Chương 9: Trời phẫn nộ

Chết thì đã chết. Cực khổ cũng tốt, mơ hồ khoái hoạt cũng tốt, người còn sống thì vẫn phải tiếp tục sống.

Mùa thu năm nay, khí hậu trở nên vô cùng kỳ quái. Khắp nơi không ngừng lũ lụt, lại còn cả thiên hỏa (lửa tự nhiên) gây ra hoả hoạn.

Một năm này, bốn quận ở Ích Châu của Thục nổi dậy phản loạn, Gia Cát Lượng đích thân lĩnh quân chinh phạt; phương bắc truyền đến tin tức, nghe nói bệnh tình của Tào Phi vẫn lặp đi lặp lại; mà Quan tinh sư (quan sát sao) ở dưới bầu trời đêm nhìn thấy sao Hỏa tinh hợp lại quá nhỏ. Mọi người âm thầm sợ hãi suy đoán, liệu có phải sắp xảy ra chuyện gì không tốt.

Đêm hôm đó tôi ở trong phòng đọc sách, đột nhiên chiếc bàn nhỏ nảy lên, đυ.ng mạnh tôi một cái. Tôi còn tưởng rằng là có ai đẩy bàn, đảo mắt sực nhớ ra, trong phòng chỉ có một mình tôi.

Ngay sau đó lại là cái thứ hai, thứ ba. Tất cả mọi thứ trong phòng đều lung lay. Mẩu gỗ vụn từ trên xà nhà mang theo bụi, đều rơi xuống.

Là động đất.

Tôi đẩy cửa ra ngoài, bên ngoài đã hoàn toàn hỗn loạn. Sáng nay Tôn Quyền đã dẫn đám nam đinh ra khỏi thành săn bắn, giờ phút này ở lại trong phủ, đều là mấy phụ nữ và trẻ em. Bọn họ hoảng hốt chạy tan tác, người nào người nấy đều quần áo xốc xếch, mặt mày kinh hoảng.

Tôi xem như còn biết lúc này nên làm những gì, liền chiêu hô bọn họ đi đến chỗ trống trải. Mọi người đều tập trung đứng ở nơi trống, tình thế bốn phía cũng có hơi chút yên tĩnh lại. Địa chấn dần dần giảm bớt, phòng ốc chung quanh lại bắt đầu có ánh lửa ẩn ẩn. Có người bắt đầu quay đầu hướng về số phòng ốc lung lay sắp đổ quỳ xuống, nhỏ giọng cầu nguyện. Mặc dù tôi không cùng họ quỳ xuống cầu nguyện, nhưng trong lòng cũng chưa tỉnh hồn. Vô luận có nhận được loại giáo dục nào, ở trước mặt thiên tai, con người vẫn luôn cảm thấy vô lực.

Đúng lúc này, tôi thấy Vương phu nhân được hai thị nữ đỡ đi tới. Nàng ta tóc tai tán loạn, trên mặt loang lổ nước mắt, vùng eo to tròn trong bóng đêm đặc biệt bắt mắt. Nàng ta đang mang thai lần thứ hai, trong tình trạng hỗn loạn đến dường này có thể giữ được mẫu tử bình an, cũng coi như vô cùng may mắn.

Đến gần, lại phát hiện nàng ta đang kịch liệt giãy giụa, trực tiếp muốn xông vào đống phòng ốc lung lay sắp đổ phía sau…

“—— Các ngươi buông ta ra, buông ta ra! Hòa Nhi vẫn còn trong đó a!” Nàng ta gần như là phát điên la lên.

Tôi cả kinh. Lúc này, hoàn toàn đã quên mất bất hòa ngày thường với nàng ta. Chỉ tiến lên, đỡ lấy nàng ta, vội vàng hỏi: “Chuyện gì? Hòa Nhi còn ở bên trong sao?”

“Ngươi bảo bọn chúng buông ta ra! Hòa Nhi còn ở trong đó a!” Nàng kêu khóc.

