Chương 2

Note: Do bối cảnh là thời cổ đại nên mình sẽ đổi xưng hô cô thành nàng cho phù hợp!

Tháng ba đến tháng năm, hàng liễu ở thành Hàng Châu lả lướt tạo nên một khung cảnh đẹp như hoạ. Vài nho sinh chuyện trò vui vẻ, đàm luận thi thư hoặc nói về phong tục các nơi. Hầu hết những người này đều đến thư viện Ni Sơn ở Hàng Châu để cầu học. Lương Nguyệt cũng nằm trong số đó.

Uống trà nóng, Lương Nguyệt lại nhớ tới ba ngày trước, đại ca quỷ sai ở địa phủ đưa nàng đến thời Đông Tấn, nàng còn chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh thì đã bị quỷ sai đá vào người một nữ hài vừa tắt thở —— phương pháp này có lẽ là để mượn xác hoàn hồn. Lương Nguyệt thấy quỷ sai nháy mắt đã không thấy bóng dáng như đang chạy trốn, không khỏi nghi ngờ —— thay đổi vận mệnh Lương Chúc, ca ca nàng thật sự sẽ không đau đớn nữa sao?

Mặc dù Lương Nguyệt quanh năm nằm trên giường bệnh, nhưng nàng cũng đã học được cách vui vẻ trong khó khăn, nghĩ về những điều tốt đẹp. Vì vậy, Lương Nguyệt rất nhanh đã quen thuộc với thân thể này.

Không biết con đường phía trước như thế nào, nhưng dù sao Lương Nguyệt cũng có thể sống một cuộc đời mới, hơn nữa thân thể hiện tại của nàng ngoại trừ có hơi suy dinh dưỡng ra thì vẫn rất khỏe mạnh! Đối với Lương Nguyệt, đây là điều mà nàng thậm chí không thể có được ở kiếp trước. Nàng nhớ lại những gì quỷ sai đã nói trên đường từ địa phủ đến nơi này——

Thân thể hiện tại của nàng vốn là khuê nữ trong một dòng bên của Lương gia ở Hàng Châu. Mấy năm trước. Lương gia phụ mẫu đã đưa nàng và huynh trưởng đến một ngôi làng hẻo lánh. Không ngờ khi cô nương này mười ba tuổi, một bệnh dịch bùng phát trong làng. Cả cha và mẹ nàng đều chết trong bệnh dịch này. Chỉ để lại một vị ca ca lớn hơn nàng hai tuổi.

Sau đó, ca ca nàng đã bán tất cả tài sản của gia đình, đưa nàng đến dòng chính ở Hàng Châu, còn mình thì giữ tám lượng vàng để đến thư viện Ni Sơn cầu học. Kết quả bởi vì trời xa đất lạ, hai đứa trẻ phải đi bộ một năm mới đến được ngoại thành Hàng Châu! Khi đó, hai huynh muội không còn một xu dính túi trừ tám lượng vàng mà ca ca để dành cầu học. Lại thêm mấy hôm trước trời mưa to, cả hai đều vừa đói vừa rét nên phát bệnh, đành tiêu tám lượng vàng để chữa trị! Cuối cùng, vì không tìm được thầy thuốc nên phải bỏ mình!

Lương Nguyệt nghe vậy liền thở dài không dứt, sau đó nhớ tới bản thân và ca ca cả đời nương tựa lẫn nhau, lại càng thương cảm.

Cuối cùng, Lương Nguyệt chôn cất "ca ca Lương gia", sau khi ba quỳ chín lạy, nàng giả làm "Lương Việt", nữ cải nam trang mà vào thành Hàng Châu! Lại nói, tên của ca ca Lương gia đồng âm với tên của nàng. Đại ca quỷ sai cũng thật chuyên nghiệp, tìm cho nàng một thân phận thích hợp như vậy.

"A Việt, huynh đang nghĩ gì vậy? Có chuyện gì đáng bận tâm sao?" Một bàn tay to vẫy vẫy trước mặt Lương Nguyệt.

Lương Nguyệt “À” một tiếng rồi nói: "Không có gì. Cũng không còn sớm nữa, ta phải đi làm!"

Nam tử đối diện không nhịn được cười, ấn bả vai Lương Nguyệt nói: "A Việt, dù sao huynh cũng nên ăn chút gì đi. Vừa rồi huynh bận rộn đến phát ngốc đó!"

Lương Nguyệt ngượng ngùng gãi đầu nói: "... Có sao?"

Nam tử lắc đầu nói: "Xem ra huynh bị chưởng quầy ở Phúc Trí bóc lột thật thảm!! Có điều, ngày mai là huynh có thể đến thư viện báo danh rồi, không cần đến quán Phúc Trí làm việc nữa.” Y rót trà cho Lương Nguyệt ngồi đối diện.

Lương Nguyệt ngậm bánh bao hấp trong miệng, cơ hồ nói: "Cám ơn, Cự Bá."

