Chương 7: Tại thế gian này

Tôi gởi thϊếp mời cho Ký Diễm, chỉ nói là tôi mời y dự tiệc. Y rất sảng khoái đồng ý.

Ngày dự tiệc, y dẫn theo Trương Ôn đi cùng. Trương Ôn là quan sứ đã mấy lần đi sứ đến Thục, dung mạo thanh tú, đồng dạng cũng có một đôi mắt hắc bạch phân minh. Lúc Ký Diễm còn là Tuyển tào lang là do Trương Ôn tiến cử, nghe nói tình cảm giữa họ vẫn luôn rất tốt, lại không nghĩ rằng tốt đến mức dự tiệc cũng đi cùng nhau.

Tôi đành phải dẫn cả hai người họ đi cùng. Đi vào một gian phòng được bao trước của một quán rượu lớn nhất Vũ Xương, không chỉ có bọn họ, ngay cả tôi cũng có chút giật mình.

Trong phòng đầy ắp người, Toàn gia, Chu gia, Cố gia, Bộ gia… gần như đại biểu của tất cả đại tộc của Giang Đông đều ở đây.

Cũng không hoàn toàn là con em nhà quý tộc, bọn họ còn giả vờ tìm vài quan viên có xuất thân hơi thấp đến tiếp khách. Thậm chí tôi còn phát hiện Lạc Thống cũng có mặt.

Thấy Ký Diễm tiến vào, bọn họ đều đứng lên, miệng nói toàn những lời hoan nghênh khách sáo dễ nghe.

Ký Diễm lại không nói một lời, ngoảnh mặt làm ngơ, lạnh lùng liếc tôi một cái, bèn xoay người muốn đi.

Coi như Trương Ôn kéo y lại được. Y lại muốn đi, lúc này Toàn Tông đã tiến lên nghênh đón, kéo giữ tay y.

“Cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn mời Tử Hưu đến chuyện trò một chút, kết giao bằng hữu mà thôi. Bữa tiệc này tuyệt đối không bàn công sự.” Toàn Tông cười nói.

Y giãy vài lần, cũng không giãy được tay Toàn Tông ra. Rốt cục không phản kháng nữa, mặc cho Toàn Tông kéo y lại chỗ ngồi, cau mày ngồi xuống.

Sau khi y ngồi xuống, ta cảm thấy người trong phòng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng nhao nhao ngồi xuống.

Ta ngồi xuống bên cạnh Lạc Thống, thấp giọng hỏi hắn: “Sao ngươi cũng mò đến ao nước đυ.c này?”

Hắn cười khổ: “Bọn họ cứ phải nhất quyết lôi ta đến, ta còn biết làm sao.”

Tôi cũng cười khổ. Xem ra cho dù là phong hầu bái tướng, đám con cháu thế gia vọng tộc kia, cho dù chức quan thấp hơn hắn nhiều, nhưng ý chí của bọn họ thì cũng không dám trái nghịch a.

Lúc này, tiểu nhị đã bưng rượu và những món ăn tinh xảo lên. Một nhóm ca cơ, thân mình thướt tha áo lụa, ríu rít tiến vào hầu rượu.

Ca cơ ngồi cạnh bên Ký Diễm kia, chắc là do bọn họ khổ công tìm đến. Cô gái trẻ kia có làn da sáng trong như ngọc, mái tóc đen như mực, cho dù là tôi, khi nhìn thấy cũng nổi lên chút ý thương tiếc.

Ký Diễm vậy mà lại thủy chung bất vi sở động, chỉ cau mày xụ mặt ngồi yên một chỗ. Toàn Tông càng không ngừng bắt chuyện với y, y càng không có bất kỳ phản ứng nào. Ngược lại, mặc dù Trương Ôn thoạt nhìn cũng không được tự nhiên mấy, nhưng thủy chung thỉnh thoảng cũng nói mấy câu, cũng gắp một chút đồ ăn.

