Chương 1

Lương Nguyệt và ca ca Lương Sâm là cô nhi từ nhỏ, thời điểm Lương Sâm tám tuổi, Lương Nguyệt vừa mới sinh ra, Lương Sâm còn nhỏ đã phải ôm Lương Nguyệt đứng ở trước cửa cô nhi viện, chính là bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ. Lương Nguyệt khi còn nhỏ có hỏi chuyện về cha mẹ, Lương Sâm đều im lặng không trả lời, cứ như vậy một thời gian dài, cuối cùng Lương Nguyệt cũng không hỏi đến nữa.

Đến tận bây giờ, hai người vẫn sống nương tựa lẫn nhau, tuy rằng mồ côi cha mẹ, nhưng viện trưởng cô nhi viện thật sự là một người lương thiện, đối đãi với hai huynh muội bọn họ như người thân, vì vậy họ cũng không đến mức sống cô độc, khốn khổ. Lương Sâm thông minh hiếu học, lại chăm chỉ khắc khổ, từ tiểu học đến cao trung không ngừng lấy học bổng, khi lên đại học, không những lấy học bổng, mà còn vừa học vừa làm, lo hết tiền sinh hoạt và học phí, đồng thời trợ cấp cho cô nhi viện.

Mấy năm trước, viện trưởng qua đời, Lương Sâm liền dẫn muội muội đến thành phố sinh sống. Trên thực tế, tổng công ty đã sớm hy vọng Lương Sâm có thể đến thành phố, chỉ là anh vẫn còn lo lắng cho viện trưởng tuổi đã cao. Hiện tại, Lương Sâm đã trải qua hai năm làm việc tại tổng công ty, tiền lương một năm cộng thêm tiền thưởng rải rác cũng lên tới trăm vạn.

Hai anh em sống càng ngày càng tốt, nhưng vẫn không quên cô nhi viện năm đó thu nhận bọn họ, lúc nào cũng gửi tiền về, mỗi tiết Thanh Minh đều đi tảo mộ viện trưởng. Chỉ có một điều không hoàn mỹ, đó chính là Lương Nguyệt mắc bệnh tim bẩm sinh, tuổi càng lớn, bệnh sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Lương Sâm đã đưa Lương Nguyệt đến tất cả các bệnh viện lớn, phòng khám nhỏ và thậm chí cả ở nước ngoài, nhưng đáng tiếc, đều không có kết quả tốt. Bác sĩ thậm chí còn nói với Lương Sâm rằng Lương Nguyệt sẽ không sống đến hai mươi tuổi. Mỗi lần sau khi gặp bác sĩ, Lương Sâm đều cười nói với Lương Nguyệt rằng bác sĩ vẫn có thể chữa trị!

Nhưng Lương Nguyệt sao có thể không biết? Ca ca chỉ đang cười miễn cưỡng.

Nếu không, làm sao anh có thể đưa cô đến nhiều bệnh viện khác nhau? Vừa nghe được những tin tức lẻ tẻ liên quan đến tình trạng của cô, anh lại không ngừng lao đến. Và mỗi khi cô gặp bác sĩ, anh sẽ hút thuốc trong phòng làm việc suốt đêm. Lương Nguyệt cũng tình cờ phát hiện ra, dù sao sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy, trong phòng làm việc đã không còn mùi thuốc lá, tàn thuốc trong gạt tàn cũng biến mất không tăm tích.

Lương Sâm không muốn nói cho cô biết, vì vậy cô vẫn luôn giả vờ không biết gì cả.

Không biết bắt đầu từ khi nào, nụ cười trên mặt Lương Sâm bắt đầu xuất hiện ngày càng rõ, dần dần ý cười tràn đến trong mắt của anh. Lương Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy ca ca như vậy, và ca ca cô rất hiếm khi mỉm cười. Rồi một ngày, Lương Sâm nói rằng anh sẽ đưa cô đi gặp một người. Lúc ấy, Lương Nguyệt mới xác nhận suy đoán của mình, Lương Sâm đang yêu.

