Mọi người thấy sơn trưởng đến, vội vàng hành lễ. Lương Nguyệt cũng hành lễ với Tạ Đạo Uẩn.
“Mã Văn Tài, ngươi đang làm cái gì vậy?” Sơn trưởng nhìn cái bàn dưới chân, tức giận nói: “Mã Văn Tài, không phải ngươi rất muốn xếp hạng nhất sao? Ngươi không đến lớp của Tạ tiên sinh, sau này sao có thể có cơ hội đứng đầu bảng?”
Xếp hạng phẩm trạng là lệnh mới mà triều đình ban hành trong thời gian trước, kiểm tra năng lực toàn diện của học sinh, có ảnh hưởng rất lớn đến con đường làm quan trong tương lai.
Mã Văn Tài khẽ nhíu mày, có vẻ hơi do dự.
Lương Sơn Bá vội vàng nói: “Đúng vậy, Mã công tử, huynh mau xin lỗi Tạ tiên sinh đi.”
Lương Sơn Bá thật sự rất phúc hậu, lúc này còn nói giúp Mã Văn Tài, nhìn Vương Lam Điền suốt ngày ở bên cạnh Mã Văn Tài, hiện giờ ngay cả đánh rắm cũng không dám! Lương Nguyệt khinh bỉ nhìn bọn họ một cái. Lúc này Mã Văn Tài được Lương Sơn Bá cho một bậc thang đi xuống, không chút do dự, hắn quỳ một gối xuống đất, thật sự xin lỗi Tạ Đạo Uẩn! Lương Nguyệt không thể tin được, nàng vốn tưởng rằng lần này Mã đại gia sẽ làm loạn hết lên, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ… Không nghĩ tới chỉ vì xếp hạng đã có thể để cho hắn...
Nhưng cũng không thể không nói, nếu kẻ thù là người có thể co được dãn được như vậy, chắc chắn rất khó đối phó.
“Học trò Mã Văn Tài, vừa rồi lỗ mãng, xúc phạm tiên sinh, bây giờ bồi tội tiên sinh.”
Tạ Đạo Uẩn tất nhiên sẽ không so đo với Mã Văn Tài, khoan dung hào phóng mà tha thứ cho hắn.
Mã Văn Tài là người dẫn đầu đã nhận sai, những học sinh còn lại tất nhiên không dám làm bậy, đều ngoan ngoãn vào lớp. Cứ như vậy, trò hề đã kết thúc một cách vội vàng. Sau giờ học, Lương Sơn Bá nói với Lương Nguyệt: “A Việt, may mà đệ nhanh trí, đi mời Sơn Trường đến.” Tuân Cự Bá cũng nói: “Đúng vậy, nếu không còn không biết sẽ loạn thành cái gì nữa.”
Chúc Anh Đài áy náy nói: “Lương Việt, xin lỗi, vừa rồi đã hiểu lầm huynh. Huynh không cùng bọn với Mã Văn Tài.”
Lương Nguyệt nghiêm mặt nói: “Thực ra, lúc ta đi tìm sơn trưởng, sơn trưởng cũng nghe được chuyện này, đang định đến học đường. Dù nói như thế nào, chuyện này coi như là quá khứ. Không cần phải nhắc lại.”
Lương Nguyệt nói xong, nhìn thoáng qua đám người Mã Văn Tài và Vương Lam Điền ở bên ngoài học đường, thầm nghĩ, chuyện này nếu cứ phơi bày như vậy thì tốt rồi! Vừa rồi tuy rằng Mã Văn Tài quỳ rất dứt khoát, nhưng mà... Sao nàng luôn cảm thấy hắn vẫn còn không cam lòng? Hơn nữa, với tính cách có thù tất báo của hắn...
Bởi vì thời gian còn sớm, Lương Nguyệt đã cùng bọn họ đọc sách ở trong thư viện một lúc, khi trở lại ký túc xá, Mã Văn Tài còn chưa trở về. Chỉ có Mã Thống ở trong phòng sửa sang lại, lúc nhìn thấy Lương Nguyệt, sắc mặt Mã Thống có vẻ rất cổ quái, đi ra ngoài cũng không thèm chào hỏi một tiếng.
Quả nhiên Mã Văn Tài lại đi đá cầu, một thân dính đầy mồ hôi. Vừa về ký túc xá liền cởi đồ ra chỉ chừa lại một bộ áσ ɭóŧ, cổ áo rủ xuống, lộ ra hơn phân nửa l*иg ngực.
Lương Nguyệt bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, nói: “Mã Văn Tài, huynh đang làm cái gì vậy?!”
Mã Văn Tài ném áo khoác sang một bên, hung ác nói với Lương Nguyệt: “Lương Việt, ta thật sự không ngờ, cuối cùng ngươi vẫn cùng một nhóm với đám người Lương Sơn Bá. Được lắm, nếu ngươi muốn đối nghịch với ta, hãy chờ xem.”
Lương Nguyệt mặt đỏ tai hồng nhìn nửa thân trên trần trụi của hắn, dù sao kiếp trước nàng ở trong nhà quanh năm rất ít khi ra ngoài, mà ca ca Lương Sâm chưa bao giờ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trước mặt nàng, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của nam nhân xa lạ, nàng tất nhiên rất là xấu hổ. Hơn nữa nghe xong những lời Mã Văn Tài nói, nàng lại có chút tức giận.
“Chuyện này rõ ràng là huynh không đúng!” Lương Nguyệt dời ánh mắt ra chỗ khác, nói: “Nếu như huynh cảm thấy mình làm đúng, vậy tại sao còn muốn xin lỗi Tạ tiên sinh!”
