Hành lý của Tuân Cự Bá và gánh thư mà y mang theo đều do thư đồng khiêng. Lương Nguyệt thì tự mình xách tay nải, ngoài ra không còn hành lý nào khác. Tuân Cự Bá lần đầu nhìn thấy Lương Nguyệt một bộ quần áo đơn bạc cũng rất kinh ngạc. Tuy rằng y vui tính nhưng cũng cực kỳ ân cần, đương nhiên sẽ không hỏi, như vậy chỉ làm Lương Nguyệt khó xử mà thôi.
Sau khi quen biết mới biết Lương Nguyệt gặp phải toán cướp trên đường đến Hàng Châu, y thầm mừng vì đã không hỏi về chuyện đó.
Trải qua nguy hiểm như vậy, huống chi Lương Nguyệt còn trẻ tuổi yếu ớt, gặp phải cũng không tốt đẹp gì. Hà tất lại để Lương Nguyệt nhớ lại?
Lúc này, các thư sinh trẻ tuổi lần lượt lên núi. Khi Lương Nguyệt và Tuân Cự Bá đến gần sơn môn*, liền nhìn thấy một thiếu niên mặc áo gấm đứng trước cửa, nhìn qua có chút khó chịu. Thiếu niên hai tay mở ra, lớn tiếng nói: "Các ngươi nghe cho rõ đây, ta là Thái Nguyên Vương gia Vương Lam Điền! Muốn đi vào thư viện, trước hết phải tới lạy ta một lạy!"
*Sơn môn: cửa núi
Người ăn chơi trác táng như vậy đúng là ở thời đại nào cũng có. Ở kiếp trước, Lương Nguyệt bởi vì thân thể không hay tiếp xúc với người khác, cho nên dù trong lòng nàng có suy nghĩ thì trên mặt cũng không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào. Vẻ mặt nàng bình tĩnh, nhưng khi nghe một tiếng “Lại là Vương Lam Điền, hắn lại giở thói bắt nạt người khác” thì bắt đầu biến sắc.
Không phải vì lý do nào khác, đơn giản chỉ vì giọng nói đó quá giống Chu Tuyết Phỉ! Nàng lập tức lần theo thanh âm nhìn lại, thì thấy một “thư sinh” có gương mặt giống hệt Chu Tuyết Phỉ, nhưng nàng ta trẻ hơn nhiều so với Chu Tuyết Phỉ mà nàng từng thấy. Tuy nhiên, điều khiến Lương Nguyệt ngạc nhiên nhất là người đứng bên cạnh "thư sinh"! Y giống hệt ca ca nàng, mà Lương Nguyệt, người đã trải qua sinh tử và được trọng sinh ở một thế giới khác đã suýt rơi nước mắt.
Y tựa hồ cũng chú ý tới ánh mắt của Lương Nguyệt. Nhìn về phía Lương Nguyệt, phát hiện đối phương là người mình không quen biết, liền nở nụ cười ôn hòa mà khách khí. Lương Nguyệt bị sự xa lạ trong mắt y làm cho bừng tỉnh, đúng vậy, y không phải là ca ca... y... có lẽ là kiếp trước của ca ca, cũng chỉ là kiếp trước của ca ca mà thôi… Vậy thì người trước mặt nàng chính là——Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài!
“... A Việt, huynh đang nhìn cái gì vậy?” Tuân Cự Bá bên cạnh tức giận nhìn Vương Lam Điền, y muốn vào sơn môn, nhưng là đến để cầu học, không phải để cúi đầu trước loại công tử ăn chơi trác táng này! Cho nên, y không hành lễ với tên đó mà trực tiếp tiến vào sơn môn! Khoảng thời gian này cùng Lương Nguyệt ở chung, y không còn coi Lương Nguyệt là người ngoài, y cũng hiểu rõ Lương Nguyệt, muốn cùng Lương Nguyệt lập tức tiến vào sơn môn, nhưng quay đầu lại liền thấy Lương Nguyệt ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào hai người cách đó năm bước.