Đối phương là hòn ngọc quý trên tay chủ tịch của công ty Lương Sâm, vừa du học nước ngoài về.

Cô ấy và Lương Sâm chỉ quen nhau nửa năm liền rơi vào bể tình. Lương Nguyệt cũng rất thích nữ tử này. Đồng thời, cô cũng thực hâm mộ sức sống cùng tinh thần phấn chấn trong cơ thể cô ấy. Cô nghĩ, đây là thứ mà cô sẽ không bao giờ có được trong đời.

Từ ngày nữ tử tên là Chu Tuyết Phỉ bước vào cuộc sống của Lương Sâm, Lương Nguyệt có thể thấy được nhiều biểu cảm hơn trên khuôn mặt của Lương Sâm, trong nháy mắt, Lương Nguyệt cảm thấy hiện giờ ca ca cô mới thực sự bắt đầu trở thành "Lương Sâm", anh được sống cho chính mình, không vì cô mà liên lụy.

Sức khỏe của cô ngày càng xấu đi, bắt đầu ở lại bệnh viện trong một thời gian dài.

Cô cũng đã lâu không gặp Chu Tuyết Phỉ, cho đến một ngày nọ, khi Lương Sâm đến, người có phần lôi thôi nhưng không luộm thuộm, xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng đầu bù tóc rối, trong lòng cô nổi lên chút lo lắng, hơn nữa trực giác nghĩ rằng sự việc không tốt kia nhất định có liên quan đến Chu Tuyết Phỉ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lương Nguyệt, sự tình có liên quan đến Chu Tuyết Phỉ. Chu Tuyết Phỉ là con gái một của Chu gia, cha mẹ Chu gia vốn cũng nhìn trúng năng lực của Lương Sâm, đối với quan hệ của hai người rất vui mừng. Nhưng không ngờ tới Chu gia đột nhiên xảy ra khủng hoảng tài chính, vì để cứu công ty Chu thị, bọn họ chỉ có thể liên hôn cùng một nhà khác, ý đồ thông qua bối cảnh cường đại cùng tài chính hùng hậu của đối phương vượt qua cửa ải khó khăn.

Nhưng tiền đề là… Liên hôn.

Lương Sâm yêu Chu Tuyết Phỉ, Chu Tuyết Phỉ yêu Lương Sâm. Tuy nhiên, Chu Tuyết Phỉ gánh vác trách nhiệm cứu Chu gia, trong khi Lương Sâm xuất thân bình thường, cho dù anh có năng lực đến đâu cũng không thể mang đến sự giúp đỡ như đối phương có thể dành cho Chu gia. Bọn họ... chỉ có thể thỏa hiệp.

Lương Nguyệt cuối cùng cũng chết sau một tháng dùng thuốc ở viện, hương tiêu ngọc tổn. Mà trước một ngày, là đám cưới của Chu Tuyết Phỉ với một người đàn ông khác.

Lương Nguyệt vẫn là không nhịn được…

Thực xin lỗi…

Ca ca.

Đứng trong địa phủ quỷ khí dày đặc, Lương Nguyệt đã nhìn thấy cảnh tượng sau khi cô chết.

Vào ngày cô chết, Lương Sâm, người đã phải chịu một lúc hai đả kích, dường như nháy mắt đã già đi mười tuổi. Hình ảnh chợt lóe thoáng qua, cũng đã hơn mười năm sau, công ty do Lương Sâm thành lập đã sánh ngang với Chu gia, anh trở thành đứng đầu trong số những người độc thân hoàng kim ở thành phố A. Lương Sâm từ một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa đã trưởng thành, trở thành một doanh nhân giàu có nhất cả nước, từ một thiếu niên ổn trọng trở thành một người đàn ông trung niên nghiêm túc. Nhìn thấy Lương Sâm hút hết bao thuốc này đến bao thuốc khác, Lương Nguyệt ở địa phủ đã khóc rất đau lòng.

“Tiểu cô nương, ngươi chớ khóc, chớ khóc!”

