Chương 7: Theo tôi về nhà (1)

Qua Tết Âm Lịch, cả nước liền đón chào một đợt mới mùa du lịch lễ hội mùa xuân, mọi người từ quê lên thành phố sau kì nghỉ Tết.

Tại ga tàu hỏa Thâm Quyến, cả biển người đang qua lại tấp nập, hành khách tay xách túi lớn túi nhỏ, hành lý nặng trịch, chất lên các loại phương tiện đi lại đang đứng chờ ở sảnh lớn.

Trong lúc này, các bậc cha mẹ đều rất cẩn thận, chú ý đến con mình, phòng ngừa chúng chạy loạn, nhỡ chúng đi lạc, vậy thì đúng là muốn mạng của cha mẹ.

Nhưng nếu trẻ con không chạy loạn, vậy thì chúng nhất định không phải trẻ con.

Phòng chờ xe chỉ thấy tiếng cãi cọ ồn ào, phía lối đi, hành khách ra ra vào vào không ngừng, đột nhiên một bé gái mặc một chiếc áo bông màu hồng nhạt, hưng phấn xuyên qua đám người vọt vào sảnh lớn, sau đó dừng bước chân, xoay người kích động lại hưng phấn, hướng tới bên ngoài phòng chờ hô:

“Yeah…! Ta là người đi ra đầu tiên!”

Thanh âm bé gái giòn tan, lại mang theo sự non nớt của trẻ nhỏ, dẫn tới hành khách chung quanh sôi nổi quay lại quan sát.

Cô bé thoạt nhìn trên dưới sáu bảy tuổi, lớn lên xinh xắn dễ thương, môi hồng răng trắng, lại mang theo vẻ nghịch ngợm, tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân, trên đầu còn búi hai búi tóc bí đỏ đáng yêu, mái bằng lại thêm vài phần ngoan ngoãn, càng làm cho người ta yêu thích.

Là người đầu tiên bước vào phòng chờ, cô bé vô cùng kiêu ngạo, nhưng còn chưa kiêu ngạo được bao lâu, bé đã bị dạy dỗ.

“Đông Nhược! Quay lại đây!” Tiếng mẹ cô bé gọi, giọng vừa nghiêm khắc lại mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Hứa Đông Nhược nháy mắt trở thành trái cà tím phơi sương, không phục mà bĩu môi, nhưng lại không dám phản kháng, đành ủ rũ mà bước về phía mẹ mình.

Người mẹ cũng bước nhanh về phía cô bé, trên mặt toàn là vẻ bất đắc dĩ và nôn nóng, ngay sau đó cầm lấy tay cô bé, tiếp tục dạy dỗ:

“Đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Nhà ga nhiều người, không thể chạy lung tung, sao con vẫn không nhớ được thế?!”

Hứa Đông Nhược càng bĩu môi, có thể treo được cả chai dầu, tuy rằng không nói một lời, nhưng là trên mặt tràn ngập

“Con khổ sở, con không vui, mẹ nhanh dỗ con!”

Vừa thấy con gái giả bộ đáng thương, mẹ bé liền muốn cười, nhưng là vì bảo toàn sự uy nghiêm, không thể không nhịn lại, nỗ lực bảo toàn vẻ nghiêm túc , xụ mặt quát lên:

"Nếu con chạy lung tung, bị lạc thì làm sao bây giờ?”

Hứa Đông Nhược nhỏ giọng cãi lại:

“Con sẽ không đi lạc đâu……”

Còn cãi? Mẹ bé càng tức giận, chuẩn bị dạy dỗ con gái, phía sau cách đó không xa, bỗng nhiên vang lên giọng nam vừa trầm thấp lại ôn nhu:

“Xảo Thiến, thôi, em đừng mắng con nữa.”

Là giọng nói của ba ba!

Như gặp được cứu tinh, Hứa Đông Nhược lập tức hướng ánh mắt tới ba ba xin giúp đỡ, còn ủy khuất mà hô to: “Ba ba……”

Ba ba còn nắm tay một chị gái, khoảng tầm mười tuổi, cột tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo bông màu trắng.