“Huynh biết họ à?” Tuân Cự Bá ngạc nhiên. Lương Nguyệt ở Hàng Châu cũng chỉ có một người bạn duy nhất là y, không nghe nàng nói còn có người quen ở Hàng Châu. Lương Nguyệt định thần lại, lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Chỉ là cảm thấy có chút quen mắt."
Xem ra Lương Chúc đã quen nhau rồi, nhất định là kết nghĩa huynh đệ. Vì vậy, nàng nên làm gì để kiếp này Lương Chúc có kết thúc có hậu? Nàng nhìn về phía bốn chữ "Thư viện Ni Sơn" được treo trên cao, bất chợt cảm thấy chuyến đi này sẽ không suôn sẻ. Nhưng, vì ca ca, nàng sẽ không sợ bất cứ điều gì! Trước kia đều là ca ca che chở nàng, cho nên lần này, để cho nàng che chở y, thay đổi kiếp này của y! Lương Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Lương Sơn Bá.
Chúc Anh Đài ở bên cạnh khẽ cau mày, hỏi Lương Sơn Bá: "Sơn Bá, huynh quen biết vị huynh đài kia à?"
Lương Sơn Bá cũng rất khó hiểu, nói: "Huynh không biết, chỉ cảm thấy tiểu huynh đệ đó có chút quen thuộc, xem ra huynh ấy cũng là thư sinh đến cầu học, sau này có thể là đồng học!" Dứt lời y bắt gặp ánh mắt nóng rực của Lương Nguyệt, bèn đáp lại bằng một nụ cười.
Chúc Anh Đài cũng cảm thấy có lễ, nhưng nàng ta luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, nhưng cụ thể là gì thì không thể nói rõ.
Lương Nguyệt cũng đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt.
"A Việt, Vương Lam Điền này thực sự quá đáng, ta không muốn làm theo ý của hắn, nhất định sẽ không đến bái hắn, còn huynh thì sao?" Tuân Cự Bá tức giận nói.
Đương nhiên, Lương Nguyệt cũng không thích vô cớ cúi đầu trước người khác, vì vậy nàng nói: "Ta chỉ nghe nói bái thiên bái địa, bái cha mẹ, bái tôn trưởng, nhưng ta chưa bao giờ nghe nói về việc bái người ngang hàng. A, còn người chết đã lập bia mộ, cũng có thể nhận một lạy."
Thanh âm Lương Nguyệt không quá lớn, cũng không quá nhỏ, tất cả mọi người có mặt ở đó đều nghe được. Hầu hết các thư sinh muốn lạy Vương Lam Điền làm như vậy chỉ vì muốn học tập yên ổn. Nghe Lương Nguyệt nói vậy nhịn không được châm chọc Vương Lam Điền vài câu.
Vương Lam Điền nhìn đám người muốn cười mà không dám cười, hoặc dứt khoát cười nhạo gã, nhất thời thẹn quá thành giận, chỉ vào Lương Nguyệt mắng: “Ngươi là thứ gì?! Dám đối nghịch với bản công tử?!”
Lương Nguyệt nhàn nhạt nhìn gã một cái, Vương Lam Điền thấy Lương Nguyệt không có phản ứng, trong lòng rất tức giận, đá vào chân tay sai bên cạnh, nói: “Các ngươi còn đứng ở nơi này làm gì?! Còn không mau thay bản công tử dạy bảo tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này!”
Hai tên tay sai hướng tới chỗ Lương Nguyệt cùng Tuân Cự Bá. Tuân Cự Bá lập tức bất động thanh sắc đem Lương Nguyệt kéo đến sau lưng mình, mà y cùng thư đồng lại đứng che chắn ở phía trước. Lương Sơn Bá sau khi nghe Lương Nguyệt nói chuyện cũng lập tức phản ứng lại, cùng Chúc Anh Đài song song đứng bên người Tuân Cự Bá, Lương Sơn Bá nói: “Các ngươi muốn làm gì? Ngưu không uống thủy cường ấn đầu sao*?!”
