Thời tiết càng ngày càng trở nên nóng hơn. Đám binh lính của Thục quân bỏ đi quần áo mùa đông, áo kép, cuối cùng chỉ còn lại có một kiện đơn y mỏng manh.
Nhưng Gia Cát Lượng vẫn ăn mặc rất nhiều như trước. Mỗi lần thấy hắn, hắn luôn khoác một tấm áo dài. Giống như muốn đem thân thể mình che dấu dưới tầng tầng lớp lớp vải dệt kia, như thế người khác sẽ không để ý đến cơ thể gầy yếu ngày qua ngày của hắn.
Thời gian hắn gặp tôi cũng càng ngày càng ít. Tôi cũng tự hiểu bản thân mình ở nơi này là dư thừa, vì thế tận lực không đi quấy rầy hắn. May mà từ tháng sáu trở đi, hắn tựa như không quá hà khắc chuyện tôi ra ngoài. Có đôi khi tôi cũng tự mình cưỡi ngựa đi dạo gần đó, tạm thời lấy đó là thú tiêu khiển.
Có một ngày cưỡi ngựa đi về hướng đông, bất tri bất giác nhưng lại tiếp cận quân doanh của quân Ngụy. Ở trên một đỉnh núi, tôi đột nhiên phát hiện trên núi đối diện có vài người đang cưỡi ngựa xem xét địa hình. Hai đỉnh núi cách nhau rất gần, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng bọn họ là Ngụy quân. Mà người cầm đầu tuy không thấy rõ mặt, nhưng theo y phục và khí chất mà phán đoán, hẳn là Tư Mã Ý.
Tôi thấy họ, họ cũng thấy tôi. Chúng tôi đều đứng yên tại chỗ mà quan sát đối phương. Tôi nắm chặt dây cương, dự định nếu bọn họ cùng nhau chạy tới, tôi liền nhanh chân chạy về. Tuy rằng hiện tại tôi có thể nhanh chân chạy đi, nhưng lại có chút không cam lòng, luôn cảm thấy sẽ phát sinh chút chuyện gì đó.
Một lát sau, một tiểu binh trong đó buông vũ khí, một đường thúc ngựa chạy về phía tôi. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, cũng không rời đi, chỉ đứng đó chờ hắn chạy đến trước mặt. Hắn chạy đến trước mặt tôi, nhìn nhìn tôi, đoạn hỏi:
“Xin hỏi, là Ảnh phu nhân đến từ Giang Đông phải không ạ?”
Tôi gật gật đầu, nói: “Phải, là ta.”
Hắn giống như làm ảo thuật, xuất ra một cặp thỏ đưa cho tôi, vẻ mặt ôn hoà nói: “Tư Mã đại đô đốc cùng với Ảnh phu nhân là bạn cũ, phân phó tại hạ đem cặp thỏ vừa bắt được đến cho Ảnh phu nhân giải sầu. Chỉ là chút lễ mọn, nhưng cũng là kính ý, mong Ảnh phu nhân vui lòng nhận cho.”
Tôi không khỏi mỉm cười, nghĩ một lúc, cũng từ trên đầu lấy xuống một cây trâm trân châu giao cho hắn nói: “Có qua có lại mới toại lòng nhau. Đem vật giao lại cho đô đốc các ngươi. Ta biết hắn thích trân châu, bảo hắn đem thứ này hủy đi làm thành vật gì hắn thích cũng được, hy vọng hắn đừng chê.”
Tiểu binh tạ ơn sau đó rời đi. Tôi đang muốn bỏ đi, lại thấy hắn vội vàng chạy đến, nói với tôi:
“Tư Mã đô đốc nói đã lâu không gặp Ảnh phu nhân, muốn mời Ảnh phu nhân ôn chuyện một lúc. Mong Ảnh phu nhân chớ chối từ.”
Dường như hiểu được nỗi băn khoăn của tôi, hắn còn nói: “Một lát Tư Mã đô đốc sẽ một mình đến đây.”
Tôi biết như vậy có chút không hợp lễ nghi, nhưng cuối cùng lòng hiếu kỳ cũng chiến thắng chút suy nghĩ còn lại, bèn đáp ứng hắn.
