Chương 10

Trải qua hai ngày ở chung, Lương Nguyệt nhận ra tính khí của Mã Văn Tài lúc vừa ngủ dậy rất khó chịu, đã vậy còn là người thù dai. Ngày hôm qua trước khi đi ngủ nàng đắc tội với hắn, cho nên hôm nay nàng dậy thật sớm, sau khi rửa mặt xong liền chạy đến nhà ăn. Hy vọng đến lúc đó Mã đại gia cũng hết giận......

Nàng đi sớm, toàn bộ nhà ăn lúc này chỉ có một mình nàng, Tô đại nương nói điểm tâm phải đợi một chút nữa mới làm xong, Lương Nguyệt liền cầm sách ra bên ngoài nhà ăn xem. Nhìn nét chữ phồn thể trên sách, nàng mừng thầm vì lúc trước ở nhà rảnh rỗi đã học qua chữ phồn thể, lúc này đọc cũng không có gì khó hiểu. Hơn nữa trước giờ nàng vẫn luôn có thói quen đọc sách, nên rất nhanh đã thích nghi được với cuộc sống trong thư viện. Về phần bài tập, tất nhiên cũng không làm khó được nàng.

“A Việt, huynh thật chăm chỉ” Tuân Cự Bá tiến đến trước mặt Lương Nguyệt, cánh tay tự nhiên vươn ra, khoác lên người Lương Nguyệt, “Hôm nay tan học, chúng ta cùng ra sau núi đọc sách được không?”

Lương Nguyệt không quen bị người khác đυ.ng vào, hơn nữa Tuân Cự Bá còn là một nam tử. Nàng cười đứng dậy, tránh cánh tay của y, nói: “Được. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước đi. Bụng đói quá.”

Lương Nguyệt chỉ cao đến ngực Tuân Cự Bá, Tuân Cự Bá thuận tay xoa đầu của nàng, nói: “Đi thôi.”

Hai người vừa mới bước vào nhà ăn, hai người Lương Chúc vừa lúc cũng tới. Bốn người lại ngồi chung với nhau. Lương Sơn Bá gắp một chiếc bánh bao trong bát cho Lương Nguyệt, nói: “A Việt, đệ còn đang lớn, ăn nhiều một chút.” Nói xong lại lấy tay xoa đầu của nàng. Lương Nguyệt thật sự không hiểu vì sao những người này, một người hai người đều muốn xoa đầu của nàng......

Lương Nguyệt gắp bánh bao trở lại bát của Lương Sơn Bá, nói: “Đại ca, ta thật sự không ăn được, no quá cũng không tốt.”

Lương Sơn Bá nhất thời không biết nói cái gì cho phải, Lương Nguyệt thấy y có chút mất mát, liền nói: “Nhưng mà, Tô đại nương ướp dưa chuột rất ngon.”

Lương Sơn Bá lập tức gắp hơn nửa dưa chuột ướp vào bát Lương Nguyệt, cười nói: “Mau ăn đi.”

Tuân Cự Bá ở bên cạnh âm dương quái khí nói: “Sơn Bá, ta lại cảm thấy Tô đại nương nấu trứng gà ăn ngon nhất!”

Lương Sơn Bá biết y đang giở trò xấu, cười cười, không để ý tới y. Tuân Cự Bá lại nói với Chúc Anh Đài: “Chúc công tử, xem ra nghĩa huynh của huynh hình như rất quan tâm A Việt!”

Chúc Anh Đài trừng mắt nhìn y, nói: “Tuân Cự Bá, huynh không nói chuyện thì cũng không ai coi huynh là người câm đâu.”

Tuân Cự Bá nhìn Lương Nguyệt đang vùi đầu ăn cơm, vẻ mặt hạnh phúc, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô, bèn sờ sờ mũi của mình, ngại ngùng nói: “Ta chỉ đùa chút thôi mà...”

Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh ngồi ở bên kia, cố gắng tránh Mã Văn Tài càng xa càng tốt… Mới sáng sớm đã thấy mặt hắn còn đen hơn cả đáy nồi, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc mà đâm đầu lại gần! Vì vậy, hai người bọn họ còn chưa ăn xong đã vội vàng chạy đi, để lại Mã Văn Tài một mình gặm bánh bao trong tay.

