Chương 2: Như cách một đời

Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn Lạc Thống, hắn mím chặt miệng, kiên định đứng ở cửa, ngăn chặn đường ra ngoài. Tôi lại quay đầu nhìn nhìn Lục Tốn, chàng vẫn như vậy, vẫn yên lặng nhìn tôi, vẫn đôi mắt hiền hòa như mặt hồ sâu thăm thẳm.

Tôi thở dài, lại một lần nữa quay đầu nhìn Lạc Thống, nói: “Sao ngươi lại gạt ta. Hôm nay thật sự không phải sinh nhật của ngươi.”

Lạc Thống toan mở miệng muốn nói, nhưng giọng của chàng đã truyền đến từ phía sau: “Đừng trách hắn. Là ý của ta, ta đã nhờ hắn hẹn nàng.”

Tôi quay đầu nhìn chàng, chàng vẫn ngồi nơi đó, không nhúc nhích nhìn tôi. Chúng tôi cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, sau đó chàng nhẹ nhàng nói: “Nếu đã đến đây rồi, cứ ngồi xuống đi.”

Tôi do dự thật lâu, sau Lạc Thống lại nói: “Ngồi xuống đi. Hai người cứ từ từ tâm sự, có gì cứ nói ra hết đi. Thấy hai người như vậy, thật khiến ta khó chịu.”

Tôi không còn lựa chọn nào khác, sau đó lê từng bước một đến gần chàng, ngồi xuống cạnh chàng.

Lạc Thống bật cười khẽ, đoạn nhẹ nhàng xoay người ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, hắn lại quay đầu lại, dứt khoát kiên quyết nói với tôi: “Người có biết ta hâm mộ người biết bao nhiêu không.”

Trước khi tôi kịp nghĩ ra lời hắn nói, hắn đã đóng cửa lại.

Trong phòng lập tức trở nên thực yên tĩnh. Mặt tôi có hơi đỏ lên, nhưng vẫn không dám nhìn chàng, chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn nến lay động trước mắt, trong lúc nhất thời lòng rối như tơ vò.

Chàng cũng trầm mặc. Rốt cục tôi cũng không nhịn được mà lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn chàng một cái. Phát hiện chàng đang nhìn tôi, trong ánh mắt là vẻ ôn nhu như hồ nước.

Lần này, tôi vậy mà rất luyến tiếc dời mắt đi. Cứ như vậy mà chậm rãi quay đầu sang nhìn chàng, lòng cũng dần dần an tĩnh lại.

“Tóc nàng, đã dài đến vậy rồi.” nghe thấy chàng nhẹ nhàng nói. Tay chàng khẽ khàng nâng lên, nhưng vẫn buông xuống.

Tóc của tôi, kể từ sau đêm đó, vẫn không hề cắt. Đã qua thời gian sáu năm, nó đã dài gần quét đất. Nặng trĩu, đan xen tầng tầng, đều là những tưởng niệm mà không muốn ai biết.

Tôi nhàn nhạt cười, nhưng trong mắt lại nổi lên lệ quang.

“Có khỏe không?” chàng hỏi tôi.

“Vẫn vậy, chàng thì sao?”

Chàng không trả lời, chỉ nhìn nhìn tôi, đoạn thấp giọng nói: “Ngày mai, ta phải xuất chinh rồi.”

“Là Tào Ngụy xâm lấn đúng không,” tôi nhàn nhạt nói, “Đi đi, đánh bại Tào Hưu, rồi về.”

Chàng nhìn tôi chăm chú, trên mặt hiện vẻ hơi kinh ngạc. Sau đó, chàng cười rộ lên.

“Nàng đó, cuối cùng lại nói như vậy.” Chàng cười, ôn hòa mà vui vẻ nhìn tôi.

Tôi nghi hoặc nhìn chàng, không hiểu nói như vậy thì có gì không đúng.

“Biết vì sao ta nhờ Công Tự lừa nàng đến không?” chàng đột nhiên hỏi.

Tôi lắc đầu.

“Tào Ngụy cử đại binh xâm lấn, trong quân từ trên xuống dưới đều khủng hoảng, bệ hạ cũng cố ý phong tỏa tin tức ở Vũ Xương. Mà trước khi đến đây, ta cũng không biết có chuyện này, kết quả liệu có thể trở về hay không. Ta sợ ta sẽ không về được, do dự rất lâu, vẫn là muốn gặp mặt nàng một lần. Muốn nói với nàng những lời ta luôn muốn nói. Lúc trước khi tới đây, ta còn sợ nàng sẽ vì ta mà khóc… nhưng nàng đó… nàng lại khiến ta cảm thấy bản thân mình giống một tên ngốc.”