Một lát sau, thấy Tư Mã Ý quả nhiên một người cưỡi ngựa tới. Nói vậy người bên cạnh hắn cũng tồn tại nỗi băn khoăn giống tôi, bọn họ vẫn đứng trên đỉnh núi đối diện, không khỏi khẩn trương nhìn chúng tôi. Tôi cũng cẩn thận nhìn sau lưng Tư Mã Ý, không thấy bóng dáng của phục binh.
Hắn thấy tôi như vậy, bèn cười nói: “Ảnh phu nhân hà tất phải vậy? Tư Mã Ý ta tuy rằng âm hiểm, nhưng vẫn không hề tính kế nữ nhân. Huống chi tính kế ngươi, đối với ta lại có lợi lộc gì.”
Tôi cũng cười, nói: “Ta chính là biết điểm này mới có thể ở tại chỗ này. Ngươi muốn tính kế ta, đơn thương độc mã như nhau có thể làm gì tính kế ta.”
Hắn khoa trương kêu to: “Aizz, ngươi tính kế ta cũng không kém bao nhiêu đâu. Ta già rồi, già rồi ai.”
Tôi nói: “Nếu thực già rồi, cũng sẽ không dẫn binh đến nơi này.”
Hắn bất mãn nói: “Ta và ngươi đã nhiều năm không gặp, thế nào vừa gặp mặt liền giương cung bạt kiếm như vậy. Đây cũng không phải là khúc mở đầu tốt để ôn chuyện a.”
Tôi cười nói: “Dạ, dạ, là ta không phải. Còn tạ ơn phần hậu lễ của đô đốc đây.”
Hắn nói: “Ta phải tạ ơn ngươi mới phải. Trân châu của Giang Đông, vẫn luôn muốn có a. Quay về ta sẽ tìm người đem hạt châu này may thành hà bao.”
Nói tới đây, tôi không khỏi đánh giá hắn. Hắn ăn mặc so với quá khứ có thu liễm đi chút ít, có điều so với những tướng quân khác, trông vẫn xa hoa hơn. Trên người vẫn đính rất nhiều phụ tùng, ngay cả chuôi bảo kiếm cũng chạm trổ hoa văn, đều có vẻ đẹp liên thành.
Thấy tôi nhìn, hắn liền cười nói: “Ngay từ đầu chỉ là giả trang, đến sau này, thật đúng là tham luyến những thứ này. Hết cách, Tư Mã Ý cũng chỉ có chút tiền đồ này.”
Tôi nói: “Như vậy rất tốt.”
“Tốt cái gì nha,” hắn ấm ức nói, “Ngụy quốc sinh nhân, sinh mã, sinh tướng quân, nhưng mà châu báu phỉ thúy ta thích nhất, một thứ cũng không thấy sinh. Giang Đông bảo vật a, khả năng phải đến kiếp sau mới thấy được.”
“Ta không khách khí với ngươi. Ta nói cho ngươi biết, kiếp sau cũng không có.” Tôi cười nói. Mặc dù có chút khoa trương, nhưng tôi biết, con trai hắn cũng nhìn không tới thổ địa Giang Đông, Tư Mã thị muốn thống nhất Giang Nam, là chuyện phải đến đời cháu của Tư Mã Viêm.
“Ảnh phu nhân vẫn thật lợi hại,” hắn nhìn tôi dò xét, liền nói, “Nhưng Ảnh phu nhân lợi hại như vậy, cớ sao vẫn chấp nhận cuộc sống hàng ngày tầm thường ở Thục doanh?”
Những lời này của hắn như đã chỉ ra điều gì đó. Trong lòng tôi chợt động, sau đó nói: “Ngươi có ý gì?”
“Gia Cát Lượng thật thông minh, cư nhiên ngay cả ngươi cũng giấu được.” Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi.
Tôi giận tái mặt, nói: “Nếu như muốn châm ngòi quan hệ Ngô – Thục, ta khuyên ngươi sớm đừng phí tâm tư này.”
“Ta châm ngòi cái gì nha, ta còn cần châm ngòi sao,” hắn vẫn là ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Thời điểm Gia Cát Lượng khuyên các ngươi xuất binh, không phải đã nói quân chủ lực của ta sẽ đóng tại Tây tuyến linh tinh đúng không?”
Ta nói: “Đúng, thì sao?”
Hắn nói: “Ngụy đế tháng trước đã đích thân dẫn thuỷ quân đi đến Hợp Phì trước rồi, việc này Gia Cát Lượng không nói cho ngươi?”
