Đẩy cánh cổng lớn nhà họ Lục ở Ngô Quận ra, một loại hơi thở ẩm ướt âm lãnh lẫn lộn vị thuốc phả vào mặt.
Từ trên giuờng, Như nhỏm người dậy, ánh mắt xinh đẹp suy yếu nhìn tôi, nhẹ nhàng mà nói: “Vân Ảnh, con sắp chết.”
Tôi đi tới, ngồi ở bên người nàng, cầm tay nàng. Trong lòng lại rất bình tĩnh, hệt như hoàn toàn không có cảm giác sinh ly tử biệt.
“Cô thật nhẫn tâm, bây giờ mới đến thăm con.” Nàng tựa như một bé gái nhỏ, tựa vào trên người tôi nũng nịu.
“Ta phải đi xử lý hậu sự của ta,” tôi nói với nàng, “Ta cũng sắp chết.”
“Nói hưu nói vượn.” Nàng liền nhìn tôi cười rộ lên, “Cô cõ chỗ nào là giống người sắp chết chứ. Trông cô vẫn luôn trẻ thế mà.”
“Ta cũng già đi, chỉ là con không thấy thôi.” Tôi nhàn nhạt nói.
“Người lại an ủi con rồi,” nàng cười mân mê tay tôi, “Cô luôn an ủi con. Cô có biết con luôn đố kỵ cô không.”
“Sao lại đố kỵ ta?” Tôi có chút kinh ngạc.
“Đố kỵ cô mãi mãi không già a,” nàng cười nói, nụ cười lại dần dần phai nhạt xuống, “Cô có biết con rất muốn giống như cô. Không cần sợ già đi, không phải sợ chết. Cuộc đời này của con thật sự quá ngắn. Thảng như mình chưa kịp làm gì đã chết. Con còn chưa sống đủ đâu…”
Một khắc đó tôi muốn nói to, Như này, cứ lấy hết sinh mệnh của ta đi, tất cả của ta đều cho ngươi, tuyệt đối không cần. Ngươi nói ngươi đố kỵ ta, ngươi lại biết ta đố kỵ với ngươi biết bao không.
Nhưng nguyện vọng hoang đường này vẫn không nói thành lời được, chỉ có thể ở trong không khí nhẹ nhàng tung bay.
“Bá Ngôn nói hắn cũng sắp trở về rồi.” Một lát sau, tôi như an ủi nói.
Nàng lại ngẩn ra, qua nửa ngày, mới phảng phất không thể tin được nhẹ nhàng thì thầm: “Tại sao… hắn vẫn… Muốn trở về?”
“Đây là nhà của hắn, hắn đương nhiên phải trở về,” tôi nói, “Hơn nữa thân thể hắn… cũng không khỏe lắm, ta nghĩ hắn tình nguyện chết ở chỗ này.”
Biểu tình trên mặt Như có chút mất tự nhiên, nhưng lại không hề nói gì, chỉ cúi đầu xuống.
“Làm sao vậy,” bắt gặp vẻ mất tự nhiên của nàng, tôi có chút nghi hoặc, “Đều là người sắp chết rồi, chẳng lẽ vẫn còn không muốn ở chung với hắn?”
Nàng nhẹ nhàng nói: “Cũng không phải không muốn, chỉ cà chung quy không biết… thế nào đi đối mặt với hắn.”
“Có gì quan hệ chứ? Mọi chuyện đều đã trôi qua. Con người khi đã chết, cái gì cũng đã thành hư không.”
“Không,” nàng lắc đầu nói, “Có một số việc, cho dù đến chết cũng canh cánh trong lòng.”
“Con có thể khoan thứ cho Tôn Hòa, vì sao không thể khoan thứ hắn chứ?” Tôi nghĩ tôi sẽ không tức giận với nàng, nhưng lúc này, tôi thật sự có chút không vui.
“Không,” nàng tựa như mộng du mà lắc đầu, “Không phải vậy…”
“Vậy thì là chuyện gì?” Tôi gần như cầu xin nói, “Đã nhiều năm như vậy, cỏ trên mộ Công Cẩn cũng đã mọc đầy, có chuyện gì mà đáng cho hai người dùng hạnh phúc cả đời để đánh đổi chứ?”
“Cũng không phải như vậy…” Nàng nhẹ nhàng nói.
