Chương 16

Chương 16

Một lần nữa đi vào phòng ngủ của Phụ vương, đã là hai ngày sau. Trong hai ngày này, hắn không cho ta thấy hắn. Ta còn có việc muốn đi gặp hắn bẩm báo. Hắn lấy lý do thân thể không khỏe từ chối ta.

Vừa đi vào, ta liền không thể chờ đợi kêu lên, "Phụ vương, Tam ca bệnh nặng, thỉnh Phụ vương lập tức xin chỉ thị triều đình, đem Tam ca triệu hồi đến."

Ta không phải muốn thấy huynh đệ của mình chết ở trong tay Tần Dạ, ta tuy là Quận chúa, nhưng còn không có năng lực tự mình hướng triều đình xin chỉ thị. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là tới thỉnh Phụ vương.

"Đánh không thắng trận, muốn hắn trở về có ích lợi gì?" Khiến ta kinh ngạc chính là Phụ vương đang ngồi ở trước bàn, Triệu Nhất Khanh đang đứng ở sau lưng hắn đỡ hắn.

"Đó dù sao cũng là Tam ca mà Phụ vương." Ta hét lớn. Bây giờ đối mặt với Phụ vương, ta luôn có xung động muốn rống giận.

"Đánh thắng trở về, chính là con trai ta, đánh không thắng, chính là một tên nhu nhược." Phụ vương ho khan vài tiếng, rất miễn cưỡng nói. Xem ra hai ngày không thấy hắn bệnh của hắn lại nặng thêm rồi.

"Con còn tưởng rằng người chỉ đối với con như vậy, không nghĩ tới người đối với con trai cũng là như thế này....." Ta đột nhiên bình tĩnh lại. Nhìn thấu hắn. Lại không có tức giận cần thiết.

"Ta trọn đời chinh chiến, thanh danh lại phải bại trên tay mấy tên tiểu bối sao. Làm sao chịu nổi đây. Làm sao chịu nổi." Hắn tiếp tục lẩm bẩm. Âm thanh yếu ớt.

"Chính ngài xem đi. Ta cáo lui trước." Đem hồ sơ đặt lên bàn. Ta xoay người chuẩn bị rời đi. Không nghĩ tới, Triệu Nhất Khanh lại gọi nói, "Quận chúa đại nhân, hà tất đi vội vã a. Lại nghe Vương gia nói vài lời cũng không muộn ah."

Thanh âm của hắn vô cùng quỷ dị. Ta chán ghét muốn ói.

"Ta và Phụ vương ta thương thảo đại sự, ai cho phép ngươi đạo sĩ thúi nói chuyện ở đây, còn không mau mau cút ra ngoài......" Ta cố nén bất mãn đối với hắn nói lớn lên.

"Ha ha. Ta chỉ nghe lệnh của Vương gia. Vương gia cũng không lên tiếng, Quận chúa đại nhân ngài gấp cái gì a." Hắn nói chuyện những câu có gai. Dường như là nói cho ta biết, thân phận của ta vĩnh viễn là bị đặt ở phía dưới Phụ vương.

"Họ Triệu, ngươi cũng đừng đắc ý...." Ta nheo lại hai tròng mắt. Thật là có điểm hối hận không hành hạ ngược đãi con trai hắn nhiều hơn. Để hắn chết dễ dàng như vậy.

"Ta không có a, Quận chúa, ngài làm sao có thể oan uổng ta như vậy....." Hắn nhướng mày, nói rất nhún nhường, nhưng biểu tình lại tràn đầy tức giận.

"Ninh nhi. Được rồi...... Không cho phép đối với Triệu đại sư vô lý như thế." Phụ vương ho khan hai tiếng, ngay cả hồ sơ trong tay cũng không có xem, lại lần nữa ném cho ta. Ta không có nhặt lấy, thậm chí còn dùng hai chân dẫm lên.

"Ah? Phụ vương cảm thấy con vô lý? Tốt lắm, con đi trước lui xuống. Phụ vương cùng Triệu đại sư chậm rãi thương lượng "Đại sự" !" Ta tức giận định vung tay áo mà đi. Lão nhân này đã hoàn toàn bị Triệu Nhất Khanh đầu độc.

Về sau xem ra ta cũng không cần thiết phải tới đây báo đại sự rồi.

"Vân Hảo Ninh, ngươi thật là lớn mật." Phụ vương vỗ án, kèm theo trận trận tiếng ho khan.

Ta tiếp tục hướng phía trước đi, không muốn để ý tới.

"Dừng lại...... Ngươi dừng lại cho ta....." Phụ vương vẫn còn gọi, ta như trước làm như không nghe thấy.

Bên người gió mát vọt một cái, ta nhìn chăm chú, nguyên lai là Triệu Nhất Khanh đã chạy đến trước mặt của ta.

