Chương 23: Học Viện Hoàng Gia

Trong đại sảnh, Khải Thần bình tĩnh ngồi ở đó, trong tay cầm một quyển sách đã cũ.

Trước mặt anh, Nam tước Kaisen đang ngồi đó một mình, dùng bữa, nhìn bộ dạng của Khải Thần lúc này, anh không khỏi suy nghĩ.

“Con biết vì sao lần này ta cho gọi không?”

Một lúc sau, ông ấy nhìn Khải Thần trước mặt, đặt con dao nhỏ đang cắt thịt bò xuống bàn, chậm rãi nói:

“Nó để làm gì?”

Khải Thần đặt quyển sách trong tay xuống, cung kính đáp:

“Vòng tuyển sinh mới của Học viên Hoàng gia Kutu sắp bắt đầu.”

“Con muốn...”

Nhìn Khải Thần, Kaisen có biểu cảm khá kì quặc nói:

“Ta chỉ có một yêu cầu với con, con hãy xem qua nó rồi trả lời ta.”

Nói rồi ông đưa cho cậu một tờ giấy dưới ngăn bàn đã chuẩn bị sẵn.

“Con có muốn…”

Chưa kịp dứt lời, Khải Thần sứng sốt khi thấy dòng chữ trên đó.

Học viện Hoàng Gia Kutu, học viện tốt nhất trong Công quốc Kutu và được Hoàng gia tổ chức với bề dày lịch sử hàng trăm năm.

Ở một học viện như vậy có tiêu chuẩn rất cao, thường dân bình thường không thể có cơ hội vì đó là nơi chỉ dành cho con của các gia đình quý tộc quyền thế.

Chắc hẳn Nam tước Kaisen đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được vị trí này trong tay.

“Cha muốn con theo học tại đây?”

Cậu rất bất ngờ, Khải Thần cúi đầu xuống cảm ơn cha, nhưng cũng nảy ra suy nghĩ về chuyện được mất nếu tham gia vào học viện.

Liệu đây có phải ý đồ để đẩy cậu đi xa, sau đó ngài Nam tước Kaisen sẽ truyền lại quyền lãnh đạo gia tộc cho Omanda?

Điều này cũng không phải là vô lý.

Trong nửa năm qua, với thành tích xuất sắc của Khải Thân, cậu rất được dân chúng yêu quý, tín nhiệm, còn phía anh cả Omanda thì càng ngày càng bộc lộ những yếu kém.

Vấn đề này ngài Nam tước cũng suy nghĩ đã lâu, ông ta khá do dự, nhưng với sự bảo thủ về việc con cả hưởng thừa kế, nên ông ấy khó lòng nào chuyển ý một cách tự nguyện.

Còn nếu gia tộc này mà do Omanda lãnh đạo, thì chắc chắn sẽ đi đến diệt vong, bị gia tộc khác thâu tóm khiến dân chúng lầm than, mà cơ nghiệp mấy trăm năm cũng coi như tiêu tan.

Từ góc độ tình cảm, Khải Thần là đứa con thông minh mà ngài Nam tước yêu thích từ nhỏ.

So về mọi thứ từ tài năng lẫn phẩm chất và uy tín thì Khải Thần đều vượt trội hơn hẳn so với Omanda.

Điều bất lợi duy nhất có lẽ vì anh là con vợ lẽ, không phải con cả của ông ấy nên việc hưởng thừa kế rất ít khi được xảy ra theo tự nhiên.



Đó là việc mà Khải Thần luôn canh cánh trong lòng, khi để một kẻ bất tài thiếu đức như Omanda lên nắm quyền điều hành gia tộc, đó chính là điều lâm nguy cho bách tính.

Tuy nhiên với bản tính của mình, không muốn cãi lại lệnh của cha, Khải Thần đã cầm mảnh giấy đó và vui vẻ:

“Con xin nghe theo sự sắp xếp của cha.”

Bất kể ý định của Nam tước Kaisen là gì, theo quan điểm của Khải Thần, điều đó không còn quá quan trọng, bởi ông đã già với thiếu đi tầm nhìn cho sự thịnh suy của gia tộc, dân chúng.

Khoảnh khắc anh ấy nhận ra mình có tài năng của kỵ sĩ bóng đêm, người kế thừa gia tộc đã được ấn định trong lòng đông đảo dân chúng.

Một người là Khải Thần, khiêm tốn, đức độ và có thực lực tài năng kỵ sĩ, còn một bên là anh cả Omanda, một kẻ chỉ ham chơi, gái gú, rượu chè và đối xử tệ bạc với mọi người. Đó thực sự là một khác biệt, khoảng cách rất lớn giữa phẩm chất của bọn họ.

Chỉ cần ngài Nam tước biết quan sát, lắng nghe lòng của dân chúng, đến một kẻ ngốc cũng biết đưa ra lựa chọn đúng đắn.

Nhưng thói đời là vậy, nhưng việc người ngoài, thân phận thấp kém cũng biết nên làm gì để đúng, thì chính người có quyền lực và địa vị quý tộc như ngài Nam tước Kaisen lại như thể bị chính thứ quyền lực đó làm mờ mắt.

Ông ấy đưa ra những quyết định hết sức cảm tính, thiếu đi sự lý trí cần thiết nhất.

Vì thế vì tình hình thực tế vận mệnh của gia tộc, cũng như tính mạng an nguy của muôn dân bách tính, Khải Thần đã biết cậu phải làm gì.

Trong nửa năm qua, Khải Thần đã thu phục được nhiều lính canh, võ sĩ của Omanda và quan chức xung quanh Nam tước Kaisen thông qua sự trợ giúp của lão tướng Kit và các cựu võ sĩ khác.