Tôi còn muốn nói gì nữa, lại đột nhiên phát hiện nước mắt từ trong cặp mắt xinh đẹp của nàng chậm rãi chảy ra.
“Làm sao vậy?” Tôi hỏi nàng. Nàng không trả lời, chỉ nằm trên vai tôi thê lương bi ai khóc.
“Không phải như cô nói đâu, căn bản không phải như các ngươi tưởng đâu…” Nàng khóc nói, “Con chưa từng cảm thấy Bá Ngôn có lỗi với mình, mà thật ra chính con mới luôn có lỗi với hắn. Hắn đối với con luôn tốt như vậy, ý chí sắt đá cũng sẽ bị cảm động. Nhưng con năm lần bảy lượt rời khỏi hắn, không muốn gặp hắn, cho dù gặp được cũng không nói chuyện với hắn. Con là một người vợ tồi tệ. Nhưng mà con, con thật sự thân bất do kỷ a…”
“Sao lại nói như vậy?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Nàng khóc mệt mỏi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nói với tôi:
“Con sẽ nói cho cô, hiện tại cũng sắp chết rồi, cũng nên nói cho cô biết thôi. Cô… giúp con lấy chiếc hộp trong góc tường kia lại đây.”
Tôi mang theo tâm tình mờ mịt đi đến góc tường, mở ra chiếc hộp không chút bắt mắt kia ra. Trong hộp đều là thư, chữ viết trên thư trông rất quen thuộc.
Là thư của Tôn Quyền gởi cho Như.
Vì sao lại viết thư cho nàng? Tôi mang theo tâm tình mờ mịt mở ra xem. Đột nhiên có dự cảm không lành, phảng phất như bản thân đang mở chiếc hộp ma quỷ Pandora.
Noọi dung thư phần lớn đều trống rỗng. Đơn giản chỉ là vài lời đã nhận được rồi hy vọng tiếp tục linh tinh. Nhưng có một phong thơ, lại ẩn ẩn khiến tôi cảm giác được cái gì.
Trong thư có viết: “Con gần đây hình như không có chuyên tâm, lời nói của ta con có vẻ hoàn toàn không để vào lòng. Kỳ thực con phải cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, đây là giang sơn mà phụ thân con để lại, ta là thúc phụ của con, mà hắn có thế nào cũng chỉ là một người khác họ. Nếu hắn đối với ta không có hai lòng, chuyện ta muốn con làm đối với hắn cũng không có tổn hại gì; còn nếu hắn có hai lòng với ta, vậy con phải càng không nên thiên vị với hắn.”
Mãi đến khi nhìn thấy hai phong thư cuối cùng Như viết nhưng vẫn chưa được gởi đi, tôi rốt cục hoàn toàn hiểu được.
Trong thư có viết, ngày nào năm nào tháng nào, Lục Tốn đã làm gì, gặp qua ai, lúc gặp còn nói những gì.
Nhưng nàng cuối cùng vẫn không gởi chúng đi.
“Người đã hiểu chưa?” Như ở một bên thê thảm cười, “Là con thực có lỗi với hắn…”
Tôi dùng ánh mắt không tài nào tin được nhìn vẻ mặt thảm đạm của nàng, đau lòng hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
“Bắt đầu từ ngày đầu tiên gả cho hắn, không thể tin được, đúng không?” Nàng nhẹ nhàng nói, “Hai ngày trước khi xuất giá, thúc phụ nói chuyện với con thật lâu. Ngài nói ngài thủy chung không nghĩ rằng một người bị cha con hủy diệt tuổi thơ sẽ thật tâm đối đãi với người nhà Tôn gia, nhưng nếu chuyện này là do cô chủ trương, thúc ấy cũng không tiện nói gì. Nhưng thúc phụ nói, nếu con ghi lại những hành động lời nói ngày thường của chàng, báo cáo cho thúc, như vậy thúc có thể có chỗ đề phòng. Con cảm thấy như vậy không nên, nhưng ngài ấy đã lấy tình thân và than phận cha chú ép con, cuối cùng con vẫn đáp ứng.”
“Sau đó vẫn cứ như vậy?”
