"Hai chúng ta đúng là có duyên, lần trước
nói
mời
anh
ăn cơm, hôm nào cũng vậy
không
bằng chọn hôm nay
đi!
thì
ra
anh
chính là học viên mới mà bọn họ
nói." Hứa Lương Cầm điều chỉnh cảm xúc của mình nhìn Tống Dật Hàng cười, dù sao người ta cũng rất phong độ với mình, trời sinh mình là người thất bại
không
nên
đi
ghen tị với người khác.
"Ừ, đúng là có duyên, vậy
thì
cùng nhau
đi
thôi". Tống Dật Hàng đến bên cạnh Hứa Lương Cầm sóng vai cùng
đi.
"Tôi vừa mới nghe
anh
đến đây học lái xe,
đã
thuê lái xe
thì
sao phải đến đây học làm gì?" Hai người tìm
một
quán cơm tương đối sạch
sẽ
vào, Hứa Lương Cầm buồn bực hỏi.
"thật
ra tôi có bằng lái của quốc tế, nhưng tình hình giao thông trong nước khác hẳn so với nước ngoài, tôi cũng muốn phát triển ở trong nước, cho nên cảm thấy mình nên
đi
học
một
số quy định giao thông trong nước, hơn nữa có bằng lái xe
thì
đi
lại thuận tiện hơn nhiều."
Còn có cả bằng lái quốc tế á? Họ Tống này giỏi
thật, trong lòng Hứa Lương Cầm lại
không
khống chế được vị chua rồi.
"Nghe
nói
anh
còn là
một
tay đua xe nữa?" Cái này nhất định là
nói
dối, tuổi
anh
ta lớn như thế
thì
đứng còn chưa vững
nói
gì đua xe chứ.
Tống Dật Hàng bật cười: "Tin tức truyền
đi
nhanh
thật,
thật
ra
thì
tôi
không
phải dân chuyên nghiệp, chỉ xuất phát từ
yêu
thích thôi, tập hợp
một
nhóm chơi đùa cho vui thôi."
Gì mà chỉ cho vui chứ, người này
rõ
ràng là
đang
khoe khoang, Hứa Lương Cầm tức giận nghĩ.
không
đúng, người này
rõ
ràng là người có tiền sao phải lúc nhúc chen trong đám học viên bình thường này được, sao lại
không
làm thẻ VIP nhỉ? Theo
cô
thấy
không
chừng người này
đã
dốc hết của cải để mua
một
chiếc xe sang trọng, cái gì mà bằng lái quốc tế chứ, nhóm đua xe
không
phải chỉ như
anh
ta
nói
chỉ như vậy thôi sao, người khác nhìn qua lại hâm mộ
không
thôi.
"Tôi nghe
nói
anh
với hiệu trưởng có quan hệ
không
tệ, sao
anh
không
làm thẻ VIP, chỗ này có rất nhiều học viên, rất mất thời gian."
"Ồ, tôi còn
không
biết là có thẻ VIP cơ đấy, hiệu trưởng cũng
không
nói
về việc này, chẳng qua tôi chỉ nhờ hiệu trưởng giúp tôi tìm
một
giáo viên tốt và có kinh nghiệm thôi,
nói
một
chút về quy tắc của buổi thi, tôi vừa mới quen
một
chút về các quy tắc của buổi thi, cảm thấy nó khá đơn giản."
Đồ khoác lác, sao
cô
không
thấy nó đơn giản, Hứa Lương Cầm cúi đầu ăn cơm xem thường.
"Gần đây vẫn còn
đi
xem mắt sao?" Tống Dật Hàng hỏi đến vấn đề mà mình
đang
rất muốn biết.
Lúc này Hứa Lương Cầm mới ngẩng đầu
nói: "không
có, gần đây mẹ tôi
không
sắp xếp cho tôi chỗ nào nữa, còn
anh? Điều kiện
anh
tốt như vậy,
cô
gái
kiểu nào chả tìm được, sao phải
đi
xem mắt đúng
không?"
Tống Dật Hàng bất dĩ cười: "không
còn cách nào khác, trưởng bối trong nhà tư tưởng rất truyền thống, tôi chỉ còn cách tôn trọng nhưng
không
biết phải làm thế nào, huống chi tôi còn có
một
cuộc hôn nhân thất bại, đối với việc tái hôn vẫn nên cẩn thận. Nhưng mà,
hiện
tại tôi phát
hiện
ra
một
chuyện."