Từ những người lính tráng bảo vệ cho đến nhiều võ sĩ, quan chức xung quanh ông ấy, họ đều ca ngợi Khải Thần và hết sức ủng hộ anh.

Đến cả một bộ phận võ sĩ của Omanda, họ cũng rất ngưỡng mộ mà yêu quý Khải Thần, bởi đức tính khiêm nhường, có tài năng mà không cậy tài của cậu.

Nhưng làm việc lớn, chắc hẳn cậu muốn thận trọng, danh chính ngôn thuận, chứ không thể là kẻ phần tử nổi loạn.

Vì thế, những gì nên làm cậu đều chuẩn bị tỉ mỉ cẩn thận từng bước một.

Hiện tại cậu vẫn sống với thân phận một đứa con biết nghe lời và thuần phục Omanda.

Ngồi ở đó, Khải Thần ngoan ngoãn trước mặt ngài Nam tước, không một sự phản kháng hay trái lệnh ông.

“Ta đã phải trả rất nhiều tiền mới có được cơ hội này cho con.”

“Sau này khi đi vào đó học, nhất định phải chăm chỉ, kết giao nhiều bạn bè, chắc chắn có ích cho tương lai của con.”

Ông ấy nhẹ nhàng khuyên nhủ cậu.

Nghe những lời mà ngài ấy nói, Khải Thần hiểu được tâm tư suy nghĩ thực sự của ông ấy.

Sau những gì mà Khải Thần đã thể hiện về tài năng và phẩm chất, chắc hẳn ngài Nam tước cũng đã giao động.

Còn nếu thông thường, đáng nhẽ ra cơ hội tốt đẹp như này, đáng nhẽ ra phải là Omanda tham gia vào lớp học quý tộc đó mới đúng.

Tất nhiên “tấm vé vàng” này cũng chính là một bài thăm dò từ phía ngài Nam tước.

Lần này cậu đến Kutu học tập, nếu như biểu hiện tốt, rất có thể không biết chừng ngài Kaisen có thể hạ quyết tâm thay đổi ý định.



Nhưng nếu biểu hiện lần này không tốt, thì coi như đó là dấu chấm hết cho những nỗ lực bấy lâu của cậu.

Đối với những điều này, Khải Thần chỉ nghe qua cậu cũng đã đoán được sự tình, trên mặt anh luôn giữ nụ cười rạng rỡ như tỏa nắng, dáng vẻ chân thành, giống như một đứa trẻ đang chăm chú nghe cha dạy bảo.

Cách đó không xa, quản gia Martin mặc một bộ vest đeo nơ đen, đứng nhìn cuộc nói chuyện của Khải Thần với ngài Nam tước, ông ấy không khỏi nhẹ lòng.

Bởi trước ông đã giúp cậu liên hệ với lão tướng Kit, tưởng chừng như không được mà việc lại có kết quả vượt xa kì vọng.

Khi thấy được Martin xuất hiện, Khải Thần đưa nhanh ánh mắt cùng với nụ cười nhẹ và cái gật đầu chào vô cùng thân thiện.

Trước mặt cậu, Nam tước Kaisen vẫn đang nói gì đó với cậu.

Martin không khỏi sửng sốt, sau đó cũng gật đầu chào đáp lễ Khải Thần, sau đó ông ấy xoay người rời đi giải quyết nốt số công việc khác.

Nhìn Khải Thần ngài Nam tước vui vẻ, trong tay vẫn cầm mẩu bánh mì, tay kia cầm dao lấy từ hộp bơ ra quét lên một ít, sau đó từ tốn nói:

“Ba ngày sau, ngươi có thể đi.”

“Ta kì vọng rất nhiều vào con, hãy nhớ đấy.”

“Đừng làm ta thất vọng.”

Cuối cùng, ông ấy nhìn thẳng vào mắt Khải Thần, nhẹ nhàng nói:

“Có thời gian, ta nhất định sẽ đích thân tới nơi để tiễn con, ngươi hãy về nhà chuẩn bị mọi thứ cho tốt đi!”

“Vâng, thưa cha, con xin nghe theo lời cha.”

Khải Thần cúi đầu mỉm cười, sau đó bọn họ vẫn trò chuyện vui vẻ với nhau, cho tới khi Khải Thần đứng dậy xin phép ra về.

Không lâu sau anh về nhà của mình.

Trong phòng, xung quanh rất trống trải, bên trong phát ra tiếng động như có ai đó đang dọn dẹp.

Khải Thần mở cửa nhìn vào, trong phòng một thiếu nữa mặc cái áo xám đang một tay cầm chổi tay còn lại cầm cái ky hót rác đang dọn dẹp.

Đây là Tina, trong nửa năm qua, cô ấy đã rời phủ của ngài Nam tước sang ở để phụ giúp Khải Thần.

“Em dọn dẹp sớm vậy?”

Tới gần cửa Khải Thần nở nụ cười vui vẻ, theo bản năng xoa đầu Tina:

“Em đã ăn sáng chưa?”

“Dạ, cô mỉm cười không nói thêm.”

Tina cúi đầu e thẹn vì cậu đột nhiên bước vào làm cô giật mình.

Trên tay cậu cầm theo sốt thịt bò, cá hồi và khoai tây mà quản gia Martin đưa cho, như hiểu ý Tina chưa ăn sáng, Khải Thần đã vào bếp để chế biến steak cho cô.

Tina liếc nhìn trộm Khải Thần đang đừng chế biến đồ ăn cho cô, khuân mặt tuấn tú, cùng với dáng vẻ đang tập trung bếp núc, cô không khỏi cảm kích cậu.