“Điều này có quan trọng không?” Hắn suy nghĩ nửa ngày vậy mà lại hỏi một câu như vậy, thật sự rất kỳ quái. Hơn nữa, người nàng mơ thấy nói là Lương Sơn Bá cũng đúng, nói không phải cũng đúng. Nàng nên trả lời thế nào?
Mã Văn Tài ngồi dậy, sau đó mở miệng nói: “Đương nhiên là quan trọng! Ngươi và ta cùng giường chung gối, mà ngươi còn gọi người khác, nhất là Lương Sơn Bá đáng ghét kia! Ngươi nói xem có quan trọng hay không?!”
......
Có lẽ là Mã Văn Tài vừa nói xong câu đó, cũng tự mình cảm thấy kỳ quái, cho nên hắn hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó không nói một tiếng nằm xuống ngủ. Lương Nguyệt cũng ngây người hồi lâu rồi lại cảm thấy buồn cười, nhưng sợ Mã Văn Tài tiếp tục nổi bão, nàng không dám cười ra tiếng, liền nghẹn ở trong bụng.
Hôm sau là lớp học đánh cờ, bởi vì Tạ Đạo Uẩn sẽ đến, ba bốn học sinh cùng nhau vây quanh bàn cờ luận bàn, Mã Văn Tài tất nhiên là ở cùng một chỗ với Tần Kinh Sinh và Vương Lam Điền.
Lương Nguyệt gặp Tuân Cự Bá ở nhà ăn, trên đường đến giảng đường luôn nói về cờ vây. Hai người trò chuyện hăng hái, đang định tìm một chỗ ngồi xuống để đánh một trận, nhân tiện chờ hai người Lương Chúc đến. Không nghĩ tới Lương Nguyệt vừa mới ngồi xuống, cổ sau đã bị Mã Văn Tài xách lên.
Mã Văn Tài ngồi ngay trước mặt nàng, kéo người đến bên mình.
Lương Nguyệt vừa tức vừa xấu hổ, chỉ cảm thấy mình giống như một con gà con, bị tên này xách tới xách lui, chưa kể tên này còn vô cớ cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng. Tuân Cự Bá ngăn cản nói: “Mã Văn Tài, ngươi làm cái gì?!”
Mã Văn Tài nhướng mày nói: “Ngươi quản được sao?”
Lương Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, sau đó đứng dậy định đi, Mã Văn Tài vươn cánh tay ra ngang bên hông Lương Nguyệt, nói: “Thành thật ngồi xuống cho ta! Hay là ngươi muốn chết?”
“Mã Văn Tài!” Lương Nguyệt lấy tay đẩy hắn ra, nhưng lực đạo của hắn rất lớn, Lương Nguyệt cố gắng cũng không thể thoát khỏi.
Vương Lam Điền ở bên cạnh cười nhạo nói: “Lương Việt, ngươi còn giãy dụa cái gì? Nhanh chóng ngã vào vòng tay của Văn Tài huynh đi! Ha ha ha!”
Gã chưa kịp cười xong đã bị Mã Văn Tài trừng mắt. Tuy nhiên cuối cùng Mã Văn Tài vẫn buông tay xuống, có lẽ hắn cũng cảm thấy tư thế như vậy có chút không thích hợp, sau đó mở miệng nói: “Lương Việt, không phải ngươi muốn chơi cờ sao? Lại đây, chơi với ta.”
Tuân Cự Bá đứng bên cạnh nhìn đáy mắt Lương Nguyệt lộ rõ ngọn lửa hiếu thắng, cũng không nói nhiều.
“Chơi thì chơi! Ai sợ ai!”
Mã Văn Tài cố ý nhướng mày khinh thường, chấp Lương Nguyệt đi trước. Lương Nguyệt cũng không khách khí, nàng vốn muốn thắng hắn, dưới tình huống không biết trình độ của đối phương thế nào, có thể chiếm thế thượng phong tất nhiên là chuyện tốt. Lương Nguyệt mới ngồi xuống, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cũng vừa vào cửa. Hai người bọn họ vốn định ngồi xuống, nhưng khi nhìn thấy Vương Lam Điền bên cạnh Mã Văn Tài đang hả hê nhìn người gặp họa, Lương Sơn Bá cảnh giác, lại nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà ăn ngày hôm qua, y ngăn Chúc Anh Đài lại, sau đó nhẹ nhàng chạm vào bàn, cái bàn lập tức bị vỡ thành từng mảnh!