“Đúng,” nàng bình thản nhớ lại, “Con đã thử phản kháng, nhưng thúc phụ nhiều lần tìm đến con, muốn con tiếp tục. Sau đó còn bèn dứt khoát tách ra ở riêng. Như vậy con có thể thoái thác nói con không biết gì cả. Nhưng cô lại hy vọng chúng con ở cùng một chỗ… cho nên chúng con vẫn phân phân hợp hợp.”
Tôi muốn nói gì đó, nhưng Như lại nhìn tôi, ai thiết nói: “Con biết mọi người đều cảm thấy con đối với hắn không tốt. Nhưng con thật sự không còn cách nào. Bao nhiêu năm nay, hắn đối với con như vậy, cho dù ý chí sắt đá cũng sẽ bị cảm động. Nhưng bởi vì có chuyện này, tôi cảm thấy không thể đối mặt với hắn, con cố ý lãnh đạm với hắn, để hắn đừng đối tốt với con nữa, bởi vì hắn càng tốt với con, con càng cảm thấy khổ sở trong lòng… sao con chưa từng nghĩ đến chuyện đối tốt với hắn, cho hắn một người vợ hiền hòa chứ. Cho dù luôn có người con không tài nào quên được, nhưng chúng con cũng có thể có được cuộc sống hạnh phúc chứ… Ngẫm lại cả đời này, thật sự là hỗn loạn a…”
“Tôn Quyền là người xấu,” tôi ôm lấy nàng nhẹ nhàng nói, “Nhưng chúng ta vẫn tha thứ cho hắn đi. Cả đời này của hắn cũng sống mệt chết rồi, giống như chưa từng tin tưởng người nào.”
“Chúng ta không tha thứ cho thúc ấy,” nàng cười rộ lên, “Chúng ta khoan thứ cho ngài ấy.”
“Đúng vậy, chúng ta khoan thứ cho ngài ấy.” Lôi kéo tay nàng, tôi cười nói, “Kỳ thực không có gì đáng ngại cả. Bá Ngôn mà biết, cũng sẽ khoan thứ cho con.”
“Con biết,” nàng nói, “Con biết hắn khẳng định sẽ nói không sao. Nhưng không thể cho hắn biết. Hắn vì thúc phụ tận tâm tận lực đến vậy, nếu biết thúc phụ ngày từ đầu cũng chưa từng tin hắn, hắn nhất định sẽ phi thường khổ sở.”
Tôi ngạc nhiên nhìn nàng, cuối cùng vuốt tóc nàng, nói: “Kỳ thực, con đối với hắn, đã rất rốt rồi.”
“Nhưng vẫn không tốt, đúng không?” giống như tự giễu, Như cười rộ lên, “Có đôi khi con tự tưởng tượng nha, nếu đổi lại là Công Cẩn, con sẽ nói với thúc phụ, ‘Ngài cút đi’. Sau đó an tâm giúp chồng dạy con, để cho thúc phụ đi một mình mà chỉ trời chửi đổng đi.”
Nàng cười khanh khách, tựa như đang nói đến một chuyện rất thú vị. Tôi cũng bồi nàng cùng cười rộ lên. Chúng tôi càng cười càng lớn, không biết vì sao lại buồn cười như vậy, rốt cục đều cười ra nước mắt.
*
Rạng sáng, nàng cảm thấy mệt mỏi, tựa vào vai tôi nặng nề ngủ.
Tôi cũng không dám ngủ, chỉ im lặng cầm tay nàng, che chở nàng giống như bảo vệ một vật trân quý. Bởi vì tôi sợ hãi, một khi tỉnh lại, sẽ phát hiện nàng không mở mắt ra nữa.
Nhưng nàng cuối cùng vẫn tỉnh giấc, lúc trời hừng sáng, nàng mở lên đôi mắt suy yếu, nhẹ nhàng nói: “Con vừa nằm mơ.”
“Mơ cái gì?”
Nàng không trả lời tôi, một hồi lâu, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, sau nói: “Trời sáng rồi. Con muốn ra ngoài một chút.”
“Con bộ dạng này còn muốn ra ngoài sao?” Tôi không đành lòng nói, “Bên ngoài rất lạnh…”
“Con cảm thấy trong phòng này còn lạnh hơn cả bên ngoài.” Nàng nói.
Nàng nói không sai, trong phòng trống rỗng như vậy, hơi thở âm lãnh tràn ngập mỗi một góc.
“Quay đầu gọi người đưa chút than đến đây.” Tôi nói.