Quỷ sai mặc trường bào phía sau vỗ vai Lương Nguyệt. Lương Nguyệt ngừng khóc nhìn về phía quỷ sai. Chỉ nghe quỷ sai thở dài nói: "Huynh trưởng của ngươi cùng cô nương kia vốn là nghiệt duyên đời đời kiếp kiếp, đời đời kiếp kiếp đều có duyên không phận, yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, ta từng thấy qua hai người bọn họ trong mười kiếp, không một kiếp nào có kết cục hạnh phúc."

Nói rồi thở dài lắc đầu. Lương Nguyệt ngẩn ra, sau đó buồn bã nói: “Vậy thì cả đời này của ca ca ta…”

Quỷ sai nói: "Thế nhân thường nói, bảy phần dựa nhân vi, ba phần thiên chú định*. Vạn vật đều có nhân quả, hai người bọn họ vốn có duyên không phận. Kiếp trước bọn họ không cam lòng, mang theo một phần chấp niệm mà đến đây, cứ vậy mà luân hồi kiếp sau, đến nay vẫn không có kết cục tốt đẹp, nếu như muốn thay đổi số mệnh này..." Nói đến đây, quỷ sai liếc nhìn Lương Nguyệt.

*Bảy phần do người làm, ba phần do trời định

Lại nói, Lương Nguyệt cũng ở địa phủ được một thời gian, trong lòng biết rằng vị quỷ sai này nhìn mình như vậy, nhất định là bởi vì có chuyện muốn cầu người. Quỷ sai nói “Sửa lại số mệnh” chọc trúng tâm tư của Lương Nguyệt.

“Còn thỉnh đại ca chỉ giáo!”

Quỷ sai cười khờ khạo, nói: “Đó là sửa lại số mệnh của bọn họ trong kiếp đầu tiên.”

Lương Nguyệt hai mắt sáng ngời. Quỷ sai ho nhẹ một tiếng, nói: “Cô nương, nên rụt rè một chút.”

Lương Nguyệt nghe vậy, cô suýt nữa ngã quỵ, hóa ra quỷ sai này là một quỷ sai thời cổ đại, thời gian trải qua thời cổ đại nhiều hơn so với thời hiện đại, vì vậy trong xương cốt vẫn chứa đựng hàm súc và bảo thủ của cổ nhân. Lương Nguyệt không biết lý do, chỉ tha thiết mà nhìn quỷ sai một cách nghiêm túc, hy vọng hắn có thể giải thích cặn kẽ làm thế nào để thay đổi "Số mệnh kiếp đầu của bọn họ".

Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Lương Nguyệt, quỷ sai ngượng ngùng xoắn xít mà nói xong, Lương Nguyệt sửng sốt.

Hóa ra anh trai cô và Chu Tuyết Phỉ đó chính là kiếp thứ mười của "Lương Sơn Bá" và "Chúc Anh Đài" trong truyền thuyết!

Khó trách……

Hỏi lại quỷ sai phải làm như thế nào, quỷ sai chỉ thần thần bí bí mà phất tay, Lương Nguyệt không thấy được gì, lại nghe thấy quỷ sai dùng ngữ điệu âm trầm, bi thương mà niệm:

“Đầu tiên tốt nhất đừng gặp nhau, như thế sẽ không phải yêu nhau.

Thứ hai tốt nhất đừng hiểu nhau, như thế sẽ không phải nhớ nhau.

Thứ ba tốt nhất đừng giúp nhau, như thế sẽ không phải nợ nhau.

Thứ tư tốt nhất đừng luyến tiếc, như thế sẽ không lại nhớ nhau.

Thứ năm tốt nhất đừng yêu nhau, như thế sẽ không phải bỏ nhau.

Thứ sáu tốt nhất đừng đối mặt, như thế sẽ không gặp lại nhau.

Thứ bảy tốt nhất đừng lầm lỡ, như thế sẽ không phải phụ nhau.

Thứ tám tốt nhất đừng hẹn ước, như thế sẽ không phải dây dưa.