Lòng tôi chùng xuống, ngoài miệng lại cứng rắn nói: “Đây cũng không phải là chuyện gì đáng lo lắm. Cho dù ngự giá thân chinh, nam nhi đất Giang Đông của chúng ta có gì mà phải sợ.”
“Nhưng đại quân các ngươi bắc thượng, trong nước không phải trống không sao?” trong mắt hắn càng thêm ý sắc bén, nhìn chằm chằm tôi hỏi.
Lòng tôi lại chùng xuống, nhưng vẫn nói: “Trống không thì thế nào. Ngươi cho là quân đội các ngươi có thể vượt qua quân phòng tuyến chúng ta đánh thẳng vào hậu phương sao?”
“Quân ta thì không thể,” hắn cười tủm tỉm nói, “Nhưng nếu là quân Thục, thì phải nói khác rồi.”
Tôi chợt quay đầu ngựa, lưu cho hắn một bóng lưng lạnh băng, cũng không thèm nhìn tới hắn nói: “Nếu là vì châm ngòi mà đến, mời về.”
“Ta châm ngòi cái gì nha,” hắn vẫn câu nói kia, “Nếu châm ngòi, hiện tại cũng quá muộn rồi. Ta hôm nay cũng mới nhận được tin tức.”
Tôi nhịn không được lại xoay người lại, hỏi hắn: “Ngươi rốt cuộc có ý gì?”
“Gia Cát Lượng nói quân Thục bắc chinh tổng cộng có bao nhiêu người?” Hắn lại hỏi tôi.
“Đừng hòng thăm dò được quân tình Thục quân gì từ chỗ ta.” Tôi nói.
“Ta muốn thăm dò, còn cần dò từ chỗ ngươi sao?” Hắn cười to nói, “Gia Cát Lượng nói có mười lăm vạn, đúng không?”
Tôi gật gật đầu, nhìn thẳng vào hắn.
“Ngươi nhìn thấy quân Thục Hán có bao nhiêu người?” Hắn lại hỏi tôi.
Tim tôi chợt nhảy thót. Từ lúc xuất phát từ Thành Đô, Thục quân xác thực có hơn mười lăm vạn. Nhưng một đường vừa đi vừa hạ trại, đến bây giờ ở lại đội quân tiền tuyến, nhiều lắm cũng không hơn 5 vạn. Những đội quân khác, nghe nói đều ở lại khu vực phía nam Tà Cốc đóng binh làm ruộng.
“Chỉ cần lưu lại mấy vạn người mai phục tại vùng ven sông, đợi quân Ngô ở Thọ Xuân cùng Ngụy quân lâm vào giằng co, là có thể dọc xuống hạ lưu sông. Nội trong ba ngày là có thể đến Kiến Nghiệp. Khi đó quân Ngô đã mệt mỏi. Các ngươi có từng nghĩ tới vấn đề này không?” Hắn hỏi tôi.
Tôi có chút chột dạ, nhưng vẫn nói: “Ngô và Thục không hề vứt bỏ liên minh. Gia Cát Lượng không phải là người như vậy.”
“Các ngươi nguyện tin tưởng hắn, ta cũng không còn cách nào.” Hắn rung đùi đắc ý nói.
Tôi ngẫm nghĩ, cố gắng bình ổn tâm tình, nói: “Ngươi ra tin nhảm như vậy cũng vô dụng. Ngươi đã quên ta có thể tiên đoán thiên hạ sao? Chuyện gì sẽ xảy ra ta đều biết. Ngươi có châm ngòi cũng như không.”
“Chuyện sẽ xảy ra ngươi đều biết?” Hắn khinh thường nói, “Ngươi ngay cả Gia Cát Lượng rắp tâm gì cũng không biết, ngươi lại làm sao mà biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì?”
Một mảng bóng ma nháy mắt bao phủ tim tôi. Tôi đột nhiên nhớ tới đủ loại dấu hiệu khác thường dọc đường đến đây. Vì sao lúc trước Gia Cát Lượng vẫn luôn phản đối tôi xuất chinh theo Thục quân, lại vì sao muốn để lại nhiều người ở lại hậu phương đóng binh làm ruộng? Vì sao trước tháng sáu nghiêm cấm tôi ra ngoài, đến tháng sáu lại đột nhiên thả lỏng tất cả lệnh cấm với tôi? Tại sao tới nơi này lâu như vậy, chưa bao giờ gặp qua người đưa tin từ Giang Đông?