“Con không có tiền,” nàng cười, “Người còn không?”
Tôi vừa định nói đương nhiên. Nghĩ lại, tiền của mình toàn bộ cũng phát tán ở Kiến Nghiệp rồi. Vì thế tôi đành không biết xấu hổ mà cười cười, nói: “Hai chúng ta đều là kẻ nghèo mạt rệp…”
“Nhẫn nại một chút nữa thôi,” nàng nhẹ nhàng nói, “Dù sao cũng không cần nhẫn nại lâu…”
Tôi nắm tay nàng, giống như trước đây nàng thường làm vậy, chậm rãi bước ra cửa, bước lên con đường quen thuộc bên ngoài.
Trên mặt đường đầy tuyết đọng, ánh mặt trời ôn nhu nở rộ ra ánh sáng vàng kim, trong không khí lạnh thấu xương có một mùi vị ngọt ngào tươi mát. Thế giới này vẫn còn có những thứ tốt đẹp, cho nên mọi người thân ở trong những ngày mưa dầm vẫn đang chờ đợi ánh mặt trời, cây cối mùa đông đang chờ đợi phồn vinh của mùa xuân kế tiếp, bởi vì có những thứ tốt đẹp kia đang chờ đợi, cho nên mọi người luôn hy vọng sống sót.
Như nói: “Con muốn sống…”
Chúng tôi rúc vào cùng nhau, giống như mẹ con, chị em, thậm chí còn giống như một cặp tình nhân ngọt ngào nhất, đi khắp lên những con đường rải đá xanh của Ngô Quận, đi qua hồ nước đọng tuyết, cũng đi qua khói bếp của từng căn nhà. Cuối cùng nàng nắm tay tôi, đi đến thành tây.
Chúng tôi đi đến trước một tòa nhà lớn đã bỏ hoang. Cánh cổng bằng đồng thau với vết rỉ sét loang lổ, trên tấm biển đầy bụi, vẫn mơ hồ lộ ra một chữ “Chu” có thể phân biệt.
Tôi nhẹ nhàng đẩy, cửa mở ra.
Như mang theo vẻ mặt như mộng du, chậm rãi bước vào sân. Trong sân một mảnh hoang vu, nước trong hồ đã khô cạn, chiếc xích đu đã bị đứt một nửa. Duy nhất còn sống là một gốc cây bách thụ, lẳng lặng đứng trong một góc sân, trên cành cây trơ trụi ẩn ẩn có màu xanh, thân cây tráng kiện vững vàng, giống một người đã sừng sững đứng đó nhiều năm, lẳng lặng chờ đợi chúng tôi đã đến.
Như đi qua, vươn tay đặt lên thân cây, trầm mặc thật lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Cây này, đã lớn như vậy a.”
Đúng vậy, cây đều đã lớn như vậy, còn người thì có thể thế nào đây.
“Năm đó nhìn Công Cẩn vùi nhánh cây này xuống, lại giống như chuyện chỉ mới hôm qua,” nàng lẳng lặng nhớ lại, “Thì ra đã nhiều năm như vậy.”
“Đã qua rất nhiều năm,” tôi nói, “Năm đó, con chỉ mới đứng đến ngực Công Cẩn.”
“Hiện tại cho dù gặp lại Công Cẩn, chàng cũng sẽ không nhận ra con đâu,” nàng cười nói, “Con cũng đã 45 tuổi, mà Công Cẩn… chàng vẫn là ba mươi sáu tuổi.”
Tôi trầm mặc nhìn nàng. Nàng đã không còn là một tiểu cô nương khóc lóc muốn tôi bế nữa rồi, năm tháng không mang đi vẻ mỹ lệ của nàng, nhưng xinh đẹp, rốt cục vẫn bị cái chết mang đi.
“Vân Ảnh,” nàng mỉm cười quay đầu nhìn tôi, “Năm nay rốt cuộc người đã bao nhiêu tuổi?”
Tôi cố sức suy nghĩ thật lâu, vẫn mở miệng nói: “Không biết.”
Tôi thật sự nghĩ không ra. Một thân cây lúc muốn tính kỹ đến vòng tuổi của mình, chỉ sợ đã nằm xuống đất rồi.
Nàng không hỏi lại nữa. Chỉ trầm mặc nhìn cây kia thật lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Khuya rồi, trở về thôi.”