Thấy Ký Diễm từ đầu đến cuối vẫn luôn bất động, Toàn Tông nháy mắt ra hiệu với ca cơ ngồi bên cạnh y, ca cơ kia liền rũ mắt xuống, bưng chén rượu tới trước mặt Ký Diễm nói:

“Ký đại nhân, thϊếp mời ngài một chén rượu ạ.”

Ký Diễm quay đầu không buồn để ý, bất vi sở động.

Ca cơ kia lại tiến lên một bước, quỳ gối trước người y, nói:

“Nếu Ký đại nhân không uống, một lát nữa ma ma sẽ không tha cho Nhụy Ca mất.”

Giọng nói bi ai thảm thiết, ngay cả tôi còn cho rằng lời nàng nói cũng không phải là bịa đặt. Ký Diễm vẫn không hề nhúc nhích, đôi cổ tay ngọc thon nhỏ của cô ta vẫn một mực nâng chén rượu lên trước mặt y. Bữa tiệc hoàn toàn im ắng xuống, mọi người đều im bặt, đủ loại ánh mắt dừng lại trên người họ.

Ký Diễm nhìn thoáng qua cô gái kia, thở dài, cuối cùng nhận lấy chén rượu.

Mọi người lại thở phào nhẹ nhõm, không khí bữa tiệc lại sôi nổi lên. Tiếng trò chuyện, tiếng nâng cốc chúc mừng, hết đợt này đến đợt khác, liên tiếp không dứt. Thân ở trong đó, mặc dù sắc mặt Ký Diễm vẫn âm trầm như trước, nhưng thỉnh thoảng còn có thể nhấp vài chén rượu, hoặc đối với lời nịnh hót của người khác gật gật đầu.

Tôi ở một bên nhìn những con người này, dưới làn da bảo dưỡng tốt là thớ thịt rữa nát, đằng sau gấm vóc trường bào là lúc nhúc giòi nhặng trắng hếu. Nhưng nếu mọi người đều là người như vậy, cũng không phải là chuyện gì xấu cho lắm.

Tôi lại thích Ký Diễm biến thành người như bọn họ hơn.

Rượu được nửa tuần, vẫn là đám con cháu quý tộc nói không ngừng, Ký Diễm thủy chung không nói một câu. Không khí trong bữa tiệc lại có một chút gượng gạo. Toàn Tông có chút không kiềm chế được, quyết định với tay đến vào Trương Ôn.

Hắn cười quay đầu về hướng Trương Ôn, mặt đầy nhiệt tình nói: “Huệ Thứ (tên tự của Trương Ôn) lúc trước mấy lần đi sứ đến Thục, có thể nói là công lao không nhỏ a!”

Chúng tôi chỉ dự đoán kết cục là, Trương Ôn hoặc là hàn huyên vài câu, hoặc là không nói lời nào, lại không ngờ rằng câu nói khách khí bình thường này, vậy mà mở ra một cái ‘máy phát thanh’ Trương Ôn.

Hắn mỉm cười, trong mắt đổi thành thần thái mơ màng, có chút kích động buông đũa xuống, bắt đầu lớn tiếng mà liên thanh nói:

“Không thể nói như vậy, có thể đi sứ đến Thục, là may mắn của tại hạ. Tại hạ vẫn luôn cảm tạ bệ hạ đã cho ta cơ hội này đi Thục. Toàn tướng quân nếu có cơ hội, cũng nên đến Thục thăm thú một chút. Nơi đó thật có thể nói là kho báu của trời, vật hoa thiên bảo, địa linh nhân kiệt (đất thiêng sinh ra người giỏi). Gia Cát Thừa tướng điều hành triều chính nghiêm chỉnh bài bản đâu ra đấy, không màng thân sơ. Kẻ tận trung, khó nhọc tuy thù vẫn trọng thưởng, kẻ phạm pháp biếng lười tuy thân cũng trừng trị. Người phạm tội biết nhận lỗi tuy nặng cũng giảm phạt; kẻ xảo ngôn giấu tội, tuy nhẹ cũng gϊếŧ chết*; ‘việc thiện không vì nhỏ mà không thưởng, chuyện ác không vì nhẹ mà không xử phạt’. Cho nên trên dưới đồng tâm hiệp lực, quốc gia trăm dân đều kính nể a!”

