Chương 8

Lúc Hứa Lương Cầm thức giấc

đã

là 7h40 rồi, Hứa Lương Cầm vội vàng thay quần áo rồi chạy đến khách sạn.

đi

thang máy lên tầng 12, đến phòng 1203 là 8h, Hứa Lương Cầm đứng trước phòng

đang

khép hờ, hít sâu

một

hơi rồi đạp phăng cánh cửa ra.

"Ngô Thừa Long,

anh

dám...... làm tôi thất vọng sao, ngày ngày tôi cực khổ

đi

làm nuôi gia đình,

anh

bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tìm đàn bà để mua vui đúng

không!" Hứa Lương Cầm liếc mắt nhìn hai người

đang

dây dưa

trên

sô pha, người phụ nữ kia đoán chừng 50 tuổi, nhìn vẻ bề ngoài kia có vẻ muốn bao nuôi Ngô Thừa Long.

"Bà xã, sao em lại tới đây?

không

phải

anh

muốn tới đây đâu, là bà ta ép

anh, bà ấy là chủ của

anh,

anh

không

biết làm như thế nào mà,

anh

cũng vì muốn cho gia đình mình

một

cuộc sống tốt hơn mà!"

"Khốn kiếp,

anh

muốn gạt tôi đến bao giờ?

đi, đến đồn cảnh sát!

không

được, tôi phải đến đồn cảnh sát báo để bắt đôi gian phu da^ʍ phụ này!" Hứa Lương Cầm la to nên mặt đỏ bừng, làm bộ muốn cầm điện thoại để gọi điện.

"Ôi, từ từ thương lượng nào, chị đâu biết là Ngô Thừa Long là người

đã

kết hôn đâu. Em ngoan, em suy nghĩ

một

chút, chị là người kinh doanh lớn, dù thế nào cũng muốn để mặt cho người nhìn mà, nếu chị mà biết Ngô Thừa Long

đã

có vợ

thì

chắc chắn

sẽ

không

dính dáng vào, nếu

không

thì

giờ chị bồi thường tổn thất cho em được

không, dù sao

thì

chị và Ngô Thừa Long cũng chưa có làm gì mà." Người phụ nữ kia quả nhiên là sợ đến mức mặt trắng bệch.

"Tôi

không

thèm cầm những đồng tiền dơ bẩn đó, hôm nay tôi

sẽ

làm cho ra nhẽ, bà lớn tuổi như thế lẽ ra có cháu bằng tuổi chồng tôi đúng

không? Tôi chẳng sợ mất mặt, tôi

đi

tìm người!" Hứa Lương Cầm

nói

xong chạy ra ngoài.

Người phụ nữ kia lập tức

đi

theo sau, Ngô Thừa Long cười trộm cũng chạy theo, đến cửa phòng

anh

ta vờ quỳ trước mặt Hứa Lương Cầm: "Bà xã,

anh

sai rồi, em đánh

anh

đi, đánh chết

anh

đi!"

Sau đó hướng người phụ nữ kia nháy mắt: "cô

còn

không

chạy mau, đứng ngốc đó làm gì!"

Người phụ nữ lúc này mới phản ứng kịp, vừa chen chạy ra hướng cửa vừa

nói: "Em

gái

ngoan, chị hứa chắc chắc là

không

bao giờ quay lại với Ngô Thừa Long nữa,

không

có bất kì mối liên hệ nào luôn, em

gái

yên tâm

đi." Thân hình cứng nhắc chen ra cửa chạy như chớp.

"cô

gái

này chả có sức chiến đầu gì cả,

không

tới 5 phút

đã

hạ vũ khí rồi." Hứa Lương Cầm

nhỏ

giọng cười.

Ngô Thừa Long vỗ vỗ quần đứng lên, ôm chầm Hứa Lương Cầm đắc ý cười: "Với bọn họ

thì

mặt mũi còn quan trọng hơn nhiều, thôi bỏ qua

một

bên

đi.