"Chuyện gì thế?"Hứa Lương Cầm tò mò.
"Tôi vốn tưởng rằng phụ nữ Trung Quốc rất bảo thủ, đặc biệt giữa nam và nữ quan hệ có chút..... ừm...... Dù sao, sau khi tiếp xúc với
một
số người, tôi lại thấy
không
hẳn như thế." Tống Dật Hàng
nói
xong liền ám chỉ nhìn Hứa Lương Cầm.
Hứa Lương Cầm làm gì nghĩ nhiều như thế, nghe thấy lời này liền lập tức để đũa xuống, mở to hai mắt: "Có thể
anh
nghĩ lầm rồi, nam chưa cưới nữ chưa gả, tại sao phụ nữ lại phải chung thủy với
một
người đàn ông chứ..... ừm.....
nói
chung, dĩ nhiên tôi rất tán thành việc khi hai người quen nhau vẫn giữ
sự
chung thủy, nhưng tôi cũng
không
phản đối rằng phải
nói
rõ
cho đối phương, và cũng được đối phương đồng ý là
trên
hết, rằng có thể gặp gỡ nhiều đối tượng." Tối thiểu mình đối với chuyện của Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long
đang
làm
không
có ý kiến gì là được.
thì
ra tư tưởng của
cô
gái
này lại cởi mở đến thế, nếu vấn đề này
đã
đến mức này, nếu Hứa Lương Cầm thích kết giao với nhiều đàn ông, tại sao
không
chọn mình nhỉ? Tống Dật Hàng cảm thấy điều kiện của mình rất tốt, rất tự tin,
anh
nghĩ sao Hứa Lương Cầm lại
không
làm
một
số việc quyến rũ mời chào mình nhỉ, dĩ nhiên
anh
cũng
không
có nhiều ấn tượng tốt với
cô
gái
này,
anh
yêu
thích hay
không
yêu
thích Hứa Lương Cầm là
một
chuyện, mà Hứa Lương Cầm
không
chọn
anh
lại là
một
chuyện khác.
"Đúng rồi, mặc dù tôi
nói
như vậy, nhưng tôi kiên quyết phản đối hành vi quan hệ tìиɧ ɖu͙© dựa
trên
việc lợi dụng để kiếm tiền." Hứa Lương Cầm đột nhiên tặng thêm
một
câu.
"Là ý gì, tôi nghe
không
hiểu." Tống Dật Hàng tự thấy mình suy nghĩ rất nhanh, phản ứng cũng nhanh, nhưng vẫn
không
hiểu được suy nghĩ trong đầu Hứa Lương Cầm.
Hứa Lương Cầm nhìn trước nhìn sau, sau đó giảm
âm
lượnng
nói: " Ý là những người đứng đường...... hay chơi
gái, callgirl
(gái
gọi),bán da^ʍ, hai điều này tôi kiên quyết phản đối."
Tống Dật Hàng muốn hỏi Hứa Lương Cầm
một
chút đây có phải là điều
cô
đang
nghĩ
không, cũng quá khéo
đi. Nhưng mà điều Hứa Lương Cầm vừa
nói
thật
sự
làm
anh
bỏ
đi
những ý nghĩ, trong lòng
anh
không
thể
không
nghĩ Hứa Lương Cầm
đang
làm
một
nghề bất lương.
Nhưng mà nếu loại
đi
điểm này, vậy vào ngày xem mắt hôm đó
cô
gái
này
không
thèm quan tâm đến mình,
không
chỉ lần xem mắt mà lúc ở nhà hàng hay lúc ở siêu thị cũng
không
có hứng thú gì đối với mình, cái này
không
hợp với logic rồi!
Tống Dật Hàng vừa buồn bực vừa mất mát,
anh
không
thể tin rằng Hứa Lương Cầm có thể thờ ơ với mình được.
"Ăn xong rồi, chúng ta nên về thôi." Hứa Lương Cầm nhắc nhở Tống Dật Hàng
đang
rơi vào trầm tư.
Tống Dật Hàng gật đầu đứng dậy cùng Hứa Lương Cầm trở lại bãi tập xe.
Huấn luyện viên và lão Vương cũng
đã
trở lại, huấn luyện viên vừa nhìn thấy Tống Dật Hàng liền rất vui vẻ, nhất định để Tống Dật Hàng lên hàng xe thứ nhất, chờ Tống Dật Hàng ngồi vào trong xe ân cần đưa điếu thuốc.