Trên đường trở về, nàng đã suy yếu đến không bước đi được. Tôi không hề do dự, làm giống như trước đây nàng thường chơi mệt ở bên ngoài vậy, cõng nàng trên lưng, từng bước một cõng nàng về nhà.
Về đến nhà, tôi đặt nàng nằm lên giường, đắp chăn cho nàng, lại lấy khăn mặt đến lau sạch mồ hôi của tôi dính lên mặt nàng.
Nàng vẫn cười khanh khách nhìn tôi, sau đó nói: “Vân Ảnh, kỳ thực người đối với con rất tốt…”
“Bây giờ mới biết được?” Tôi tức giận nói.
“Đã sớm biết,” ánh mắt nàng lấp lóe, “Thật sự, con đều biết hết. Nếu con là cô, chỉ sợ đã không làm được như cô…”
Nàng lời này hình như có ám chỉ gì đó. Tim tôi nhẹ nhàng run lên, nhìn nàng hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
“Kỳ thực con đều biết,” nàng nói, “Cô thích Bá Ngôn, hắn cũng thích cô.”
Tôi thở dài, nói: “Thượng Hương nói cho con biết?”
“Mới không phải đâu,” nàng cười nói, “Từ sớm đã nhìn ra. Huống chi hắn nằm mơ cũng gọi tên cô.”
“Hắn là tên ngốc.” Tôi có chút tính trẻ con thầm oán. Hai người chúng tôi nhìn nhau một lúc, sau đó phá lên cười. Cười một lúc, nàng còn nói: “Nhưng người thật sự rất vĩ đại… cô nuôi lớn con, lại còn đối tốt với con như vậy…”
“Kỳ thực ta không vĩ đại như con nói đâu,” tôi ngắt lời nàng, “Con biết không, lúc con mới sinh ra, ôm con trong lòng, khi đó ta rất muốn một phen bóp chết con.”
“Vì sao muốn bóp chết con a?” Nàng mê hoặc hỏi.
“Bởi lúc đó, ta biết con sẽ là vợ của hắn ——.”
nói được một nửa, tôi đột nhiên phát hiện mình đã lỡ miệng. Tôi muốn thu hồi lại, trong lòng lại đột nhiên có một cảm giác thoải mái được phóng thích. Bí mật ẩn dấu đã nhiều năm nay, cũng đã đến lúc nên nói cho một người nghe.
“Nói hưu nói vượn.” Nàng nhẹ nhàng cười, “Vừa mới sinh ra cô đã biết là con sẽ gả cho hắn sao? Hơn nữa lúc đó, chỉ sợ cô cũng chưa quen hắn đi?”
“Không,” tôi bình tĩnh nói, “Như, đây là sự thật…”
Trong lòng tôi có một bí mật.
Một bí mật đã cất giấu nhiều năm, những tưởng sẽ mục nát ở tậm trong thâm tâm, cho dù hóa thành bụi cũng sẽ không cho ai biết.
Nhưng bí mật này, trong một buổi chiều chạng vạng tịch liêu này, rốt cục cũng được tôi kể lại đầu đuôi cho Như.
Tôi kể cho nàng về tuổi thơ của tôi, về cái thời đại mà tôi sinh ra, kể cho nàng tất cả những gì mình trải qua, và cuối cùng là làm sao đến được thời đại này.
Ngay từ đầu, trên mặt nàng hoặc nhiều hoặc ít có chút biểu tình kinh ngạc. Nhưng dần dần kinh ngạc cũng qua đi, nàng lại hiện vẻ mặt bình tĩnh. Lúc tôi kể xong, nàng nói cho tôi biết: “Tuy chuyện việc này thật hoang đường, nhưng cuối cùng con cảm thấy lời cô nói là thật. Hơn nữa những chuyện cô kể về thời đại kia, luôn cho con cảm thấy dường như đã từng thấy ở đâu đó…”
Tôi hơi hơi cười nói: “Trước nay, ta chưa hề lừa gạt con.”
“Tuy rằng con tin tưởng cô, nhưng vẫn cảm thấy khó tin a,” ánh mắt nàng sáng lên, “Thật sự có một thời đại như vậy, nữ nhân có thể sống tự do tự tại sao? Có thể tùy tiện đi ra ngoài làm việc, cũng có thể tự do yêu đương, thậm chí cả đời có thể yêu vài người sao?”