Ta cười nhạt, "Phụ vương muốn làm cái gì, cứ việc đi làm. Mà ta muốn làm cái gì. Cũng mời phụ vương không cần quan tâm."

Sau đó, một chưởng đánh bay Triệu Nhất Khanh đi ra ngoài.

"Trầm Ngư Hàn đâu rồi, Quận chúa cũng không lo sống chết của nàng sao?" Phía sau một hồi thanh âm âm trầm, u ám. Làm cho ta không tự chủ được dừng bước.

Quay đầu, Triệu Nhất Khanh gương mặt bừng tỉnh đại ngộ, "A. . Thì ra Quận chúa thật là không thương giang sơn yêu mỹ nhân a...... Thẩm cô nương, thì ra là điểm yếu của ngươi...."

Không thương giang sơn yêu mỹ nhân? Trong lòng ta lộp bộp một cái. . .

"Sai, cả hai cái ta đều không yêu." Ta đáp lại hắn, Trong lòng mơ hồ cảm thấy không nên trả lời như vậy.

"Hắc hắc. Vậy sao? Vậy thì mời Quận chúa giao ra Trầm cô nương." Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm vào mắt của ta. Ta cố gắng ngẩng đầu cùng hắn nhìn thẳng.

"Ba chữ. Không có khả năng." Ta ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng, đi ra khỏi gian phòng của Phụ vương. (ba chữ đây 不可能 phiên âm là thế này thì phải "bùkěnéng" dịch ra tiếng Việt nó thành 4 chữ nha, haha)

Lại thêm một cái sài lang.

Ba tháng cùng năm. Tra rõ Vương phủ, phát hiện vài tên tiểu nội ứng. Nghiêm hình bức cung phía dưới, thừa nhận về tin tức của Ngư Hàn là do bọn hắn để lộ ra ngoài. Thế nhưng về chuyện lương thảo bị chặn, hết thảy đều không rõ.

Tháng tư, thủ lĩnh quân khởi nghĩa Tần Dạ thanh thế càng thêm lớn. Tuy là hắn đến nơi nào chắc chắn tàn sát hàng loạt dân trong thành, thế nhưng nếu có người quy thuận, liền có thể miễn chết.

Tháng năm, Phụ vương, Tam ca bệnh nặng. Đại ca khi chiến đấu mất đi một tay. Từ đó về sau lại không có thắng được. Nhị ca thấy trong quân không có lương tướng, nản lòng thoái chí, tại trong chiến dịch mất tích, sống chết không rõ.

Tháng sáu, Tần Dạ xưng vương, đoạt đi nửa giang sơn. Cùng triều đình địa vị ngang nhau. Như trước không dừng lại thế tiến công. Đồng thời cảnh cáo Tấn vương giao ra Trầm Ngư Hàn. Bởi vì Tần Dạ mục tiêu là Tấn vương, triều đình hầu như đã đem mũi dùi chỉ hướng Tấn vương Phủ. Nhưng triều đình thế yếu. Không làm gì được Tấn vương Phủ.

Tháng bảy, Tam ca tự sát, Đại ca trốn về đất phong. Bị ta khuyên hợp tác với Tề vương gia. Đồng thời lôi kéo tiểu quan chung quanh hoặc là chư hầu. Chuẩn bị toàn lực đối phó Tần Dạ.

Tháng tám. Đại ca xưng Thanh Vương, Phụ vương tuy là còn lưu lại tên Vương gia, nhưng đã mất đi quyền lợi. Suốt ngày chỉ có thể cùng đạo sĩ làm bạn, Đại ca chí hiếu, ta không cách nào động những đạo sĩ kia nửa phần. Miễn làm tổn thương huynh muội hòa khí.

Tháng chín. Lăng mộ hoàn công. Đại ca tự mình thị sát. Đối với chuyện Phụ vương muốn dùng người để tuẫn táng, cũng không dị nghị.

Tháng mười. Chiến tranh tiếp tục, kinh thành bị diệt, Tần Dạ xưng đế. Chiếu cáo thiên hạ. Hàng loạt dân trong thành bị tàn sát tới mệt mỏi, có người tình nguyện tham gia vào quân doanh bên ta, trong lúc nhất thời, song phương hoà nhau.

Tháng mười một, Tần Dạ tự mình mang binh đánh, tuyên bố thề diệt Vân thị nhất tộc.

Tháng 12. Tề vương chết, trước khi chết đem tiểu nhi tử nhờ cậy ta. Sau mười ngày, tiểu Tề Vương chết, nguyên nhân cái chết không rõ. Quân tâm bắt đầu bất ổn.

***************

Editor: Chúc mọi người đọc vui vẻ. Hihi

Hôm nay sinh nhật mình đó. Hehe