Chương 15

Sắc trời dần dần tối, đại phu vẫn ở trong phòng khám và chữa bệnh cho Phụ vương, ta một khắc cũng không dám rời. Không thể làm gì khác hơn là ở ngoài phòng quanh quẩn một chỗ.

Phụ vương sai người đi mời hết thảy đạo sĩ đi vào, duy nhất không có nói để cho ta gặp hắn. Ta cũng không biết chính mình nên làm cái gì. Vì vậy vẫn ở ngoài cửa chờ kết quả.

Một lát sau, Giang đại phu một mình đi ra.

Ta không có nghênh đón, hắn ngược lại đi qua chỗ ta, vẻ mặt khẩn trương lôi kéo ta đi hướng nơi hoang vắng. Mới nói nhỏ: "Những đạo sĩ này cho Vương gia ăn cái gì?"

"Nghe nói là thuốc bổ, Phụ vương ta chẳng bao giờ để cho ta thấy." Ta nói thẳng.

"Ta trước đây đã cảm thấy Vương gia bệnh không bình thường, khả năng bọn họ đã hạ độc Vương gia. Nhưng lại làm cho Vương gia suốt ngày gần nữ sắc, thân thể không thiếu hụt mới là lạ." Giang đại phu đầu đầy mồ hôi lạnh nói tiếp.

"Vậy bây giờ Phụ vương cùng bọn họ nói cái gì?" Phụ vương trúng độc cũng không kỳ quái, những luyện dược kia khẳng định mang độc. Có thể ngay cả họ Triệu đều không rõ ràng lắm bên trong có bao nhiêu là độc.

"Ta cũng không nghe được, Vương gia để cho ta lui xuống. Quận chúa, năng lực của thảo dân thật sự là không thể trị khỏi bệnh của Vương gia, thỉnh Quận chúa mời cao minh khác." Một lúc trong phủ xuất hiện hai nhân vật khó giải quyết. Thảo nào Giang đại phu không chịu tới.

"Ừ, vậy ngươi lui ra đi. Nhớ kỹ, Thẩm cô nương và bệnh của Phụ vương ta, nếu ngươi nói với người ngoài đề cập một câu, ngươi nên rõ ràng kết cục của ngươi?" Ta nói với hắn.

"Dạ dạ dạ......... Thảo dân sẽ câm điếc, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không nói." Hắn vừa nói, vừa lui xuống. Có lẽ là nhìn không thấy đường sau lưng, cư nhiên còn ngã một phát.

Ta vào trong nhìn lại, chỉ nhìn thấy bóng người đông đảo. Về phần bọn hắn nói cái gì, ta không có cách nào biết được. Nhưng xem những người này tất cả đều là đạo sĩ, ta đoán cũng đoán được bọn họ đang nói cái gì.

Không bằng đi về xem Ngư Hàn như thế nào. Nghĩ vậy, ta mới xoay người, hướng nơi khác đi tới.

Những ngày gần đây, Ngư Hàn đã quen thuộc ta, tuy vẫn điên điên khùng khùng như vậy, nhưng cũng không đả thương người nữa. Những thị nữ kia cũng mềm lòng, sau khi cùng nàng chung sống mấy ngày đem nàng trở thành hài tử bình thường mà đối đãi. Cũng không có chuyện Ngư Hàn đả thương người .

Lúc này, đã giờ Tuất. Nhưng chỗ Ngư Hàn ở vẫn đèn đuốc sáng trưng, không biết đang làm những gì.

Thị vệ ngoài cửa thấy ta đến đang muốn hành lễ, ta vội vàng phất tay, để cho bọn họ không gọi lớn tiếng. Rón rén đi vào.

Bên trong truyền đến tiếng cười nhàn nhạt, có người đang nói nhỏ, có người đang đi lại. Ta đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong phòng, thì ra đang chơi trò chơi.

Một khối vải tơ che ở trên mắt thị nữ, cô ta đang vung tay khắp nơi để bắt người, Ngư Hàn trốn ở cây cột cạnh cửa.