Động tĩnh rất lớn, tất cả học sinh đều đứng lên. Lương Nguyệt cũng dừng chơi cờ, nói: “Đại ca, có chuyện gì vậy?” Trải qua chuyện ngày hôm qua, Lương Nguyệt cảm thấy mình muốn thân cận Lương Sơn Bá, cũng chỉ có thể gọi là “Đại ca”.
Lương Nguyệt chú ý tới Chúc Anh Đài bên cạnh Lương Sơn Bá sắc mặt trắng bệch, khí sắc cũng rất kém.
Mà Lương Sơn Bá thì lặng lẽ nhìn thoáng qua bọn Mã Văn Tài, không nói một lời.
Lúc này, Vương Huệ bưng thứ gì đó đi vào. Hỏi chuyện gì đã xảy ra. Tuân Cự Bá cũng biết chuyện xảy ra mấy ngày nay, dứt khoát nói: “Tiểu Huệ cô nương, cô tới vừa đúng lúc, có người muốn hại Chúc Anh Đài!”
Lúc trước Lương Nguyệt cảm thấy ánh mắt Vương Huệ nhìn Chúc Anh Đài hơi kỳ quái, hiện tại xem như có thể hiểu được, đó rõ ràng là ánh mắt ái mộ. Cũng không biết cô nương này sau khi biết thân phận thật sự của Chúc Anh Đài sẽ như thế nào. Lúc này Vương Huệ tức giận, nói: “Là ai làm?! Đêm qua dùng tên không bắn chết được huynh ấy, hôm nay lại đến giở trò à?!”
Lương Sơn Bá vừa nghe xong, lập tức vọt tới trước mặt Vương Huệ muốn hỏi rõ ràng.
Thì ra đêm qua Chúc Anh Đài đưa Ngân Tâm đến y xá bôi thuốc, đúng lúc sơn trưởng đang tổ chức yến tiệc chào đón Tạ Đạo Uẩn, vì vậy Chúc Anh Đài liền cùng Vương Huệ đưa Tạ Đạo Uẩn về phòng. Lúc hai người trở về, Chúc Anh Đài đã bị ám sát. Trước đó Chúc Anh Đài đã dặn Vương Huệ đừng nói ra để tránh làm mọi người kinh hoảng, nhưng nhìn thấy chuyện hôm nay Vương Huệ không nhịn được liền nói ra.
Vương Huệ suy nghĩ một lúc, sau đó hét vào mặt Mã Văn Tài: “Mã Văn Tài! Đây chính là chuyện tốt mà ngươi làm phải không?!”
Mã Văn Tài chậm rãi đứng lên, vẻ mặt khinh thường, hắn còn chưa mở miệng, Lương Nguyệt đứng đằng trước đã nói: “Không thể nào là Mã Văn Tài!”
Vương Huệ tức giận nói: “Lương Việt! Ngươi lại nói giúp Mã Văn Tài!”
Lương Nguyệt nghiêm túc nói: “Ta không nói giúp bất cứ ai. Đêm qua, ta ở cùng với Mã Văn Tài, hắn làm sao có thể bắn Chúc Anh Đài bị thương được.”
Vương Huệ nghe Lương Nguyệt nói chắc chắn như vậy, cũng cau mày, không biết tiếp lời như thế nào. Hai người Lương Chúc cũng không hiểu, rõ ràng mấy ngày nay một loạt hành động tiểu nhân đều do Mã Văn Tài động tay động chân, nhưng... Lương Nguyệt cũng không có khả năng lừa gạt bọn họ. Mã Văn Tài nghiêng đầu nhìn Vương Lam Điền, ngày hôm qua sau khi Lương Nguyệt đi ra ngoài đọc sách, hắn cũng đập ống bút rồi ra ngoài giải sầu. Khi trở về vừa lúc nhìn thấy Vương Lam Điền lén lút đi ra từ ký túc xá của hắn và Lương Nguyệt...