(* Trích câu phán của Trần Thọ trong Tam Quốc Chí – sách Thục ký – Gia Cát Lượng truyền.) (chữ in nghiêng đều là những câu trích nổi tiếng trong Tam Quốc Chí)

Hắn nói ra một đoạn này, cả phòng đều im ắng, rất nhiều người biểu lộ vẻ mặt khinh thường. Toàn Tông giật mình, nhưng vẫn bày ra một nụ cười giả dối trên mặt, tận lực không mất lễ nghĩa nói:

“Có lẽ thực sự có chỗ đáng cho Đông Ngô noi theo. Nhưng chẳng lẽ Đông Ngô ta không có chỗ đáng giá cho bọn họ ca tụng sao?”

Đây hoàn toàn là câu hỏi cấp cho Trương Ôn hạ đài, vậy mà Trương Ôn không hề cảm kích, vẫn còn kích động nói:

“Ít nhất trước mắt Ôn không nhìn thấy a! Nếu Đông Ngô ta có thể noi theo Thục Hán, cử hiền (dùng người tài) bất kể xuất thân, hình pháp nghiêm minh, có tội tất phạt, tin tưởng sẽ tốt hơn rất nhiều so với hiện tại!”

“Chẳng lẽ Đông Ngô ta so ra còn thua kém một Thục Hán nho nhỏ?” Rốt cục cũng có người không kiềm chế được, đập bàn quát.

“Ít nhất ở phương diện hành chính thì kém hơn.” Trương Ôn không chút nào hàm hồ mà kiên trì nói.

“Lưu Bị có là cái gì? Gia Cát Lượng tính là cái gì?” “Thân là thần tử Đông Ngô, ấy vậy mà lại nói ra những lời này!” “Phải chăng Trương đại nhân được Lưu Bị cho cái lợi gì?” bữa tiệc loạn thành một bầy, mọi người nhao nhao ầm ỹ loạn cả lên.

Trương Ôn cười lạnh không nói.

“Lời ấy của Trương đại nhân là sai rồi.”

Một thanh âm truyền ra từ bên cạnh tôi, thanh âm không lớn, nhưng bên trong mang theo đầy vẻ bình tĩnh và kiên định, trong nháy mắt khiến cho mọi người yên tĩnh lại. Tôi cũng quay qua, có chút kinh ngạc nhìn Lạc Thống bên cạnh đứng lên.

“Các chính sách của Gia Cát Thừa tướng, xác thực có chỗ hơn người. Nhưng trước khác nay khác, không thể cùng đánh đồng với chính sách của Ngô ta.”

Hắn thanh âm bình tĩnh, ánh mắt kiên định, trong ngữ điệu cũng không mang theo bất kỳ cảm tình nào.

Trương Ôn khẽ cười một cái, đoạn hỏi: “Mong Lạc tướng quân chỉ giáo cho?”

“Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Các tướng quân rong ruổi sa trường, tùy cơ mà biến, trong chính vụ sinh hoạt bình thường, khó tránh khỏi sẽ có sai lầm vụn vặt. Nếu bởi vì những sai lầm tiểu tiết này mà bị trọng phạt, chúng tướng sĩ khó tránh khỏi sẽ lạnh tâm. Huống chi thiên hạ chưa định, chúng dân phải chịu đủ tai hoạ chiến loạn, nếu hình pháp quá nghiêm khắc, thì lấy gì để nắm giữ được lòng dân?”

Lời này vừa nói ra, xung quanh vang lên tiếng khẽ ủng hộ. Nhưng vẻ mặt Lạc Thống vẫn bình tĩnh, không quan tâm hơn thua.

“Ta cũng không kiên trì là phải nhất định áp dụng nghiêm hình,” Trương Ôn khéo léo lái đề tài, nói, “Ta chỉ cho rằng chính quyền ở nơi nào có cường hào ác bá, chấp pháp bất công. Phải nên học tập Thục, cử hiền (chọn người hiền) bất kể xuất thân, người phạm pháp xửa phạt bình đẳng.”

