Chương 6

Lương Nguyệt lập tức quay đầu nhìn Mã Văn Tài, lại thấy hắn cũng đang nhìn về phía mình. Ánh mắt chạm nhau, hắn nhướng mày, mặt không rõ biểu cảm! Lương Nguyệt giờ phút này tâm tình càng phức tạp, lại nghe thấy Lương Chúc bên kia không biết nói cái gì, Chúc Anh Đài kêu lên: "Sư mẫu! Ta muốn ở một người một phòng! ”

"Sư mẫu! Ta cũng muốn một người một phòng!" Lương Nguyệt không chút suy nghĩ, lập tức mở miệng.

Sư mẫu nhíu mày, nói: "Chúc Anh Đài, quan hệ của ngươi và Lương Sơn Bá không phải rất tốt sao? Tại sao lại muốn một người một phòng? ”

"Ta..." Chúc Anh Đài đương nhiên không thể nói mình là nữ nhân. Ấp úng nửa ngày.

Từ lúc Lương Nguyệt nói xong, Mã Văn Tài vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng cũng hừ lạnh một tiếng, nói: "Sư mẫu, ta cũng muốn một người một phòng. ”

Tất cả mọi người cũng bắt đầu ồn ào, nhao nhao hùa theo tỏ vẻ muốn "một người một phòng".

Sư mẫu đau đầu nhìn Mã Văn Tài và Lương Nguyệt, nói: "Năm nay học sinh nhiều hơn những năm trước, trong thư viện không có thừa ký túc xá. Lương Nguyệt, Mã Văn Tài, hai người các ngươi tại sao lại muốn một người một phòng? ”

Lương Nguyệt cũng trầm mặc giống như Chúc Anh Đài, Mã Văn Tài hừ lạnh một tiếng, nói: "Thứ nhất, ta nộp học phí nhiều nhất, thứ hai, phòng ở đây so với phòng của nhà ta còn nhỏ hơn, một mình ta ở một phòng đã rất chật chội, huống chi là hai người ở?" Nói xong, hắn dừng lại một chút, nhìn về phía Lương Nguyệt, nói: "Hơn nữa, từ trước đến nay chỉ có Mã Văn Tài ta nói "không" với người khác, chưa có ai dám nói "không" với ta.”

Lương Nguyệt sửng sốt, không phải bởi vì cái gì khác. Mà chính là không nghĩ tới Mã Văn Tài còn có một mặt ngây thơ như vậy...

Sư mẫu hiển nhiên cũng phát hiện ra điểm này, nâng giọng nói: "Các ngươi, các ngươi đều im lặng lại. Các ngươi đến thư viện học tập, sư mẫu, sơn trưởng, còn có tiên sinh không chỉ muốn dạy các ngươi tri thức trong sách vở mà còn muốn dạy chuyện sinh hoạt. Lúc này, ký túc xá không đủ chỗ, mặc dù thiệt thòi cho các ngươi, nhưng cũng là một cơ hội để các ngươi học được cách ở chung với người khác.”

Sư mẫu nói đến đây, lại nói với Chúc Anh Đài, Lương Nguyệt và Mã Văn Tài: "Thư viện không có khả năng đối xử đặc biệt cho riêng cá nhân nào, cho hắn một người một phòng ký túc xá. Về phần phân chia ký túc xá, trước mắt cứ dựa theo danh sách ta đã viết. Chuyện đổi ký túc xá, hôm sau lại nói. Hôm nay mọi người bôn ba mệt mỏi cả ngày, hiện tại nên đến ký túc xá mà nghỉ ngơi đi.”

Sư mẫu dặn dò xong, liền rời đi. Đám người Lương Nguyệt nghe sư mẫu nói như vậy, tất nhiên không dám nói lại.

Chúc Anh Đài ở một bên mặt mày ủ rũ, sau đó bị "thư đồng" Ngân Tâm của nàng ta kéo đi nói nhỏ. Lương Sơn Bá ở phía sau kêu vài câu, nàng cũng không đáp lại. Lương Sơn Bá lúc này liền nhìn Lương Nguyệt một chút, hình như có chuyện gì muốn nói với Lương Nguyệt, nhưng cuối cùng vẫn đuổi theo Chúc Anh Đài.

