Chương 6: Thì ra anh vẫn ở đây (6)

Trịnh Bất Phàm vẫn không có chút phản ứng nào với cô, xem ra hắn vẫn xem cô là không khí như trước đây.

Thật đáng giận… Hứa Đông Nhược có cảm giác như tự lấy đá đập vào chân mình nhưng trong lòng vẫn có chút khó hiểu, tại sao hắn lại tức giận như vậy? Vì trong ấn tượng của cô, Trịnh Bất Phàm tuyệt đối không phải loại người nhỏ mọn như thế cho nên cô mới dám nói đùa với anh, mà trò đùa của cô cũng không hề thái quá theo lí thì anh không nên tức giận như vậy.

Lòng dạ nam nhân đúng là khó đoán như mò kim dưới đáy biển.

Cô đành phải trở lại bộ dạng hàng ngày của mình, nghiêm túc nói:

"Em sai rồi, em thật sự xin lỗi anh.”

Trịnh Bất Phàm lần này cũng chịu tha thứ cho cô rồi nói:

"Thắt dây an toàn lại."

Trong xe luôn vang vọng tiếng "tích tích tích" nhắc nhở Hứa Đông Nhược lập tức thắt dây an toàn.

Sau đó Trịnh Bất Phàm lại không để ý cô nữa, Hứa Đông Nhược tiếp tục ý muốn làm quen:

"Có phải bây giờ anh hẳn là nên hỏi nhà em ở đâu không?"

Trịnh Bất Phàm lúc này mới nhớ tới việc muốn dọn nhà mới vừa rồi bị cô chọc giận đến nỗi việc gì cũng quên hết, chỉ muốn mau đưa Hứa Đông Nhược về nhà.

Hắn thở dài, bất đắc dĩ nói:

"Nhà em ở đâu?"

Hứa Đông Nhược trả lời hắn:

"Đến con đường phía trước rẽ trái, đi thẳng tiếp qua một cái giao lộ, có cái kí túc xá trường học, em ở ngay chỗ đó."

"Ừm." Trịnh Bất Phàm lại hỏi: "Tại sao em lại sống một mình?"

Bởi vì không muốn ở chung một mái nhà cùng Hứa Đông Như, điều này có thể tránh không ít dây dưa phiền phức. Nhưng Hứa Đông Nhược cũng không muốn nói quá nhiều với Trịnh Bất Phàm, hai người bọn họ rất khó khăn mới gặp lại, cô không nghĩ chỉ mới vừa gặp lại đã truyền lại cho anh về những chuyện không mấy vui vẻ của mình, cho nên nói:

"Chỗ này cách chỗ làm việc của em khá gần. Còn nhà em thì còn đang rất xa đấy."

"Em bây giờ đang làm công việc gì?"

Bận rộn một đêm, bây giờ hắn mới có thời gian hỏi thăm một chút về cuộc sống hiện tại của cô.

Hứa Đông Nhược trả lời:

"Em mở một phòng về thiết kế. Ngay tại đại học Tây Phụ, bên cạnh cửa Nam, bên trên đầu kia đường dành riêng cho người đi bộ."

"Ừm."

Trịnh Bất Phàm không quá quan tâm những vấn đề nhỏ này, bởi vì hắn hiện tại có năng lực giúp cô giải quyết mọi chuyện. Nếu như cô thích công việc bây giờ, hắn có thể dùng hết toàn lực duy trì giúp cô, nếu như cô không thích, hắn hoàn toàn có thể giúp cô có một công việc mới, cho nên tất cả những thứ này không phải vấn đề hắn quan tâm nhất.

Thứ hắn quan tâm nhất chính là, mười hai năm qua, cô sống có tốt hay không?

Theo lý thuyết, đi theo cha mẹ ruột, cô không có lý do gì để sống không tốt nhưng hắn chỉ là không yên lòng, nhất định phải nghe chính miệng cô nói mới được.

Do dự một lúc, hắn vẫn không nhịn được hỏi cô:

"Bọn họ đối xử với em tốt chứ?"

Hứa Đông Nhược hiểu rõ "bọn họ" là hắn muốn nói đến ai, không e ngại mà nói:

"Yên tâm đi, rất tốt, văn phòng của em cũng là cha mẹ mua cho."

Mặc dù hai người đối với một số việc rất cố chấp, cô cũng vì vậy mà giằng co với họ rất nhiều năm, nhưng cô không thể không thừa nhận, bọn họ rất yêu thương cô.

Trịnh Bất Phàm thở phào nhẹ nhõm:

"Vậy là được."

Hứa Đông Nhược bỗng nhiên nghĩ đến chuyện đùa, vừa cười vừa nói với hắn:

"Thời điểm em mua văn phòng anh biết em của em đã nói gì với em không? Em ấy vậy mà nói với em về sau ở trường học lúc vi phạm kỉ luật đã có nơi lánh nạn."

