Chương 17

“Ngươi nói xem?” Mã Văn Tài hung hăng ném cuốn sách trong tay, vừa lúc đập trúng trán học sinh kia. Mọi người thấy Mã Văn Tài động thủ đánh người, cũng không dám to tiếng. Học sinh ôm trán đau đầu kêu lên: “Mã Văn Tài, huynh, sao huynh lại đánh ta?”

“Hừ.” Mã Văn Tài lạnh lùng liếc qua, người nọ không dám nói nhảm nữa, buồn bực trốn sang một bên. Tần Kinh Sinh đi đến bên cạnh người nọ nhặt sách của Mã Văn Tài lên, nói với học sinh kia: “Đi đi, ngươi là thứ gì? Văn Tài huynh muốn đánh ngươi thì đánh, còn cần giải thích lý do cho ngươi sao?!”

Sau đó gã nịnh nọt đưa sách cho Mã Văn Tài, nói: “Văn Tài huynh, sách của huynh.”

Mã Văn Tài vẻ mặt khinh thường nhận lấy sách của mình, sau đó nhướng mày nhìn thoáng qua Lương Nguyệt đang đứng ở cửa.

Lương Nguyệt nhìn lướt qua mọi người một lượt, sau đó ánh mắt rơi trên người Vương Lam Điền vẻ mặt gian trá đang cười. Nàng cười lạnh, sau đó đi đến bàn học của mình. Nàng cũng không ngồi xuống, mà giẫm một chân lên ghế, cái ghế kia “lạch cạch” một tiếng liền vỡ thành hai nửa! Vương Lam Điền lập tức đứng lên không thể tin được nhìn Lương Nguyệt. Lương Nguyệt cười lạnh với gã: “Vương Lam Điền! Loại hành động tiểu nhân này, cũng chỉ mình ngươi có thể làm ra!”

“Lương, Lương Việt, ngươi nói bậy cái gì? Rõ ràng là ngươi tự giẫm lên cái ghế nên nó mới bị hỏng, dựa vào cái gì nói ta hành động tiểu nhân!”

“Dựa vào cả thư viện này, chỉ có một mình Vương Lam Điền ngươi là thích nhất giở trò tiểu nhân sau lưng người khác!” Lương Nguyệt nhặt lấy cái ghế vỡ vụn, đập lên bàn Vương Lam Điền, “Ta cảnh cáo ngươi Vương Lam Điền, đại gia ta đi đi lại lại không có gì vướng bận, nếu ngươi đắc tội ta, ta sẽ sống chết với ngươi!”

Vương Lam Điền bị Lương Nguyệt mắng đến sững sờ, chỉ vào Lương Nguyệt nói không nên lời.

Tất cả mọi người đều bị hành động của Lương Nguyệt làm cho hoảng sợ. Dù sao trước kia Lương Nguyệt nhìn qua có vẻ nhỏ nhắn, không có lực uy hϊếp, hơn nữa luôn cười tủm tỉm, thì ra... Thì ra còn rất hung hãn! Chưa kể bộ dáng vừa rồi của nàng trông hơi giống Mã Văn Tài... Ánh mắt mọi người lại bắt đầu đổ dồn về phía Mã Văn Tài. Ai cũng biết Vương Lam Điền và Mã Văn Tài cùng một đám, nhưng bây giờ nhìn Mã Văn Tài một chút phản ứng cũng không có... Chẳng lẽ Mã Văn Tài vẫn còn coi trọng Lương Nguyệt?

Ghế của Lương Nguyệt bị hỏng, Tuân Cự Bá liền dời ra một nửa vị trí nhường cho Lương Nguyệt.

Lúc Trần Tử Tuấn đến lớp còn nói chuyện với Lương Nguyệt, đại khái chính là trong khoảng thời gian này ngươi rất ngoan ngoãn, sao lại có thể làm ra loại chuyện tổn hại đến công vụ như vậy? Sau này ngươi không được làm như vậy nữa…

Vì thế Lương Nguyệt vốn đã nén tức giận vào trong lòng, bây giờ tâm trạng thậm chí còn tồi tệ hơn.