Lương Nguyệt trong lòng rối rắm một lúc, lập tức nghĩ thông suốt, mình và Mã Văn Tài cùng một phòng ký túc xá sẽ có thể nắm bắt được hành động của Mã Văn Tài, dù sao nhiệm vụ chủ yếu của nàng tới nơi này là tác hợp cho Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, cái này gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng... Dù sao nàng cũng không lo lắng thân phận nữ nhi của mình bị phát hiện, bởi vì hiện tại nàng mới mười bốn tuổi, cho dù ba năm sau cũng mới mười sáu mười bảy, chỉ cần mình chú ý một chút hoàn toàn có thể tránh được.

"Ánh mắt ngươi là có ý gì?!" Mã Văn Tài nhíu mày kiếm, sau đó hất cằm nói với Lương Nguyệt.

...Đương nhiên là ánh mắt nhìn con mồi. Lương Nguyệt thu hồi ánh mắt, cười tủm tỉm nói với Mã Văn Tài: "Sau này chúng ta chính là bạn cùng phòng, xin hãy chiếu cố nhiều hơn! ”

Mã Văn Tài sửng sốt, sau đó cao ngạo hừ lạnh một tiếng, lướt qua Lương Nguyệt, nghênh ngang rời đi. Thư đồng mập mạp của hắn vội vàng đuổi theo, lúc đi tới bên cạnh Lương Nguyệt, còn âm dương quái khí nói: "Thiếu gia nhà chúng ta không phải ai cũng có thể trèo cao!”

...Trời đất chứng giám, nàng thật sự không muốn trèo cao, cũng không trèo nổi.

Tuân Cự Bá than thở nói: "A Việt, ta thấy Mã công tử này cũng không phải là người dễ hòa hợp đâu.”

"Yên tâm đi, Cự Bá." Lương Nguyệt rất cảm kích vị bằng hữu cẩn thận này, lại nói, Tuân Cự Bá là bằng hữu khác giới duy nhất trong hai đời nàng cộng lại. Nàng hỏi: "Đúng rồi, huynh cùng ký túc xá với ai vậy?"

"Ta hả, là cùng Tần Kinh Sinh..."

Theo ánh mắt Tuân Cự Bá nhìn lại, chỉ thấy nam tử đang vỗ mông ngựa* rất lợi hại, đi theo sau Mã Văn Tài. Lương Nguyệt kinh ngạc nói: "Không phải là hắn chứ..."

*Vỗ mông ngựa: ý chỉ những người thích đi lấy lòng người khác, bởi vì muốn đạt được mục đích cá nhân mà mù quáng khen ngợi, hy vọng người khác thích mình hoặc từ người đó đạt được lợi ích gì đó.

Tuân Cự Bá gật đầu, lại nói: "Ai nha, A Việt, sao chúng ta không được cùng một phòng chứ?”

Bởi vì ký túc xá của hai người ở hai hướng khác nhau, cho nên nói chuyện được một lúc liền chia tay đi về ký túc xá sửa soạn lại quần áo. Lúc đến ký túc xá, Lương Nguyệt thấy thư đồng của Mã Văn Tài đang quét dọn vệ sinh, Mã Văn Tài đã thay một bộ thường phục, ngồi trước án thư* đọc sách. Thư đồng kia cũng là một người chuyên nghiệp, một khắc* đồng hồ ngắn ngủn, không chỉ sửa soạn xong hành lý của Mã Văn Tài, mà còn đặt trước mặt Mã Văn Tài một đĩa điểm tâm tinh xảo. Toàn bộ ký túc xá trông rất gọn gàng, ngăn nắp.

*Án thư: bàn đọc sách

*Một khắc: mười lăm phút

Lương Nguyệt cũng không định chào hỏi Mã Văn Tài, nàng chỉ có một tay nải nên cũng tự mình đến trước tủ, định cất y phục. Vừa mở tủ ra, thì thấy đồ đạc của Mã Văn Tài đã chất đầy, chỉ còn có một ô nhỏ có thể để đồ. Trong lòng Lương Nguyệt biết rõ hai chủ tớ Mã gia này cố ý, quay đầu lại nhìn bọn họ, vừa lúc thấy thư đồng nhìn mình với ánh mắt tò mò cùng cười nhạo. Lương Nguyệt hơi nhếch môi, ánh mắt quá đáng hơn như vậy nàng cũng không phải chưa từng thấy qua. Nàng bình thản bỏ tay nải vào ô dưới cùng, sau đó lấy chăn và vỏ chăn trong học viện, ôm lên giường.