Một lớn một nhỏ lớn lên rất giống nhau, khuôn mặt cùng ngũ quan đều có điểm giống.

Lâm Xảo Thiến: “Lại chạy lung tung mẹ liền đánh vào mông con!” tuy rằng cô luôn đem chuyện đánh mông treo ở bên miệng, nhưng từ trước tới nay cô chưa từng đánh con, tuy nhiên những lời này lại rất có lực uy hϊếp, đặc biệt là đối với trẻ nhỏ. Hứa Đông Nhược sợ bản thân bị đánh, mở to hai mắt nhìn mẹ, nói:

“Mẹ không thể đánh con nha!”

Lâm Xảo Thiến: “Mẹ là mẹ con, tại sao mẹ không thể đánh con?”

Hứa Đông Nhược đúng lý hợp tình:

“Mẹ đánh con thì mẹ không xót sao? Con đau thì mẹ không đau lòng sao?”

Lúc này Lâm Xảo Thiến rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp bật cười, duỗi tay chọc một chút ở trên trán con gái: “Nếu là con thì mẹ có thể!”

Vừa thấy mẹ cười, Hứa Đông Nhược rốt cuộc thở ra một hơi, dùng tay nhỏ trắng nõn xoa xoa trán, nói một thành ngữ đặc biệt hợp với tình hình: “Ai, đại nạn không chết, lòng còn sợ hãi.”

Lúc này Hứa Bành cũng bị chọc cười, thời gian này hắn đang dạy con gái nhỏ sắp lên tiểu học, học thành ngữ, “Đại nạn không chết” “Lòng còn sợ hãi” là hai câu hôm qua hắn mới dạy, không nghĩ tới hôm nay đứa nhỏ này liền đem ra sử dụng. Hắn vừa buồn cười vừa có chút kiêu ngạo, cảm thấy con gái mình đặc biệt thông minh, giống hắn!

Lâm Xảo Thiến vừa tức vừa buồn cười: “Đây mà là đại nạn? Con mà tiếp tục chạy linh tinh, mẹ sẽ cho con biết cái gì mới là đại nạn thực sự!”

Hứa Đông Nhược cười hồi: “Mẹ sẽ không làm thế đâu, mẹ thương con mà.”

Hai vợ chồng lại bị cô con gái nhỏ chọc cười.

Một nhà bốn người, duy nhất không cười chính là Hứa Đông Như, bé không chỉ không cười, khi nhìn về phía em gái, vẻ mặt cũng vô cùng lạnh nhạt, thỉnh thoảng còn lộ ra vài phần ghen ghét cùng địch ý.

Chẳng qua Hứa Bành cùng Lâm Xảo Thiến vẫn chưa chú ý điểm này, chỉ nghĩ cô bé vừa được đón trở về, đối với người nhà còn chưa quen thuộc, cho nên tạm thời chưa thể hoà nhập với gia đình mà thôi.

Lần này tới Thâm Quyến, chủ yếu mục đích chính là đón con gái lớn về nhà.

Hứa Đông Nhược sinh ra ở Tây Phụ, lớn lên ở Tây Phụ, Hứa Đông Như lại lớn lên ở Thâm Quyến, hai đứa con gái lớn lên trong hai hoàn cảnh khác nhau, đây là việc do tám năm trước, Hứa Bành nhận một hạng mục, phải đi công tác mà ra.

Hứa Bành là nhà thiết kế kiến trúc, có chút danh tiếng ở trong và ngoài nước. Hắn là người Thâm Quyến, Lâm Xảo Thiến là người Tây Phụ.

Khi Lâm Xảo Thiến lựa chọn đi Thâm Quyến học đại học, gặp Hứa Bành, hai người vừa gặp đã quen, rất nhanh rơi vào bể tình.

Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người cùng ra nước ngoài du học, lúc trở về, thì định cư ở Thâm Quyến, kết hôn, sinh con.