Trịnh Bất Phàm giật mình, kinh ngạc nói:

"Em còn có cả em trai?"

Hứa Đông Nhược gật đầu:

"Đúng vậy, sau khi về nhà em mới biết."

Thông qua lời nói và nội dung mà cô kể, Trịnh Bất Phàm có thể hiểu được những năm qua cô sống rất hạnh phúc, hắn lúc này mới yên tâm, nhưng trong lòng cũng có chút cảm giác vắng vẻ trước kia, người nhà của cô chỉ có hắn và ông, cô mỗi ngày đều vây quanh hắn.

Hiện tại, cô đã có một gia đình có cả bố lẫn mẹ, chị gái thậm chí là cô còn có cả em trai, những người này là cha mẹ ruột của cô, là máu mủ ruột thịt của cô, có khả năng cô không còn cần hắn như trước kia nữa.

Nói cách khác, từ khi cô trở về nhà của mình, hắn đối với cô chỉ như người dưng nước lã.

Sau khi suy tính nghiêm túc, Trịnh Bất Phàm nói:

"Em dọn qua ở cùng anh, nếu chú và dì biết liệu có tức giận không?"

Vừa rồi hắn nhất thời kích động, chưa suy xét đến cha mẹ của cô nên mới có thể rung động nói ra để cô qua ở chung với hắn, hiện tại tỉnh táo lại, không thể không suy xét yếu tố này.

Hứa Đông Nhược trả lời một cách dứt khoát:

"Anh là anh của em, dựa vào cái gì mà không thể ở chung với anh?"

Trịnh Bất Phàm liền thẳng thắn nói:

"Nếu như đứng tại góc độ của chú và dì để nói, anh là người ngoài, còn là đàn ông, nếu như em dọn qua ở cùng anh, bọn họ có thể sẽ cảm thấy hai chúng ta..."

Về sau, hắn không biết nên nói như thế nào, cảm thấy hai người bọn họ có quan hệ nam nữ không được đúng đắn? Cảm thấy hai người bọn họ sẽ làm loạn? Cảm thấy hai người bọn họ phi pháp ở chung?

Nói thế nào cũng không phù hợp, nói ra sẽ cảm thấy xấu hổ ngay.

Hứa Đông Nhược đã rõ ý của Trịnh Bất Phàm, lại cố ý truy hỏi:

"Cảm thấy hai chúng ta thế nào?"

"Cảm thấy hai chúng ta ở cùng một chỗ..."

Ngừng lại một lát, anh cuối cùng cũng tìm được từ ngữ:

"Không phù hợp."

Hứa Đông Nhược:

"Có cái gì không phù hợp? Trước kia hai chúng ta ở một gian phòng ốc thế này? Khi đó cũng chẳng ai nói không phù hợp."

Lúc đó mới thật sự là cô nam quả nữ chung sống một phòng, không đến mười mét vuông, bày hai cái giường, ở giữa mắc một rèm ngăn cách.

Khi còn bé không cảm thấy chật hẹp chen chúc, sau này lớn lên rồi mới thấy có chỗ không phù hợp.

Trịnh Bất Phàm nháy mắt hồi tưởng lại một ít chuyện, trong lòng một lần nữa dâng lên một chút phần rung động, nhưng lại không thể không ra vẻ bình tĩnh:

"Đó là bởi vì nhà nhỏ, không có cách nào!"

Hứa Đông Nhược lại chẳng hề để ý, quay mặt nhìn hắn::

"Anh có phải hối hận rồi hay không?"

"Anh không có!"

Trịnh Bất Phàm giải thích nói:

"Anh chỉ là sợ chú và dì tức giận."

Giận là nhất định, trong lòng Hứa Đông Nhược cũng biết rõ, nhất là sau khi bọn họ biết cô muốn dời đi, ở cùng ai, nhưng cô vẫn muốn làm như vậy.

Trước kia, do cô không tự làm chủ được bản thân, không có lựa chọn, nhưng hiện tại thì không giống vậy.

Hiện tại, hắn ngay tại bên cạnh cô, cô một mực chỉ muốn bắt hắn về tay, không tách hắn ra nữa.

Trừng mắt nhìn, cô nói:

"Không phải không nói cho bọn họ."

Trịnh Bất Phàm liền nói:

"Nếu sau này bọn họ biết chuyện?"

Hứa Đông Nhược:

"Biết thì biết thôi, lớn rồi chẳng lẽ không chịu nổi một trận mắng."