Thứ chín tốt nhất đừng nương tựa, như thế sẽ không phải cận kề.

Thứ mười tốt nhất đừng gặp gỡ, như thế sẽ không cần gặp lại.”

“Nhưng vừa gặp được, liền vừa hiểu.

Có gặp không gặp khác gì nhau?

Đành cùng người quyết ý đoạn tuyệt, tránh một lúc thương nhớ đến sống chết.”

*Đây là bài thơ “Tương tư thập giới thi” của Thương Ương Gia Thố

Những vần thơ quen thuộc, lúc này nghe trong cõi âm, chợt thấy bùi ngùi. Sau khi quỷ sai rời đi, xung quanh Lương Nguyệt khôi phục lại bóng tối ban đầu. Không biết qua bao lâu, một quỷ sai mặc tây trang và giày da tiến đến và cười nói: "Mỹ nữ, cô có phải là cô gái được tiến cử đến triều đại Đông Tấn để thay đổi vận mệnh của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài không?"

Lương Nguyệt gật đầu, đối với cách xưng hô “Mỹ nữ” đã lâu vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Quỷ sai câu môi cười, đầy soái khí, trên mặt còn có vài phần nhân khí nói:

"Được rồi. Đi theo ta" Quỷ sai xoay người, hai tay đút vào túi quần. Lương Nguyệt do dự bước một bước nói: "Chỉ cần Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ở bên nhau, ca ca ta sẽ có thể cùng Tuyết Phỉ bên nhau như anh ấy mong muốn, phải không?"

“Theo lý thuyết mà nói, chỉ cần đời này bọn họ không có oán hận và không cam lòng, là có thể.” Trong mắt quỷ sai hiện lên một tia kinh ngạc. Chẳng lẽ nữ tử này không hiểu lời vừa rồi mà Kiệt nói sao? Nói thế nào đi nữa, bài thơ kia cũng rất ngắn gọn và rõ ràng. Lương Nguyệt hơi mím môi, nói: "Có nhân mới có quả, phải không? Nếu ta thay đổi vận mệnh của Lương Chúc, liệu ta có thể gặp lại ca ca mình không..."

Quỷ sai câu môi nói: "Tiểu mỹ nữ, đừng nói đại ca không có cảnh cáo cô. Xuyên qua có nguy hiểm, CP không phải cô muốn nhìn thấu là có thể nhìn thấu."

Lương Nguyệt, im lặng.

Quỷ sai mang linh hồn của Lương Nguyệt đến triều đại Đông Tấn, sau khi trở lại, hắn lẩm bẩm: "Nếu cô thực sự thay đổi vận mệnh của Lương Chúc..."

Khi vừa bước chân xuống địa phủ, dưới những khóm hoa cà độc dược, Kiệt một thân áo dài xanh lơ đang nói chuyện với một thiếu nữ đang khóc. Mặt khác hai quỷ sai đi ngang qua hắn, liền khinh thường nói: "007, cộng sự của ngươi lại lừa gạt thiếu nữ vô tri! Thật là hành vi đáng xấu hổ!"

Quỷ sai nhìn hai người họ từ trên xuống dưới, nói: "Lừa gạt cũng cần có vốn liếng, ít nhất nếu có một anh chàng đẹp trai xuất hiện, sẽ lập được không ít công to. Nếu không, ta và Kiệt cũng sẽ không đạt được hạng nhất trong "Thí nghiệm xuyên qua”. Ai, quỷ đẹp trai thật đúng là không có biện pháp, ta thực sự lo lắng rằng một ngày nào đó ta sẽ không cẩn thận mà sống lại do đẹp trai..."

007 bước từng bước ưu nhã mà rời đi.

Còn lại hai người nghe thấy Kiệt nói cách đó không xa: Đầu tiên, tốt nhất đừng gặp nhau...

Một tên gắt gỏng nói: “Con mẹ nó, đầu thơ này lão tử đã nghe một ngàn năm rồi! Một ngàn năm!”