“Phu nhân, lúc này không thể vào đó. Xin đợi một chút, cấm vệ quân sắp tới rồi!” hai thị nữ bên cạnh liều mạng kéo lấy nàng ta nói.

“Một lát mới tới, Hòa Nhi cũng không biết sẽ ra sao!”

“Ngươi là thân phận tôn quý, lại đang mang thai, làm sao có thể đi cứu người chứ?” Tôi cũng hỗ trợ giữ lại Vương phu nhân, an ủi nói, “Yên tâm đi, Hòa Nhi cát nhân thiên tướng, sẽ không sao.”

“Ta không muốn nghe những lời đó!” Nàng ta vẫn điên cuồng kêu gào, “Các ngươi đi vào cứu thằng bé cho ta, các ngươi đi mau a!”

Tôi liếc nhìn bọn thị nữ bên cạnh nàng, bọn họ theo bản năng lui về sau một bước, người nào người nấy đều hoảng sợ cả mặt mày.

Cho dù là cưỡng lại lệnh chủ thì có thế nào, nếu không còn mạng, thì làm sao đi hưởng chủ nhân ban thưởng chứ.

Lúc này, tôi cũng không hề khinh miệt sự sợ hãi chùn bước của họ.

Vương phu nhân dường như ý thức được điểm gì đó, đột nhiên một phen giữ chặt tôi, quỳ xuống trước mặt tôi. Một đôi mắt rưng rưng đầy lệ, cầu xin nhìn tôi: “Cứu cứu con trai ta với. Cầu xin ngươi, cứu con ta…”

Tôi thở dài, nhìn lại căn phòng của nàng. Cơn động đất đã dần giảm đi, nhưng lửa đã bốc lên. Cho dù sẽ có dư chấn, nhưng trước khi đến đợt dư chấn tiếp theo, chắc sẽ còn có thời gian vài phút.

Bên cạnh có chum nước. Tôi đi đến đó, múc một gáo nước, xối từ đầu đến chân mình, sau đó hướng đến căn phòng còn đang bốc cháy kia —— tôi cũng không biết vì sao mình lại muốn làm như vậy. Loại chuyện này không quan hệ đến tình cảm, không liên quan đến yêu ghét, chỉ thuần túy là muốn cứu vớt một sinh mạng. Một khắc kia, tôi nghĩ, nếu chàng ở đây, có người thỉnh cầu chàng như vậy, chàng cũng sẽ làm như vậy thôi. Nếu chàng sẽ làm như vậy, tôi cũng muốn làm như vậy.

Tình hình cũng không tệ như tôi nghĩ. Tuy phòng của Vương phu nhân bốc cháy, nhưng thế lửa cũng không lớn. Tôi trực tiếp bước qua đống gạch đá ngói gỗ rơi đầy đất, đồng thời lớn tiếng gọi tên Tôn Hòa.

Nhưng thủy chung không thấy tiếng đáp lại, bất tri bất giác, tôi đã đi đến căn phòng trong cùng, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng người còn sống.

“Tôn Hòa ——.”

Tôi vừa gọi tên thằng bé, vừa ngó dáo dác tìm chung quanh. Bắt gặp một mảng gạch ngói lớn rơi xuống ở góc phòng, đột nhiên trong lòng kịch liệt thấp thỏm: — liệu có phải là bị đè ở dưới hay không?

Ngay lúc này, đột nhiên cảm thấy sau lưng có người đang nhìn tôi.

Tôi quay đầu, thấy phía dưới một cái bàn, một đứa bé trai ôm đầu gối ngồi ở đó. Thằng bé vẻ mặt bình tĩnh, cặp mắt vừa đen vừa sáng, cổ quái nhìn tôi chằm chằm.

Lúc này trong lòng tôi mới như buông xuống một tảng đá lớn. Vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống, ôn hòa nói với nó: “Con là Hòa Nhi đúng không? Có bị thương không?”