“Thật sự.” Tôi lại cười nói.
“Như vậy,” nàng bức thiết nhìn tôi, “Cũng không cần phải gặp cảnh oái ăm giống con đúng không? Nếu muốn đối tốt với trượng phu của mình, tùy thời tùy chỗ đều có thể đối tốt với hắn, phải không?”
“Ta không dám nói nhất định là không có, nhưng ít ra, chuyện giống như con, là hiếm có.”
“Thật tốt,” nàng cúi đầu thở dài, nói, “Con thực hâm mộ người.”
“Hâm mộ ta cái gì chứ,” tôi cười khổ, “Còn không phải là ta đã vứt bỏ thời đại kia sao.”
“Vậy không giống a, bởi vì người cô yêu ở thời đại này. Nhưng nếu so sánh với thời đại không có người mình yêu, vẫn là sống ở thời đại kia tốt hơn.”
“Nhưng mà ta đã không còn muốn trở lại nữa,” tôi thấp giọng nói, “Ta đã sống đủ rồi.”
“Cô thật vĩ đại,” nàng tự đáy lòng nói, “Cô vì Bá Ngôn làm việc này, nhưng mà hắn lại không biết.”
“Hắn là kẻ ngốc mà.” Tôi nói.
Chúng tôi lại một lần cười rộ lên, cười cười, nàng nhìn tôi, như có đăm chiêu nói: “Cô chính vì hắn mà đi đến thế giới này. Đáng tiếc vận mệnh không thể thay đổi, mà ước nguyện ban đầu dễ dàng bị lãng quên. Có một số việc không giống như ban đầu cô đã nghĩ.”
Tôi ngẩn ra, cả người giống như bị điện giật, tôi một phen giữ chặt nàng, không thể tin hỏi: “Vừa rồi con nói cái gì?”
“Con nói vận mệnh không thể thay đổi, mà ước nguyện ban đầu thực dễ dàng bị lãng quên,” nàng kỳ quái nhìn tôi, “Lời này có gì không đúng sao?”
“Có phải ta từng nói với con những lời này? Hay là con nghe được những lời này từ người nào?”
“Không có a,” nàng nói, “Con chỉ là vừa nghĩ ra, liền nói thôi.”
Một loại cảm giác quỷ dị dấy lên từ đáy lòng tôi. Tôi cẩn thận đánh giá Như ở trước mặt. Dường như mơ hồ hiểu ra được chút gì.
“Như, con đem lời vừa mới nói, lặp lại một lần nữa. Nghiêm túc một chút, lặp lại lần nữa.” Tôi vội vàng nói với nàng.
Nàng vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn làm theo lời tôi nói. Lúc nàng làm vậy, tôi vẫn cẩn thận quan sát nàng. Nàng một thân huyền y, giữa hai đầu mày có một loại xinh đẹp không thuộc về trần thế này. Bấy nhiêu năm sớm chiều ở chung, ngược lại mơ hồ một ít ấn tượng sâu sắc nhất, kỳ thực tôi sớm nên nghĩ ra vì sao đối với nàng luôn có một loại tình cảm đặc biệt, vì sao tôi luôn luôn cảm thấy nàng thân thiết đến vậy, tôi sớm nên nghĩ ra…
Tôi rốt cục hiểu được, sự tình nguyên lai là cái dạng này.
“Như, vừa rồi con nói những chuyện ta kể con dường như đã thấy qua, con thấy qua bằng cách nào?”
Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ là ở trong mộng. Con thường xuyên nằm mơ thấy những chuyện sẽ xảy ra sau này, nhưng lại không hiểu vì sao đều thấy những chuyện mà không có khả năng thấy được…”
“Không phải là không có khả năng,” tôi đè nén xuống nội tâm kích động nói với nàng, “Con chính là người phụ nữ đồ đen kia, là con đem ta đến thời đại này. Hơn nữa ta cũng sẽ không thể trở lại thời đại kia. Tại thời đại kia, con sẽ biến thành ta năm hai mươi tuổi, dùng thân phận của ta tiếp tục sống.”
Nàng ngạc nhiên nhìn tôi thật lâu thật lâu, sau đó cười rộ lên. Vừa cười vừa lắc đầu nói: “Đây chỉ sợ là những lời hoang đường nhất mà con từng nghe. Nhưng mà… Nhưng mà vì sao… con lại vẫn tin tưởng cô chứ?”
