Chương 7: Chúng Ta 4 Năm Sau Tái Kiến

Editor: Phù Dung Sương

Rừng trúc phía sau núi Thiếu Dương phái

Trâm Hoa Đại hội tranh luận so tài võ nghệ ngày càng tới gần, Chử Thanh Hoan cũng không có ý định tu luyện, nghĩ tới nghĩ lui liền đi ra rừng trúc hái lá trúc, một thân nguyệt bạch váy áo, mang theo giỏ trúc, dưới bụi tre một màu xanh ngọc bích, thật là thanh lệ.

"Thanh Hoan." Có người gọi nàng, Chử Thanh Hoan quay đầu lại nhìn thấy Tư Phượng đi tới, nàng cười.

"Tư Phượng, sao đệ lại tới đây" Chử Thanh Hoan một tay cầm giỏ trúc đi qua, "Trâm Hoa Đại hội sắp chính thức bắt đầu, đệ không đi tu luyện sao? Chúng ta đều là đệ tử Thiếu Dương phái và Ly Trạch Cung, ở Trâm Hoa luận võ rất có khả năng trở thành đối thủ của nhau nha."

Vũ Tư Phượng nhìn Chử Thanh Hoan, đưa tay cầm lấy giỏ trúc trên tay nàng, "Đệ nghe Linh Lung bọn họ nói, tỷ đến rừng trúc, nên tới đây nhìn xem."

"Gần đây mệt mỏi, không có việc gì nên đi ra đây hái lá trúc, cũng nhân tiện ủ rượi trúc cho các sư huynh đệ mọi người." Chử Thanh Hoan nhìn giỏ trúc trên tay Tư Phượng, nàng hỏi:"Tư Phượng cũng muốn một vò sao?"

Chử Thanh Hoan ủ rượi trúc, mọi người ở đây không ai không biết, luôn mong chờ ngày này mỗi năm được uống rượi này nàng ủ không nhiều lắm, cũng mệt Chử Thanh Hoan là sư tỷ mỗi năm đều làm cái loại công việc này.

"Đệ......" Vũ Tư Phượng cười ôn nhu, muốn nói cái gì lại bị đánh gãy.

"Tư Phượng!" Là người Ly Trạch Cung tới, cầm đầu đi qua là một nam nhân đeo mặt nạ kim sắc, hành động đầy uy nghiêm, nhìn dáng vẻ đoán chừng chính là Cung chủ Cung Ly Trạch.

"Sư phụ!" Tư Phượng xoay người hành lễ.

Cung chủ không phản ứng, phía sau có một đệ tử nói:"Vũ Tư Phượng, ngươi làm mất mặt nạ, lại chính mình tới đây chẳng lẽ đã quên đi cung quy mười ba giới?"

"Đệ tử biết sai, thỉnh sư phụ trách phạt." Tư Phượng quỳ xuống, Ly Trạch Cung cung chủ hiển nhiên vô cùng tức giận, từ trong hư không biến ra một dòng khí, dòng khí ngưng tụ, hung hăng mà đánh lên trên mặt Tư Phượng.

Tư Phượng ăn đau mà ngã trên mặt đất.

"Tư Phượng!" Chử Thanh Hoan vôi vàng cúi người xem xét Tư Phượng, "Đệ không sao chứ?"

Vũ Tư Phượng lắc đầu:"Ta không có việc gì?"

Chử Thanh Hoan thấy Vũ Tư Phượng không đáng ngại, đứng dậy chắn trước người Tư Phượng, hướng về phía Cung chủ Ly Trạch Cung hành lễ:"Vãn bối Thiếu Dương phái Thiếu chưởng môn Chử Thanh Hoan, gặp qua cung chủ."

"Tiểu nha đầu Thiếu Dương phái à." Cung chủ nói, "Ta biết ngươi, năm nay 18 tuổi liền tiếp nhận vị trí Thiếu chưởng môn phái Thiếu Dương, tiền đồ vô lượng a."

Chử Thanh Hoan gật đầu:"Tiền bối quá khen, vãn bối không dám nhận, vãn bối kỳ thực muốn nói, mặt nạ của Tư Phượng là do vãn bối gỡ xuống, nếu trái với cung quy Cung Ly Trạch, kia cũng thực là bất đắc dĩ, nếu vì vậy mà xử phạt Tư Phượng, tiền bối cảm thấy công bằng sao?"

"Tiểu nha đầu ngươi vậy mà nhanh mồm dẻo miệng." Cung chủ nói, "Tư Phượng, nha đầu này thế nhưng vì ngươi ra mặt, giữa các ngươi rốt cuộc có quan hệ gì?"