Ta mỉm cười, đứng ở sau lưng nàng, hướng về phía lỗ tai của nàng thổi một hơi. Không đợi nàng thét lên, ta liền lập tức bụm miệng của nàng lại. Ở bên tai nàng cười nhẹ nói "Bắt được....."

Sau đó, thả nàng. Nàng lập tức xoay người để cho ta không cần nói, sau đó lôi kéo tay của ta, cùng nhau tìm chỗ trốn đi.

Ta không thể làm gì khác hơn là mặc nàng lôi kéo, cư nhiên cùng với nàng giống như ăn trộm giấu kín ở phía sau cái ghế. Nàng gãi tay của ta, ý bảo ta không nên cử động.

Ta nở nụ cười một tiếng, kết quả làm hại nàng ngồi ở bên cạnh ta người từ sau xách lên.

"Ha ha..... Bắt được....... Bắt được......" Thị nữ kia tháo xuống vải tơ, nàng một tay cầm lấy vai Ngư Hàn, liếc mắt thấy ta đang ngồi ở bên cạnh Ngư Hàn. Nàng oa một tiếng gọi to lên.

"Quận chúa. . ."

Mới vừa rồi là ta len lén tiến đến, các nàng cũng không có phát hiện. Bây giờ bị phát hiện. Ta không thể làm gì khác hơn là đứng lên. Vỗ vỗ bụi bặm, sau đó vội ho một tiếng: "Các ngươi tiếp tục......."

Chúng thị nữ lúc này mới thở dài một hơi. Ta lại đứng ở ngoài cửa. Lần này thì đổi thành Ngư Hàn bắt người.

Nàng đối với ta làm một cái mặt quỷ, sau đó hoan thiên hỉ địa* bịt kín vải tơ, đi chơi.

*vui mừng phấn khởi, tràn ngập niềm vui.

Ta hơi bất đắc dĩ lắc đầu. Đối mặt hài tử này tức giận, ta thủy chung không có biện pháp tức giận..... Rốt cuộc hiểu rõ sự bất đắc dĩ lúc nàng chăm sóc ta khi còn nhỏ.

Khi đó ngươi chỉ lo chiếu cố ta, mà không có hảo hảo hưởng thụ tuổi thơ của chính mình. Bây giờ, ta cũng sẽ chiếu cố ngươi, cho ngươi một khoảng trời, để cho ngươi tự do tự tại hưởng thụ năm tháng chậm rãi này.

Chiến hỏa cho dù lan đến gần, ta cũng sẽ dùng hết sức bảo vệ ngươi....

Một lần nữa nhìn lên bầu trời, vì sao cho những thứ khúc chiết* ở thời khắc chiến loạn này. Vì sao để cho ta vốn trong tâm vô cùng lạnh nhạt, vẫn có một tia ấm áp.

*khó khăn trắc trở.

Nếu ta vẫn băng lãnh như vậy, ta nhất định toàn lực ứng phó đi vào chiến trường gϊếŧ chóc. Cho dù chết trận, cũng sẽ không một lời hối hận.

Chỉ là hiện tại, ta làm sao có thể lần thứ hai đóng băng chính mình? Sự tình hỗn loạn, loạn trong giặc ngoài, trước có cường binh, sau có Phụ vương. Ở giữa, còn mang theo Triệu Nhất Khanh đối với ta hận thấu xương.

Nhiều chuyện như vậy phải xử lý, một mình ta, thật sự có thể gánh vác sao?

Phụ vương nói khẩn ký trong tâm khảm, người Vân gia, đều nên tàn khốc vô tình. Bằng không, trên sa trường tất đại bại.

Ta không nên sinh ở Vân gia. Nếu ta chỉ là một nữ tử nhà nghèo. Thì tốt biết bao.

Quay đầu, ở một vùng tăm tối nhìn thấy thân ảnh nàng ở bên trong đèn đuốc sáng trưng.

Ngư Hàn, nàng sẽ thắp sáng cuộc đời ta, đúng không?