Trong lòng tôi có ngàn loại nghi hoặc, nhưng ở mặt ngoài vẫn không thể biểu hiện ra chút yếu đuối. Tôi nghiêm mặt nói với Tư Mã Ý: “Ngươi có nói gì cũng không được lợi lộc gì đâu, mời trở về đi.”
“Ta lại nói với ngươi một câu,” hắn cũng nghiêm túc nói, “Như vậy quả thật không có gì ưu việt. Nếu biết sớm một chút, ta còn có thể bảo quân Ngô lui binh, quân ta có thể chuyên tâm tây tuyến. Nhưng lúc này, chỉ sợ hai quân ta và ngươi đang giằng co ở Hợp Phì, Thục quân cũng đã xuôi xuống tây hạ dọc ven sông.”
“Vậy ngươi nói những lời này với ta, là vì sao?” Tôi miễn cưỡng đè nén sợ hãi trong lòng, hỏi hắn.
“Ta không đành lòng ngươi a, muốn ngươi nghĩ cách tự bảo vệ mình.” Hắn cười tủm tỉm nói.
“Đây không phải là tác phong của ngươi.” Tôi khinh thường nói.
“Đây đương nhiên là tác phong của ta,” hắn cười nói, “Ảnh phu nhân là nữ tử lợi hạ như vậy, có chết cũng phải chết trong tay ta, có đúng không? Cho dù Tư Mã Ý ta không hy vọng, nhưng cũng không thể nhìn ngươi chết ở trên tay người khác.”
*
Lúc tôi xông vào doanh trướng của Cát Lượng, hắn còn đang vùi đầu ghi chép gì đó. Vệ binh đi theo phía sau vọt vào, phì phò khiển trách tôi sao có thể tự tiện xông vào quấy rầy như thế. Gia Cát Lượng lúc này mới ngẩng đầu lên từ trong đám sổ sách, bình thản nói:
“Không được vô lễ. Ta vừa vặn cũng có việc muốn tìm Ảnh phu nhân.”
Vệ binh kia lúc này mới đi ra ngoài. Còn lại một mình tôi đứng đó, tâm tình phức tạp nhìn Gia Cát Lượng. Trong lòng có rất nhiều lời muốn hỏi hắn, lại không biết hỏi từ đâu.
Lúc này, hắn từ tốn nói: “Ta còn vài chữ chưa viết xong. Ảnh phu nhân có thể chờ một chút không.”
Hắn thong dong bình tĩnh khiến cho những lời hắn nói từng câu từng chữ đều phảng phất như không thể kháng cự, tôi cũng chỉ có thể đáp ứng, hắn liền tiếp tục tập trung viết tiếp. Mực trong nghiên đã khô, hắn liền tự mình mài mực. Tôi thấy tay hắn run lợi hại, kìm lòng không đậu đi đến trước, tiếp nhận nghiên mực giúp hắn mài mực.
Vừa mài mực, vừa nhịn không được nhìn chữ hắn viết trên giấy. Đầy trên giấy, đều là những mưu lược binh pháp. Chữ của Gia Cát Lượng rất đẹp, thanh tú mà không mất cương cốt, chỉnh tề lại không khô khan, không ngờ rằng một người đã suy yếu đến nước này, cũng có thể viết ra những dòng chữ đẹp như vậy.
“Ta đang soạn ‘Binh Yếu’,” hắn biết tôi đang nhìn, vừa viết vừa nói, “Thời gian không còn nhiều, hy vọng có thể chỉnh lý lại, cũng không tới mức lưu lạc vô tồn.”
Trong lòng tôi, bách vị giao tập (trăm vị cùng xuất hiện, đủ mọi cảm giác), nhưng chỉ có thể ngơ ngác đứng ở một bên nhìn hắn ghi chép. Hắn rõ ràng đã là một ông lão, trong râu tóc có dấu vết loang lổ, một đôi tay khô quắt như cành cây khô. Chỉ có một đôi mắt kia, vẫn lưu chảy ánh sáng ngời. Phảng phất như ngôi sao băng tại thời điểm trước khi rơi xuống, giãy giụa nở rộ ánh sáng và sức nóng cuối cùng của cuộc đời.
