Vĩ thanh

Vĩ thanhMũi tên thời gian tồn tại lỗ hổng, người ta có thể vì thế mà trở lại quá khứ. Nhưng vậy cũng không có nghĩa là thời gian có thể đảo ngược. Bởi vì ký ức là duy nhất, chuyện đã xảy ra không thể bị thay đổi, chúng nó đã được viết trên giấy, viết trong vận mệnh.

Một người không có khả năng hai lần bước vào cùng một dòng chảy của con sông.

Về phần hạnh phúc, đó là chuyện chỉ có bản thân mới biết được.

***

Như chết vào ba ngày sau.

Chết tại gia ở Ngô Quận, chết trong lòng trượng phu Lục Tốn của nàng.

Lúc chết, khóe môi nàng vẫn mang theo nụ cười hạnh phúc mà an tường cười.

Nửa tháng sau, Lục Tốn cũng chết đi. Mọi người đưa hắn cùng thê tử hợp táng cùng một chỗ.

Lại qua bảy năm, Tôn Quyền cũng chết đi.

Trước khi chết, hắn biến thành một người phi thường mê tín. Hắn tin sủng thầy tướng, để bọn họ hết lần này đến lần khác tiên đoán tương lai cho hắn, tương lai cho quốc gia, nhưng lời tiên đoán của họ, luôn không chuẩn xác bằng một vị phi tử biết đoán mệnh mà hắn từng rất sủng ái.

Nghe nói hắn cũng phái người đi tìm nàng. Vận dụng rất nhiều người, tốn rất nhiều thời gian, nhưng vô luận như thế nào cũng không tìm thấy. Sau đó hắn rốt cục tin tưởng nàng đã chết. Về sau, hắn dùng một số tiền lớn thỉnh đến một vài Vu sư được xưng là có thể chiêu hồn, hắn muốn bọn họ chiêu hồn phách của nàng về để gặp lại.

Đám Vu sư kia giơ cờ chiêu hồn lên, lại dựng tế đàn thỉnh thần đài, nhưng vẫn luôn không thể thành công. Cuối cùng bọn họ bất đắc dĩ nói cho Tôn Quyền, hồn phách của nữ tử kia, không tồn tại ở nơi này, không tồn tại ở nơi kia, không tồn tại ở bất cứ nơi nào của thời đại này.

Vô luận là bích lạc (bầu trời), hay là hoàng tuyền, đều không có nàng.

Lại trôi qua gần một ngàn tám trăm năm, vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Vân Ảnh, từ bệnh viện tâm thần xuất viện.

Bác sĩ đều nói sự khôi phục của nàng giống như thần tích, một ngày trước vẫn còn là một người mắc chứng cuồng loạn mờ mịt vô thố, nhưng một ngày sau liền trở nên an tường yên tĩnh, quả thực tựa như —— tựa như thay đổi thành một người khác vậy.

Nàng không nói gì cả, chỉ yên tĩnh thu thập đồ đạc xuất viện. Trở lại trường học, tiếp tục việc học của nàng.

Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng lựa chọn tiếp tục học tiếp. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, nàng đổi thành bộ môn chuyên về vật lý lượng tử, thời gian chủ yếu là phủ định mệnh đề có thể đảo ngược. Giáo sư hướng dẫn đều cảm thấy cô gái phương Đông này thật không thể tưởng tượng nổi: toán học của nàng cùng một vài tri thức cơ bản hiện đại kém đến rối tinh rối mù, nhưng ở một vài phương diện nào đó, nàng lại có thiên phú kinh người.

Cuối cùng nàng vẫn là học xong học vị này. Luận văn tốt nghiệp của nàng rất thú vị, mặc dù có đôi chỗ không thể lí giải, nhưng xem như có một phong cách riêng.

Trong luận văn, nàng viết: nàng cho rằng mũi tên thời gian có tồn tại lỗ hổng, con người có thể nhờ đó mà trở lại quá khứ. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là thời gian có thể đảo ngược. Bởi vì ký ức là điều duy nhất, chuyện đã xảy ra không thể bị thay đổi, chúng nó đã được viết trên giấy, viết trong mệnh.

Một người không có khả năng hai lần bước vào cùng một dòng chảy của con sông.

Về phần hạnh phúc, đó là chuyện chỉ có bản thân mới biết được.

Toàn văn hoàn