Tống Dật Hàng từ chối
không
hút thuốc,
một
tay cầm lái, chân dưới đạp phanh nhanh chóng phóng
đi.
"Tôi nhổ vào! Người
anh
em này chỉ cần
một
tay và nhấn ga mà tốc độ
đã
cao như thế, thần thánh thế!" Nhị béo thấy thế trợn mắt há hốc mồm, vừa hâm mộ vừa bội phục.
Hứa Lương Cầm cũng
đang
nhìn,
cô
đã
tin tưởng việc Tống Dật Hàng là
một
tay đua thứ thiệt.
"Mọi người cũng
đã
nhìn thấy kỹ thuật của người ta đấy, sau khi về nên suy nghĩ
một
chút, hơn nữa nếu còn tập
không
nghiêm túc
thì
cũng đừng nghĩ đến chuyện tới đây nữa.
cô,
đi
tới đường S." Huấn luyện viên chỉ chỉ Hứa Lương Cầm.
Cả người Hứa Lương Cầm cứng đờ, chân có chút run run, nơm nớp lo sợ ngồi vào buồng lái khởi động xe.
một
vòng lên xuống, huấn luyện viên để cho Hứa Lương Cầm xuống xe, sau đó cũng xuống theo, tiếp theo đó là
một
trận mắng mỏ vang dội: "cô
là người Mĩ hay là người Ấn Độ thế,
cô
nghe
không
rõ
sao? Phương hướng cũng
không
nhớ, trái phải có phân biệt được
không? Nếu phía trước là vách đá
thì
tôi và
cô
đã
rơi xuống rồi, làm tôi đổ cả mồ hôi lạnh,
cô
chết cũng muốn kéo cả người khác theo sao!"
Hứa Lương Cầm cúi đầu
không
nói, bị chửi cũng quen, tính tình huấn luyện viên là vậy, có người nào
không
bị mắng đâu!
"Huấn luyện viên,
cô
ấy là bạn tôi, như thế này
đi, tôi
sẽ
dạy cho
cô
ấy." Tống Dật Hàng có chút
không
nhịn được.
"Là bạn
anh
sao, sao Tiểu Tống
không
nói
sớm, sau này tôi
sẽ
hướng dẫn cho
cô, vài lần là
sẽ
khá hơn thôi." Huấn luyện viên đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Tống Dật Hàng cười cười, xoay người nhìn Hứa Lương Cầm
nói: "đi
thôi."
Hứa Lương Cầm
không
rõ
Tống Dật Hàng có ý gì, lại
không
thể từ chối
anh
ta,
không
thể làm gì khác là phải chào bọn Nhị béo rồi
đi
theo Tống Dật Hàng ra phía sau.
"cô
có sao
không?" Tống Dật Hàng dừng bước chờ Hứa Lương Cầm.
Hứa Lương Cầm lắc đầu.
"Tôi ra phía kia lấy xe, mượn
một
chiếc dạy cho
cô."
Hứa Lương Cầm lắc đầu nhanh hơn: "2 giờ hơn 100 đồng, quá đắt, dùng tiền để làm cái khác
thì
hơn."
Tống Dật Hàng
không
nói
gì, đến chỗ bãi đỗ xe nhìn đồng hồ, trực tiếp đưa hai trăm đồng hơn thuê 4 giờ xe.
Hứa Lương Cầm
không
nghĩ Tống Dật Hàng lại làm
thật,
không
còn cách nào đành lên xe
đi
đến sân luyện khác.
"Nếu
cô
không
vui
thì
cứ
nói
ra, huấn luyện viên cũng có chút quá đáng,
cô
đừng vội, tôi rất tự tin
sẽ
dạy tốt cho
cô." Tống Dật Hàng thấy Hứa Lương Cầm
không
nói
gì, cảm thấy
cô
vẫn còn
đang
khổ sở.
"Tôi
không
phải
không
vui,
thật
đấy. Ông ấy luôn mắng học viên như thế, chúng tôi cũng quen rồi, lại
nói
da mặt tôi cũng chẳng mỏng, sinh tồn ở xã hội như thế nào cũng hiểu được, tiền này trả cho
anh." Hứa Lương Cầm vừa
nói
vừa móc túi, lòng đau như cắt đưa 200 đồng cho Tống Dật Hàng.
