Bữa tiệc tan rã trong mất hứng này, chính thức thổi lên hồi kèn phát lệnh tiến công của phe cánh quý tộc đối với Ký Diễm.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, thư tín cùng tấu thư như tuyết rơi bay vào tay Tôn Quyền.
Ngày ngày đến vương phủ, đều là những người quyền cao chức trọng mà Tôn Quyền không thể không gặp được. Khẩu khí của bọn họ hoặc là khuyên lơn, hoặc là oán giận, hoặc phẫn nộ, hoặc bi thương, nhưng nói tới nói lui, nói đơn giản chẳng qua chỉ liên quan đến một người ——
—— Ký Diễm.
Bọn họ nói Ký Diễm kết bè kết cánh, bọn họ nói Ký Diễm dùng người thiên vị, bọn họ nói Ký Diễm mưu đồ bất chính, bọn họ nói Ký Diễm tư thông với Thục… trong những số thư từ như bông tuyết bay rợp đầy trời và tiếng oán than cuồn cuộn như bão kia, một Ký Diễm có đôi mắt hắc bạch phân minh, đã dần dần biến dạng, mà một lộng thần tham lam, âm hiểm, không phân biệt được thị phi, tâm mang bất chính… đã dần dần được miêu tả sống động lên.
Ngày thứ tư, cổng thành bắt đầu xuất hiện rất nhiều đám quan viên quỳ mãi không dậy. Bọn họ nước mắt nước mũi thống khổ, không ăn không uống, chỉ yêu cầu nghiêm trị lộng thần bè đảng Ký Diễm.
Tôi dần dần bắt đầu hiểu được nỗi bi phẫn của Ký Diễm. Bởi vì từ lần đầu tiên đến thế giới này, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy quan viên Đông Ngô đồng lòng đi làm một chuyện như thế.
Tình người, có đôi khi có thể thật vĩ đại, nhưng có khi lại quá mức bạc bẽo.
Cứ thế qua vài ngày sau, vào một buổi chạng vạng, tôi đến chỗ Tôn Quyền, hắn đang bần thần ngồi sau bàn. Trên bàn là chồng chất tấu thư cao như núi, rất nhiều cái còn chưa được mở ra.
Tôi đi đến, hắn vẫn còn đang thừ người, cũng không giương mắt lên nhìn tôi, cũng không nói không rằng.
Tôi an ủi hắn: “Chúng quan viên quỳ trước cổng thành đã giải tán một ít rồi.”
Hắn cũng làm như không nghe thấy, chỉ ngẩn người ngồi nhìn trên bàn. Tôi đột nhiên phát hiện trên đầu hắn có một sợi tóc bạc, chỉ một sợi mà thôi, nhưng vô cùng chói mắt.
Tôi chần chờ thật lâu, vẫn kiềm chế không được, bước đến gần nhổ cho hắn.
Hắn rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại, nắm lấy tay tôi, nhìn sợi tóc bạc trong lòng bàn tay tôi, song lại miễn cưỡng cười khổ.
“Có phải ta thật vô dụng?” Hắn đột nhiên hỏi tôi như vậy.
“Sao ngài lại nói vậy?”
Hắn không lập tức trả lời tôi, chỉ ngẩng đầu nhìn núi thư trên bàn, suy tư một chút lại chậm rãi nói: “Lưu Bị đánh đến, ta không có chút nào thấy lo lắng; năm đó bị Tào Tháo đột kích, ta cũng cảm thấy có thể đánh thắng… lại xa hơn chút nữa, cho dù lúc huynh trưởng qua đời, mặc dù ta có chút bàng hoàng, nhưng cũng không cảm thấy bất lực. Hôm nay đối mặt với tình huống này, nhưng lần đầu tiên ta lại cảm thấy bất lực…” hắn dừng một chút, nhìn tôi, còn nói, “…lần đầu tiên ta cảm thấy có người mà mình không thể chiến thắng .”
“Bệ hạ,” tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt thành khẩn nhìn hắn nói, “Cần gì phải nghĩ đến việc muốn chiến thắng bọn họ chứ?”
“Bọn họ khiêu chiến quyền uy của ta.” Hắn nói, bất chợt trên gương mặt mỏi mệt thoáng nổi lên nét lạnh lùng.
“Bệ hạ có còn nhớ rõ tình huống năm đó không?”
“Năm đó? Năm đó có tình huống gì?” Hắn có chút mờ mịt nhìn tôi.