“Trương đại nhân chỉ nhìn thấy Thục Hán xử phạt quan viên từng phạm lỗi, làm sao biết bọn họ sẽ thật sự cử hiền bất kể xuất thân? Theo ta thấy, bọn họ chính xác vì lợi ích mà khéo léo chèn ép những hộ thế gia đại tộc một cách bất công thôi.”

Trương Ôn nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

“Huống chi,” Lạc Thống lại tiếp tục nói, “Ta cũng không cho là bệ hạ dùng người, chỉ nhìn vào xuất thân.”

“Ở địa vị của ngươi, ngài đương nhiên phải nói vậy rồi.”

“Ngài lầm rồi.” Lạc Thống nhìn thẳng vào Trương Ôn, chậm rãi nói, “Tuy gia phụ từng làm quan, nhưng khi ta còn rất nhỏ ông đã bị Viên Thuật hại chết. Từ đó, mẫu thân tái giá, tỷ tỷ thủ tiết, ta vẫn luôn sống trong nghèo hèn và trong những ánh mắt thờ ơ lãnh đạm, vô luận bản thân ta hay là trong con mắt người khác, chưa bao giờ giống người có xuất thân sĩ tộc. Nếu không phải bệ hạ coi trọng, chỉ sợ ta bây giờ còn đang sống trong nghèo hèn. Mà trên dưới cả triều, người xuất thân thấp hơn ta, càng vô số kể.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe hắn kể chuyện cũ, có chút thương tiếc nhìn hắn. Nhưng hắn vẫn thần sắc bình tĩnh, rầm rì nói, hoàn toàn là một loại ‘vân đạm phong thanh’ như không đặt mình trong đó.

“Như vậy theo như ý Lạc tướng quân nói, chính sách của Gia Cát Thừa tướng không đáng được ngợi khen?” Trương Ôn lại hỏi.

“Ta chưa bao giờ cho là vậy. Ta cũng cảm thấy những chính sách kia của Thục có chỗ đáng khen, nhưng cũng không khoa trương giống như lời Trương đại nhân nói, cũng không hẳn thích hợp dùng cho Đông Ngô ta.”

“Nhưng Thục Hán hiện tại triều chính trong sạch, xác thực hơn hẳn Ngô, điểm ấy Lạc tướng quân không thể phủ nhận, đúng không?”

“Ta không phủ nhận. Nhưng hậu duệ của Gia Cát Thừa tướng thì sao? Chỉ sợ Thục sẽ không có người kế nghiệp làm được giống vậy.”

“Ngươi nói vậy, là cho rằng chính sách của Ngô hoàn mỹ, tuyệt không có chỗ khuyết điểm?”

“Sao có thể nói vậy được.” Lạc Thống mỉm cười, “Nhân vô thập toàn, không có ai là hoàn mỹ. Nhưng ta thủy chung cho rằng, nơi tốt nhất, là tại nơi này…”

Lần đầu tiên, Trương Ôn hòa nhã cười rộ lên, hắn cười nhìn Lạc Thống, nói: “Rất có đạo lý, nhưng ngươi không thể thuyết phục được ta.”

“Ngươi cũng không thể thuyết phục được ta.” Lạc Thống cũng cười.

Trương Ôn bưng chén rượu đi tới, nâng chén cùng Lạc Thống. Trong một khắc chạm cốc kia, tôi nghe thấy hắn dùng thanh âm rất nhỏ, thở dài nói:

“Ngươi không giống với họ, cần gì phải lên tiếng vì bọn họ?”

“Ta chưa bao giờ lên tiếng vì ai cả, ta chỉ lên tiếng vì quan điểm của mình. Nếu có một ngày, có người vi phạm quan điểm của ta công kích ngươi, ta cũng sẽ lên tiếng vì ngươi thôi.” Lạc Thống đáp.

Trương Ôn cười nện một cái lên trước ngực hắn, rồi quay lại chỗ ngồi.