Tống Dật Hàng làm sao có thể nhận số tiền này: "Là tôi tự nguyện muốn giúp
cô, nếu tôi cầm tiền của
cô
thì
tôi sao dám làm người nữa,
cô
nói
tôi hiểu
một
chút sinh tồn ở xã hội là cái gì?"
không
nhận càng tốt, Hứa Lương Cầm
sẽ
cùng người giàu có chơi trò từ chối đâu, cười hì hì
nói: "Tôi hỏi
anh
nhé,
một
quả táo và
một
quả cam cùng để vào
một
chỗ
thì
một
tháng sau
sẽ
thế nào?"
Tống Dật Hàng suy nghĩ
một
chút: "Quả táo có chút thối rữa, quả cam chắc là vẫn y nguyên."
"Đúng rồi, đây là cách sinh tồn!"
"Cách gì cơ?" Tống Dật Hàng có chút hồ đồ.
"Da mặt dày, quả cam da dầy nên
không
có chuyện gì, quả táo da mỏng nên
sẽ
bị thối rữa."
Tống Dật Hàng nhìn nhìn Hứa Lương Cầm, hồi lâu mới lên tiếng: "Chúng ta nên
đi
luyện xe thôi."
4 giờ trôi qua rất nhanh, Tống Dật Hàng thở dài lau mặt, sau đó bảo Hứa Lương Cầm đổi chỗ,
anh
lái xe mang trả.
"Có phải tôi rất ngốc
không?" Hứa Lương Cầm tự biết
rõ.
Tống Dật Hàng hồi phục chút cảm xúc
nói: "Trước
không
nên đề cập tới, sau này nếu gặp phải tình huống nguy hiểm
thì
cô
nên phanh ngay xe lại, đừng bao giờ buông cả hai tay che mặt, có biết
không? Như vậy rất nguy hiểm!"
"Tôi chỉ hành động theo bản năng,
thật
xin lỗi." Hứa Lương Cầm thú nhận.
"cô
không
cần xin lỗi tôi, nếu như
cô
lấy được bằng lái xe chắc chắn
sẽ
là mối nguy hiểm lớn với xã hội."
"Tôi chỉ cần bằng lái,
không
cần lái xe ra đường."
"Vậy
cô
học làm gì?" Tống Dật Hàng nhíu mày.
"Kiếm tiền, bằng lái có thể bán lấy tiền."
Tống Dật Hàng bị tức cười: "không
nghĩ tới
cô
còn là
một
người biết làm ăn cơ đấy, cũng quá tinh vi rồi, cẩn thận tai họa ập tới đấy."
Hứa Lương Cầm cũng
không
phản bác, người có tiền sao hiểu được nỗi khổ của kẻ nghèo chứ, cuối cùng
cô
nhờ Tống Dật Hàng chở mình về chỗ khách sạn Hoa Minh.
"đã
làm phiền
anh
rồi." Hứa Lương Cầm cám ơn Tống Dật Hàng.
"không
phiền, tôi
đang
có cuộc họp ở công ty, cho nên thuê phòng khách sạn ở chỗ này, sau này
cô
có
đi
luyện xe
thì
gọi cho tôi, tôi với
cô
cùng
đi."
"anh
vẫn luyện sao, hôm nay tôi
đã
được mở mắt, công việc của
anh
hẳn là bận lắm, tôi chỉ cần điều khiển thông thạo là được, nếu gần như thế này có việc gì cần cứ tìm tôi." Hứa Lương Cầm khách khí
nói.
không
nghĩ tới Tống Dật Hàng
thật
lòng đáp lại: "Được đó, tôi mới về nước
không
lâu, bình thường cũng
không
có việc gì làm, nếu
cô
có chút thời gian
thì
đi
cùng tôi xem xung quanh
một
chút nhé, xem quê hương thay đổi ra sao."
"anh
không
đi
làm sao?"
"Tạm thời
không
cần,
đang
có thời gian nhàn rỗi,
không
biết
cô
có thuận tiện
không?" Tống Dật Hàng khéo léo hỏi.
Hứa Lương Cầm nghĩ tới việc viết tiểu thuyết thu nhập
không
cao của mình, suy nghĩ
đi
dạo với người giàu có Tống Dật Hàng này
không
thể chỉ
đi
dạo
không, thế nào cũng được ăn uống no say nên
không
hề rầy rà: "không
có gì bất tiện cả, tôi so với
anh
càng rảnh rỗi hơn nhiều, ngay cả việc làm cũng
không
có, lúc nào
anh
muốn
đi
ra ngoài
thì
cứ gọi cho tôi, tôi
không
có số của
anh, tôi
sẽ
cho
anh
số tôi."