Sau khi tan học, Lương Nguyệt không đến nhà ăn, mà trở về ký túc xá. Nàng đang nằm trên băng ghế đọc sách, thì thấy Vương Lam Điền bên ngoài lén lút thò đầu vào dò xét, Lương Nguyệt nhìn thấy hắn liền nhớ tới chuyện hôm nay bị phu tử giáo huấn, cầm lấy sách trong tay ném về phía Vương Lam Điền! Vương Lam Điền “Ai ôi” một tiếng, kỳ quái nói: “Lương Việt, sao ngươi lại ở trong ký túc xá?”

“Vương Lam Điền, ta mới là người phải hỏi tại sao ngươi lại lén lút trong ký túc xá của ta hả?!”

“Ta ta ta không làm gì! Ngươi mới là người lén lút!”

Vương Lam Điền chột dạ, chẳng những nói chuyện lắp bắp, hơn nữa cũng không nói nhiều với Lương Nguyệt, vội vàng rời đi. Lương Nguyệt bĩu môi, mang giày đi ra ngoài lấy sách. Lúc nàng vừa ngồi xổm xuống, một đôi giày vân cẩm đã giẫm lên cuốn sách. Lương Nguyệt nhìn thấy hoa văn quen thuộc này, không cần ngẩng đầu cũng biết chủ nhân của đôi giày này chính là Mã Văn Tài. Nàng nhíu mày nói: “Huynh giẫm lên sách của ta.”

Chủ nhân của đôi giày hừ một tiếng, sau đó miễn cưỡng dời chân ra.

Lương Nguyệt cũng không muốn nói chuyện với hắn, cầm sách xong lại nằm xuống băng ghế, xoay người đưa lưng về phía hắn tiếp tục đọc sách.

Mã Văn Tài ở bên kia gây ra động tĩnh rất lớn. Chọc Lương Nguyệt bực mình, nàng dứt khoát đứng lên cầm bộ quần áo đi ra ngoài đọc sách. Sau đó, trong phòng liền vang lên tiếng “Bing, bing, bang”. Buổi tối Lương Nguyệt trở về ký túc xá thì thấy cái ống bút men xanh trong phòng đã biến mất. Đó là cái Mã Văn Tài rất thích. Bởi vì phòng của bọn họ tương đối đơn điệu, mà Mã Văn Tài lại có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi lần đọc sách đều phải sắp xếp đồ đạc trên bàn theo thói quen, cho nên Lương Nguyệt biết rất rõ cái ống bút kia. Sau đó nàng nhìn thấy một đống mảnh sứ vỡ trong góc, quả nhiên là ống bút kia đã đi đời.

Nhưng Lương Nguyệt lại cảm thấy hơi kỳ quái, dù sao trước kia hắn cũng không phải chưa từng đập qua đồ đạc, lần nào Mã Thống cũng thu dọn luôn. Hôm nay, thế mà Mã Thống không đến thu thập mảnh sứ vỡ? Vậy... Việc quét đống đồ này sang một bên không phải là kiệt tác của Mã Văn Tài chứ? Được rồi, thực ra, không nên dùng từ “quét”, vì nếu hắn dọn dẹp rồi, thì sao những mảnh vụn vẫn còn vương vãi khắp sàn nhà!

Lương Nguyệt nhìn hắn một cái, quả nhiên hắn không thể đọc sách vì không quen việc bố trí đồ đạc trên bàn.

Hắn lật đi lật lại cuốn sách kia, cuối cùng vì quá phiền não mà dứt khoát ném sang một bên.

Nàng vốn không muốn để ý tới Mã Văn Tài, càng không muốn dọn mảnh sứ vỡ trên mặt đất. Nhưng giường của nàng vẫn chưa được trải! Lại không thể trải trên mấy mảnh sứ vỡ?! Vì thế, Lương Nguyệt liền lấy chổi quét sạch mặt đất. Lúc đó, Mã Văn Tài ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cũng không nói gì hoặc làm hành động gì kỳ lạ.