Sau khi đám người Lương Nguyệt ăn xong, Tuân Cự Bá đề nghị cùng nhau đến thư viện. Lương Nguyệt không kìm được mà nhìn về phía Mã Văn Tài, để Lương Chúc và Tuân Cự Bá đi trước, còn mình thì đi bên cạnh Mã Văn Tài. Mã Văn Tài vừa lúc ăn xong, mí mắt cũng không nâng lên, ăn xong liền đi luôn. Lương Nguyệt nhanh chóng đi theo sau hắn, mà hắn hiển nhiên cũng không phải không chú ý tới Lương Nguyệt, ít nhất tốc độ của hắn chậm hơn so với bình thường rất nhiều.

“Văn Tài huynh, thời tiết hôm nay không tệ...”

Mã Văn Tài không để ý đến nàng, Lương Nguyệt cười khan một tiếng, nói: “Văn Tài huynh, xin lỗi, hôm qua ta thật sự rất buồn ngủ, vừa vào chăn đã ngủ, cho nên không nghe thấy huynh nói cái gì...”

Mã Văn Tài dừng bước, xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lương Nguyệt, nói: “Nếu ngươi vừa vào chăn đã ngủ thì sao lại biết ta có nói chuyện với ngươi?”

Lương Nguyệt ngẩn ra, không nghĩ tới người này tâm tư lại kín đáo như thế! Con ngươi cong lên, cười nói: “Bởi vì ta nửa mê nửa tỉnh, hình như có nghe được Văn Tài huynh khen ngợi, còn nói chúng ta sau này có thể làm bằng hữu...”

“Ngươi nghe nhầm rồi!” Mã Văn Tài lập tức quay mặt, đi trước Lương Nguyệt. Lương Nguyệt nhìn thấy lỗ tai của hắn đỏ hồng, cười thầm, ai có thể ngờ được Mã Văn Tài chuyên bắt nạt người khác trong kịch lại là người dễ xấu hổ như vậy! Lương Nguyệt nghĩ thầm, cứ như vậy, cơn giận của Mã Văn Tài cũng sẽ vơi đi hơn nửa, kỳ thật Mã Văn Tài tuy nóng tính nhưng cũng rất dễ dỗ...

“Ta thấy ngươi tinh thần khá tốt, sáng sớm thức dậy liền đi tìm bọn Lương Sơn Bá." Mã Văn Tài trào phúng nói.

Lương Nguyệt không nghĩ tới nguyên nhân hắn tức giận còn có chuyện này... Khụ khụ, bây giờ bọn họ là bằng hữu phải không? Nhưng mà tên này có du͙© vọиɠ độc chiếm bằng hữu mạnh như vậy... Xem ra "Chúc Anh Đài" được Mã đại gia coi trọng thật sự rất đáng thương! Lương Nguyệt giải thích: "Ta gặp Tuân Cự Bá ở ngoài nhà ăn.”

Lương Nguyệt đi sau Mã Văn Tài nên không biết hắn có phản ứng thế nào, dù sao, nàng cảm thấy áp lực từ trên người hắn ít đi rất nhiều. Hai người đi một mạch từ nhà ăn đến giảng đường, bầu không khí cũng rất hài hòa. Đến buổi chiều, nghe nói Tạ Đạo Uẩn đã đến chân núi Ni Sơn, sơn trưởng liền dẫn đám học trò bọn họ cùng tất cả những người làm việc trong thư viện xuống núi tiếp đón.

Lương Nguyệt vốn đứng bên cạnh Lương Sơn Bá cùng Tuân Cự Bá, nhưng lại bị Mã Văn Tài trừng mắt, hắn kéo nàng về phía cạnh mình. Lương Sơn Bá bất mãn nói: "Mã công tử, huynh làm cái gì vậy?”

Mã Văn Tài "hừ" một tiếng, không để ý tới hắn. Lương Sơn Bá thấy vậy liền đến đứng cạnh Lương Nguyệt.