“Bệ hạ, năm đó một điểm khiến ta thán phục ngài nhất, tán thưởng quốc gia này nhất, chính là cách dùng người của ngài. Quý tộc cũng vậy, mà bình dân cũng thế, ngài không hề chỉ đơn thuần vì lợi ích của một bên mà xem nhẹ một bên khác. Năm đó, trong mắt ngài, con người đều không phân biệt xuất thân. Cái ngài dùng, chính là tài hoa của họ. Chỉ là bởi vì số con cháu quý tộc được nhận giáo dục có phần nhiều hơn so với thường dân một chút, cho nên trong đám quan viên hiền năng, người có xuất thân tốt cũng nhiều hơn chút thôi. Năm đó, nếu ngài đã không phân chia người theo xuất thân, thì hiển nhiên cũng không hề nghĩ tới muốn chiến thắng ai. Vì sao đến hôm nay, lại đi lên con đường rút lui?”
Vẻ mặt hắn như bừng tình từ trong mộng, nhìn tôi. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu, rồi thở dài một hơi sau đó lại cười.
“Đúng là có chút đạo lí, nhưng ta đã không cách nào quay đầu lại.” Hắn nói.
*
Nửa tháng sau, Ký Diễm bị cách chức, hạ ngục.
Cho dù như vậy, nỗi phẫn nộ và oán giận của chúng quan viên cũng không được xoa dịu một chút nào. Tấu chương cứ từng phong nối tiếp từng phong dâng lên, đám quan viên khóc lóc nước mắt nước mũi yêu cầu nghiêm trị ác thần vẫn còn ùn ùn kéo đến. Cơn phẫn nộ ‘phô thiên cái địa’ (che trời phủ đất) rốt cục lan đến liên lụy cả những người kết giao cùng Ký Diễm, Từ Bưu được y tiến cử chức Tuyển tào lang cũng bị hạ ngục, mà Trương Ôn cũng bị cách chức. Nhưng từng ấy vẫn chưa là điểm kết thúc.
Người duy nhất có gan lên tiếng bất đồng, là Lạc Thống. Hắn và Trương Ôn bất quá chỉ là sơ giao, sau khi Trương Ôn bị hạ ngục, hắn vậy mà lại liên tiếp dâng tấu lên Tôn Quyền, thỉnh cầu phục hồi chức quan cho Trương Ôn. Năm nay, Lạc Thống đã hơn ba mươi, người đàn ông hơn ba mươi tuổi này, lý ra nên lõi đời, lý ra nên khéo đưa đẩy. Nhưng hắn vẫn phảng phất như chàng thiếu niên năm nào tôi gặp trên thuyền của Lỗ Túc, chàng thiếu niên chỉ vì mến mộ một ai đó mà có thể can đảm đứng ra đối kháng quyền uy. Nhưng cho dù hắn có dũng cảm đi hơn nữa, kiên trì hơn nữa, thanh âm của hắn vẫn bị chìm ngập trong tiếng gào thét rung trời kia, không thể truyền vào tai Tôn Quyền.
Không gϊếŧ không thể an chúng tâm, không gϊếŧ không thể bình dân phẫn, không gϊếŧ không thể tạ thiên hạ. Dồn dồn dập dập những âm mưu và hãm hại đan xen vào nhau tạo thành biển khơi sâu không lường được. Lại không biết Tôn Quyền là thông qua Ký Diễm mới phát hiện ra ‘biển tai tiếng’ này, hay là hắn đã sớm phát hiện ra, chẳng qua Ký Diễm là một loại công cụ hắn dùng để thử đo độ sâu của lòng biển kia?
Ngày Tôn Quyền sai người đưa rượu độc cho Ký Diễm, vừa lúc tôi có mặt ở đó. Sứ giả bưng chén độc rượu vội vàng rời đi, tôi nhìn Tôn Quyền, hắn tránh ánh mắt của tôi, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không làm vậy không được sao?” Tôi hỏi.
Hắn không trả lời.
Tôi đi đến ngục đưa tiễn Ký Diễm lần cuối. Khi nhìn thấy y, y vẫn đầu tóc chỉnh tề, thân mặc triều phục, yên tĩnh quỳ gối trước chén rượu.
Lúc tôi đi vào, y ngẩng đầu nhìn tôi, một đôi mắt vẫn hắc bạch phân minh, bên trong không có bất kỳ hỉ nộ.
Tôi thầm thở dài. Tôi vẫn chưa bao giờ ưa y, thậm chí có thể nói, tôi cũng là một thành viên trong tầng tầng âm mưu xoắn kết đã tạo thành cái chết của y kia, nhưng giờ khắc này, tôi thật sự có chút đau lòng vì y.