Màn tranh cãi đã dự liệu trước này, cuối cùng cũng kết thúc trong hòa khí, Toàn Tông vẻ mặt như trút được gánh nặng. Nhưng hắn hiển nhiên vẫn chưa quên dự tính ban đầu của bữa tiệc. Hắn cười nhìn Ký Diễm, dùng thanh âm vui vẻ nói: “Huệ Thứ thật sự là phong thái chiếu nhân a.”

Thấy hắn khen Trương Ôn, Ký Diễm cũng không quá lạnh lùng, hơi gật đầu, thậm chí còn nói vài tiếng đáp lại.

Toàn Tông giống như bị kích động, liền hỏi: “Rượu và thức ăn có vừa ý Tử Hưu không? Có muốn gọi thêm vài món không?”

“Không cần,” Ký Diễm nhíu nhíu mày, nhìn sơn hào hải vị la liệt khắp phòng cũng còn hơn phân nửa, ngắn gọn nói, “Được rồi.”

Toàn Tông cười quay đầu, nháy mắt ra hiệu với người đứng ngay cửa. Người nọ liền đi ra ngoài.

Một lát sau, mười hơn người nối đuôi nhau đi vào, trong tay bưng toàn là gấm vóc châu báu linh tinh, la liệt đủ loại, muôn màu muôn vẻ. Bọn họ nâng tài vật đến trước mặt Ký Diễm, Ký Diễm lại kinh ngạc nhìn Toàn Tông.

“Chỉ là chút lễ mọn, không tạo thành kính ý.” Toàn Tông cười nói.

“Toàn đại nhân đây là ý gì?” Ký Diễm nhíu mày hỏi.

“Cũng không có ý khác, chỉ là muốn kết giao bằng hữu với Tử Hưu thôi.”

“Toàn đại nhân đã có thành ý, Ký đại nhân liền cứ nhận đi.” Ca cơ mỹ lệ bên cạnh Ký Diễm nhân cơ hội khuyên.

Ký Diễm liếc nàng ta một cái, không hề nói gì.

“Toàn mỗ ở Ngô còn có vài mẫu đất cằn, cũng thỉnh Tử Hưu vui lòng nhận cho.” Toàn Tông lại nói.

Ký Diễm vẫn giữ im lặng.

“Chẳng hay Tử Hưu có thích ngựa không? Chỗ của Toàn mỗ có vài con Khương mã (ngựa của dân tộc Khương), trở về sẽ đưa đến phủ Tử Hưu.”

Toàn Tông nói xong, lại nháy mắt với cô gái bên cạnh Ký Diễm. Nàng ta liền kéo tay Ký Diễm, khẩn thiết nói: “Nếu Ký đại nhân chê Nhụy Ca hầu hạ không tốt, chỗ của Nhụy ca còn có vài tỷ muội, từ nay đều đi theo hầu hạ Ký đại nhân. Ký đại nhân yên tâm, chúng em vốn là dân nữ Sơn Việt, thân thể đều còn sạch sẽ..”

Ký Diễm đẩy tay nàng ta ra, chợt đứng phắt lên.

“Cáo từ.” Y cứng rắng mà ngắn gọn phun hai chữ.

“Tử Hưu hà cớ tất phải không giữ mặt mũi như thế?” cuối cùng tính nhẫn nại của Toàn Tông đã đến điểm cuối, hắn hằm hè nhìn Ký Diễm, lạnh lùng nói.

Ký Diễm liếc hắn một cái, xoay người toan rời đi. Ngay lúc này, cô gái bên cạnh kia đột nhiên ôm lấy chân y… “Ký đại nhân, xin hãy nghe một lời của Nhụy ca: tuy rằng Nhụy ca kiến thức nông cạn, nhưng cũng biết những đại nhân đây, người nào cũng không thể đối nghịch lại. Ký đại nhân còn trẻ như vậy, vì sao phải dùng tiền đồ thậm chí tánh mạng của bản thân đi làm chuyện mạo hiểm? Nếu Ký đại nhân không thích Nhụy ca, thì kêu Nhụy ca ra ngoài cũng được; nếu Ký đại nhân không thích nếp sống của chốn quan trường, thì không cần làm quan cũng được. Nếu Ký đại nhân thật sự muốn thay đổi chút gì đó, trước tiên cũng nên phải học được cách đón ý nói hùa, lấy được lực lượng mới có thể thay đổi a. Ký đại nhân đối ngịch với các vị đại nhân này như vậy, thì có ý nghĩa gì…”