Thời điểm mới vừa vào nghề, Hứa Bành chưa có ai biết tới, sau lại tham dự mấy hạng mục lớn, phát huy hơn người, mới có thể chậm rãi ở trong ngành có tiếng tăm, vì thế, người tới mời hắn tham gia thiết kế hạng mục càng ngày càng nhiều, trong một lần may mắn, hắn nhận được lời mời thiết kế hạng mục bảo tàng tỉnh Trung Châu.

Tây Phụ thuộc tỉnh Trung Châu, địa chỉ viện bảo tàng quyết định ở Tây Phụ.

Lâm Xảo Thiến là giáo viên đại học, đoạn thời gian Hứa Bành đi Tây Phụ đúng lúc là kỳ nghỉ hè, cô liền cùng hắn trở về Tây Phụ, cô còn có thể quay về nhà thăm hỏi ba mẹ mình.

Khi đó con gái lớn Hứa Đông Như mới hơn hai tuổi, nhưng hai vợ chồng không mang cô trở về Tây Phụ vì hai người muốn có cảm giác ở một mình, nên để cô cho ông bà ngoại chăm sóc.

Lâm Xảo Thiến là người có ý tưởng, có chủ kiến, là người phụ nữ độc lập, bằng không lúc trước cũng sẽ không bỏ ngoài tai sự can ngăn của người nhà mà gả cho Hứa Bành, cô không muốn giữ lại đứa nhỏ này, ai cũng không khuyên được.

Hứa Bành ủng hộ vợ, bất kể quyết định như thế nào.

Nhưng đến lúc hai vợ chồng chuẩn bị đi phá thai, ông Lâm đột phát nhồi máu não, vợ chồng son không thể không thay đổi kế hoạch, vội vã đến bệnh viện thăm lão gia tử.

May mắn lão gia tử nhồi máu não không nghiêm trọng lắm, hơn nữa được chạy chữa kịp thời, tiêm thuốc kịp thời, cho nên cũng không lo ngại.

Nhưng ông Lâm lại bắt đầu mượn đề tài, nói với hắn lần này nhồi máu não là do Lâm Xảo Thiến làm cho tức giận, trách cô không nghe lời, trách cô không hiếu thuận, trách cô không cần đứa bé.

Bà Lâm cũng nói theo, phu xướng phụ tùy*, u u oán oán mà kể, hai vợ chồng già bọn họ ngần ấy năm sinh hoạt ở Tây Phụ tịch mịch, cô độc biết bao nhiêu, ngày lễ ngày Tết nhìn đến nhà người khác đoàn viên lại hâm mộ biết bao nhiêu.

*Phu xướng phụ tùy : Nghĩa đen: Tùy nghĩa là theo. Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo. Nghĩa bóng: Một quan niệm phong kiến cho là người phụ nữ phải luôn luôn phục tùng người chồng.

Mẹ ruột đã nói đến nước này, cha ruột còn nằm trên giường bệnh, Lâm Xảo Thiến còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể nghe theo cha mẹ. Cùng Hứa Bành bàn bạc, cô từ chức, để lại đứa nhỏ, ở Tây Phụ làm bạn với cha mẹ.

Hai vợ chồng già Lâm gia, được như mong muốn, một giây sau liền trở nên tung tăng nhảy nhót, một hơi leo 5 tầng lầu cũng không hề thở gấp, càng đừng nói hầu hạ con gái dưỡng thai.

Thời hạn công trình viện bảo tàng là một năm rưỡi.

Một năm rưỡi này, Hứa Bành mỗi ngày đi sớm về khuya, Lâm Xảo Thiến ở Tây Phụ sinh con. Thai này lại là con gái, hai vợ chồng già đối với đứa cháu gái này thân thiết vô cùng, vừa thấy bé liền mặt mày hớn hở.

Công việc Viện bảo tàng hoàn thành, dựa theo kế hoạch, hai vợ chồng phải về Thâm Quyến, rốt cuộc còn có đứa con gái ở Thâm Quyến, nhưng hai vợ chồng già lại không vui, lại bắt đầu một khóc hai nháo ba thắt cổ, hơn nữa hai vợ chồng già bọn họ cũng thật sự luyến tiếc cháu ngoại.