Hồi lâu, hắn rốt cục dừng bút, yên tĩnh nhìn tôi, đợi tôi lên tiếng.
Tôi ngẫm nghĩ, nói với hắn: “Hôm nay ta nghe nói một lời đồn, ta muốn biết đó có phải là sự thật hay không.”
Biểu tình hắn không có chút kinh ngạc, trầm mặc nhìn tôi thật lâu, sau đó bên môi vậy mà mơ hồ nhuộm lên ý cười một cách bình tĩnh. Hắn nói: “Ngươi không phải đều biết cả sao, còn hỏi ta làm gì.”
Tôi kinh ngạc, nhịn không được thất thố vội hỏi: “Chẳng lẽ đều là thật sự?”
Hắn lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Ngươi vừa bước vào, ta liền biết ngươi đã biết rồi. Nếu ngươi đã biết, cần gì phải hỏi ta.”
Như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, tôi lạnh cả người, chết trân đứng tại đó một lúc lâu. Sau đó cắn răng hỏi: “Vì sao muốn như vậy?”
Hắn nhìn tôi, không nói gì.
“Gia Cát Lượng ngươi nói cho ta biết, vì sao muốn như vậy!”
Tôi gào to như phát cuồng. Tôi vô lễ như vậy, nhưng hắn không hề cho rằng ngỗ ngược. Hắn vẫn ngồi đó, thong dong mà bình tĩnh nhìn tôi, sau đó chậm rãi nói: “Ta là người sắp chết. Ta luôn muốn vì Thục Hán lưu lại chút gì đó.”
“Cho nên chúng ta đáp ứng ngươi xuất binh Bắc phạt. Chúng ta chưa từng phụ ngươi, vì sao ngươi có thể tính kế chúng ta?” Tôi bi phẫn cùng cực.
Hắn cười rộ lên, ý cười nhuộm lên khuôn mặt tái nhợt của hắn, trông thật quỷ dị. Sau đó hắn bắt đầu ho khan, liều mạng dùng tấm khăn tay màu trắng che miệng lại, nhưng lúc giở ra, trên mặt khăn trắng đã là một mảnh đỏ sẫm.
Hắn cúi đầu, nói: “Nếu lấy thực lực của Thục Hán có thể đả bại Tư Mã Trọng Đạt, ta cũng không cần phải đợi đến hôm nay.”
“Cho nên ngay từ đầu ngươi đã tính toán kỹ rồi, thiết đặt một cái vỏ dẫn dụ Đông Ngô chui vào trong?” Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Không,” hắn chậm rãi lắc đầu nói, “Mặc kệ ngươi tin hay không tin cũng được, thời điểm đó, ta thật sự muốn cùng các ngươi ‘đồng bào cộng phạt’.” (đồng bào cùng chinh phạt, cùng đoàn kết)
“Về sau tại sao ngươi lại thay đổi chủ ý?”
“Đêm hôm đó trở lại Thành Đô, ta bắt đầu ho ra máu. Ta ra sân quan sát thiên tượng, phát hiện ngôi sao của ta bắt đầu ảm đạm vô quang. Ta vốn nghĩ rằng mình có thể sống ít nhất một năm nữa, nhưng thời điểm đó, ta liền biết, chỉ còn không đến một năm.”
“Nhưng đó là chuyện rất quan trọng sao?”
“Rất quan trọng,” hắn chậm rãi nói, “Bởi vì ta căn bản không kịp đánh bại quân Ngụy.”
“Không thể đánh bại thì như thế nào chứ? Ngươi kiềm chế quân Ngụy, quân Ngô có thể từ phía đông đánh xuống Hứa Xương.”
Hắn cười rộ lên, vừa cười vừa nhìn tôi, nói: “Nhưng mà như vậy đối với ta, đối với Thục Hán thì có lợi gì chứ?”
Tôi kinh ngạc đáp: “Chúng ta là minh quốc. Ngụy là kẻ địch của chung chúng ta.” (minh quốc: các nước liên minh)
“Chúng ta là minh quốc, Ngụy là kẻ địch chung của chúng ta…” Hắn vậy mà cười rộ lên, “Lời này nghe thật êm tai cỡ nào… Nhưng ai sẽ tin?”