Giọng nàng ta khẩn thiết, nước mắt rơi như mưa. Toàn Tông đứng bên cạnh cũng có chút kinh ngạc nhìn nàng ta, tôi tin tưởng những lời này, đều không phải do hắn sắp xếp. Ký Diễm trẻ tuổi lại thanh tú, trên người hoàn toàn không có nửa điểm thối nát toát ra, cô gái xinh đẹp kia động chân tâm với y, cũng không có gì kỳ quái.

Nước mắt của cô ta làm tôi cảm động, nhưng lại không làm cảm động được Ký Diễm. Y quay đầu lạnh lùng nhìn cô gái, trên mặt thoáng quét qua chút thương tiếc, nhưng chút thương tiếc ấy biến mất trong giây lát, y thô lỗ một phen đẩy cô ta ra, cất bước đi thật nhanh…

“Hay là Ký đại nhân thu nàng đi.” Tôi không nhịn được đứng lên nói. Cho dù y không nhận tiền bạc châu báu, không nhận ruộng tốt, không thu tuấn mã, mang cô gái này đi, cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt, cũng sẽ không tổn hại đến danh dự của y…

“Ảnh phu nhân, ta thật sự đã nhìn lầm cô.” y quét ánh mắt sắc nhọn qua, lạnh lùng nói, “Ta vẫn luôn cho rằng cô khác với bọn họ, cho nên dù biết cô có lòng riêng đề cử con trai của cố Chu đô đốc, ta cũng làm không ngơ không nghe thấy. Nhưng hôm nay cô cùng bọn họ thông đồng làm bậy, thật khiến ta thất vọng!”

Tôi cười khổ, lại không nói lời nào.

Cô gái mang theo nước mắt lại muốn kéo y, lần này, y càng hung hăng đẩy mạnh nàng ta ra, khiến cô ta ngã xuống đất.

“Cút!” Y không một chút lưu tình quát, đoạn kiên định bước ra cửa.

“Ai ra khỏi cánh cửa này, đó là không muốn giao hữu với Toàn mỗ này rồi.” Toàn Tông cười lạnh, trong lời nói có sát ý nồng đậm.

Ký Diễm không chút do dự, thẳng một đường bước ra ngoài.

Cô gái trên mặt đất vẫn ai ai nỉ non, tơ lụa ngọc bảo trên khay rơi rớt đầy sàn. Vẻ mặt Toàn Tông trở nên vô cùng xấu hổ, tin tưởng từ đó đến nay, đây là lần đầu tiên có người không chút lưu tình mà đánh rớt mặt mũi hắn đến vậy.

Muốn xua tan đi loại xấu hổ này, hắn quay đầu với Trương Ôn, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

“Một khi đã như vậy, làm phiền Huệ Thứ thu nhận những thứ này, chuyển cho Tử Hưu được không.”

Trương Ôn cũng không đáp lời hắn, lập tức đứng lên.

“Ngươi cũng muốn đi?” Toàn Tông kinh ngạc nói.

Trương Ôn gật gật đầu.

“Như vậy, ngươi cũng không muốn kết giao với Toàn mỗ?”

“Nếu Toàn đại nhân cứ nhất định nghĩ như vậy, cũng không còn cách nào.” Trương Ôn cười khổ.

“Cũng không phải là có ý đó, ngươi cứ ngồi xuống trước đi đã.” Lạc Thống hảo tâm khuyên nhủ.

“Không.” Trương Ôn kiên định nói, nhìn về hướng Ký Diễm rời đi…

“… nếu ta đã đến cùng hắn, thì cũng cùng trở về.”