Từ khi ở bé còn trong bụng mẹ, hai vợ chồng già liền dốc lòng chiếu cố, mãi cho đến khi bé sinh ra, lại từng chút lớn lên, bé đã trở thành nơi tâm sự của họ, nếu về sau sinh hoạt không có cháu ngoại nhỏ, còn không phải là muốn mạng của bọn họ.

Kể ra cũng vì bà Lâm mắc bệnh cao huyết áp, nói té xỉu liền té xỉu, trực tiếp bị 120 chở vào bệnh viện. Dọa Lâm Xảo Thiến sợ tới mức không dám nhắc lại chuyện trở về Thâm Quyến với bà nữa .

Hứa Bành từ trước đến nay luôn thông cảm với vợ, không muốn cô khó xử, nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định cùng vợ ở tại Tây Phụ, làm bạn với ông bà Lâm gia. Còn cha mẹ hắn, đã có anh trai có thể thay hắn chăm sóc, mà Lâm Xảo Thiến lại là con một, không ai có thể thay thế cô.

Lâm Xảo Thiến vô cùng cảm động. Ông bà Lâm gia cũng cảm động con rể, vốn dĩ bọn họ đối với người con rể nãy vẫn luôn không vừa mắt, sau nghe nói con rể vì tiện chăm sóc hai người bọn họ mà định cư ở Tây Phụ, thì thấy hắn rất thuận mắt, gặp ai cũng khen con rể tốt, con rể hiếu thuận, con rể so với con trai còn hiếu thuận hơn!

Vì định cư ở Tây Phụ, Hứa Bành đem hồ sơ cá nhân từ Thâm Quyến chuyển tới viện nghiên cứu kiến trúc thiết kế Tây Phụ.

Lâm Xảo Thiến không muốn ở nhà làm bà nội trợ, sau khi đứa nhỏ cai sữa, cô tìm người móc nối* quan hệ, ở đại học sư phạm Tây Phụ tìm một công việc hành chính.

*Móc nối: bắt liên lạc, đặt quan hệ với nhau để hoạt động bí mật

Hai người vốn là muốn chờ công việc ổn định xong, liền đón con gái lớn từ Thâm Quyến tới, nhưng hiện thực vượt qua dự tính từ trước.

Công việc của Hứa Bành rất bận, bận đến mức mỗi ngày đều không ăn cơm, cũng không có thời gian đi quan tâm, chăm sóc con. Lâm Xảo Thiến thì nhàn hơn Hứa Bành, nhưng toàn bộ thời gian rảnh của cô đều bị cô con gái nhỏ chiếm giữ, nhất là khi nó vốn còn là một đứa trẻ thông minh. Làm cho cô mỗi ngày cùng con gái nhỏ đấu trí, không có thời gian đi chăm đứa trẻ khác, ngoài ra cha mẹ của Lâm Xảo Thiến đều già yếu, không dư thừa, không có đủ sức lực để chăm cả hai đứa cháu.

Đối với người chị này, bé có nghe bà ngoại ông ngoại từng nói, mỗi lần kiểm tra, chị đều được điểm tối đa, cho nên bé cảm thấy chị mình vô cùng lợi hại, không cần mẹ nói, bé cũng đối với chị có loại cảm giác sùng bái.

Hơn nữa bà ngoại ông ngoại còn nói, rất nhiều năm chị đều không ở nhà, không có ba mẹ bên cạnh, rất cô độc, rất đáng thương, cho nên bé không thể đối với chị không tốt, phải làm một em gái ngoan ngoãn, không thể bắt nạt chị.

Cho nên nghe xong mẹ nói xong, Hứa Đông Nhược lập tức gật gật đầu, hai mắt lóe sáng mà nhìn chị:

“Tốt!”

Hứa Đông Như như cũ không có một biểu tình gì, nhưng trong lòng lại cười lạnh.

Mười một giờ.

Điểm 40 xe lửa, hiện tại mới 11 giờ, cách thời gian soát vé còn có 25 phút.