"Được, vậy chúng cùng lưu số điện thoại." Tống Dật Hàng nhập số của Hứa Lương Cầm vào điện thoại, lúc này hai người mới chào tạm biệt nhau.
Hứa Lương Cầm lên tầng vừa mở cửa
thì
thấy Ngô Thừa Long nhào tới trước chân.
"Chị, cứu người."
"Chuyện gì?" Hứa Lương Cầm
đã
quen với chuyện này rồi.
"Chuyện là như thế này, có
một
đoạn nghiệt duyên người ta cần chị hóa giải." Ngô Thừa Long đau khổ ôm Hứa Lương Cầm.
"Cậu vừa chọc vào vườn đào nhà nào hả?"
"Vâng,
một
bà
cô
coi trọng tớ, tớ xua
không
nổi, ngày nào cũng
đi
theo tớ."
Hứa Lương Cầm cảm thấy kì quái: "không
phải cậu thích đàn ông sao, tại sao lại
đi
trêu chọc bà
cô?"
"Tớ
không
trêu chọc
cô
ta, lúc tớ
đi
làm bị
cô
ta nhìn trúng, vậy mới thấy đẹp trai đúng là gây họa mà."
Lời này Hứa Lương Cầm rất tin, Ngô Thừa Long cao lớn
anh
tuấn trước mặt này xưa kia cũng
không
thiếu các bà chị bà
cô
muốn bao nuôi
hắn, chẳng qua là
hắn
từ chối nên chuyện cũng qua
đi, dĩ nhiên cũng có quấn quýt bám chặt, cũng là
cô
và Tô Hiểu Vũ ra mặt giải quyết, cũng
không
phải phương pháp gì xuất chúng, chính là giả vợ giả chồng với Ngô Thừa Long làm đối phương khϊếp sợ.
"Sao cậu
không
tìm Hiểu Vũ?"
Ngô Thừa Long nghe giọng điệu này của Hứa Lương Cầm biết thừa
cô
sẽ
giúp mình, cho nên cười
nói: "Cục diện rối rắm của cậu ấy còn chưa giải quyết xong, cái tên Park Ji Ji kia
không
muốn rời
đi, Lý Học Thông cả ngày khóc như chó nhà có tang tìm cậu ấy,
cô
nàng muốn ở khách sạn vài hôm cho thanh tịnh."
Cũng mấy ngày
cô
không
gặp Tô Hiểu Vũ rồi, bận rộn luyện tập xe nên cũng
không
để ý.
"Sắp xếp thế nào cậu
nói
đi."
"Tối nay 8 giờ ở khách sạn Hoa Minh phòng 1203, cậu
đi
bắt kẻ thông da^ʍ là được, cửa phòng mình
sẽ
khép hờ cho cậu."
Hứa Lương Cầm vừa nghe vừa nổi giận: "Tớ
nói
cậu và Tô Hiểu Vũ có thể đừng lúc nào cũng gấp gáp như thế
không, nếu hôm nay tớ
không
về, cậu tính nhờ ai đây? Tớ là nô ɭệ của các cậu hay sao mà gọi là đến, khách sạn Hoa Minh là thiên đường của các cậu à, quản lý đều biết tớ, tớ thế nào cũng
không
đi!"
"Chị hai à, người đừng nóng giận, tớ tưởng cậu cả ngày ở nhà sáng tác nên mới
không
báo trước, cậu đừng giận, sau này tớ
sẽ
báo trước cho cậu 3 ngày, cậu giúp em trai
nhỏ
lần này
đi." Ngô Thừa Long lôi kéo tay Hứa Lương Cầm đau khổ cầu xin.
Hứa Lương Cầm làm sao
không
tức, thở dài
không
thể làm gì hơn là đáp ứng: "Đừng có lần sau, xong việc nhớ mời tớ
đi
ăn ngon."
"không
thành vấn đề, bữa tiệc nướng tùy ngài chọn địa điểm, quyết định như thế nhé."
"Cậu
đi
đâu thế?" Hứa Lương Cầm thấy Ngô Thừa Long đứng dậy hỏi.
"Còn có hẹn, 8 giờ gặp nhé."
Hứa Lương Cầm nhìn di động còn hơn 3 giờ nữa, cho nên vào phòng chuẩn bị ngủ
một
chút, vở kịch buổi tối nay rất hao tổn tâm sức!
hết chương 7