Chương 14

Cũng không có nhiều người biết Ngư Hàn ở trong Vương phủ, mà những quan viên kia lại không dám chống lại mệnh lệnh đi mật báo. Bây giờ xem ra, chính là trong Vương phủ có nội gián, rốt cuộc là người nào?

"Hôm qua thánh chỉ từ triều đình tới đây, để cho các nơi tăng cường canh phòng, gần đây một đám phiến quân cùng quân khởi nghĩa đã hoàn toàn tiêu diệt quân sĩ giữ thành, trong thành vô luận nam nữ già trẻ, không một người nào sống sót." Trong tay ta đang cầm trường quyển lần lượt đọc cho Phụ vương nghe.

"Đại ca sáng nay truyền tin trở về, trong thư chỉ hỏi chút ít việc nhà, con đã thay Phụ vương trả lời." Ta liếc mắt nhìn lão nhân gia trên giường, hắn từ từ nhắm hai mắt lại chợp mắt.

"Nhị ca phái tâm phúc trở về, chỉ hỏi một tiếng, Phụ vương có nguyện xưng đế hay không, con cũng thay Phụ vương trả lời, trước diệt quân khởi nghĩa là hơn." Ta nói tiếp, không nhúc nhích tiếp tục xem chữ màu đen trên quyển thượng.

"Tam ca gần nhất mấy ngày nay cũng không có thư tín, sợ là thương còn chưa tốt. Quân đội dưới tay hắn bị diệt phân nửa, Phụ vương, có nên hướng triều đình báo cáo hay không, đem Tam ca triệu hồi về?" Ta cau mày một cái, lão nhân gia vẫn nằm không nhúc nhích. Trong nháy mắt ta thấy khuôn mặt hắn tái nhợt, còn thật sự cho rằng hắn đã đi vào hoàng tuyền.

"Trấn tây Vương gia gửi thư đến, xin mượn binh Phụ vương. Trong chốc lát con chưa có biện pháp, mời Phụ vương. . ." Ta bước lên một bước, chuẩn bị nghe mệnh lệnh của hắn.

"Không cho mượn. Đọc tiếp đi." Hắn tích tự như kim*.

*tích chữ như vàng.

"Lương thảo khiếm khuyết, con đã phái người hộ tống lương thảo đi trước. Ngày hôm trước bị một nhóm chặn. Không một người trở về. Hôm qua con lại phái ra một nhóm. Đến bây giờ vẫn không có tin tức. Phụ vương....... Cái này......?" Ta hơi có chút khó xử mà nói. Đối với cái này ta thật không phải là rất thành thạo. Ai biết có thể hay không một bước sai, từng bước đều sai.

"Như vậy xem ra, là bị người chặn. Tra rõ, trong phủ chắc chắn có nội ứng. Hơn nữa người này tất ở rất gần ta và con." Phụ vương rốt cục mở mắt, quay đầu liếc mắt nhìn ta. Sau đó để cho ta đem hồ sơ đưa lên. Ta sải bước lên phía trước mấy bước, đem các thứ đưa lên.

Phụ vương nhìn một hồi, sau đó nói "Việc này con mỗi ngày báo cáo, sao không nghe con nói với ta chuyện những đạo sĩ kia nghiên cứu phương pháp trường sinh bất lão?"

"Ngày gần đây Vương phủ lòng người bàng hoàng, có một số đạo sĩ nghe nói quân khởi nghĩa một đường tiến đánh, đã sợ hãi trốn đi. Bây giờ chỉ còn lại mấy vị, nhưng nghiên cứu vẫn không có thành quả. Hơn nữa, Phụ vương, trong Trường sinh viện những người đó mỗi ngày cần cung ứng lương thực quá nhiều, Vương phủ có thể không đủ sức gánh vác, thỉnh phụ Vương hạ lệnh, đem bọn họ thả ra !."