Nói xong, bên môi chàng lại nở một nụ cười ôn nhu.

Tôi cũng cười lên. Tại sao sẽ không khóc vì chàng ư? Bởi lẽ tôi chưa bao giờ lo lắng. Cho dù không biết trước kết cục, tôi cũng tin tưởng chàng sẽ luôn giành được thắng lợi.

“Trước kia xuất chinh, chưa bao giờ từng nghĩ tới chuyện nếu như bại trận thì sẽ như thế nào… giờ có lẽ đã già thật rồi.” Chàng lại thấp giọng nói.

“Chàng không già! Chàng già chỗ nào?” Tôi nghiêm túc nhìn chàng nói. Khóe mắt chàng đã hằn lên nếp nhăn nhàn nhạt, vầng trán cũng không còn trơn nhẵn như lúc ban đầu, tuy nhiên đôi mắt chàng vẫn sáng ngời, vẫn hiền hòa như lúc ban đầu, cất giấu bên trong, là dũng khí và ôn nhu trong suốt có thể thấy đáy.

“Bất quá cũng kỳ quái,” chàng tự nhủ, “Trước kia chưa bao giờ lo lắng vì chiến tranh, có điều gần đây mới bắt đầu có những băn khoăn này. Vừa rồi nghe nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu kia, lại đột nhiên… một chút cũng không còn lo lắng.”

“Vậy chàng thắng trận trở về, nên hảo hảo cảm tạ ta.”

Chàng lại nhìn tôi chăm chú.

“Lúc này là bị ta gạt đến. Tiếp theo, liệu nàng còn có thể cho ta cơ hội gặp nàng sao?” chàng hỏi.

“Ai nói?” Tôi bật thốt ra.

“Ai nói?” chàng mỉm cười nhìn tôi, trong mắt lại nổi lên tia ưu thương, “Đêm đó, ta từng nói sau khi tỉnh lại sẽ không nhìn thấy nàng. Nàng cũng nói một câu như vầy: ‘Ai nói, ta tất nhiên sẽ ở đây.’ ”

Tôi ngẩn ra, mất đi tất cả lời nói.

Chàng lại nói: “Buổi sáng hôm ấy, thực ra ta đã tỉnh. Ta biết nàng thức dậy, biết nàng rời đi. Sau khi nàng rời khỏi ta liền ngồi dậy, thấy nàng quần áo cũng không mặc cho chỉn chu, tóc cũng chưa chải, nàng ôm quần áo hốt hoảng rời đi, giống như đang chạy trốn.”

Tôi cúi đầu, mặt có hơi nóng lên.

“Lần đó… Kỳ thực… Nhưng chỉ… chỉ là thấy mặt, chung quy… vẫn không giống như vậy sao…”

“Không cần nói gì cả, nàng có chỗ khó xử, ta cũng sẽ không đòi hỏi điều gì xa vời.” Chàng yên tĩnh nhìn tôi, “Hôm nay muốn gặp nàng, một là như vừa mới nói, như một tên ngốc muốn trước khi xuất chinh gặp nàng một lần cuối cùng…”

Tôi muốn nói lại thôi.

“Không sao cả, nàng cũng không cần nói gì. Nàng chỉ cần nghe ta nói cho hết lời. Ta muốn gặp nàng, bởi vì ta có vài lời muốn nói với nàng.”

Tôi gật gật đầu, yên lặng chờ chàng nói tiếp.

“Ta năm nay đã bốn mươi sáu.” Chàng nói như vậy, xong lại nhìn nhìn tôi, “Một người bốn mươi sáu tuổi, đã sớm qua cái tuổi mộng mơ. Nàng là nữ nhân của bệ hạ, nếu ta vẫn còn mơ tưởng, là đã phụ bệ hạ.”

Tôi cúi gằm, móng tay không tự chủ được mà bấm vào trong thịt.

“Chuyện kia, vốn không nên phát sinh. Nhưng nếu đã xảy ra, cũng đành phải quên đi. Nàng và ta đều có gia đình riêng của bản thân, say rượu chỉ là cái cớ, lại chỉ có thể dùng một lần.”

