Trời ạ, quá mức khêu gợi. Cơ thể nàng quá mức nóng bỏng! Ta không thể chịu được nữa rồi!
Thẩm Vệ đành chấp nhận thua cuộc, hắn đành gục ngã trước khi lung lay được nàng, vì dục hỏa trong hắn đã bùng nổ dữ dội, hắn muốn chiếm đoạt nàng ngay lập tức. Hắn vạch rộng hai chân nàng ra, mê man nhìn vào âʍ đa͙σ của nàng, mũi hắn tham lam ngửi lấy hương vị thiếu nữ trinh trắng, rồi không chờ được nữa, hắn hôn vào đó, liếʍ mạnh vào điểm nhạy cảm nhất trên người nàng.
Lúc trước, mặc cho Thẩm Vệ sử dụng bao nhiêu kỹ nghệ chốn tình trường, mặc cho sự cố gắng kiên nhẫn đến cực điểm của hắn, Ngân Tinh vẫn không chịu thúc thủ. Vậy mà giờ đây khi cái lưỡi mềm mềm nóng hổi của Thẩm Vệ đυ.ng vào âʍ đa͙σ của nàng, Ngân Tinh bỗng cảm giác có một dòng điện mạnh chạy từ âʍ đa͙σ lên tới đỉnh đầu của mình. Dòng điện đó khiến nàng đê mê tới tê liệt, nó quá mới mẻ, quá đột ngột khiến nàng không kịp phòng bị. Ngân Tinh ngửa đầu về sau trong sự hưng phấn. Khi Thẩm Vệ tấn công vùng âʍ đa͙σ của nàng thì phát hiện nó đã ướt đẫm nhụy tình từ bao giờ, đến khi lưỡi của hắn liếʍ quanh và tạo thành từng gợn sóng thì âm thủy của nàng đã tuôn trào xối xả, tạo thành những tiếng "ọc ọc" khi tiếp xúc với lưỡi hắn, còn Ngân Tinh thì không chịu nổi sự kí©h thí©ɧ nữa, nàng rên lên một tiếng: "Ôi chao"
Tiếng kêu rất nhỏ, nhưng Thẩm Vệ vẫn nghe được, và hắn biết được đấy là tiếng kêu của sự khoái hoạt. Nàng quá sung sướиɠ không kiềm được đến mức thốt lên thành tiếng. Thật vậy, ý chí của nàng thiếu nữ vẫn còn non nớt cuối cùng cũng bị đánh bại bởi tay lão luyện làng chơi như Thẩm Vệ. Nỗi nóng bỏng khi bị cọ xát khiến nàng bức bối từ nãy đến giờ, đã như bốc hơi khi lưỡi của Thẩm Vệ chạm vào âʍ đa͙σ nàng. Mê ly, khoái hoạt, hạnh phúc của nhân gian cũng chỉ như vậy mà thôi, không gì có thể so được với sự thăng hoa nàng đang cảm thấy lúc này. Nó tràn ngập trong tâm trí nàng, đè bẹp mọi lý trí, suy nghĩ, thù hận trong nàng, để nàng chỉ còn biết phó mặc bản thân vào cuộc vui thần thánh.
Thẩm Vệ gục sâu mặt vào âʍ đa͙σ nàng, nuốt lấy tất cả những dòng âm thủy ngon ngọt từ trong chảy ra, liếʍ láp lên xuống mọi ngóc ngách hắn có thể tìm thấy tại nơi mềm mại của nàng. Ngân Tinh lại rên lên sung sướиɠ, nhưng lần này lớn hơn nhiều, vì nàng đã tự phá bỏ rào cản của mình:
"Ôi trời....ôi trời ơi....sướиɠ quá.... đã quá..... ôi....ôi ôi, ôi, a, a"
Mùi trinh nữ nồng nàn mời gọi, tiếng rên hoang dại thánh thót như mật ngọt rót vào tai, thân thể ấm mềm đàn hồi căng tràn nhựa sống, dáng dấp cân đối gợϊ ɖụ© vô cùng mời mọc, và những giọt tình đang chảy ra thành dòng từ trong âʍ đa͙σ của nàng, ướŧ áŧ, quyến rũ. Thẩm Vệ như bốc hơi! Hắn quá bất ngờ vì niềm vui sướиɠ nàng ban cho hắn, và không còn chần chờ hơn được nữa, hắn đưa dươиɠ ѵậŧ của mình xuyên qua nàng, thâm nhập vào người nàng, đi qua cánh cửa mềm mại nhất thế gian, để tiến tới vùng mật ngọt hoang dã vẫn chưa một lần được khám phá.