Chúc Anh Đài cũng không để ý nhiều, hưng phấn kéo tay áo Lương Sơn Bá, nói: "Sơn Bá, Sơn Bá! Thật sự là Tạ tiên sinh, cuối cùng đệ cũng có thể gặp Tạ tiên sinh! Sau này đệ cũng phải giống Tạ tiên sinh cân quắc không nhường tu mi*!”

*Cân quắc không nhường tu mi: Bậc đàn bà có khí phách không kém gì đàn ông.

Thật ra, hôm qua Chúc Anh Đài đã nhắc tới rất nhiều lần, nhưng hôm nay gặp mặt người thật, cảm giác khi nói ra càng thêm hưng phấn. Đương nhiên, người vui vẻ giống như Chúc Anh Đài còn có rất nhiều, chẳng hạn như Tô đại nương, nhưng hầu hết đều là nữ tử. Nhưng mà, cân quắc không nhường tu mi... Lương Nguyệt nhìn về phía nàng ta và Lương Sơn Bá, chỉ thấy Lương Sơn Bá vẫn mỉm cười như bình thường, thậm chí khi phát hiện Lương Nguyệt nhìn y, còn cười với nàng...

Lương Sơn Bá thật sự rất hàm hậu đơn thuần... Lương Nguyệt nghĩ, điểm đơn thuần này không giống với Lương Sâm một chút nào. Đây có lẽ chính là sự khác biệt lớn nhất về tính cách của hai người... Lương Sơn Bá nghe được những lời này không có phản ứng, không có nghĩa là người khác cũng không có phản ứng, đặc biệt bọn họ hiện tại đang ở bên cạnh Mã Văn Tài...

Lương Nguyệt lập tức nhìn biểu tình của Mã Văn Tài, quả nhiên thấy hắn đang bất động thanh sắc nhìn Chúc Anh Đài! Lương Nguyệt hoảng sợ, Mã Văn Tài bắt đầu trừng mắt nhìn nàng, nói: "Lương Nguyệt! Ngươi đang nhìn cái gì?!" Dứt lời, hắn vỗ đầu Lương Nguyệt, miệng nói thầm: "Cũng chẳng có gì không giống..."

Lương Nguyệt không biết tại sao hắn lại lên cơn, nhưng mà cả nửa ngày trời, ai cũng xoa đầu nàng, tính tình tốt đến mấy cũng không thể nhịn được: "Mã Văn Tài! Ai cho huynh vỗ đầu ta?”

Mã Văn Tài không để ý tới nàng, còn ác ý tiếp tục vỗ thêm một cái nữa, sau đó nhướng mày nói: "Ngươi có thể vỗ lại.”

“...”

Dường như tâm trạng Mã Văn Tài không tệ, lười biếng nói: "Hừ, nữ nhân không ngoan ngoãn ở nhà cứ thích ra ngoài xuất đầu lộ diện..."

Lương Nguyệt oán thầm, hắn chế giễu như vậy, nhưng vẫn không phải bị Chúc Anh Đài "xuất đầu lộ diện" hấp dẫn sao? Tần Kinh Sinh bên kia nghe Mã Văn Tài nói như vậy, vội vàng hùa theo: "Đúng vậy, Văn Tài huynh, nàng ta chẳng qua chỉ làm một câu "Gió thổi tung tơ liễu"* mà thành danh thôi sao, theo ta thấy, cũng không phải nhân tài thực lực gì cả.”

*Nguyên văn là “Vị nhược liễu nhứ nhân phong khởi”. Nhân một hôm về mùa đông, tuyết rơi lả tả, Tạ An ngồi uống rượu nóng có cả hai cháu là Tạ Lãng và Đạo Uẩn ngồi hầu bên. Tạ An liền chỉ tuyết, hỏi: "Tuyết rơi giống cái gì nhỉ?". Tạ Lãng đáp: "Muối trắng ném giữa trời". Thế nhưng, Tạ Đạo Uẩn liền bảo: "Thế mà chưa bằng [Gió thổi tung tơ liễu]". Tạ An khen Tạ Đạo Uẩn là thông minh, nhiều ý hay, tư tưởng đẹp.

