Chương 22: Món Quà Bất Ngờ

“Cảm giác này...”

Đứng tại chỗ trên sân huấn luyện rộng rãi, Khải Thần đột nhiên sửng sốt.

Lúc này cảm nhận được sự chuyển biến của bản thân, cậu đột nhiên có chút sững sờ.

Trong cơ thể anh ấy, phía trên thân thể giờ phút này tựa hồ như có một dòng nhiệt lưu nóng đang tràn vào, cơ thể cậu không ngừng cảm nhận được nó càng lúc rõ ràng, cảm ác ấy rất khó tả.

Đối với cảm giác này, anh cả thấy rất xa lạ, nhưng cũng rất nhạy bén.

“Nó có thể là?”

Đột nhiên, hai mắt anh ấy mở to, trong đầu hiện lên một suy đoán.

“Thân thể này có tư cách trở thành kỵ sĩ bóng đêm.”

“Kỵ sĩ bóng đêm?”

Đúng vậy, dù có chiến đấu trong đêm tối, lúc này cậu có thể thành thạo việc cưỡi ngựa giao chiến với các đối thủ.

Anh mở to mắt, lúc này trong lòng anh hiện lên suy đoán đó.

Trong thế giới này, nếu bạn muốn trở thành một hiệp sĩ, bạn phải có đủ tư cách để trở thành một kỵ sĩ trước tiên.

Chỉ có những người có tư cách trở thành kỵ sĩ mới có thể đủ điều kiện học phương pháp thở của hiệp sĩ, qua đó dưỡng khí giúp bình phục thể trạng cơ thể nhanh chóng và tạo ra năng lượng cho sinh mệnh.

Lúc trước với kinh nghiệm trong những lần thϊếp lập thân phận, cậu đã biết tới phương pháp này.

Khi còn ở thân phận Atsushi trong thời Mạc phủ, cậu đã thành thạo phương pháp cưỡi ngựa bắn cung Tsuwano Yabusame, cho nên trong tiềm thức cậu việc tiếp cận để cưỡi ngựa dùng kiếm thuật cũng dễ dàng hơn.

Một cảm giác ngây ngất trong cậu, nó như thể người ta vừa trúng số vậy, lâng lâng, không tin vào mắt mình nữa.

Khải Thần hiểu rằng lần này anh ấy chắc chắn mình có cơ hội để kỵ sĩ bóng đêm, từ đó học phương pháp thở và thực hiện mục tiêu của mình.

Đối với thân phận hiện tại, cậu mới chỉ dùng 30 điểm để có được, theo logic mà nói cậu chỉ may mắn có thân phận quý tộc vì là con vợ lẽ của Nam tước Kaisen.

Dù sao, muốn có tư cách kỵ sĩ, ít nhất cậu phải tiêu tốn 100 điểm mới có thể sở hữu.

Tuy nhiên, việc đầu tư điểm thấp không đồng nghĩa với việc sẽ chỉ đem lại những thứ tồi tệ, chỉ là phần trăm tỉ lệ để sở hữu vật phẩm tốt thấp hơn.

Cảm nhận được dòng năng lượng thay đổi, cậu có phần tiếc nuối, vì hơi chậm so với dự kiến của mình.

Đối với lần thiếu lập thân phận lần này, trong tiềm thức của cậu cũng giống với những lần khác, hơn nữa cũng không có tư cách gì, bởi vì cậu hoàn toàn không nghĩ tới hay đặt kì vọng, cho nên phương pháp thở suy cho cùng chỉ là phụ trợ mà thôi.

Bởi nó giúp người sở hữu kĩ năng này nhanh chóng bình phục năng lượng sinh mệnh.

Muốn chiến thắng cậu buộc phải dựa vào kiếm pháp mới có cơ hội kết liễu đối thủ.

Năng lượng sinh mệnh hiện tại cậu chủ yếu dành cho rèn luyện thân thể, nếu không, không phải đến lúc này cậu mới không phát hiện ra mình có tư cách kỵ sĩ từ bao giờ.