Cả hai đều rên lên hoang dại, Thẩm Vệ tiến vào từ từ, Ngân Tinh đã ngập ngụa trong dục tình đến mức thậm chí không cảm thấy đau khi màиɠ ŧяiиɧ của nàng bị xuyên qua, nàng lúc này chỉ còn cảm nhận được sự bức bối muốn được cọ xát đến ngây ngất. Sau khi đã thành công qua cửa cuối cùng, Thẩm Vệ thỏa mãn siết chặt lấy nàng, rồi từ từ tăng nhịp độ giao hợp. Những tiếng "phạch phạch phạch" phát lên đều đặn mỗi khi dươиɠ ѵậŧ của hắn rút ra rồi cắm ngập sâu lại vào trong âʍ đa͙σ của nàng. Miệng âʍ đa͙σ non nớt căng phồng lên ôm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, nhấp nhô lên xuống sau mỗi nhịp ra vào của Thẩm Vệ, những dòng nhựa trắng sữa bị bào mòn dần dần bởi lực ma sát lên thành âʍ đa͙σ, chảy dần ra, phủ kín những chiếc lông mơn mởn xung quanh vùng sâu thẳm của nàng. Ngân Tinh đã mê man không còn biết gì nữa, giờ đây trong nàng chỉ còn tìиɧ ɖu͙©. Cơn khát khao trong cơ thể nàng đã được giải tỏa hoàn toàn khi Thẩm Vệ xuyên phá hàng phòng ngự lỏng lẻo cuối cùng của nàng. Nàng bỗng có một thứ cảm giác vô cùng kì lạ, nàng không biết nó là gì, nhưng rất muốn khám phá. Có vẻ như có hàng ngàn con kiến di chuyển trong cơ thể nàng, khiến nàng vừa có cảm giác ngứa ngáy, lại vừa thích thú. Thế là nàng càng rêи ɾỉ lớn hơn, nhanh hơn, thúc giục Thẩm Vệ thâm nhập sâu hơn, mạnh hơn.
"Ah ah ah, nhanh... nhanh hơn... đi... mạnh nữa đi..ah ah ah, phải rồi.. ah ah. ôi, phải rồi... ah ah, trời ơi.. ôi ôi"
Một cơn nóng bỏng khác tràn về trong nàng, nó ép chặt từng mạch máu kết nối với âʍ đa͙σ của nàng, toàn thân nàng như bị tê liệt khi những mạch máu đó dồn dập chuyển động thành từng cơn sóng lớn. Mỗi khi cơn sóng vỗ lên thân nàng, sự ngứa ngáy khát khao trong nàng lại được đền bù, nhưng vẫn chưa đủ, vẫn quá ít, nàng muốn nhiều hơn nữa.
Hai cơ thể luân chuyển man dại theo nhịp độ của cơn sóng, từng tiếng cơ thể cọ xát hòa với tiếng rên sung sướиɠ mỗi lần sóng dâng dạt dào mạnh mẽ nhưng không kém phần nhu mì ấm áp. Và khi cơn sóng lên đến đỉnh, cơ thể Ngân Tinh bỗng khựng lại, căng hết mức rồi một dòng suối ấm vọt ra, đại diện cho sự thăng hoa lên đến điểm cực hạn của nàng. Dòng suối phọt ra ngoài, kích thich dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Vệ, khiến hắn không kiềm được cũng trút ra những giọt sống vào trong cơ thể nàng. Cả hai bọn họ đểu chủ động hiến dâng bản thân, và cả hai đều hưởng thụ được dư vị dục tình đầy hoang dại
Thẩm Vệ mệt nhọc nằm lười trên người nàng, cơ thể hắn vẫn dính chặt vào nàng, quyến luyến cái cảm giác thiên đường vừa được tận hưởng cùng với người trong mộng của hắn bấy lâu nay. Dươиɠ ѵậŧ của hắn vẫn còn nguyên trong âʍ đa͙σ nàng, cả hai vẫn đang co giật nhẹ để trút những giọt tình cuối cùng vào người đối phương. Từng dòng âm thủy trong suốt hòa quyện vào một ít tϊиɧ ŧяùиɠ trắng đυ.c chảy từ từ qua khe hở nơi âʍ đa͙σ của Ngân Tinh. Thẩm Vệ hôn ngấu nghiến nàng, và hắn được nàng đáp trả bằng nụ hôn hoàn toàn tự nguyện. Nụ hôn của Ngân Tinh là nụ hôn nồng nhiệt nhất so với tất cả các cô gái mà hắn đã hôn từ trước tới nay. Rõ ràng nàng đã động dục tình! Có 3 cách để chinh phục nữ nhân: hoặc là nam nhân phải có tiền tài để nàng sống sung túc no đủ, hoặc là nam nhân phải có gương mặt đẹp, miệng lưỡi ngọt ngào để mua vui cho nàng, hoặc là nam nhân phải biết cách làm nàng mê mẩn trên giường. Thẩm Vệ nghĩ có lẽ hắn đã thành công bằng cách thứ 3.