“Ta tin,” tôi kinh ngạc nói, “Bệ hạ cũng tin.”
“Ngươi cho là Ngô có một ngày sẽ không tính kế Hán sao?” Hắn vừa ho vừa cười nói với ta, “Chính là bởi vì ta còn ở nơi này, chính là bởi vì song phương thế lực ngang nhau, chính là bởi vì những người kề cận bên Ngô chủ đều là những con người tốt trọng nghĩa khinh lợi. Nếu chỉ một trong ba điều kiện này thay đổi, Ngô cũng sẽ nổi lên tâm tư mơ ước Thục Hán.”
Không chờ tôi lên tiếng, hắn liền nói thêm: “Sở dĩ ta không thể cho phép chuyện như vậy phát sinh. Ta để lại tài sản cho con cháu không nhiều lắm, chỉ có vài cây dâu, vài mẫu đất cằn. Nhưng ta muốn lưu lại một phần di sản phong phú cho quốc gia của ta. Nếu không thể là trung nguyên, cũng chỉ có thể là Giang Đông.”
Tôi nghiến răng, nói: “Người đời sẽ mắng ngươi vô sỉ.”
“Danh tiếng đời sau, thực sự quan trọng như vậy sao?” Hắn từ tốn nói.
Tôi không khỏi nghẹn lời, muốn phát hỏa, ở trước vẻ mặt bình tĩnh của hắn lại không phát được. Cảm thấy bản thân phải làm chút gì đó, lại không biết nên làm cái gì mới tốt.
“Ngươi a,” hắn nhìn tôi, trong ánh mắt lại có chút ý vị ôn nhu, “Ngươi khiến ta nhớ tới đứa con gái của ta. Ta đã từng có một đứa con gái, tính tình cũng có chút điểm giống ngươi vậy.”
Tôi lạnh lùng nhìn hắn, không thèm nói chuyện.
Hắn không cần tôi phản ứng lại, tự mình nói tiếp: “Con gái của ta, Quả Nhi, sáu năm trước đã xuất gia. Kể từ lúc đó, ta vẫn chưa gặp lại nó. Trước đây, nó thường xuyên muốn tùy quân xuất chinh, nhưng ta không cho phép. Mấy ngày nay nhìn thấy ngươi tản bộ trong quân doanh, ta thường nhớ đến nó. Có đôi khi ta từng nghĩ, nếu khi đó có thể cho nó tùy quân một lần, cũng không có gì là không tốt.”
“Vì sao nàng ta xuất gia?” Tôi nhịn không được hỏi.
“Vì Kiều,” hắn nói, “Khi con bé mười bốn tuổi, Kiều đến nhà ta, xem con bé như huynh muội. Tình cảm của nó với Kiều rất tốt. Sau đó ta dẫn quân ra Hán Trung, để Kiều quản lương thảo. Ta biết Kiều thân thể vốn không tốt, nhưng vẫn không muốn để cho người khác nói ta thiên vị, an bài Kiều làm công việc mệt nhọc nhất. Sau đó Kiều bệnh chết trong quân. Sau đó con bé liền hận ta, nói ta hại chết Kiều. Nó nói ta là người cha ích kỷ, chỉ biết để ý đến danh tiếng bản thân đời trước đời sau mà thôi. Nhưng nó cũng không biết lòng ta.”
Tôi nói: “Ngươi nói chuyện này với ta, có ích lợi gì. Ta không có khả năng thông cảm cho ngươi.”
Hắn cười cười nói: “Ta sớm đã không cần bất luận kẻ nào thông cảm, ta chỉ là ngẫu nhiên nhớ lại mà thôi.”
Ngừng một chút, hắn lại nhìn tôi nói: “Các ngươi thật sự rất giống, ngay cả khẩu khí vừa rồi ngươi nói, đều giống nhau như đúc. Nếu ngươi sinh ở Thục Hán, ta sẽ sắp xếp cho ngươi được học lão sư giỏi nhất ở Thành Đô, ta sẽ cho ngươi tham dự triều chính Thục Hán. Những chuyện trước kia ta không cho Quả Nhi làm, ta đều có thể cho phép ngươi làm.”
“Ta sống là người Giang Đông, chết là ma đất Giang Đông.” Tôi thản nhiên nói.