“Ta biết.” Tôi thấp giọng đáp lời.

“Nhưng…” ánh mắt chàng ảm đạm lướt qua mặt tôi, lại thấp giọng nói, “Dù sao ta cũng đã bốn mươi sáu.”

Không chờ tôi lên tiếng, chàng đã nói tiếp: “Bốn mươi sáu tuổi, đời người đã đi qua hơn phân nửa, những ngày còn lại cũng không nhiều lắm. Có những đêm, nghĩ lại nếu cuộc đời này không thể gặp lại nàng, ta cũng rất hối hận. Ta hối hận vì sao đã xảy ra chuyện kia, nếu chuyện đó không xảy ra, có lẽ chúng ta sẽ vẫn giống như trước, cùng ở một chỗ cung hàn huyên tâm sự, cùng làm việc. Chỉ được nhìn thấy nàng, nghe nàng nói, ta đã mãn nguyện.”

Tôi nhìn chàng thật sâu, tôi làm sao cũng không nghĩ giống vậy cơ chứ.

“Hiện tại ta muốn hỏi nàng một câu, quyền lựa chọn là ở nàng, vô luận nàng trả lời thế nào, ta đều bình tĩnh chấp nhận.”

“Ta hỏi nàng: nếu có thể, chúng ta không quên đi chuyện kia, vẫn giống như lúc trước bảo trì bình thường lui tới?… Nàng có biết, muốn tận lực tránh nàng, thật sự rất khó khăn.”

Tôi trầm mặc nhìn chàng, trong lòng cảm xúc ngổn ngang trăm mối.

“Nếu rất khó trả lời, nàng hãy dùng hành động nói cho ta biết,” hắn nhìn mặt bàn, nhẹ giọng nói, “Như vậy đi, nếu nàng nguyện ý, thì uống một chén rượu. Nếu không muốn, thì không cần làm gì cả… Ta sẽ hiểu được, qua một lúc sẽ rời đi.”

Tôi vẫn trầm mặc, nhìn chàng hồi lâu.

“Quả thực có thể giống như trước sao?” sau khi trầm mặc, tôi nhẹ giọng hỏi.

Chàng nghiêm túc nhìn tôi.

“Ta sẽ cố gắng.” Chàng nhỏ giọng đáp.

Tôi gật gật đầu, sau đó, bất chợt bưng bầu rượu trước mặt lên, không hề rót rượu ra chén, mà ngửa đầu nốc cả bầu rượu.

Rượu ào ào chảy vào từ cổ họng, một cỗ nóng rực thiêu đốt cổ họng, tôi bị sặc. Tôi buông bầu rượu ra bắt đầu ho khan, nhưng lại ho ra nước mắt. Tôi cứ như vậy vừa ho, vừa rơi lệ, nhưng bên môi lại nổi lên một nụ cười như cách cả mấy đời.

Chàng thương tiếc nhìn tôi, vươn tay nhét khăn tay cho tôi, lại dùng tay vỗ nhẹ lưng tôi.

Động tác chàng bất chợt dừng lại. Tôi khó hiểu ngẩng đầu, bắt gặp vẻ kinh ngạc trong mắt chàng.

Chàng đưa tay ra trước mặt mình, dưới ánh nến, tôi phát hiện trên tay chàng là một mảnh màu máu đỏ tươi.

Vết thương sao lại nứt miệng rồi. Lại cớ sao mà cố tình ngay ở lúc này, thực không đúng dịp.

“Làm sao mà bị thương?” chàng nhăn mày, nghiêm khắc hỏi tôi. Ngữ khí nghe như là tôi đã làm sai chuyện gì.

“Một chút vết thương nhẹ… không có việc gì…” Tôi ngượng ngùng cười, lại bị chàng ngắt lời.

“Máu chảy thành như vậy còn nói không có việc gì! Để ta nhìn xem thử!” Sinh thời, lần đầu tiên tôi thấy chàng dùng giọng điệu không ôn hòa như vậy nói với tôi.

“Việc này… xem… không cần… không hay lắm…” Cho dù vết thương còn đang đau nhức, nhưng mặt tôi lại mất tự nhiên đỏ lên.

Chàng nhìn nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười.

“Nàng đang nghĩ gì vậy? Việc này có gì mà phải cố kị?” chàng bắt lấy tay tôi, lời nói giống như mệnh lệnh, “Nàng chỉ xem ta như thuộc hạ là được, cho ta xem vết thương.”