Hai vợ chồng mang theo hai đứa con ở phòng chờ xe đi một vòng, vất vả lắm mới tìm được một chỗ ngồi. Hứa Bành không để hai bé ngồi, mà để vợ ngồi xuống.

Trùng hợp, đằng sau có cái siêu thị nhỏ, trên kệ thủy tinh để một thùng kẹo que Pim Pom, trên nắp thùng còn cắm kẹo que đủ mọi màu sắc, cực kì hấp dẫn ánh mắt trẻ con.

Hứa Đông Nhược nhìn chăm chú, cũng không nói muốn ăn, vẻ mặt khát vọng mà nhìn.

Nếu là ngày thường, Lâm Xảo Thiến khẳng định sẽ mua kẹo cho bé, sợ bé ăn đến hỏng răng, nhưng hôm nay có cả con gái lớn, cô liền hỏi con gái lớn: “Đông Như, con muốn ăn kẹo que không?”

Đứa trẻ lanh lợi Hứa Đông Nhược, từ lời nói của mẹ nghe ra được hôm nay có thể ăn kẹo que, vừa vội vàng vừa kích động mà nhìn về phía chị gái, chỉ cần chị nói muốn ăn, bé liền có thể ăn kẹo que! Hơn nữa bé ám chỉ rất rõ ràng, không ngừng hướng tới chị ra hiệu, chỉ thiếu chưa nói ra tiếng “Chị mau trả lời muốn ăn đi!”

Hai vợ chồng lại bị con gái nhỏ chọc cười.

Hứa Đông Như thấy được em gái khát vọng, nhưng bé cũng thấy được ba mẹ trên mặt tươi cười- em gái lại dành hết tất cả sự chú ý của ba mẹ.

Nó muốn ăn kẹo? Mình càng không để nó ăn.

Vì thế, bé mặt vô biểu tình mà nói trở về:

“Hai người không biết sao, con không thích ăn kẹo.”

Lời vừa nói ra, bầu không khí liền xấu hổ.

Hứa Bành cùng Lâm Xảo Thiến cười sượng lại. Hứa Đông Nhược thất vọng mà thở dài, vốn định cùng mẹ làm nũng, để mẹ mua kẹo cho mình, nhưng bé cũng cảm giác được bầu không khí không thích hợp.

Trẻ con đều tương đối mẫn cảm, bé cũng không dám nói chuyện.

Hứa Bành phản ứng lại đầu tiên, cười ha hả mà hoà giải:

“Được rồi, nếu con không thích ăn thì thôi vậy, con thích ăn cái gì thì nói cho ba mẹ biết, ba mẹ mua cho con.”

Tiếp theo, hắn cũng không quên an ủi con gái nhỏ một câu:

“Chúng ta xuất phát trước, ông bà không phải cho con hai cái đồng vàng sao?”

Cái gọi là đồng vàng, chính là sô cô la được bọc bên ngoài bằng giấy bạc mạ màu vàng nhìn giống như đồng tiền vàng..

Trẻ con đều dễ dỗ, Hứa Đông Nhược ánh mắt sáng lên: “Đúng rồi!”

Đem tay nhỏ với vào yếm, từ bên trong lấy ra hai cái "đồng vàng", nhưng bé lại không lập tức ăn "đồng vàng", mà duỗi thẳng cánh tay nhỏ, đem hai "đồng vàng" toàn bộ đưa tới trước mặt chị gái: “Cho chị nè!”

Bé tưởng: chị không thích ăn đường, hẳn là thích ăn sô cô la đi? Mình sẽ đem toàn bộ cho chị .

Hứa Đông Như nhíu mày, lòng tràn đầy chán ghét, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú tha thiết của ba mẹ, cô bé cảm thấy mình không thể không cần, nếu không sẽ làm ba mẹ không vui, vì thế đưa tay ra, cầm lấy một cái "đồng vàng", nói: “Cảm ơn.”

Chị gái nhận lấy đồng vàng, Hứa Đông Nhược cực kì vui vẻ, cười híp mắt: “Không có gì!”