Trịnh Bất Phàm cười nhẹ, cô bé của hắn vĩnh viễn là bộ dạng này, ngốc nghếch, liều lĩnh nhưng là không quan hệ hắn có thể che chở cô, trời sập xuống hắn cho đỉnh lấy là được.

"Vậy để cho bọn họ tới mắng anh đi."

Hắn nói.

Khi hai người đang nói chuyện, xe đã đến cửa tiểu khu, Hứa Đông Nhược chỉ đường, Trịnh Bất Phàm lái xe tiến vào garage dưới tầng ngầm.

Nhà ở tầng mười hai, lúc lên thang máy, Hứa Đông Nhược mở bản ghi nhớ ở điện thoại di động ra, nhìn xem lát nữa mình muốn đem những thứ gì đi.

Lát sau, cô để Trịnh Bất Phàm ngồi trong phòng khách đợi, còn mình đi vào phòng ngủ. Đóng cửa phòng lại, trước tiên cô cởi bộ lễ phục trên người xuống, thay một bộ trang phục bình thường, lại đem mái tóc xõa dài buộc thành đuôi ngựa, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đầu tiên, cô muốn đem theo chắc chắn là những thứ cần thiết như vật dụng sinh hoạt, ví dụ như quần áo, giày, túi cùng đồ trang điểm. Hứa Đông Nhược mới thu dọn được một phần tư quần áo, cái vali 28 inch đã bị nhét đầy ắp.

Tất nhiên, muốn một hơi mang hết toàn bộ là không có khả năng.

Ngay tại thời điểm Hứa Đông Nhược phiền muộn, cửa phòng ngủ bị gõ nhẹ ở ngoài cửa phòng.

Cửa không khóa, cô trực tiếp nói:

"Vào đi."

Trịnh Bất Phàm mở cửa phòng ra, lại không đi vào, bởi vì không thể nào chen chân nổi, trên sàn phòng ngủ chất đầy vali to, nhỏ cùng hộp giày.

Hứa Đông Nhược ngồi xổm bên cạnh rương hành lý, ôm đầu gối, ngửa đầu nói với Trịnh Bất Phàm:

"Em cảm thấy một chuyến không thể mang không hết đống này đi."

Trịnh Bất Phàm cũng có đồng cảm nói:

"Không cần thiết phải mang nhiều đồ như vậy, chỉ đem những thứ em thích đi là được."

Hứa Đông Nhược nói: "Đồ còn dư lại phải làm sao bây giờ?"

Trịnh Bất Phàm khoanh tay tựa bên khung cửa, lời ít mà ý nhiều: "Mua mới."

"..."

Thật mẹ nó nhà hắn giàu nứt tường đổ vách, không hổ là đại lão.

Trầm mặc một lát, Hứa Đông Nhược hết sức chăm chú nói:

"Trịnh tổng, chúng tôi là giai cấp vô sản, cách sống không có phô trương như vậy."

Trịnh Bất Phàm nói: "Anh mua cho em."

Hứa Đông Nhược ngay lập tức đáp trả:

"Cái này sợ là không ổn lắm đâu?"

Mặc dù hắn là anh của cô, nhưng đã cách nhau mười hai năm, vừa gặp lại đã để hắn dùng tiền mua đồ cho cô, cô thực sự ngượng ngùng.

Trịnh Bất Phàm hơi nhíu mày, nghĩ thầm: "Sao lại khách khí với mình rồi?"

Hắn không thích loại cảm giác bị cô đối đãi khách sáo như người ngoài, nhưng lại không muốn để cô khó xử, cuối cùng vẫn quyết định lùi lại một bước, bất đắc dĩ nói: "Vậy anh đưa thẻ cho em, tự em mua."

Hứa Đông Nhược đáp lại: "Có khác gì nhau à?”

Cô vừa muốn mở miệng nói cái gì, Trịnh Bất Phàm lại đánh gãy:

"Thu dọn nhanh lên, anh mệt rồi, muốn về nhà đi ngủ, sáng mai còn có việc phải làm."

Đáy mắt của hắn hiện lên sự mệt mỏi, Hứa Đông Nhược có chút đau lòng, không cùng hắn tranh luận nữa, không muốn lãng phí thời gian hắn nghỉ ngơi.

Hứa Đông Nhược nói với hắn:

"Anh đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi. Em dọn một lúc nữa, xong ngay!"

"Ừ." Ngoài miệng đáp ứng, Trịnh Bất Phàm lại không đi ngay, không chớp mắt nhìn cô.

Cô mặc một chiếc áo len mỏng cổ chữ V màu đỏ nhạt, quần jean lưng cao màu lam, buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra cái cổ thiên nga trắng nõn nà, chỗ cổ áo lộ ra xương quai xanh thon dài gợi cảm.