Lời nói ra lại không được đáp lại. Thằng bé vẫn nhìn tôi lom lom, đối với câu hỏi của tôi làm ngơ như không nghe.

“Hòa Nhi?” Tôi kinh ngạc gọi nó. Chẳng lẽ bị dọa đến choáng váng rồi?

Thằng bé vẫn không có bất kỳ phản ứng nhỏ nào, nhưng tôi không muốn chờ thêm nữa. Mặc kệ có bị dọa choáng váng hay không, cứu ra đã rồi nói sau.

Tôi nhoài người đến, muốn kéo thằng bé ra, nhưng nó đột nhiên đẩy tay tôi ra, rụt vào trong.

“Cô là ai?” Đột nhiên thằng bé hỏi.

“Ta là Ảnh nương nương, tới cứu con ra ngoài.” Tôi ôn hòa đáp.

“Cô là người mà bọn họ thường xuyên nhắc đến Vân Ảnh, Ảnh phu nhân?”

“Đúng vậy. Con không phải sợ.”

“Ta không sợ.” Nó chém đinh chặt sắt nói, ngừng một chút, đoạn hỏi, “Mẫu thân mỗi ngày đều nguyền rủa cô. Bà nói cô là người xấu xa như rắn rết. Sao cô còn trẻ như vậy, lại xinh đẹp nữa?”

Câu hỏi này, lại làm tôi giật mình ngớ ra ở đó, nửa ngày mới hồi thần được, xấu hổ cười cười, nói: “Con hỏi chuyện này làm gì. Nào, ra đây, ta dẫn con đi tìm mẹ con.”

“Cô có cõng ta ra được không?” nó đột nhiên hỏi như vậy.

“Con bị thương?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Không có.” Thằng bé nói, “Ta chỉ là hỏi cô có thể cõng ta ra ngoài không?”

“Tại sao nhất định phải cõng?”

“Bởi vì cô không cõng, ta sẽ không đi ra. Ta sẽ cứ ở đây.”

“Con không sợ ta thật sự để con ở lại đây sao?” một khắc kia tôi gần như nổi lên cảm giác sợ hãi. Thế lửa lan tràn bốn phía, trần nhà đã lung lay chực đổ, nó lại còn ở đây làm mình làm mẩy với tôi.

“Cô sẽ không.” Nó cho tôi một nụ cười không hợp tuổi, “Ta biết các ngươi không dám bỏ lại ta ở đây.”

Thằng nhóc chết tiệt này. Tôi ở trong lòng mắng ngàn lần, nhưng rốt cục vẫn bất đắc dĩ nói: “Nếu con đã nhất định phải cõng, cũng không phải… là không thể…”

Thằng bé hý hửng bò ra, một phen leo lên lưng tôi.

“Mẫu thân nói cô là nữ nhân không sạch sẽ. Nhưng tóc cô có mùi thật sạch, thật thơm nga.” Nó dán mũi tại gáy tôi, tham luyến mà nỉ non.

Thằng nhóc chết tiệt. Tôi ở trong lòng hung hăng thầm mắng, nhưng rốt cục cũng phải cõng nó ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi cửa phòng, đột nhiên thấy một thân ảnh vội chạy tới.

Là Lạc Thống. Hắn thấy tôi và Tôn Hòa, vẻ mặt nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Hắn đi đến, muốn bế Tôn Hòa từ trên lưng tôi, nhưng Tôn Hòa kêu lên giãy nãy như bị ong chích.

“Ngươi là ai, ngươi làm cái gì! Ta chỉ muốn Ảnh nương nương cõng! Ngươi đừng chạm vào ta!”

Lạc Thống kinh ngạc nhìn tôi, tôi bất đắc dĩ cười nhìn hắn.