“Bởi vì tại thời điểm đó, ta cũng tin con như vậy,” tôi nói với nàng, “Lúc ấy, lời con nói hoang đường như vậy, nhưng trong biển người tấp nập, ta chỉ tin tưởng con.”
Nàng không nói gì.
“Hơn nữa, Như,” tôi nắm tay nàng nói, “Ta có thể giúp con đến thời đại mà con muốn đi đó. Trước kia, lúc con đưa ta đến nơi này, con vẫn bốn mươi lăm tuổi không già đi. Mà tại lúc này, con sẽ biến thành ta hai mươi tuổi, còn có thể sống rất lâu, có thể tự do tự tại làm chuyện con muốn làm…”
Nàng nghi hoặc nhìn tôi thật lâu, rốt cục thì cười rộ lên: “Đúng vậy, con tin tưởng người.”
Giống như những lời nói suốt một đời không nhiều bằng những lời trong một đêm này. Tôi nắm tay Như, lải nhải kể cho nàng từng chút một về thời đại kia. Tôi nói với nàng, vừa đến thời đại kia có thể nàng sẽ mờ mịt thất vọng giống như tôi lúc vừa đến nơi này, nhưng cuối cùng nàng sẽ tìm được tôi, sau đó chờ tôi khoảng 12 năm. Tôi còn kể với nàng về cha mình, kể về từng chuyện một của đời ông, thậm chí bao gồm cả chuyện mua cổ phiếu bị thua lỗ, tôi đều kỹ càng nói cho nàng.
“Nhưng những việc này có ý nghĩa gì với con chứ?” Nàng rốt cục nhịn không được ngắt lời tôi.
“Bởi vì con sẽ rất nghèo a,” ta cười nói với nàng, “Lúc không có tiền con cứ đến tìm ông ấy, đoán mệnh cho ông, đem những chuyện sắp xảy ra nói cho ông. Như thế ông sẽ cho ngươi rất nhiều tiền.”
“Thì ra lúc trước cô chính là nhờ đó mà giả thần giả quỷ a.” Nàng vui vẻ như đứa trẻ cười rộ lên.
Chúng tôi cười một hồi, tôi lại đột nhiên có chút sầu lo nói với nàng: “Từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa từng thả con ra ngoài đi xa quá. Hiện tại con phải một mình đến một nơi hoàn toàn xa lạ lăn lộn nhiều năm như vậy, ta thực sự không đành lòng.”
“Có cái gì quan trọng chứ, lúc ấy chẳng phải cô cũng làm được đó sao?” Nàng cười rộ lên, “Hơn nữa cũng không cần phải đợi lâu mà. Đợi đến khi cô 20 tuổi, con bèn đuổi cô về đây, thế là có thể lấy thân phận của cô sống tiếp. Không phải cô có rất nhiều tiền sao?”
“Đúng vậy, có tiền lại còn trẻ nữa, con có thể vui vẻ ở trong phòng đốt bao nhiêu than cũng được.”
Nàng khanh khách cười rộ lên, cười một lúc, vẻ mặt lại có chút ưu sầu, nói: “Nhưng mà con còn có thể được gặp cô không? —— ý con là sau khi đưa cô đi ấy.”
Tôi giật mình, sau đó nói: “Sẽ không.. từ lúc ta đến thời đại này, ta của thời đại đó sẽ vĩnh viễn biến mất. Đó là hai mươi tuổi tương lai của ta, cũng là quá khứ của con. Con sẽ không gặp lại ta.”
“Nhưng mà con luyến tiếc người.” Nàng ôm lấy tôi nói.
“Bao giờ cũng sẽ phải đến lúc phân ly thôi. Con sẽ được sống một cuộc sống vui vẻ.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“Nhưng con lại cảm thấy chúng ta còn có thể gặp lại,” nàng nói, “Có lẽ không ở thế giới này, nhưng chúng ta còn có thể gặp lại, có lẽ là, ở kiếp sau đi…”
“Như, không có kiếp sau.” Tôi bình tĩnh nói.
“Có, sẽ có kiếp sau,” nàng kiên trì, “Chúng ta sẽ gặp lại ở kiếp sau.”