Biểu tình trên mặt không chút thay đổi, Vũ Tư Phượng mở miệng:"Là bằng hữu, đệ tử ở Ly Trạch Cung nhiều năm như vậy, lần đầu tiên biết được cảm giác có bằng hữu là như thế này."

"Bằng hữu? Tư Phượng, ngươi thực sự là làm tốt lắm!" Ly Trạch Cung cung chủ kìm nén tức giận xoay người rời đi.



Vũ Tư Phượng đứng lên, Chử Thanh Hoan nhìn dấu vết trên mặt chàng, có chút lo lắng:"Đệ không sao chứ? Sư phụ đệ nhìn dáng vẻ thực sự rất tức giận."

"Ta không có việc gì" Vũ Tư Phượng lắc đầu, nhìn phương hướng cung chủ rời đi, "Thanh Hoan với đệ mà nói, không chỉ là bằng hữu."

Không chỉ là bằng hữu?Kia.....Chử Thanh Hoan mở miệng, "Tư Phượng, đệ?"

Vũ Tư Phượng cười lắc đầu, "Đệ đi trước."

Cáo biệt với Tư Phượng, Chử Thanh Hoan cũng chỉ có thể ở lại rừng trúc ủ rượi.

Thời gian cũng từ từ trôi đến ngày diễn ra Trâm Hoa Đại hội.

Chử Thanh Hoan làm sư tỷ Thiếu Dương phái, đứng ở phía trước đội ngũ phái mình, phía sau là Toàn Cơ, Linh Lung, Chung Mẫn Ngôn ríu ra ríu rít nói cái gì đó không ngừng.

Đệ tử các phái đều đã tới, Tư Phượng cũng đứng ở phía trước đội ngũ Ly Trạch Cung.

Thi đấu trận đầu tiên chính là Tư Phượng, đánh với đệ tử Phù Ngọc đảo, Chử Thanh Hoan cùng Toàn Cơ, Linh Lung ba người đứng ở dưới võ đài quan sát, không phụ sự chờ mong, Tư Phượng thuận lời chiến thắng.

Sau đó đến Chử Thanh Hoan trận thứ hai, đánh với đệ tử Hiên Viên phái, không hề nghi ngờ, Chử Thanh Hoan một tay Dao Hoa kiếm pháp vô cùng lợi hại, thực dễ dàng chiến thắng.

Một ngày thi đầu ngoài Chử Thanh Hoan cùng Vũ Tư Phượng lúc đầu, cũng không còn có cái gì đáng xem.

Cho đến ngày thi đấu cuối cùng, trận đầu tiên chính là Vũ Tư Phượng đánh với vị đệ tử Điểm Tình Cốc đã từng bị Chử Thanh Hoan đánh. Cho nên trận đấu gồm: Vũ Tư Phượng, Ô Đồng cùng Chử Thanh Hoan.

Trận thi đấu này, người chiến thắng chính là đối thủ của Chử Thanh Hoan.

Cho nên nói, có vẻ như chiến thắng cuối cùng có thể là một trong ba người.

Vốn dĩ pháp lực của Ô Đồng không bằng Tư Phượng, đánh qua mấy chiêu liền thua, Ô Đồng thẹn quá hóa giận, đôi tay tản ra u quang tím sắc, đó chính là vi phạm quy định sử dụng cấm thuật.

Triệu mệnh kiếm bay đánh tới, Chử Thanh Hoan ngăn cản dừng lại trận đấu, nàng hướng về phía các chưởng môn đứng đầu các phái thi lễ:"Các vị tiền bối, tha thứ cho vãn bối làm gián đoạn trận đấu, Trâm Hoa Đại hội quy định rõ ràng cấm sử dụng cấm thuật, vị đệ tử Điểm Tình Cốc này làm trái với quy định, nên bị hủy đi tư cách tham gia thi đấu."

"Thanh Hoan nói rất đúng!" Chử Lỗi đứng lên, "Nếu như vậy liền...."

"Chử chưởng môn." Ô Đồng quỳ một gối xuống đất, "Xin cho ta cơ hội so đấu một lần nữa."

"Này, ý ngươi là gì?" Linh Lung đứng ở dưới đài chống nạnh hét to, "Phạm sai lầm còn không xuống sân khấu? Ngươi là muốn chờ tỷ tỷ ta trên đài thu thập ngươi? Có biết hay không hai chữ tôn nghiêm viết như thế nào?"

"Nha đầu chết tiệt kia! Tìm chết!" Tựa hồ là thẹn quá hóa giận, Ô Đồng rút kiếm đâm về phía Linh Lung ở dưới đài.

