra trọng tội Liễu Ý Hoan, nhiều tội cùng phạt. Cung chủ! Còn không đưa ra quyết đoán?" Phó cung chủ nhìn về phía cung chủ.

Bảo không được, cung chủ nhìn thật lâu về phía Vũ Tư Phượng không nói chuyện.

"Cung chủ, đệ tử nguyện ý chịu phạt!"

Vũ Tư Phượng nói như vậy, cung chủ quyết tâm, quay đầu đi, xua xua tay, xem như muốn đem hắn vào Thập Tam giới.

_______

Au: Nói là ngược nhưng Sương thấy cũng không ngược lắm đau, có một đoạn nhỏ, chính là 2 ac liên lạc được với nhau qua truyền âm linh trong chương này. So với phim hay truyện, chương này đã phần nào an ủi được trái tim biết yêu của anh Tư nhà mình, anh ko phải tương tư lâu đâu:))))