Trong những trường hợp bình thường nếu đối với người khác thì tất nhiên nó không thể xảy ra.



Đối với trường hợp bình thường, nếu muốn biết một người có từ cách hiệp sĩ hay kỵ sĩ đã nắm vững năng lượng sinh mệnh hay không, phải nhập năng lượng sinh mệnh của chính bản thân để thử nghiệm, sau đó thông qua việc quan sát biểu hiện để phán đoán.

Hoặc thông qua một số loại thuốc đặc biệt có thể đốt cháy sinh mệnh, giống như loại thuốc mà ngài Fumio đã đưa cho Khải Thần dưới thân phận của võ sĩ Atsushi, dùng nó để đạt hiệu quả tương tự như năng lượng sinh mệnh của kỵ sĩ bóng đêm.

Trong quy trình thông thường, chỉ có hai phương pháp này là nhanh và trực quan nhất.

Hơn nữa người thử nghiệm cần tự mình thực hành phương pháp thở của kỵ sĩ, để xem liệu anh ta có kích hoạt được năng lượng sinh mệnh của mình hay không?

Lần này, Khải Thần hiện tại đã tình cờ đủ nguồn năng lượng sinh mệnh sau khi lĩnh hội được kinh nghiệm của lão tướng Kit và cậu nhờ thân phận quý tộc vốn có của mình nên cũng không thiếu thứ thuốc vốn dành cho tầng lớp thượng lưu kia.

Vì thế, hiện tại trừ khi xảy ra một tình thế bất khả kháng nào đó, chứ với lợi thế kể trên cậu có thể đường đường chính chính thực hiện mục tiêu của mình.

Không một chút do dự, Khải Thần buông thanh bảo kiếm trong tay xuống, rồi vung tay thực hiện những thủ pháp vô cùng kì quái.

Động tác của cậu độc đáo, thanh thoát, trông có vẻ rất nỗ lực, dòng khí huyết vận chuyển trong cơ thể cậu, từ đó phát ra trường năng lượng, kí©h thí©ɧ tối đa năng lượng sinh mệnh tiềm tàng mà xưa nay ẩn giấu trong cậu.

Bằng nỗ lực của mình, một sức mạnh bí ẩn trong cậu đã được khai phá, nguồn năng lượng trong cậu không ngững dâng trào.

Bùm!

Thứ ánh sáng trắng phát ra mạnh mẽ làm sáng rực cả bãi tập của cậu. Khải Thần cảm thấy một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ.

Cảm nhận được cảm giác này, Khải Thần dần dần hưng phấn, lúc này toàn thân cậu đều bị thứ ánh sáng đó quét qua, một cảm giác kỳ thú trong cậu.

Trước đây cậu luyện tập phương pháp thở này nhưng chưa từng trải nghiệm thứ cảm giác như vừa rồi, chỉ hiện tại khi ở thế giới này, cậu mới cảm nhận điều kì lạ đó rõ ràng đến vậy.

Cậu luyện tập ở đó mãi cho đến khi quang cảnh ánh sáng đó mờ nhạt đi.

Khi dừng lại, một nhóm người hiếu kì đã tụ tập xung quanh cậu.

Những ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ xen lẫn vài tiếng thở dài.

Đối với góc độc bản thân Khải Thần mà nói, việc trên cậu chỉ vô tình chứ không muốn ai để ý tới cậu.

Lúc này Khải Thần chỉ mỉm cười, sau đó thu dọn đồ đạc để ra về.

Trong gần nửa năm, sau khi anh ấy thể hiện chiêu thức kiếm thuật tuyệt vời đó, mọi người vẫn thấy anh ta hăng say luyện tập.

“Vẫn còn sớm, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi đi.”

Nhìn xung quanh người, Khải Thần cười nhẹ nhàng nói.

Vẫn là đám đông cùng tập trên sân với cậu như thường ngày, họ vội vàng nhường đường khi thấy Khải Thần rời đi, dáng vẻ rất kính trọng cậu.