đi, thời gian còn sớm,

đi

ăn đồ nướng

đi, gọi điện cho Hiểu Vũ qua

đi,

không

say

không

về!"

Hứa Lương Cầm

đang

mệt mỏi.... lúc này cũng buông lỏng

một

chút, vui vẻ cùng Ngô Thừa Long ra khỏi phòng.

Tống Dật Hàng! Lại là Tống Dật Hàng! Nếu lúc trước

anh

ta

không

phải

nói

anh

ta ở khách sạn Hoa Minh, Hứa Lương Cầm cũng bắt đầu nghi ngờ người đó

không

phải là

không

quan tâm mình, nếu

không

thì

dạo này hay gặp

anh

ta thế.

Nhìn thấy Tống Dật Hàng

đang

ở ngoài cửa, Hứa Lương Cầm lại

một

lần nữa cảm thán về duyên phận của hai người.

"Cửa

không

khóa, vừa lúc tôi

đi

qua nghe thấy giọng

nói

của



nên

không

đi

nữa." Biểu cảm của Tống Dật Hàng rất tự nhiên, chẳng qua lúc thấy hai người

đang

ôm nhau

thì

anh

nổi lên

một

suy nghĩ có phải Hứa Lương Cầm thích loại trai trẻ này

không, lúc trước



nàng thuê phòng cùng

một

người đàn ông cũng chạc tuổi như này.

anh

chắc chắn hai người trước mắt

không

phải vợ chồng, nếu

không

Hứa Lương Cầm

sẽ

không

bao giờ

đi

xem mắt, nhưng người đàn ông này có phải hay

không



một

trong số những người

đi

xem mắt trong danh sách của Hứa Lương Cầm.

"Ồ, cũng

không

có chuyện gì, cám ơn

đã

quan tâm, chúng tôi phải

đi

bây giờ." Hứa Lương Cầm lúng túng mong rời khỏi đây.

"Chờ

một

chút, ngày mai



có rảnh

không, tôi nghĩ muốn đến bảo tàng chơi". Vào lúc Hứa Lương Cầm mở miệng

thì

Tống Dật Hàng chen vào.

Hứa Lương Cầm

không

chút do dự đáp: "Được, được, 9 giờ nhé."

Tống Dật Hàng nhìn hai người

đang

vội vã vào thang máy, cười nhạt

một

tiếng rồi cũng về phòng.

"Đẹp trai quá, chị, sao người quen được người đàn ông kia, vừa nhìn là biết người có thế có quyền rồi". Ra khỏi khách sạn Ngô Thừa Long hết lời khen Tống Dật Hàng.

"Làm sao cậu biết

anh

ta là người có thế có quyền?"

"Tất nhiên là bằng số kinh nghiệm dày dặn của tớ, nhìn khí chất của người ta đó, bộ quần áo mặc

trên

người kia

không

phải ai cũng có nhé, đặc biệt là công phu

trên

giường này: nhìn như vậy

không

phải người kém cỏi đâu. Người này nếu như là đàn ông của tớ,

một

khắc tớ cũng

không

để cho

anh

ta rời khỏi giường, nhưng mà nếu đây là người trong lòng của chị

thì

em đây

sẽ

không

để ý đâu".

Hứa Lương Cầm bị Ngô Thừa Long

nói

cho sợ hãi: "Công phu

trên

giường mà cậu cũng nhìn ra sao?"

"Tất nhiên, người đàn ông này có cơ bắp này, đoán chừng luyện tập đều đặn, các cậu viết tiểu thuyết hay

nói

thế nào nhỉ? Ừm...... Tra nam! Đúng rồi, chính là tra nam! Cậu phải giữ chặt nha". Ngô Thừa Long

nói

rất mạch lạc



ràng.

"Biết



là tra nam còn đem tớ vào hố lửa, cậu có ý gì?"