“Nhận sai đi.” tôi nhịn không được nói với y, “Đi nhận sai đi, sự tình còn có cơ hội chuyển biến. Ta sẽ giúp ngươi hòa giải.”
Y liếc mắt nhìn tôi một cái thật thâm sâu, bình tĩnh nói: “Ta không sai.”
“Cho dù ngươi cho là mình không sai, nhưng không thể tạm thời nhận sai sao?”
“Không thể.”
“Chẳng lẽ sống sót không phải là chuyện quan trọng hơn sao?”
“Không phải.”
Sự bình tĩnh của y làm cho tôi có chút đột ngột phát cáu, tôi nhịn không được vọt tới trước mặt y, lớn tiếng nói với y:
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi thực tưởng rằng trên đời này đều là vẩn đυ.c có mỗi ngươi là trong sạch sao? Thế giới này có những thứ âm u, đυ.c ngầu thế đó, nhưng vô luận thế giới này có như thế nào, thì vẫn luôn phải sống sót, tiếp tục sống! Những người dũng cảm mới có thể sống sót, mới có thể từ trong hy vọng mịt mờ tìm được một chút tốt đẹp le lói để tồn tại. Tại sao ngươi lại không hiểu?”
Tôi càng nói càng kích động, nhưng lại lệ nóng doanh tròng.
“Cô là đang khóc cho ta, hãy là khóc cho chính cô?” Y bình tĩnh nói.
—— Là tôi đang khóc cho y, hay khóc cho chính mình?
Tôi giật mình, lại nhìn thoáng qua y, trên khuôn mặt bình tĩnh của y, tôi như tìm thấy nét quật cường cách thế. (cách thế ở đây là cách mấy đời, chắc là chỉ người hiện đại)
Tôi cũng dần bình tĩnh lại, thều thào nói:
“Như thế nào cũng được, ngươi đừng nghĩ rằng thế giới này chỉ toàn người say. Có vài người trong đó trong lòng rất tỉnh táo, bọn họ chỉ vì muốn cho thế giới này tận lực tỏ tường một chút, sáng ngời một chút, mà không tiếc làm bạn cùng những thứ âm u, thối nát đó. Họ lặng lẽ gánh vác hết thảy, họ so với ngươi vĩ đại hơn nhiều. Ngươi không cần hiểu ta đang nói cái gì, ngươi cũng không cần cho là ta đang nói chính ta, nhưng dù sao hiện tại ta vẫn nói cho ngươi biết.”
Y cười lạnh mà không nói.
“Ngươi cũng không cần phải cười, đừng đem bản thân ra nghĩ mình thật bi hùng.” tôi lạnh lùng nhìn y, dùng thanh âm lạnh lẽo nói, “Huệ Thứ đối đãi với ngươi như vậy, ngươi cũng không tiếc hy sinh tiền đồ của y chỉ để hoàn thành cái danh tiết ngu xuẩn của bản thân. Người bi hùng sẽ không làm chuyện như vậy.”
Một khắc kia, trên mặt y có chút do dự. Nhưng y chỉ lắc đầu, nói: “Cô nói xong rồi, thì đi đi.”
Tôi lại nhìn y một lần nữa, y vẫn còn rất trẻ, qua đôi mắt trong trẻo kia, tự hỏi không biết nhìn thấy thế giới này là cái dạng như thế nào. Tôi không đồng tình với y, nhưng tôi thương hại y.
“Nếu Ký Diễm vượt ngục rồi lẩn trốn, ta nghĩ bệ hạ sẽ không truy cứu.” Tôi đi tới cửa, dừng bước, quay đầu nói với y.
Y lạnh lùng cười một cái, sau đó bưng chén rượu trước mặt lên.
Lúc dòng máu rỉ ra từ bên khóe miệng, sắc mặt y từ từ trở nên tái nhợt, tôi nói với y một lần cuối cùng: “Thế giới này tuy không giống như ta nghĩ, nhưng cũng tuyệt không như ngươi nghĩ, Tử Hưu.”
“Ta biết, cho nên ta gieo gió gặt bão.” Y bình tĩnh trả lời.
Ngay sau đó, y ngã xuống trước mặt ta, ngã vào trong đống rơm rối nùi, ngã vào trong nhà ngục tăm tối không có chút ánh sáng mặt trời. Y nhắm mắt lại, rốt cục rời khỏi cái thế giới mà y không thể dễ dàng tha thứ này.
Chỉ không biết, thế giới bên kia, liệu có hay không tồn tại một thiên quốc (thế giới lý tưởng) hắc bạch phân minh, không có bất kỳ một âm mưu và thỏa hiệp nào hay chăng.