“Ta biết,” Hắn gật gật đầu, “Sở dĩ duyên phận đã hết. Chúng ta duyên phận cũng hết.”
“Ngươi muốn gϊếŧ ta diệt khẩu sao?” Tôi hỏi.
Hắn lắc đầu.
“Vậy ngươi muốn như thế nào? Đem ta nhốt lại?”
“Ta cho ngươi đi đâu thì đi,” hắn nhìn tôi nói, “Ta biết ngươi muốn vội vã đi mật báo, ta có thể thả ngươi đi. Nhưng hiện tại ngươi muốn đi đâu cũng đã quá trễ. Đại quân ta an bài ở Tây Xuyên, chỉ cần vừa nghe nói quân Ngô cùng Tào Duệ khai chiến, sẽ lập tức xuôi sông mà xuống. Tuy rằng ta còn chưa nhận được tin tức, nhưng đúng hạn mà tính, lúc này bọn họ hẳn đã đến Vũ Xương rồi.”
Tôi dậm chân một cái, xoay người đi ra ngoài. Tôi đi như vậy hắn cũng không ngăn tôi, mà cũng không giữ tôi lại.
Đi tới cửa, tôi đột nhiên lại có chút không cam lòng, vòng trở lại, nhìn hắn nói:
“Ngươi đã khổ tâm sáng tác như thế, nhưng ‘Binh Yếu’ của ngươi cuối cùng cũng không lưu lại cho hậu thế; ngươi khổ tâm tính toán như thế, nhưng Thục Hán không lâu sau cũng sẽ tương vong. Ngươi nói ngươi không cần danh tiếng đời trước đời sau, nhưng những thứ ngươi lưu lại, cũng chỉ có mấy thứ này mà thôi.”
Hắn nhắm mắt ngồi đó, không nhìn tôi, cũng không nói gì, tựa như đang ngủ. Hoàng hôn nổi lên, làm mơ hồ đi dung nhan hắn, một khắc kia tôi không thể thấy rõ biểu tình chân thật trên mặt hắn.
*
Một đường nam hạ, càng tiếp cận Trường Giang, lòng tôi càng sợ hãi.
Chưa bao giờ tôi lo lắng cho vận mệnh Giang Đông. Bởi vì làm một người xuyên không mà nói, tất cả đều đã nằm trong trong dự đoán. Nhưng lúc này đây, câu nói kia của Tư Mã Ý rõ rành rành đã đánh trúng tôi.
Hắn hỏi tôi: “Ngươi ngay cả Gia Cát Lượng rắp tâm chuyện gì cũng không biết, ngươi lại làm sao mà biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì?”
Gia Cát Lượng vi phạm minh ước, đây một chuyện rất lớn. Sách sử đời sau không có khả năng không ghi lại. Nhưng tại thời đại kia trong tương lai, tôi thật sự chưa từng đọc qua vài dòng viết về điều này. Điều đó làm cho tôi bắt đầu lo lắng, liệu lịch sử sẽ xuất hiện ngã rẽ hay không.
Chưa trải qua sự tình, cho dù có đọc nhiều sách đi nữa, cũng vẫn không biết. Sau khi đến thời đại này, mấy lần bàng hoàng, nhưng phát hiện lịch sử vẫn diễn ra theo phương hướng mà tôi biết, tôi liền nghĩ rằng nó sẽ cứ tiếp tục diễn ra như vậy. Nhưng quay đầu ngẫm lại, nếu nó đi lên một con đường khác, tôi có thể làm sao bây giờ? Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, nhưng khi một phần vạn này thật sự phát sinh, hậu quả mang đến là có tính chất huỷ diệt.
Tư Mã Ý nói đúng, tôi ngay cả nhân tâm đều nhìn không thấu, thì sao có thể đi nói bừa là nhìn thấu tương lai được.
Cho nên tôi phải chạy về Giang Đông, vô luận là họa hay phúc, kiểu nào cũng phải trở về. Dù vận mệnh có thế nào, tôi vẫn muốn cùng họ gánh vác.
Cứ như vậy, tôi vừa sợ hãi, vừa thuyết phục bản thân sẽ không xảy ra chuyện gì. Trong lúc thấp thỏm bất an, tôi đã tiếp cận địa giới Đông Ngô.