Thư đồng đối mặt với hành động của Lương Nguyệt, cảm giác như đánh một quyền vào bông, vô cùng buồn bực, hắn ta lập tức quay đầu nhìn Mã Văn Tài. Mã Văn Tài nghe được động tĩnh đã quay đầu lại nhìn Lương Nguyệt.

Lương Nguyệt nhỏ nhắn, bộ dáng vác chăn có vẻ quá sức, hết lần này tới lần khác sinh ra một cỗ hương vị ngây thơ.

“...Thiếu gia, Lương Việt này có phải là kẻ ngốc không, thế mà cũng không biết hé răng một tiếng? ”

Thư đồng bỗng nhiên lên tiếng, Mã Văn Tài mới hồi phục tinh thần, hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nhìn Lương Nguyệt, chỉ lo nhìn quyển sách trong tay. Lương Nguyệt l*иg chăn xong, lại gấp lại, vừa ngồi trên giường nghỉ ngơi một lát, liền nghe bên ngoài có người gọi tên nàng, vừa nghe thấy thanh âm của Lương Sơn Bá, ánh mắt Lương Nguyệt sáng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Lương công tử? Huynh đang tìm ta à? ”

Lương Sơn Bá đứng ngược sáng, đường nét bao phủ dưới ánh hoàng hôn, có chút mơ hồ, mặt mày lại càng giống ca ca của nàng. Lương Nguyệt ngây ngốc đứng sững tại chỗ, suýt nữa thì rơi lệ. Lương Sơn Bá không hiểu sao vẻ mặt của Lương Nguyệt giống như muốn khóc, tiến lên vài bước đến trước mặt nàng, nói: "Lương... Lương công tử, có chuyện gì với huynh vậy? ”

Lương Nguyệt bật cười, nói: "Huynh gọi ta là Lương công tử, ta cũng gọi huynh là Lương công tử, chẳng phải lẫn lộn hết cả sao? ”

Lương Sơn Bá gãi đầu, ngại ngùng cười nói: "Lương... Huynh nói mới biết. Ta với huynh vừa gặp đã thấy quen, nếu huynh không ghét bỏ, thì gọi ta là Sơn Bá đi.”

Lương Nguyệt hơi trầm ngâm, nói: "Ta so với huynh nhỏ tuổi hơn, nếu huynh không ghét bỏ, ta có thể gọi huynh một tiếng huynh trưởng được không?" Nói xong, Lương Nguyệt dừng lại nhìn biểu tình của Lương Sơn Bá, Lương Sơn Bá ngược lại sảng khoái nói: "Vậy ta cũng giống như Tuân công tử, gọi đệ là A Việt thế nào?”

Lương Nguyệt vui vẻ, lập tức kêu lên một tiếng "Ca ca".

Lương Sơn Bá nghe xong sửng sốt, vì một tiếng này của Lương Nguyệt, có chút giống nữ hài tử... Lương Nguyệt vừa rồi quá kích động, thấy biểu tình như vậy của Lương Sơn Bá cũng cảm thấy không ổn, suy nghĩ chốc lát, nàng lập tức đổi một xưng hô khác, nói: "Vậy ta gọi huynh là đại ca đi! ”

Lương Sơn Bá cũng cười kêu: "A Việt. ”

Hai người đối diện với nhau, cười rộ lên. Lúc này, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Bính". Lương Nguyệt không để bụng, chỉ nói với Lương Sơn Bá: "Đại ca, huynh tìm ta có chuyện gì sao?”

Lương Sơn Bá giật mình nhớ tới mục đích đến đây, nói: "Là như này, ta thấy hành lý của đệ cũng không nhiều, chắc là không mang theo đồ ăn. Tối nay thư viện không chuẩn bị bữa tối của học sinh, ta sợ đệ đói, muốn gọi đệ tới chỗ ta ăn cùng.”

Lương Sơn Bá nói như vậy, Lương Nguyệt mới cảm thấy có chút đói bụng.