"Thả? Ninh nhi, trong đầu con đến cùng đang suy nghĩ cái gì? Ta biết con không tin cái phương pháp trường sinh này, nhưng ta tin. Ta bây giờ nếu như tìm không được thuốc trường sinh bất lão, vô luận như thế nào, ta cũng nên tìm người chôn cùng ta. Mà những người này có thể chôn cùng ta là bọn họ tu mấy cuộc đời phúc khí. Con đây coi là như thế nào? Cầu tình? Con lẽ nào đã quên, con càng cầu tình, sẽ chỉ làm những người đó chết nhanh hơn?" Phụ vương có chút tức giận nói.

Trong đầu ta nghĩ tới Ngư Hàn mấy năm trước, chính là bởi vì ta cầu tình, mới để cho Phụ vương biết Ngư Hàn đối với ta mà nói trọng yếu, mới có thể đối với Ngư Hàn như vậy.

"Con gái không có ý định cầu tình. Chỉ là vì lương thảo suy nghĩ. Phụ vương người suy nghĩ một chút, đại ca bọn họ đang đánh giặc, thế nhưng luôn đói bụng, có thể đánh thắng trận sao?" Ta mặt không đổi sắc nói.

"Con lại suy nghĩ sâu xa như vậy sao? Ta thấy con chỉ là muốn thả những người đó, đem Trầm Ngư Hàn trong l*иg giam thả ra ngoài? Bằng không, trên người nàng sẽ vĩnh viễn gánh vác lấy cái tên tuẫn táng. "

"Phụ vương, tại sao người lại ngoan cố như vậy? Lẽ nào tất cả ý tưởng của con đều chỉ là vì mình con mà thôi?" Ta không thể chịu đựng được Phụ vương đặc biệt nhằm vào Ngư Hàn, cũng không thể chịu đựng được hắn châm chọc.

"Bởi vì con quan tâm nữ nhân kia. Ta là phụ thân của con, ta làm tất cả đều muốn tốt cho con. Tại sao con không hiểu?" Phụ vương lạnh lùng nói. Tư liệu trong tay bị hắn ném trên mặt đất.

Không ai đi nhặt.

"Người để cho con cảm thấy sợ hãi." Ta lui ra phía sau hai bước. Mới bình phục tâm tình, từ từ nói ra.

"Sợ hãi? Hừ hừ. Ninh nhi, con còn không hiểu cái gì là chân chính sợ hãi. Lúc tuổi còn trẻ ta cũng bởi vì trọng tình cảm, ta bị người khác lừa gạt. Cuối cùng thiếu chút nữa chết thảm, quân đội ta lãnh đạo cũng hầu như bị tiêu diệt hoàn toàn. Ta trọng tình cảm kết quả chính là hại người hại mình. Vì một nữ nhân ta hại chết tất cả huynh đệ. Ninh nhi, con minh bạch loại cảm giác đó sao? Ta thà rằng gϊếŧ một người, bảo vệ toàn cục, cũng không muốn lưu sinh mệnh một người, đến cuối cùng toàn quân đại bại. Con sẽ không hiểu được? Bây giờ con dẫm vào vết xe đổ của ta, Trầm Ngư Hàn chính là mồi dẫn hỏa, con, ta còn có Tần Dạ, đều sẽ bởi vì nữ nhân này mà chết." Ta đã bịt kín lỗ tai không muốn nghe. Có thể Phụ vương vẫn đang tiếp tục nói. Hơn nữa giọng nói càng nói càng lớn, mặc ta che lỗ tai như thế nào. Giọng nói của hắn vẫn xông vào trong lỗ tai của ta.

"Không phải......... Con sẽ không bởi vì nàng mà chết, nàng cũng không có lừa gạt con....... Phụ vương, lúc còn trẻ người gặp phải chuyện gì con không biết. Thế nhưng con tin tưởng con sẽ không bởi vì trọng tình cảm mà chết thảm. Ngư Hàn đã trở thành ngu ngốc. Con xin người buông tha nàng. Đây là con một lần cuối cùng cầu người. Nếu như người thực sự xem con là nữ nhi, xin mời người buông tha cho con lúc này đây........" Ta cong hai đầu gối, quỳ xuống. Không ngừng dập đầu..... Cái gì cũng không muốn, chỉ dập đầu. Thẳng đến Phụ vương hét lớn một tiếng "Được rồi."