Vương Lam Điền không chú ý tới Mã Văn Tài, mà nhìn về phía Lương Nguyệt nói: “Lương Việt, ngươi đừng có nói nhảm. Cả thư viện chỉ có Mã Văn Tài có cung tên, hắn không bắn Chúc Anh Đài bị thương thì ai làm? Còn ngươi hôm qua thật sự ở cùng Mã Văn Tài sao? Chẳng phải ngươi ra sân đọc sách còn Mã Văn Tài đi đá cầu à?!”
Lương Nguyệt cười nhẹ một tiếng, hỏi Vương Lam Điền: “Chuyện của ta và Mã Văn Tài, sao ngươi có thể biết rõ ràng như vậy? Hơn nữa, ký túc xá của ngươi không gần bọn ta, ngươi đến đó để làm gì? Còn nữa, ngày hôm qua khi ta học ở ký túc xá, ta thấy ngươi lén lút rời khỏi ký túc xá của bọn ta, nói không chừng, mũi tên của Mã Văn Tài chính là bị ngươi lấy trộm vào lúc đó! ”
Vương Lam Điền ra vẻ khinh thường, cười ha ha, nói: “Lương Việt, ngươi và Mã Văn Tài có quan hệ gì, đừng tưởng bọn ta không biết, ngươi là tình nhân của hắn, tất nhiên ngươi sẽ nói chuyện giúp hắn!”
Đương triều lúc đó đã có người xu hướng đoạn tụ, rất nhiều đại gia, công tử nuôi nhốt tiểu quan. Cho nên Vương Lam Điền mới nói như vậy.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tình nhân... Lương Nguyệt nghe xong, cả người sững sờ, nói: “Vương Lam Điền! Ngươi...”
Mã Văn Tài kéo nàng ra phía sau, trào phúng nói: “Là ta làm, thì như thế nào?” Hắn khinh thường nhìn Lương Chúc một cái, sau đó không có bất kỳ biểu tình gì nhìn thoáng qua Vương Lam Điền, kéo Lương Nguyệt vẫn còn sững sờ tại chỗ đi.
Vương Lam Điền ở phía sau nói: “Còn nói không phải loại quan hệ đó, ai tin chứ?”
Lương Sơn Bá nhìn Vương Lam Điền, nói: “Vương Lam Điền, chuyện này là ngươi làm.”
Tuân Cự Bá cũng nói: “Đúng vậy, A Việt đã sớm nói ngươi thích nhất là động tay động chân sau lưng người khác. Hôm qua ghế của A Việt cũng bị hỏng.”
Vương Huệ nghe Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá nói vậy, lớn tiếng nói: “Vương Lam Điền! Nếu ngươi để ta biết ngươi làm tổn thương Chúc công tử, ta nhất định sẽ nói cho cha ta! Nhưng mà, ngươi và Mã Văn Tài đều cùng một bọn, việc này nhất định liên quan đến các ngươi!”
Ngay cả Chúc Anh Đài cũng nhớ tới chuyện mấy ngày trước, nói: “Ta cũng tin A Việt...”
Vương Lam Điền hét lên: “Ta đã nói rồi, chuyện này chính là Mã Văn Tài làm! Lương Nguyệt là tình nhân của Mã Văn Tài, cho nên...”
Những học sinh còn lại biểu tình khác nhau, nhưng biểu tình của mấy người Lương Chúc đều là “Ta tin ngươi thì ta chính là heo”. Tuy rằng quan hệ giữa Lương Nguyệt và Mã Văn Tài lúc tốt lúc xấu, nhưng chắc chắn không phải là loại quan hệ như Vương Lam Điền nói.
Mã Văn Tài lôi Lương Nguyệt một đường trở về ký túc xá, sau đó cầm cung tên, rồi lại lôi Lương Nguyệt đi lên gác mái bên cạnh sân đá cầu.
Sau khi đứng vững, Mã Văn Tài mới buông tay ra. Bởi vì mặt hắn không chút thay đổi nên bộ dáng còn khủng bố hơn so với lúc trước, vì vậy Lương Nguyệt cũng để mặc hắn lôi kéo. Lúc này, nàng mới thu tay lại, phóng mắt nhìn ra, chỉ thấy một đám học sinh ở dưới gác mái đá cầu. Mà Mã Văn Tài đã dựng xong cung tên...