Mà Lương Sơn Bá quan tâm như vậy, làm cho Lương Nguyệt một lần nữa nhớ tới Lương Sâm. Trên thực tế, Lương Sơn Bá và Lương Sâm không phải chính là một người sao? Lương Nguyệt trong lòng càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình —— kiếp này, nàng nhất định không thể để Mã Văn Tài phá hoại chuyện tốt của ca ca và tẩu tẩu!

- Cảm ơn đại ca! Lương Nguyệt giống như một đứa trẻ được trưởng bối khen ngợi.

Lương Sơn Bá không nhịn được đưa tay xoa đầu nàng.

Tâm tình Chúc Anh Đài đã không còn kích động như trước nữa, phòng hai người được sửa sang lại sạch sẽ, trên án thư còn chuẩn bị vài đĩa bánh ngọt khác nhau. Chúc Anh Đài nhìn thấy Lương Sơn Bá và Lương Nguyệt, cười nói: "Sơn Bá, Lương công tử.”

Lương Nguyệt nhìn Chúc Anh Đài cười hiền lành. Thực ra kiếp trước nàng không tiếp xúc nhiều với Chu Tuyết Phỉ. Chu Tuyết Phỉ là một nữ tử được giáo dưỡng rất tốt, lời nói cử chỉ đều mang phong phạm của đại gia. Lương Nguyệt trước giờ nói chuyện với nàng ta, đề tài duy nhất của hai người chính là Lương Sâm, ngoại trừ Lương Sâm, hai người xác thực là không có đề tài chung. Chúc Anh Đài kiếp này cũng cho nàng cảm giác như vậy.

Tuy nhiên, miễn là ca ca thích, thì nàng cũng thích!

Lương Nguyệt trước giờ ăn không nhiều lắm, ăn xong ba năm khối điểm tâm, lại cùng Lương Chúc nói chuyện trong chốc lát, thấy sắc trời dần dần tối xuống, nàng liền đứng dậy cáo từ. Sau khi nàng rời đi, Chúc Anh Đài dường như vô tình, hỏi Lương Sơn Bá: "Sơn Bá, sao Lương công tử lại gọi huynh là đại ca? ”

Lương Sơn Bá buồn ngủ, ngáp một cái, nói: "A Việt tuổi còn nhỏ, chúng ta lại nhất kiến như cố*, đệ ấy liền gọi huynh là đại ca. Nghe vậy cũng thân thiết hơn đúng không? Anh Đài, sắc trời không còn sớm, chúng ta mau nghỉ ngơi đi..."

*Nhất kiến như cố: Mới gặp mà thấy như bạn cũ.

Nói xong, liền định cởϊ qυầи áo, Chúc Anh Đài hét lên một tiếng, che mắt lại, nói: "Huynh, huynh làm gì vậy?”

"Đi ngủ. Anh Đài, có chuyện gì vậy?”

"Đệ... Đệ không có gì..." Chúc Anh Đài trong lòng buồn bực, thầm nghĩ, mình mặc dù đã kết bái huynh đệ với Sơn Bá, hơn nữa, Sơn Bá huynh ấy... Nhưng mà nam nữ chung phòng, ta sao có thể cùng huynh ấy chung giường chung gối, nếu buổi tối huynh ấy nghiêng người động thủ... Cũng không biết Ngân Tâm có nghĩ ra biện pháp gì hay không!

Lương Nguyệt cũng nghĩ không nhiều như Chúc Anh Đài, trở về ký túc xá thấy Mã Văn Tài chỉ mặc một bộ tiết y tiết khố*, dựa vào đầu giường đọc sách, lúc nàng vào cửa, thư đồng của hắn đang bưng nước rửa chân đi ra. Lương Nguyệt dừng bước một chút, kỳ thật nàng cũng cùng một nam nhân xa lạ nằm cùng giường, hơn nữa nam nhân xa lạ này còn là đối thủ một mất một còn của nàng…

*Tiết y tiết khố: Quần áσ ɭóŧ.