Nam tử này tên Tuân Cự Bá, là người đầu tiên mà nàng đã gặp sau khi vào thành. Khi đó, nàng đói đến mức muốn mua một chiếc bánh bao hấp nhưng lại sợ nếu lấy vàng ra, người khác sẽ thèm muốn. Lúc đó, nàng đứng trước tiệm bánh bao một lúc, ông chủ định đuổi nàng đi thì Tuân Cự Bá xuất hiện, mua cho nàng một chiếc. Lương Nguyệt khăng khăng hỏi địa chỉ của Cự Bá, để sau này có thể trả lại tiền mua bánh cho y. Tuân Cự Bá liên tục từ chối nói một văn tiền không đáng là bao. Thường xuyên qua lại như vậy, cuối cùng lại thành quen biết.

Biết được đối phương cũng đến thư viện Ni Sơn để cầu học, quan hệ giữa hai người thậm chí còn tốt hơn.

Tám lạng vàng không thể động đến, bởi vì đây là quà nhập học. Lương Nguyệt chỉ có thể đến quán trọ Phúc Trí lớn nhất Hàng Châu tạm thời làm công. Cũng may quán trọ Phúc Trí làm ăn thuận lợi, bình thường không đủ nhân lực, Lương Nguyệt có lúc phục vụ ở gian ngoài, có lúc lại xuống bếp phụ giúp, cho nên không thiếu việc. Bởi vì nàng ăn ở trong quán trọ nên chưởng quầy rất có thiện cảm với Lương Nguyệt, hứa sẽ trả lương hàng ngày.

Sau khi nhận được ngày lương đầu tiên, Lương Nguyệt đi tìm Cự Bá sống ở nhà trọ bên cạnh, Tuân Cự Bá kinh ngạc cười nói: Huynh nếu còn coi ta là bằng hữu, từ nay về sau không được nhắc đến chuyện văn tiền này nữa. Thấy y nghiêm túc nói như vậy, Lương Nguyệt thật sự không nhắc tới nữa. Hai người quen nhau vì số tiền này, đồng thời cũng trở thành bạn tốt đầu tiên của nhau sau khi đến thành Hàng Châu.

Ở kiếp trước, Lương Nguyệt bị bệnh không được đến trường. Nhưng giống như ca ca, nàng cũng là một người hiếu học. Ở nhà dành rất nhiều thời gian đọc sách. Thời gian trôi qua, nàng đã học được rất nhiều thứ. Thời điểm nói chuyện với nhau, liền để lộ học thức của chính mình, điều này khiến Tuân Cự Bá cảm thấy rằng Lương Nguyệt có kiến thức rất rộng rãi. Vì vậy, mỗi ngày khi Lương Nguyệt nghỉ ngơi, Tuân Cự Bá đều mời nàng đến tiểu quán để thưởng trà, nói chuyện mắt thấy tai nghe, tức nhân sinh lý tưởng.

Lương Nguyệt không thích chiếm tiện nghi của người khác, bởi vậy nàng cũng sẽ mời lại Tuân Cự Bá. Như vậy ba đến năm ngày, Lương Nguyệt và Tuân Cự Bá tách ra trong quán trà. Trở lại quán trọ Phúc Trí, nghĩ đến hôm nay là ngày cuối cùng của làm việc tại Phúc Trí, nàng muốn nhanh chóng đến ngày mai để đi thư viện. Sau đó có thể nhìn thấy Lương Sơn Bá... Không biết ca ca kiếp trước trông như thế nào…

Đêm hôm đó, Lương Nguyệt đang rửa bát trong phòng bếp, chưởng quầy vội vàng đi vào, chỉ vào Lương Nguyệt nói: “Tiểu Lương, đừng rửa bát nữa, sảnh trước đang thiếu nhân lực, ngươi mau lên giúp đi!"

Lương Nguyệt lập tức đồng ý: “Được!” Đời này có được một thân thể khỏe mạnh, khiến Lương Nguyệt có thể cảm nhận được sức sống, lúc nào cũng tràn ngập niềm vui. Vì vậy muốn nói đến người nhiệt tình nhất ở quán trọ Phúc Trí chính là nói đến Lương Nguyệt. Khi nghĩ tới Lương Nguyệt chỉ làm việc tạm thời, đôi mắt của chưởng quầy đẫm lệ tràn đầy bất đắc dĩ. Ông ta muốn ra giá cao hơn để giữ Lương Nguyệt lại. Lương Nguyệt nghe thấy vậy bèn nói rằng sau khi học xong sẽ đến Phúc Trí tiếp tục làm việc.

Lương Nguyệt vừa đi tới tiền sảnh, liền bị lão gia tử trong trọ kéo đi đưa nước nóng cho khách nhân ở phòng riêng lầu hai. Lương Nguyệt không nghi ngờ, vì vậy nàng mang nước nóng lên. Sau khi gõ cửa phòng riêng, một giọng nói kiêu ngạo phát ra từ bên trong, nhưng dù sao nàng cũng được cho vào. Lương Nguyệt cụp mi rũ mắt, mơ hồ biết được bên trong có bốn nam tử mặc hoa phục đang ngồi cùng với bốn gã sai vặt đứng cạnh.