Cô bé của hắn, ngày càng mê người, khiến cho hắn không thể rời mắt, muốn đem cô cả một đời đều trói bên cạnh mình.

Một lát sau, Trịnh Bất Phàm bỗng nhiên rất chân thành nói câu: "Thật."

“Thật với giả cái gì?” Hứa Đông Nhược hỏi hắn.

Hứa Đông Nhược ôm đồ trong vali đặt lên giường, nghe được câu này liền buồn bực quay đầu nhưng Trịnh Bất Phàm đã quay người rời đi.

Cái gì với cái gì? Hứa Đông Nhược mơ màng nhưng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục thu dọn đồ đạc, bỏ quần áo trong hành lí ra, sau đó dựa theo lời Trịnh Bất Phàm nói, chỉ chọn một ít đồ mình thích và quần áo, giày phù hợp với thời tiết gần đây bỏ vào trong vali.

Hành lý thu dọn xong, cô bắt đầu dọn đồ trang điểm của mình, lúc này, cô mới nhận thức với câu nói vừa rồi của Trịnh Bất Phàm là có ý gì.

Hứa Đông Nhược liền truy hỏi hắn: “Anh vừa rồi nói muốn nuôi em cả đời, là thật hay giả?”

Hắn trả lời: “Thật.”

Hứa Đông Nhược nháy mắt phấn chấn, kích động đến mức vui sướиɠ, khóe miệng đều kéo đến tận mang tai, nếu không phải bởi vì Trịnh Bất Phàm đang ở phòng khách, cô ngượng ngùng cười đến quá ngông cuồng, phải gìn giữ thận trọng, nếu không cô sẽ thể lăn ra giường cười thành tiếng ngỗng kêu mất.

Thật lâu sau mới có thể tỉnh táo lại, cô khống chế lại bản thân, lúc thu dọn đồ trang điểm còn vui vẻ ngân nga một đoạn nhạc.

Hừ, vẫn là do hôm nay là ngày tháng tốt.

Vali lớn đã đầy, Hứa Đông Nhược bỏ đồ trang điểm vào trong túi hành lý xách tay. Đem túi xách đặt bên trên vali, kéo ra phòng khách.

Mới ra cửa phòng ngủ liền thấy Trịnh Bất Phàm bắt chéo hai chân dựa vào ghế salon chơi điện thoại, với một chân dài.

Một thân âu phục cao cấp, cô bị khí chất nhị đại gia của hắn làm cho sửng sốt.

Hứa Đông Nhược sững sờ:

"Anh không phải mệt rồi sao? Sao không ngủ được?"

Trịnh Bất Phàm nói:

"À, lại không buồn ngủ nữa. Hiện tại mới hơn mười một giờ, bình thường anh làm việc đến mười hai giờ khuya là bình thường, sao có thể mệt được?”

Hứa Đông Nhược có cảm giác bị lừa gạt.

Trịnh Bất Phàm đứng lên, ung dung nói: "Thu dọn xong rồi à?"

"Ừm."

"Đi thôi." Trịnh Bất Phàm hướng cô đi tới, nhận lấy hành lí vào trong tay mình.

Hứa Đông Nhược đứng không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn hắn vài giây đồng hồ, bỗng nhiên nói câu:

"Em cũng không dễ nuôi, anh phải chuẩn bị tâm lý."

Trịnh Bất Phàm nhướng lông mày, nói:

"Lúc trước chỉ vì một cái bánh nướng đã theo anh về nhà, chắc là khó nuôi lắm?"

Hứa Đông Nhược cười. Năm bảy tuổi, chỉ vì một cái bánh nướng mà cùng Trịnh Bất Phàm về nhà, nhiều năm sau cô đều gọi hắn là "Anh" .

Trong mắt người khác, hai người bọn họ chính là anh em.

Nhưng từ trước đến nay cô không quá coi hắn là anh trai, cho dù bị người khác nói ra nói vào, sống mắng cẩu huyết, cô cũng không có sửa đổi.

Tác giả có điều muốn nói: Trịnh đại gia giàu nứt tường đổ vách, kim ốc tàng kiều chỉ là chuyện nhỏ~

Ấm áp nhắc nhở: câu chuyện này đa số sẽ là hồi ức.

Mấy ngày nay nhìn mọi người bình luận, tôi thiệt là vui vẻ, nay tổng kết một chút cho mọi người xem:

Phân đoạn 1: Trịnh Bất Phàm anh còn ngẩn người làm gì? Đưa miệng đây cho ta hôn nào.

Phân đoạn 2: A đại tiểu thư có hôn ước kia, làm gì thì làm đi, không làm phiền chúng ta thân thiết là được

Đổng đại tiểu thư biểu thị: Làm một nữ phụ mà còn được đòi quyền lợi, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người.