Lương Nguyệt không nói còn tốt, vừa nói Mã Văn Tài lại nhớ tới hôm nay hắn phải quỳ gối nhục nhã đến mức nào, hắn tiến lên vài bước, một tay giữ chặt cằm Lương Nguyệt, buộc nàng nhìn về phía mình, trầm giọng nói: “Lương Việt, ngươi nghe đây, nhục nhã ngày hôm nay, Mã Văn Tài ta nhất định sẽ trả lại gấp bội! Ta sẽ không bỏ qua cho Chúc Anh Đài!”
Mặt Lương Nguyệt đỏ lên, lúc này vẫn còn kinh ngạc nói: “Chuyện này liên quan gì đến Chúc Anh Đài?!" Chẳng lẽ từ giờ trở đi hắn sẽ chú ý tới Chúc Anh Đài?
Mã Văn Tài tức giận nói: “Ngươi đừng coi ta là kẻ ngốc! Nếu không phải do Chúc Anh Đài hối lộ những hạ nhân kia, bọn họ dám tạo phản tập thể sao?!”
Lương Nguyệt giãy dụa vài cái nhưng không thể thoát ra, chỉ có thể dùng tay đẩy Mã Văn Tài, miệng nói: “Mã Văn Tài, huynh buông ta ra trước đã!”
Mã Văn Tài nhìn chằm chằm mặt nàng một lúc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng: “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Ta gϊếŧ ngươi cũng chỉ đơn giản giống như gϊếŧ một con kiến.”
Nói xong, Mã Văn Tài mới hất Lương Nguyệt ra. Lương Nguyệt đau cằm, nhưng trong lòng chịu khuất nhục làm sao có thể so sánh được với nỗi đau trên thân thể? Nàng gần như không nghĩ ngợi gì, cầm lấy gối đầu bên cạnh đập lên người Mã Văn Tài, nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, dựa vào cái gì mà muốn khống chế tất cả mọi người, bắt họ nghe theo ý ngươi! Ta ta ta..." Nhìn Mã Văn Tài đang từng bước tới gần, Lương Nguyệt hét lớn: “Ta cảm thấy vào ngày nhập học ngươi phô trương quá mức! Quả nhiên là một tên ăn chơi trác táng!”
“Lương, Việt! Ngươi muốn chết!”
Mã Văn Tài đứng trước mặt Lương Nguyệt, tính tình Lương Nguyệt cũng quật cường, ngẩng đầu nhỏ nhìn hắn!
Hai người nhìn nhau như vậy hồi lâu, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng: “A Việt... Mã công tử, hai người đang làm gì vậy?”
Chỉ thấy cánh tay trần trụi của Mã Văn Tài, mà Lương Nguyệt... Vẻ mặt ửng đỏ...
Tuy rằng Lương Nguyệt bị đỏ mặt do tức giận, nhưng lúc này xem ra... Bọn họ ngồi ở bên giường thật sự là...
Lương Nguyệt hoàn toàn không chú ý tới biểu tình xấu hổ, tò mò cùng nghi hoặc của Lương Sơn Bá, trực giác muốn chạy đến bên cạnh y. Vừa mới đi một bước, sau cổ lại bị Mã Văn Tài xách lại.
“Ngươi đến đây để làm gì?” Mã Văn Tài không chút khách khí hỏi.
Lương Sơn Bá nhíu mày, hiện tại cũng nhìn ra hai người này đã xảy ra chuyện gì, nói: “Mã công tử, A Việt vẫn còn nhỏ, xin nhờ Mã công tử chăm sóc.” Lương Nguyệt bị Mã Văn Tài xách cổ áo, Lương Sơn Bá dứt khoát tự đi vào trong phòng bọn họ, nhìn thẳng Mã Văn Tài: “Mã công tử, xin hãy buông đệ ấy ra.”
Mã Văn Tài hừ lạnh một tiếng, nói: “Lương Sơn Bá, chưa kể đến đây là phòng của ta, toàn bộ thư viện Ni Sơn này, ta muốn làm cái gì thì làm, chưa tới lượt ngươi quản!”
Lương Sơn Bá nhíu mày, nghiêm túc nói: “Mã công tử, huynh muốn làm gì ta không quan tâm. Nhưng A Việt là huynh đệ của ta, ta không cho phép huynh đối xử với đệ ấy như vậy.”
Mã Văn Tài cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Lương Sơn Bá, ngươi đúng là thích xen vào chuyện của người khác! Không phải ngươi đã có một hiền đệ tốt rồi sao? Chuyện của Lương Việt, không đến lượt ngươi quản!” Nói xong, hắn lại ném Lương Nguyệt ra phía sau. Lương Nguyệt bị hắn quăng tới quăng lui như vậy, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thầm mắng tên khốn này không biết ăn cái gì mà lớn lên, sức lực lớn như vậy!
“A Việt, đệ không sao chứ?” Lương Sơn Bá lập tức vòng qua Mã Văn Tài, ngồi xổm trước mặt Lương Nguyệt. Lương Nguyệt vẫn còn nhớ mục đích mình đến thư viện Ni Sơn, không muốn cãi nhau với Mã Văn Tài, vì thế liền cười nói với Lương Sơn Bá: “Đại ca, ta không sao. Đúng rồi, đại ca đến tìm ta muộn như vậy, có chuyện gì không?”
Lương Sơn Bá cười không nổi, nói: “Hôm nay Tô đại nương làm điểm tâm, trong phòng ta còn có một ít, nghĩ đệ đang trong thời kỳ phát triển, chắc sẽ muốn ăn nhiều, vì thế nên tới tìm đệ đến phòng ta ăn chút gì đó. Không nghĩ tới... A Việt, đệ theo ta đi tìm sư mẫu, ta đổi ký túc xá với đệ!”