Rốt cục, tôi vẫn kéo áo xuống, cho chàng xem vết thương trên vai.

Khi dải băng gạc bị thấm máu xuất hiện ra trước mắt, chàng vậy mà lại ngoảnh mặt đi. Hồi lâu mới quay đầu lại, trong mắt lại có điểm ướŧ áŧ mơ hồ.

“Sao bệ hạ lại để cho y quan vụng về nào chữa thương cho nàng thành ra thế này?” Nhìn dải băng lỏng lẻo kia, chàng nhẹ giọng mà đau lòng nói.

“Là ta tự băng,” tôi có chút ngượng ngùng nói, “Bệ hạ không biết.”

Chàng nghi hoặc nhìn nhìn tôi, đoạn hỏi: “Làm sao lại bị thương?”

“Bị người tập kích.”

“Ai làm?”

“Ta không biết.”

“Nói cho ta biết,” chàng bắt lấy tay tôi, vội vàng nói, “Không sao cả, nói cho ta biết.”

Tôi giãy tay chàng ra, cúi đầu nói: “Không cần. Ta thật sự không biết.”

Chàng lại bần thần nhìn tôi một hồi lâu, rốt cục không nói gì nữa. Đứng dậy đi ra ngoài. Rất nhanh, chàng đã quay trở lại, trong tay cầm theo thuốc và băng vải.

“Cũng không biết tự chăm sóc mình cho tốt.” Chàng tháo lớp băng vải lùng nhùng tôi tự băng có thể khiến cho y quan nhìn thấy mà nổi sùng kia, sau đó dùng rượu cẩn thận rửa vết thương cho tôi.

“Sẽ không có lần sau đâu.” Tôi cố nhịn đau nói.

Chàng vẫn trầm mặc, bắt đầu cẩn thận bôi thuốc cho tôi.

“Bệ hạ đối xử với nàng tốt chứ?” chàng đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

“Tốt lắm.” Tôi đáp qua loa.

“Tốt lắm?” chàng cười thảm, “Bị thương nặng như vậy, tại sao ngài ấy không biết.”

“Không liên quan đến ngài ấy, là ta…” tôi vừa muốn biện giải, chàng lại đánh gãy lời tôi, tay cũng dừng lại.

“Nếu bệ hạ đối với nàng không tốt, nếu nàng không hạnh phúc…” chàng nghiêm túc nhìn tôi, ngừng lại, suy nghĩ một chút, lại chậm rãi nói, “Ý ta là, nếu nàng muốn, muốn ta dẫn nàng đi, thì nàng cứ nói cho ta biết, bất kể là lúc nào… ta vẫn sẽ dẫn nàng đi.”

Tôi ngẩn người, rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ta sẽ không nói.”

Chàng thở dài, không nói thêm gì nữa, bắt đầu băng bó vết thương cho tôi.

Dưới ánh nến, vẻ mặt chàng chuyên chú mà ôn nhu, thỉnh thoảng ngón tay chàng chạm vào da tôi, nhiệt độ cơ thể chàng liền theo ngón tay tràn vào trong lòng tôi. Tôi đột nhiên có chút hoảng hốt, cảm thấy bản thân mình giống như một cây cầm cổ đã bỏ lâu không ai đoái hoài tới, ngón tay chàng vừa chạm lên, dây đàn liền phát ra vài thanh âm rung động không phân biệt rõ mấy.

Thật im ắng, làm sao không khí lại lập tức trở nên im ắng như vậy.

Trong không khí tràn ngập cảm giác vi diệu, nhưng lúc này, chàng đã băng bó xong, lại cầm quần áo sạch lên, đặt bên cạnh tôi: “Nàng ở đây thay quần áo rồi nghỉ ngơi một lúc đi.”

Nói đoạn, chàng đứng dậy, đi ra ngoài.

“Chàng đi đâu vậy?” Tôi nhỏm người dậy, vội vàng hỏi.

“Ngột ngạt, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Chàng nói, nhưng vẫn không quay đầu lại, đẩy cửa đi ra ngoài.

“Chàng còn không phải hệt như chạy trốn sao!” tôi nhưng lại cười rộ lên, lớn tiếng nói với chàng.

Chàng khựng lại, quay đầu, cũng cười quét mắt nhìn tôi một cái, sau đó liền đi ra ngoài.