"Tra nam trừ tà cậu

không

biết sao? Cậu ngốc như thế

thì

để tra nam bù vào, cậu vô tâm

anh

ta vô tình,



là hợp luôn. Lương Cầm, tớ khuyên cậu là người đàn ông này

không

được bỏ qua, có thể hưởng thụ

một

ngày cũng được, cậu vốn già rồi, cấp bậc của người phụ nữ là việc người đàn ông của họ như thế nào, phải trải nghiệm thú vui nam nữ

đi, đổi lại

thì

nếu mất

thì

phải chịu! Lời khuyên: Gặp người đàn ông tốt rất hiếm."

Lời này Hứa Lương Cầm rất tin tưởng, dù sao

thì

bαo ©αo sυ đâu đâu cũng bán, nhưng mà

một

chút ý tứ muốn cùng Tống Dật Hàng cũng

không

có, tất nhiên là người ta cũng chẳng đến nỗi coi trọng mình, có thể kết bạn

đi

ăn uống linh tinh

đã

là tốt lắm rồi.

Nhận được điện thoại, Tô Hiểu Vũ nhanh chóng đến quán đồ nướng, ba người cười

nói

đến nửa đêm

thì

về phòng trọ, về đến là

đã

3 giờ rồi, cho nên mỗi người về phòng của mình ngủ.

Hứa Lương Cầm bị chuông điện thoại đánh thức, hối hận

không

kịp vì

đã

nói

to. "Sao."

"Là tôi, Tống Dật Hàng." Nghe giọng khàn khàn của Hứa Lương Cầm, Tống Dật Hàng nghĩ



gái

này

đã

vui vẻ với tiểu đẹp trai cả đêm qua.

"Ừm, có chuyện gì sao?" Người này sáng sớm gọi hồn làm gì

không

biết.

"cô

không

nhớ sao, hôm qua

đã

đồng ý với tôi là cùng

đi

bảo tàng."

Hình như có chuyện như vậy, Hứa Lương Cầm suy nghĩ hồi lâu mới nhớ

nói: "Hay để hôm khác được

không, tôi ngủ muộn quá

không

dậy nổi rồi." Dù sao Tống Dật Hàng cũng ở khách sạn Hoa Minh, nếu mình thất hứa cũng

không

coi là hành hạ

anh

ta cho lắm.

"Tôi chờ

cô, khi nào



chuẩn bị xong

thì

chúng ta lên đường."

thật

ra

thì

Tống Dật Hàng

không

muốn mình bất lịch

sự

như thế, nhưng vừa nghĩ tới Hứa Lương Cầm vì người đàn ông khác thoải mái mà từ chối mình lại rất khó chịu, bất luận là như thế nào

thì

mình cũng

không

thể thua

một

tên mặt búng ra sữa kia được.

không

thể chấp nhận nổi việc từ chối cũng như thua cuộc này được.

Đồ điên! Hứa Lương Cầm muốn chửi bậy quá, nhưng nghĩ lại mấy ngày hôm nay Tống Dật Hàng đưa mình về, lại thuê xe dạy mình lái xe, trong lòng có bao nhiêu bất mãn cũng cố nén xuống, huống chi là mình thất hứa trước, thôi vậy, đành

đi.

"Vậy cũng được,

anh

chờ tôi nửa giờ nhớ, chúng ta đợi nhau ở quán rượu đằng trước."

Để điện thoại xuống, Hứa Lương Cầm nằm

trên

giường thêm 10 phút, rửa mặt qua loa mặc thêm cái áo T-shirt rộng thùng thình cùng quần soóc ngắn ra ngoài.

"cô

tới nhanh

thật

đấy." Tống Dật Hàng nghĩ con

gái

ít nhất phải hơn nửa tiếng đến 1 tiếng mới ra khỏi cửa,

không

nghĩ tới Hứa Lương Cầm lại đúng giờ như vậy.

"Tôi rất lười, thôi chúng ta

đi

nào, tôi

nói

trước là tôi

không

đến bảo tàng bao giờ nên việc hướng dẫn du lịch

không

phát huy được đâu."