Sau khi anh rời đi, phải rất lâu sau Omanda mới bắt đầu tập luyện, có hôm hắn ta còn mải mê uống rượu với nghe kỹ nữ hát nên bỏ tập.

Khi tới sân tập, hắn nhìn đám hộ vệ của mình đang vui đùa, không có hàng lối, bèn nhíu mày giọng nói tỏ vẻ bực tức:

“Các ngươi ngồi chỗ này làm gì?”

“Còn không mau đứng lên về vị trí rèn luyện!”

Hắn đưa ánh mắt ra lệnh kèm với lời nói khiển trách bọn họ, mặc dù hắn còn đến muộn hơn tất thảy.



“Cậu chủ đến muộn như vậy, mà lại quát nạt hung hăng…”

Những xì xào to nhỏ của đám cận vệ, nhưng Omanda không thể nghe thấy vì họ chỉ nói thầm cho nhau nghe và trao nhau với ánh mắt như biết nói, chứ bọn họ đều rất sợ hắn ta, nên đã ngoan ngoãn đứng vào vị trí để tập luyện.

Rời khỏi sân huấn luyện, Khải Thần nhanh bước về của phủ của mình.

Lúc này còn khá sớm, cậu dùng bữa xong và tranh thủ đọc thêm ít sách.

Hôm nay cậu có việc gặp Nam tước Kaisen, nên lát xong việc cậu lại tiếp tục lên đường sang phủ của cha.

Đứng chờ ngoài đại sảnh hồi lâu, một âm thanh phát ra từ bên trong:

“Kelin, ngươi có ở đó rồi sao?”

Nam tước cho gọi cậu sau khi nghe người hầu vào trình báo.

“Mau vào đi”

Nghe thấy am thanh cho gọi mình, cậu nhanh chân bước vào, vừa vào tới hội sảnh, một mùi hương từ gỗ trầm từ từ bay tới tràn ngập bốn phía.

Khải Thần tiến về phía trước rồi đứng lại.

Trước mặt anh, Nam tước Kaisen đang mặc chiếc áo choàng đỏ tươm tất, lúc này đã ngồi đó một mình.

Trước chỗ của cậu, một vài chiếc ly, bình rượu, bánh mỳ và steak đã được chuẩn bị.

Ngài Nam tước ra hiệu cho cậu ngồi.

Trước mặt cậu, miếng steak thịt bò ở mức medium , tức đã chín, bên trên là một nhánh hương thảo rosemary với mùi thơm dịu nhẹ, đây là món ăn mà cậu vẫn thường thích nhất khi ăn cùng cha.

“Sao con đến sớm vậy?”

Khải Thần cười nhẹ, bộ dạng từ tốn đáp:

“Con đến hơi sớm chắc đã quấy rầy phụ thân nghỉ ngơi rồi, mong cha thứ lỗi này cho con.”

“Còn không mau ăn đi, thịt nguội hết rồi!”

Nam tước chỉ cười chứ không có ý trách móc gì cậu.

Nhìn Khải Thần lúc này, ánh mắt của Nam tước như muốn nói điều gì đó với anh, nhưng lại đang ấp úng, lưỡng lự không biết nên mở lời như thế nào.

Nhiều lần ông ấy dơ nhẹ tay phải lên định ra hiệu nói gì đó, nhưng lại vội vàng xoay tay ra làm bộ đang ngắm nhìn số trang sức đắt tiền trên tay mình.

Mặc dù nó diễn ra hết sức ngắn, nhưng toàn bộ hành động nhỏ đó đã thu vào trong tầm mắt của Khải Thần, có điều anh cũng giả bộ lờ đi coi như mình đang mải dùng bữa mà không để ý.

Khải Thần đã gặp cha như thế này từ nữa năm trước, khi cậu dọn ra ngoài ở.

Mỗi lần anh đều đến sớm chờ đợi, Nam tước cho gọi vào anh mới dám, chứ không hề quấy rầy ông ấy nghỉ ngơi.

Một lát sau, giữa bọn họ như có điều gì đó khiến cả hai bộ dạng trông rất gượng gạo, ngượng ngùng.