*Trâu không uống nước thì cưỡng ép ấn đầu: Ý chỉ hành vi cưỡng ép người khác làm điều mà họ không muốn.
“Lại là ngươi, tên tiện dân nghèo kiết xác!”
Vương Lam Điền thế mà lại quen biết Lương Sơn Bá? Nhìn dáng vẻ này, có lẽ bọn họ lúc trước đã có ân oán. Chúc Anh Đài tất nhiên là cùng phe với Lương Sơn Bá, lúc này nói: “Vậy ta thì sao!”
“Chúc Anh Đài! Ngươi……” Vương Lam Điền thoạt nhìn tựa hồ có chút kiêng kị Chúc Anh Đài, hay có thể nói là gia thế sau lưng Chúc Anh Đài. Nhưng việc đã đến nước này, Vương Lam Điền từ nhỏ lại kiêu ngạo, vẫn cố gân cổ nói: “Ta mặc kệ các ngươi là ai, tóm lại, muốn sống yên ổn ở thư viện, nhất định phải đến bái ta làm lão đại!”
Vài người không phục, còn chưa có lên tiếng, thì nghe thấy một đạo thanh âm khinh thường từ xa cùng với tiếng vó ngựa truyền đến: “Làm lão đại? Ngươi xứng sao?!”
Mọi người đều ngẩng đầu lên xem người đó là ai. Thì thấy người cầm đầu là một nam tử cực kỳ anh tuấn, nhưng giữa mày lại mang theo một cỗ sát khí lạnh lùng. Phía sau hắn còn có mấy người tuỳ tùng, gia thế phô trương như vậy so với Vương Lam Điền chỉ có hơn chứ không kém. Hắn một thân kính trang, trên lưng đeo một cái sọt đựng mũi tên, trong tay cầm cung tên dài.
Lương Nguyệt hơi nhíu mày, nàng có gặp qua nam tử này ở quán trọ Phúc Trí. Đó là “Mã công tử” mà tối qua chưởng quầy nói. Đêm qua khi nghe vậy Lương Nguyệt có chút quen thuộc. Hiện giờ với tình hình hiện tại, Lương Nguyệt suýt nữa toát mồ hôi lạnh. Nếu nói Lương Nguyệt đến để thay đổi kết cục của Lương Chúc, trong kịch bản, “Mã Văn Tài” từ đầu đến cuối cũng chỉ xuất hiện một chút ở đoạn cuối, mà người trước mắt này… Hiển nhiên là tới thư viện cầu học, lại cùng là họ Mã, thân phận nhìn có vẻ cũng không thấp, chẳng lẽ đây chính là… Mã Văn Tài?!
Nếu nam tử trước mắt thật sự là Mã Văn Tài… Trực giác của Lương Nguyệt nói rằng hắn không phải người dễ chọc, so với hình tượng trong kịch bản thật sự rất khác biệt. Có một đối thủ như vậy, nàng liền cảm thấy sự việc sẽ không còn thuận lợi nữa, tựa hồ càng khó để giải quyết.
Vương Lam Điền giờ đã không còn khí thế như trước, khi nói chuyện cùng nam tử cầm cung tên liền sợ hãi mà nói lắp.
“Ngươi… Ngươi là ai? Ngươi, ngươi muốn, muốn làm gì?! Ta… Ta nói cho ngươi biết, ta là Thái Nguyên Vương gia Vương Lam Điền, nếu ngươi là dám chống lại ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Nói xong câu cuối, gã như tìm được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng thở dài một hơi.
Mà “Mã công tử” kia mí mắt cũng chưa thèm nâng lên, giữa mày hung ác nham hiểm toả ra khinh thường cùng trào phúng tột cùng.