Ta còn tưởng rằng hắn bằng lòng buông tha Ngư Hàn.

"Nói thật với con, Triệu Nhất Khanh tìm ta nói qua. Trầm Ngư Hàn ta tuyệt đối sẽ không thả. Triệu đạo sĩ nói cô ta phải chết, bởi vì canh giờ bát tự của cô ta cùng ta tương xứng. Chỉ có cô ta có thể làm ngọn đèn duy nhất của ta trên đường xuống hoàng tuyền. Bằng không ta sẽ vĩnh viễn rơi vào hắc ám......." Nhãn thần Phụ vương lạnh như băng nhìn ta.

Ta cảm giác máu của mình từng điểm từng điểm ngưng kết lại. Trong lòng trở nên lạnh lẽo.

"Hắn căn bản là một tên lường gạt...... Phụ vương tại sao người muốn tin tưởng những giang hồ thuật sĩ kia." Ta rống giận.

"Ta đây có thể tin tưởng con sao? Con cho rằng con gạt ta, cái gì ta cũng không biết? Tần Dạ đã biết Trầm Ngư Hàn còn sống, còn bắn tiếng cho con trả Trầm Ngư Hàn, bằng không qua một tòa thành liền tàn sát một tòa thành. Sự tình quan trọng như vậy, vì sao con chưa từng nói cho ta biết? Con thực sự trọng tình cảm? Con trọng tình cảm lại không để ý dân chúng chết sống sao? Trầm Ngư Hàn của con có thể chống đỡ qua ngàn vạn dân chúng? Con nói Triệu đạo sĩ là lừa đảo, chính con lúc đó chẳng phải sao?" Phụ vương cũng hét lớn một tiếng, nhất thời, một ngụm máu tươi từ trong miệng của hắn phun ra. Nhỏ lên đệm chăn trắng như tuyết, ta nhìn thấy khϊếp đảm.

"Vậy người trọng tình cảm sao? Người vì bản thân hướng đến. Làm cho nhiều người như vậy chôn cùng người. Còn tin tưởng chuyện ma quỷ của những đạo sĩ kia, muốn làm đèn người. Nếu như người biết tầm quan trọng của Ngư Hàn, tại sao người còn muốn nàng chôn cùng người? Người ngoảnh lại nhìn dân chúng chết sống sao? Người căn bản là ác ma." Ta đã không thể chú ý đến bệnh của hắn, cùng với hắn tàn nhẫn. Hiện tại ta chỉ muốn bộc phát tức giận trong lòng mình. Đọng lại lâu như vậy. Nói ra ngoài cảm giác thật sự là quá tốt.

"Ha ha ha ha? Ta và con cũng vậy. . . Ha ha ha ha . . . Ta cả đời hết sức khinh cuồng tuyệt ngạo, ba đứa con trai không thể kế thừa điểm này của ta. Không nghĩ tới, ngược lại được đứa con gái này kế thừa....... Vân Hảo Ninh, đáng tiếc con không phải nam nhi, bằng không, con thật có thể kế thừa Vương vị của ta...." Phụ vương vừa nói, máu tươi bên miệng hướng ra phía ngoài chảy xuống, đỏ chói mắt. Chính giữa ngậm lấy một chút màu đen.

Ta bị hắn làm cho kinh sợ, vội vã nhảy ra ngoài. Bắt lại một người sai hắn đi mời đại phu tới.

Phụ vương nói vậy là có ý gì? Lẽ nào ta thực sự, đã thay đổi giống như hắn rồi?

Ta không muốn....... Từ nhỏ ta đã cảm thấy hắn tàn nhẫn hung bạo lại lạnh lùng......... Mà hiện nay, ta cũng trở nên giống như hắn rồi?

-----

Truyện này là SE thật sao (Y_Y)