Sau khi nàng đi vào, ba người trong số họ vẫn đang nói chuyện, đều là cùng một bộ dáng a dua siểm nịnh, tất cả đều hướng về phía người nam tử không cười đang ngồi ở ghế chính. Cả ba người đều nói những điều tốt đẹp, nhưng bọn họ không hề thấy bất kỳ dấu hiệu nào từ vị nam tử kia. Lương Nguyệt nhìn thoáng qua hắn một cái, chỉ thấy nam tử này trời sinh anh tuấn, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn, mang theo một chút hung ác nham hiểm.

Lương Nguyệt làm tiểu nhị mấy ngày nay, nhưng nàng cũng biết cổ đại không giống với hiện đại. Thân phận của mình là tiểu nhị, thấy khách nhân tâm tình không tốt, nếu trở thành nơi trút giận của người ta thì cũng phải mỉm cười ra mặt. Lúc này tốt nhất là nhanh chóng rót nước trà cho bốn người bọn họ sau đó rời đi…

Lương Nguyệt còn chưa tới bàn, một thư đồng mũm mĩm đã tiến lên, giật lấy ấm nước từ tay Lương Nguyệt, nói với người ngồi trên ghế: "Chủ nhân, tiểu nhân bưng trà cho ngài."

Nam tử trừng mắt nhìn thư đồng, hừ lạnh một tiếng: "Đủ rồi. Lãng phí thời gian. Làm bằng hữu với ta? Ngươi xứng sao?"

Sắc mặt của ba người kia đột nhiên trở nên kỳ lạ, từ tái nhợt chuyển thành xanh đỏ. Nhưng Lương Nguyệt căn bản không có tâm trạng nghiên cứu biểu cảm của ba người đó, nàng chỉ hận tên mập kia không đưa lại ấm nước cho nàng để còn rút lui. Quả nhiên, người vừa rồi kêu Lương Nguyệt vào không thể nổi nóng với tiểu mập mạp, bởi vì hắn là người hầu của nam tử, cho nên chỉ có thể trút giận lên đầu Lương Nguyệt.

“Tiện dân nhìn cái gì?!” Nam tử đứng lên, hung ác ném chén trà xuống đất. Lương Nguyệt thờ ơ nói: "Khách quan, tiền mua tách trà sẽ được ghi vào sổ, đừng quên thanh toán."

"Ngươi..." Nam tử rất tức giận, giống như chưa từng gặp qua tiểu nhị nào như Lương Nguyệt. Lương Nguyệt bình tĩnh bước tới, nhận lấy ấm nước từ trong tay tiểu mập mạp nói: "Các ngài nếu không có gì muốn nói, ta đi ra ngoài trước."

Lời vừa nói của Lương Nguyệt chỉ khách khí, không có một chút tôn ti.

Nam nhân ngồi ở ghế chính cũng ngẩng đầu nhìn Lương Nguyệt.

Lương Nguyệt vừa mới bước ra khỏi cửa phòng riêng, liền nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói tức giận nói: “Mấy con chó mèo này, cũng có thể làm thế giao của ta, ta thấy ngươi có mắt cũng vô dụng!”

Một tiếng "đùng" vang lên, nam tử tuấn lãng ngồi ở ghế chính đã rời khỏi phòng riêng. Khi đi ngang qua Lương Nguyệt, bước chân của hắn có hơi khựng lại, sau đó sải bước rời đi. Tiểu mập mạp cũng theo sát phía sau, lớn tiếng kêu: "Chủ nhân! Ngài chờ tiểu nhân, chờ tiểu nhân với! Rõ ràng là Giang thiếu gia nói với tiểu nhân các ngài là bằng hữu..."

Sau khi ba nam tử kia tức giận trả phòng và rời đi, khách nhân gần như đã bỏ đi hết. Chưởng quầy nói: "Mã công tử là khách quen của chúng ta, đồ ăn hắn gọi luôn đắt tiền, lại không cần người khác hầu hạ, thật sự là hiếm có. Ta còn tưởng rằng hôm nay ba vị thiếu gia kia quả nhiên là thế giao của ngài ấy. Không ngờ Mã công tử nhìn thấy bọn họ, sắc mặt liền không vui, ngồi chưa đến mười lăm phút, một câu cũng không thèm nói với bọn họ đã rời đi…”

Lương Nguyệt liếc nhìn ông lão lúc trước nhờ nàng đưa trà, da mặt ửng hồng, né tránh ánh mắt của nàng.

Nàng tất nhiên hiểu được ba người bọn họ nhất định muốn kết bạn với Mã công tử có địa vị cao hơn. Kết quả nhân gia vừa nhìn mặt đã không ưa nổi. Ông lão biết rõ chân tướng, sợ mình trở thành một con cá vô tội trong ao bị vạ lây nên đã khiến nàng làm "kẻ chết thay". Lúc này rất xấu hổ.

Sau ngày hôm nay Lương Nguyệt sẽ không đến nữa, cho nên nàng cũng không bận tâm chuyện đó. Chưởng quầy hảo tâm cho phép Lương Nguyệt ở lại quán trọ một đêm, sáng sớm mai liền rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Tuân Cự Bá đến tìm Lương Nguyệt, hẹn cùng nhau lên núi.