“Có ta cũng không cần,” tôi thấp giọng nói, “Ta không bằng con, tuy rằng cũng sẽ hạnh phúc, nhưng luôn cảm thấy còn sống vẫn là khổ cực hơn nhiều. Ta tình nguyện không có kiếp sau.”
“Không phải như lời cô nói, kiếp sau không có cực khổ, không có bi thương, kiếp sau là một nơi rất tốt rất tốt, là một nơi có vĩnh hằng vô cùng bình yên…”
Tại lúc tôi tháo khối ngọc màu đỏ sậm từ trên cổ xuống, đeo lên cổ nàng, nàng dường như sực nhớ tới gì đó. Nàng nhìn tôi, nhẹ nhàng mà hỏi: “Người cho con sinh mệnh của người, đưa cho con tất cả, chẳng lẽ người không cần cái gì làm điều kiện trao đổi sao?”
Tôi nói: “Ta muốn, ta muốn tất cả mọi thứ của con.”
Nàng nói: “Cầm đi đi, tất cả đều là của cô rồi.”
Nói xong câu đó, chuyện kỳ quái liền xảy ra: thân thể của nàng lấy khối ngọc ngay trước ngực làm trung tâm, bắt đầu từng chút từng chút một trở nên trong suốt đến mức dường như biến mất. Trước khi biến mất, ánh mắt xinh đẹp của nàng vẫn cảm kích mà lưu luyến nhìn tôi. Sau đó, tôi biến thành nàng, mặc quần áo của nàng, mang theo bộ dáng của nàng. Sau đó nàng rốt cục hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một hai điểm ánh sáng lóe lên, đảo mắt lại trở về là tĩnh mịch như cũ. Tất cả mọi thứ xung quanh đều như cũ, tịch liêu như cũ, trong căn phòng âm lãnh trống trải chỉ có tôi cùng cái bóng của chính mình. Phảng phất như chưa hề xảy ra chuyện gì, phảng phất như bất kỳ chuyện gì cũng chưa từng tới.
Tôi yên tĩnh tựa lên thành giường, vươn cánh tay tái nhợt lên ngắm nghía. Sự mỏi mệt và suy yếu thình lình nhảy ra nuốt lấy tôi, ốm đau chưa bao giờ cảm giác được trong nháy mắt khiến tôi gần như không thể hô hấp. Cả thế giới quay cuồng, nhưng tôi lại cảm giác được hạnh phúc. Là hạnh phúc một cách an tường mà đã rất lâu không thấy. Là hạnh phúc chỉ thuộc về một mình tôi, nó đem theo cái chết vĩnh hằng, sau đó, sẽ không có bất kỳ ai có thể cướp đoạt nó từ trong tay tôi nữa.
*
Sáng sớm, một người đàn ông mang theo một thân đẫm sương sớm đi đến cửa phòng. Hắn do dự đứng ở nơi đó, nhìn vợ hắn, không biết có nên bước vào hay không, hay là hỏi thăm một chút liền rời đi.
Mà tôi, nâng ánh mắt lên, cho chàng một nụ cười ôn nhu: “Phu quân, chàng lại đây. Đến ngồi cạnh thϊếp.”
Chàng mờ mịt đi tới sau ngồi xuống cạnh tôi. Tôi vươn tay cầm bàn tay cũng đồng dạng đã lạnh, dựa vào trong l*иg ngực chàng, yên tĩnh lắng nghe tiếng tim chàng đập. Có một thóang chàng có chút chần chờ, nhưng rốt cục dường như hiểu ra được gì đó, chàng vươn ra một cánh tay khác, yên tĩnh dán lên mặt tôi.
Chúng tôi cứ dựa sát vào nhau như vậy tựa vào nơi đó ngồi thật lâu. Sau đó, tôi nâng mắt lên, tỉ mỉ ngắm gương mặt chàng, lại vươn tay ra, vuốt ve lên mái đầu bạc mà tôi vẫn hằng muốn vuốt ve từ lâu.
“Có phải trông rất già hay không? Khó xem có phải không?” chàng hỏi tôi.
Mà tôi, chần chờ một thoáng, sau đó dùng tất cả ôn nhu cùng an tường của cuộc đời này, cho chàng một nụ cười cực kỳ hạnh phúc ——
“Không, chúng nó giống như ánh trăng được gột rửa, rất đẹp.”