Bỗng nhiên một tiếng hô vang lên từ trên Thánh Y đỉnh, đánh thức cả hai người trở về sau cơn xuân mộng. Thẩm Vệ bật dậy, đi ra khỏi phòng hắn rồi nhìn lên trên đỉnh. Tiếng la hét càng rõ hơn chứng tỏ cuộc tấn công đã đến hồi khốc liệt. Hắn biết rõ bất kể bên nào thắng cũng sẽ không tha cho mình, nên cách tốt nhất bây giờ là phải chuồn thật mau. Hắn vội vã lao trờ lại phòng để thu xếp đồ đạc. Khi nhìn lên giường, hắn bắt gặp ánh mắt Ngân Tinh. Nàng nhìn hắn đầy phức tạp trong một thoáng ngắn ngủi, rồi quay đầu đi vì xấu hổ.
Thẩm Vệ nói:
-"Bảo bối của ta, chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay trước khi cuộc chiến kết thúc! Ta xin lỗi sẽ phải tiếp tục điểm huyệt nàng."
Thế rồi bằng cách nhanh nhất có thể, hắn vơ vét lấy mọi thứ đồ đạc trong phòng. Hắn mở cửa sau rồi đi ra khu vườn ở ngay cạnh nhà, lấy kiếm đào một khoảng đất ở gần giữa vườn. Lôi lên một chiếc rương lớn, hắn mở rương ra kiểm tra thì thấy bên trong chất đầy vàng bạc châu báu. Thẩm Vệ mỉm cười mãn nguyện, đây là của cải hắn tích góp trong hơn 10 năm phục vụ Thánh Y giáo, cộng với tiền Lãnh Phong đút lót từ trước cho hắn để được lên Thánh Y đỉnh, đủ để hắn có thể sống sung sướиɠ đến cuối đời. Hắn sẽ cao bay xa chạy, tránh sự truy lùng của võ lâm, sống cuộc sống vương giả ở một nơi xa xôi nào đấy, Thẩm Vệ không khỏi tự khâm phục bản thân khi nghĩ đến điều này.
Nhanh chóng, hắn khuân chiếc rương đặt lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Sau đó hắn bắt đầu chất hành lý lên xe. Thẩm Vệ sắp xếp hành lý tạo thành một chiếc giường đơn sơ, rồi bồng Ngân Tinh, khi nàng vẫn không mảnh vải che thân, đặt lên đó. Hắn lại lấy tấm chăn lụa mỏng đắp lên nàng, hắn xoa nắn ngực nàng rồi nói:
"Chúng ta phải lên đường thôi, ta sẽ đưa nàng tới nơi chúng ta có thể sống sung sướиɠ đến cuối đời này!". Mặc dù không bị điểm á huyệt, Ngân Tinh vẫn lặng im, một nửa là xấu hổ, một nửa là nàng không biết đáp sao cho phải.
Nàng cảm thấy mình quá vô dụng. Bản thân biết rõ mình vừa mất đi sự trong trắng của người con gái, nàng cũng hiểu rằng mình không hề yêu Thẩm Vệ bởi vì nàng đã giành chỗ đứng nhất định trong lòng mình cho Lãnh Phong, thủ lĩnh của đợt tấn công. Ấy vậy mà nàng cảm thấy vô cùng sung sướиɠ, mãn nguyện với sự giao hợp cùng Thẩm Vệ, nàng thích cảm giác dươиɠ ѵậŧ của hắn len lỏi qua âʍ đa͙σ của mình, sự cọ xát đầy ướŧ áŧ đó đủ để xóa mờ đi lý trí nàng, để đến khi tỉnh lại Ngân Tinh chỉ còn biết thầm trách cứ bản thân. Nàng muốn tự tử để xóa đi sự nhục nhã, nhưng nàng đã bị điểm huyệt, và cơ thể nàng vẫn còn lưu luyến cảm giác khoái hoạt kí©h thí©ɧ vừa xảy ra.