“Ngươi không cần quan tâm đâu, để mắt đến đám nữ quyến bên ngoài là được rồi.” Tôi nói, đồng thời đi về trước. Hắn đuổi theo, cánh tay vươn ra nhẹ nhàng quan tâm nâng Tôn Hòa lên.

“Đều đã an bài xong rồi.” Hắn còn nói thêm, “Mấy vị phu nhân và vương tử công chúa đều không bị thương.”

“Vậy thì tốt rồi.” Tôi thở dài, lại không nhịn được hỏi: “Ngươi từ trong… quân đến?”

“Hết thảy đều bình an.” Hắn hiểu rõ ý tôi, lại nói, “Chỉ là lo lắng cho phu nhân. Bởi vậy vừa có động đất, đã phái ta đến đây.”

“Nè!” Tôn Hòa trên lưng đột nhiên gào với Lạc Thống, “Ngươi là ai, sao ngươi dám nói nhiều với nữ nhân của phụ thân ta như vậy?”

Lạc Thống không thèm để ý cười rộ lên.

“Còn ngươi, vì sao lại nằm trên lưng của nữ nhân của phụ thân ngươi? Thực xấu hổ!” thậm chí hắn còn làm cái mặt quỷ.

“Bởi vì ta cũng họ Tôn!” Tôn Hòa la ầm lên, “Nàng là nữ nhân Tôn gia, họ Tôn được chạm vào, nam nhân khác không được chạm vào!”

Trong giọng nói của thằng bé có nỗi giận rất nghiêm túc. Một khắc đó, Lạc Thống có chút kinh ngạc nhìn tôi, mà tôi cũng không khỏi dừng bước.

“Không được vô lễ với Lạc tướng quân.” Tôi giáo huấn.

“Tại sao cô còn nói giúp hắn?”

“Nếu con còn như thế, ta thật sự sẽ bỏ con lại không quan tâm nữa.” Lần này tôi thật sự nghiêm túc. Dù sao đã đi đến trong sân rồi, thằng bé cũng không còn nguy hiểm nữa, một lát gọi người đến đón nó là được.

Thằng bé im lặng một chút, sau nép sát vào lưng tôi. “Ta sẽ ngoan ngoãn. Ảnh nương nương đừng mặc kệ ta. Hòa Nhi nhất định ngoan ngoãn.” Nó xin tha như đứa trẻ.

Tôi lại nhìn nhìn Lạc Thống, hắn bất đắc dĩ cười cười.

“Bỏ đi, Ảnh phu nhân. Chỉ là thằng bé bốn tuổi, đồng ngôn vô kị.” Hắn còn nói giúp thằng bé.

Đi đến bên ngoài, nhác thấy Tôn Hòa, Vương phu nhân liền kêu trời gọi đất nhào tới. Nàng một phen ôm Tôn Hòa, giống như điên mà hôn loạn lên mặt thằng bé. Đồng thời cũng ngàn ân vạn tạ cảm kích tôi.

Ngược lại, Tôn Hòa vậy mà bình tĩnh. Lúc Vương phu nhân ôm nó thơm hôn, nó vẫn giữ vẻ mặt cũ, đôi mắt chăm chăm nhìn tôi. Biểu tình bình tĩnh kia, hoàn toàn không giống một đứa bé mới bốn tuổi.

Tôi không rảnh tiếp tục dây dưa cùng họ nữa, xoay người lại, có chút áy náy nói với Lạc Thống: “Ngươi vẫn nên về trước đi. Nơi này vốn không cần ngươi phụ trách.”

Hắn trầm tư một chút, sau lại hỏi: “Người một mình ứng phó được không?”

“Đây có là gì.” Tôi ung dung cười nói, “Nơi này còn có cấm vệ quân. Ngươi cứ về trước đi, còn có rất nhiều việc chờ ngươi làm đó.”

Hắn gật gật đầu, sau ngẩng đầu nhìn sắc trời tím thẫm.

“Quả thật là có không ít chuyện.” Hắn nói.