"Nghe nói nàng ta đã hai mươi bảy tuổi, còn chưa lấy chồng, phỏng chừng là lớn lên quá xấu không ai muốn lấy, đành phải cố gắng liều mạng mà đọc sách." Vương Lam Điền tiếp lời. Sau đó Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh liền phát ra tiếng cười nhạo. Chúc Anh Đài nghe xong hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng bởi vì sơn trưởng và sư mẫu đều ở phía trước nên cũng không nói gì.

Tạ Đạo Uẩn ngồi kiệu đến, nàng ta xuống kiệu chào hỏi sơn trưởng và sư mẫu, sau đó cùng bọn họ vào thư viện.

Tạ Đạo Uẩn có dung mạo thanh nhã xuất trần, giống như phù dung xuất thủy*. Lại thêm khí chất như lan như huệ, một thân hơi thở của văn nhân, thướt tha lả lướt, tiểu thư khuê các bình thường không thể so sánh được! Sự thật như muốn tát thẳng vào mặt Vương Lam Điền vừa nói câu "lớn lên quá xấu" kia! Tần Kinh Sinh thọc thọc vào cánh tay Vương Lam Điền, nói: "Vương Lam Điền, nàng ta hình như không phải không ai thèm lấy như huynh nói”

*Phù dung xuất thuỷ: Ý chỉ vẻ đẹp tinh khôi tựa hoa sen.

Vương Lam Điền ngẩn người, chỉ đáp lại vài tiếng "Ừ ừ".

Sắc mặt Mã Văn Tài bỗng nhiên trầm xuống, dù sao vừa rồi hắn cũng không phản đối ý kiến của Vương Lam Điền, nhưng sự thật so với suy nghĩ của hắn lại chênh lệch quá lớn... Sau đó, hắn phất tay áo của mình rồi rời đi. Chúc Anh Đài hưng phấn kéo tay áo Lương Sơn Bá, nói: "Sơn Bá, không biết Tạ tiên sinh khi nào mới bắt đầu dạy chúng ta nhỉ?”

Lương Sơn Bá cười nói: "Anh Đài, Tạ tiên sinh đã tới thư viện Ni Sơn, sau này chắc chắn sẽ có thời gian giảng bài cho chúng ta.”

Không ngờ rằng Tạ Đạo Uẩn bắt đầu giảng bài luôn cho mọi người vào buổi chiều cùng ngày.

Bài thơ Tạ Đạo Uẩn giảng vào ngày đầu chính là "Mộc Lan Từ".

“Mẹ cha nghe tin ấy,

Ra thành đón con về.

Chị cô nghe tin ấy,

Sửa soạn chốn buồng the.

Em trai nghe tin ấy,

Mài dao soàn soạt mổ bò dê.

Cô mở cửa gác Đông,

Cô ngồi giường gác Tây.

Cởi bỏ bộ quân phục,

Mặc xiêm áo thường ngày.

Bên song sửa mái tóc,

Hoe vàng ngắm gương cài.

Ra cửa thăm bè bạn,

Bạn bè thảy ngạc nhiên:

“Mười hai năm đồng ngũ,

Ngờ đâu gái giả trai!”

Thỏ đực chân mấp máy,

Thỏ cái mắt mê tơi.

Cặp thỏ song song chạy,

Nhận ra ta đực cái mới tài.

......”

Thực ra, nữ cải nam trang vẫn rất dễ nhận ra. Lương Nguyệt âm thầm quay đầu nhìn Chúc Anh Đài, sau đó nhìn lại chính mình, bọn họ lại không có “Trợn mắt xem khinh nghìn lực sĩ”*. Chẳng qua, bây giờ là thời đại có nhiều nam tử thích tô son trát phấn, nàng và Chúc Anh Đài nữ giả nam trang mới có thể trót lọt múa rìu qua mắt thợ.

*Nguyên văn là “Hoành my lãnh đối thiên phu chỉ” được trích trong bài thơ “Tự trào” của Lỗ Tấn. Có nghĩa là không bao giờ khuất phục trước kẻ thù và sẵn sàng phục vụ nhân dân.

“Đây là một bài ca dao dân gian lưu hành vào thời kỳ Bắc Ngụy, kể chuyện Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân. Không biết các vị đang ngồi đây có suy nghĩ gì về bài thơ này?”

Tạ Đạo Uẩn thản nhiên hỏi.