Nhưng mà, Mã Văn Tài thoạt nhìn rất khôn khéo, nếu như mình nói muốn ngủ dưới đất, hắn có thể sẽ nghi ngờ. Tuy rằng nàng bây giờ tuổi còn nhỏ, đặc điểm nữ tính cũng không quá rõ ràng, nhưng tốt xấu gì cũng là nữ... Nàng lắc đầu, thầm nghĩ, mặc kệ như thế nào, đầu tiên không thể để hắn nghi ngờ! Nàng vừa nghĩ, vừa rửa mặt, sau khi chuẩn bị xong, liền cởϊ áσ khoác, chui vào trong chăn.

Trong chăn ấm áp, nàng lại mệt mỏi mấy ngày nay, chăn thoải mái như vậy, nàng nghĩ đến ba năm kế tiếp ít nhất cũng coi như ổn định, hơn nữa kiếp trước đều là ca ca bảo vệ mình, mà hiện giờ mình cuối cùng cũng có thể làm một việc cho ca ca, nàng liền cười hạnh phúc. Nhưng nàng vẫn chưa quên bên cạnh còn có một Mã Văn Tài... Nàng nhịn cười, thân thể lại run rẩy.

Mã Văn Tài nhìn người không ngừng run rẩy bên cạnh, hừ lạnh một tiếng.

Lương Nguyệt nghe thấy bên ngoài chăn truyền đến một tiếng: "Ngày đó ở quán trọ xem ngươi không phải rất có cốt khí hay sao? Lương Sơn Bá hối lộ như thế nào? Đáng để ngươi cười thành cái đức hạnh như vậy! ”

Sau đó, chăn trùm đầu của Lương Nguyệt bị Mã Văn Tài xốc lên.

Lương Nguyệt đoạt lại chăn, không nói một lời nhìn Mã Văn Tài. Suy nghĩ một lát, nàng nói: "Mã công tử trí nhớ không tồi.”

Lương Nguyệt nói xong, ôm lấy chăn, xoay người, đưa lưng về phía Mã Văn Tài tiếp tục ngủ. Mã Văn Tài dường như bị thái độ của Lương Nguyệt chọc giận, ngữ khí trầm xuống, nói: "Lương Việt, trả lời câu hỏi của ta!”

Lương Nguyệt không thèm để ý tới. Mã Văn Tài sắc mặt tối sầm lại, nói: "Lương Việt, nếu ngươi muốn ở cùng một phòng ký túc xá với ta, ba năm tiếp theo, ngươi nhất định phải nhận ta làm lão đại! ”

Lương Nguyệt không kiên nhẫn xoa xoa lỗ tai, nói: "Có chuyện gì, không thể để ngày mai rồi nói sau sao?”

Mã Văn Tài nhất thời nổi giận, quát: "Lương Việt! Ngươi cút ra khỏi giường cho ta! ”

Lương Nguyệt ngồi dậy, đối mặt với Mã Văn Tài, nói: "Vì sao?”

Mã Văn Tài nhướng mày, hừ nói: "Ngươi là cái gì, xứng cùng bổn công tử ngủ chung gối sao?! Trừ phi... Trừ phi, ngươi nhận ta làm lão đại, từ nay về sau, mọi chuyện đều phải nghe theo ta." Dứt lời, hắn giống như bố thí mà cong khóe miệng lên.

Lương Nguyệt thần sắc rất rối rắm, một lúc lâu sau mới nói: "Mã công tử, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục! Ta..." Đang muốn nói một câu hùng hồn, thì thấy ánh mắt hình viên đạn của Mã Văn Tài nhắm tới, Lương Nguyệt lập tức nói: "Ta đây lập tức cút xuống giường.”

Sau đó, động tác rất nhanh nhẹn trải địa bàn ra đất, chui vào chăn giống như cá chạch!

Cùng lúc đó, Mã Văn Tài bởi vì kinh ngạc trước câu trả lời của nàng, sửng sốt nửa ngày, lúc hoàn hồn thì chỉ thấy trong chăn lộ ra một cái ót nho nhỏ! Mã Văn Tài trong nháy mắt nhớ tới bộ dáng buồn bực lúc trước của Mã Thống! Chết tiệt, Lương Việt, ngươi bất quá chỉ là một tiện dân, dám đối xử với bổn công tử như vậy... Hắn lại nghĩ đến vẻ mặt rối rắm của Lương Nguyệt so với động tác nhanh nhẹn vừa rồi hoàn toàn trái ngược...

Khuôn mặt nhất thời đen kịt.