Chử Thanh Hoan đẩy Linh Lung và Toàn Cơ đang đứng chung một chỗ ra một bên, mũi kiếm liền đâm vào ngực nàng, máu tươi phun trào, nàng bắt lấy mũi kiếm của Ô Đồng, không màng máu tươi chảy ra đầm đìa, trực tiếp đem Ô Đồng kéo về phía hồ nước phía sau mình.

"Tỷ tỷ!"

"Thanh Hoan!"



Mệt mỏi quá!

Máu tươi làm nhiễm hồng toàn bộ hồ nước, Chử Thanh Hoan chậm rãi chìm xuống nước, mí mắt càng ngày càng nặng, nàng hướng mắt lên phía trước xem, có một thân ảnh đang hướng về phía thân thể nàng bơi tới, là....Ai vậy?

Yên Vân Các

Chử Thanh Hoan bị trọng thương, Chử Ảnh Hồng gần như phải dùng hết công phu cả đời mới khó khăn lắm kéo một mạng của nàng trở về, vết thương không còn nguy hiểm, nhưng lại liên tục sốt cao, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

"Oa a a a, Linh Lung" Toàn Cơ khóc như đứa trẻ, vô cùng đau lòng, "Tỷ tỷ, muội từ trước đến nay chưa từng thấy qua tỷ tỷ bị trọng thương nặng đến vậy, tỷ tỷ vì cái gì còn không có tỉnh lại?"

Linh Lung sờ sờ đầu Toàn Cơ:"Tỷ tỷ sẽ không có việc gì!" Nàng lại nhìn về phía Vũ Tư Phượng đang đứng ở một bên:"Cảm ơn huynh đã cứu tỷ tỷ!"

Vũ Tư Phượng nhìn Chử Thanh Hoan sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, lắc đầu:"Cứu nàng, là ta cam tâm tình nguyện."

"Tư Phượng vì tỷ tỷ đến cả Trâm Hoa Đại hội liền từ bỏ quyền thi đấu, nhưng Ô Đồng vẫn còn chưa có bắt được." Chung Mẫn Ngôn thở dài.

Đúng rồi, Ô Đồng làm trái với quy tắc thi đấu nên thất bại, nguyên lai cuối cùng Vũ Tư Phượng và Chử Thanh Hoan sẽ đấu trận cuối, nhưng Vũ Tư Phượng từ bỏ tư cách thi đấu của mình, người thắng liền chính là Chử Thanh Hoan đang bị trọng thương nằm trên giường bệnh lúc này.

Xem xét xong tình huống của Chử Thanh Hoan, Vũ Tư Phượng rời khỏi Yên Vân Các, từ bỏ tư cách thi đấu Trâm Hoa Đại hội, Vũ Tư Phượng cần chấp nhận hình phạt Ly Trạch Cung đưa ra.

"Tư Phượng" Phó cung chủ Ly Trạch Cung tới, hắn phe phẩy cây quạt nói:"Trâm Hoa Đại hội cũng đã kết thúc, cần phải trở về, đem thắng lợi chắp tay nhường cho tiểu nha đầu Thiếu Dương kia.....Chờ trở về nhận phạt đi!"

"Vâng, phó cung chủ." Vũ Tư Phượng chắp tay, "Đệ tử đã biết."

Lại qua ba ngày, Vũ Tư Phượng mỗi ngày đều tới Yên Vân Các vấn an chiếu cố Chử Thanh Hoan, nhưng quá một lần nàng vẫn chưa hề tỉnh lại, thẳng đến ngày thứ tư.

"Tư Phượng, huynh phải đi rồi sao?" Linh Lung trên mặt tràn đầy đáng tiếc, "Nhưng tỷ tỷ còn chưa có tỉnh lại đâu."

Vũ Tư Phượng nhìn về phía Chử Thanh Hoan, duỗi tay từ trong ngực lấy ra một cái lục lạc:"Đây là truyền âm linh, chờ Thanh Hoan sau khi tỉnh lại liền giao cho nàng đi."

"Được, muội đã biết." Linh Lung gật gật đầu.

Vũ Tư Phượng mỉm cười nhìn Chử Thanh Hoan, bốn năm, bốn năm sau chúng ta sẽ lần nữa tương ngộ, Thanh Hoan.......

Cho đến khi Vũ Tư Phượng rời đi, ngày hôm sau Chử Thanh Hoan liền từ hôn mê sâu tỉnh lại, bên gối là truyền âm linh, nàng biết, đây là đồ vật thuộc Ly Trạch Cung, nàng cầm lên, nắm trong lòng bàn tay.

"Tư Phượng....."

___________

Tác giả có lời muốn nói: Vốn dĩ tưởng định cái khi, kết quả tuyên bố, quyền đương phát cái phúc lợi

Thanh Hoa của ta vừa mới mới thông suốt nha, tư phượng liền đi rồi, khóc chít chít