Chờ Lương Nguyệt bắt đầu trải chăn, Mã Văn Tài mới mở miệng nói: “Lương Việt! Ngươi đang làm cái gì?”

“Trải giường, đi ngủ.”

Mã Văn Tài liền nhảy xuống ghế, sau đó đứng ở chỗ Lương Nguyệt muốn trải giường, ngẩng đầu, nói: “Thế nào? Sợ buổi tối mơ thấy Lương Sơn Bá bị ta phát hiện?”

“Ca ca?” Nàng làm gì mơ thấy Lương Sơn Bá, lại còn mơ cả một đêm! Rõ ràng là Lương Sâm, cùng lắm cũng chỉ xem như kiếp sau của Lương Sơn Bá! Mã Văn Tài nhướng mày hừ nói: “Ca ca? Chẳng phải hôm qua ngươi gọi hắn cả một đêm sao?”

Cái gì...

Chẳng lẽ hắn cho rằng...

Lương Nguyệt dở khóc dở cười nhìn hắn: “Vậy là do ta mơ thấy ca ca, cho nên huynh mới nổi nóng cả ngày sao?”

Mã Văn Tài sửng sốt, sau đó lớn tiếng nói: “Ai nói ta nổi nóng?! Rõ ràng là bởi vì ngươi và Lương Sơn Bá hợp tác, đối nghịch với ta, ta mới...”

“Mới giận dỗi?” Lương Nguyệt chớp mắt mấy cái. Mã Văn Tài lại sửng sốt, sau đó hừ nói: “Không thể nói lý!”

Hắn nghĩ thầm, không đúng, rõ ràng là bởi vì lần trước ta quỳ nhục nên mới muốn đối phó tiểu tử không biết tốt xấu này, làm sao có thể bởi vì một câu nói của hắn hôm nay mà bị phân tâm? Hắn mơ thấy Lương Sơn Bá hay không, hắn gọi Lương Sơn Bá là “ca ca” hay không liên quan gì đến ta?! Nhất định là ngày hôm qua lúc Lương Sơn Bá ôm hắn trở về, nói một đống lời không thể hiểu được mới làm cho mình tức giận! Cái gì mà sau này nhờ mình đối xử tốt với A Việt? Đúng vậy, còn câu nào cũng A Việt A Việt! Thật phiền phức. Lão tử rõ ràng đối với hắn rất tốt, chính hắn mới là người không biết tốt xấu! Nhưng... Ngày hôm qua lúc ngủ, Lương Việt mềm mại ôm mình thật sự là một đêm ngon giấc... Hả, mềm mại? Thằng nhóc này thật sự làm cho người ta ghê tởm!

“Ngươi thích ngủ ở đây thì ngủ ở đây đi! Không biết tốt xấu!”

Hả...

Lương Việt buồn bực nhìn hắn, rõ ràng bọn họ đang nói chuyện khác, vì sao Mã Văn Tài lại nói đến chuyện ngủ?

Người không nói lý rõ ràng là hắn mới đúng?

Sau khi rửa mặt lên giường nằm, Lương Nguyệt nhớ tới rất nhiều chuyện sau thư viện, nghĩ đến Mã Văn Tài, nghĩ đến Chúc Anh Đài, nàng cảm thấy khó hiểu vì sao tất cả mọi người đều không giống như dự đoán của mình? Nàng thở dài một tiếng, sau đó mở miệng nói với Mã Văn Tài: “Văn Tài huynh, vì sao chúng ta không thể ở chung hòa thuận? Đừng giận dỗi nữa được không?”

Người trên giường cứng đờ, ngay khi Lương Nguyệt cho rằng hắn đã ngủ, thì hắn lại âm dương quái khí nói: “Hôm qua người ngươi gọi cả tối thật sự không phải Lương Sơn Bá sao?”