Một đường xuôi theo dòng sông, ven đường cũng không nhìn thấy bất luận đội quân của bên nào, cũng không có dấu vết từng diễn ra tranh đấu. Nhưng càng như vậy, tôi ngược lại càng cảm thấy lo lắng. Thời điểm biết kết quả không hề đáng sợ, thời khắc chờ đợi kết quả, mới là đáng sợ nhất.
Tôi đi ngang qua Di Lăng, Di Lăng giống như một tòa thành trống không.
Lúc đi ngang qua Giang Lăng, thấy vài binh lính ở bên bờ đang khuân vác gì đó. Cách rất xa, không nhìn rõ màu sắc quần áo bọn họ, trong lòng tôi lại không tự chủ được mà nghĩ: có thể nào là quân Thục không?
Nhưng tôi không ngừng lại, vẫn không ngừng rong ngựa chạy thẳng hướng đông. Cho dù phía trước đợi tôi là vận mệnh tồi tệ nhất, tôi cũng muốn nhanh chóng trở về cùng gánh vác.
Mãi khi đến Giang Hạ, thấy trên mặt sông vài doanh trại thuỷ quân, lá cờ lớn của quân Ngô ở trong gió tung bay, trái tim treo ngược của tôi mới buông xuống một nửa.
Có lẽ còn kịp.
Tôi gần như là thất hồn lạc phách xông vào doanh trướng chủ soái. Ở nơi đó dĩ nhiên là Lục Tốn. Chàng thấy tôi tiến vào, vẻ mặt đầy kinh ngạc hỏi tôi:
“Chuyện gì vậy? Sao nàng lại trở lại?”
Tôi tâm thần bất định hỏi chàng: “Quân, quân Thục đâu?”
“Quân Thục làm sao?” vẻ nghi hoặc trong mắt chàng càng đậm, “Không phải là nàng đang cùng quân Thục ở tại Vị Tân hay sao?”
“Nơi này không có quân Thục?” Tôi hỏi.
“Nơi này nào có quân Thục?” chàng đáp.
“May quá, còn, tới kịp,” tôi vội vàng nói, “Nhanh phái người truyền tin, đi truyền tin cho bệ hạ biết. Nhanh chân phái người đi Hợp Phì, gọi ngài ấy trở về…”
“Nàng đang nói cái gì vậy?” chàng có chút mờ mịt hỏi tôi.
“Đi truyền tin cho bệ hạ,” tôi mang theo tiếng khóc nức nở, “Bảo ngài ấy đến đây, bảo ngài ấy nhanh nhanh điều binh tới đây!”
Chàng vẫn mặt đầy mờ mịt nhìn tôi, giống như tôi đang thốt ra một loại ngôn ngữ chàng không thể hiểu. Tôi gấp đến độ muốn khóc đến nơi. Đang muốn nói tiếp, thì ngay lúc này, bên tai vang lên một thanh âm quá đỗi quen thuộc:
“Nàng muốn tìm trẫm có chuyện gì?”
Tôi ngẩng phắt đầu, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Tôn Quyền từ bên ngoài đi vào.
Lúc này đây, đến phiên tôi mờ mịt thất thần. Tôi ngơ ngác nhìn hắn đi đến trước mặt tôi, nghi hoặc đánh giá tôi, cuối cùng vươn tay huơ huơ trước mặt tôi, hỏi:
“Nàng làm sao vậy? Nói chuyện đi chứ.”
Lúc này, tôi mới thì thào nói: “Bệ hạ vì sao ngài lại ở đây?”
Hắn im lặng không nói, nửa ngày, mới thấp giọng nói: “Gia Cát Lượng nhanh như vậy đã phái ngươi đến khởi binh vấn tội sao?”
“Khởi binh vấn tội?” Tôi mờ mịt không hiểu mô tê gì, hỏi lại, “Vì sao muốn khởi binh vấn tội?”
“Vậy vì sao nàng lại trở về?”
“Ta trở về là vì…” Tôi đang nói, đột nhiên ý thức được đề tài bị kéo xa, vội vàng nói, “Bệ hạ, trước nói cho ta biết, vì sao ngài lại ở đây?”
Trên mặt hắn cuối cùng lại hiện vẻ xấu hổ. Hắn nhìn nhìn tôi, đoạn thấp giọng nói:
“Trẫm sẽ từ từ nói cho nàng nghe.”