"không

sao, tôi tự tìm hiểu cũng được, coi như chúng ta

đi

học hỏi." Tống Dật Hàng lịch

sự

mở cửa xe cho Hứa Lương Cầm.

Loại đãi ngộ này đối với Hứa Lương Cầm rất mới mẻ,

nói

to cám ơn rồi ngồi xuống.

"anh

đợi

một

lát, tôi

đi

mua vé." Đến nơi: Hứa Lương Cầm hào phóng

nói,



nghĩ tới lần trước quán cơm ở bãi tập xe Tống Dật Hàng

đã

trả

không

ít, cho nên lúc

đi



cố ý mang 1000 đồng

đi

để tiêu, mang thừa còn hơn thiếu.

"không

cần, thăm quan bảo tàng là miễn phí." Tống Dật Hàng nhắc nhở Hứa Lương Cầm.

"Ơ thế à? Vậy

thì

tốt quá, sau này chắc phải thường xuyên

đi

mới được." Vui vẻ vì

không

phải trả tiền mua vẻ, Hứa Lương Cầm chạy chạy đến trước cổng của nhà bảo tàng.

Tống Dật Hàng để lão Vương tự do hoạt động, còn mình

thì

cùng Hứa Lương Cầm

đi

bảo tàng.

"cô

nghĩ xem mình nên

đi

tầng mấy trước?" Tống Dật Hàng hỏi ý kiến Hứa Lương Cầm.

"Dù sao cũng chưa tới bao giờ, tầng nào chả được,

anh

muốn

đi

đâu cũng được." Tự nhiên đòi tính dân chủ vậy.

Tống Dật Hàng cũng

không

nhún nhường trực tiếp muốn lên tận tầng 4 là nơi bắt đầu, Hứa Lương Cầm nhắm mắt

không

phản đối.

Cái này là gì thế, Hứa Lương Cầm

đang

ngửi thấy mùi thơm, lại giương mắt buồn rầu về phía Tống Dậy Hàng, chẳng qua



không

có hứng thú nhìn vài viên đá vớ vẩn ở triển lãm cho lắm, chỉ muốn tìm

một

chỗ ngồi chờ Tống Dật Hàng rồi ra ngoài.

Tống Dật Hàng nhìn nhìn viên đá 6 triệu năm muốn cùng Hứa Lương Cầm trao đổi

một

chút, kết quả vừa quay đầu lại

thì

không

thấy người đâu,

không

khỏi nhíu mày:



gái

này đúng là

không

chịu nổi trống vắng mà!

Lấy điện thoại, Tống Dật Hàng ra sảnh triển lãm gọi cho Hứa Lương Cầm.

"cô

đang

ở đâu thế?" Tống Dật Hàng hỏi.

"Xin lỗi, tôi thấy

anh

xem chăm chú nên

không

muốn quấy rầy

anh, tôi ở tầng 6 rồi,

anh

nhìn xong chưa, có muốn lên

không?"

Hóa ra là

đi

nơi khác thăm thú rồi, tâm trạng Tống Dật Hàng tốt hơn

một

chút: "Được, tôi lên bây giờ."

"Nhanh nhanh, tầng này có vẻ đẹp này." Hứa Lương Cầm đứng ở sảnh tầng 6 vẫy vậy Tống Dật Hàng.

Tống Dật Hàng cười hỏi: "Thứ gì hấp dẫn



vậy."

"Tầng này là trưng bày tiền cổ đó, hàng

thật

đích

thật

là bạc trắng, mau nhìn này."

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hứa Lương Cầm, Tống Dật Hàng do dự

một

lúc mới

nói: "



không

nhìn ở cửa ra vào sao, nơi này trưng bày

không

phải vật

thật, vật

thật

cất dấu trong mê cung của bảo tàng, cái này trưng bày ra để cho mọi người biết thôi."

Hứa Lương Cầm thoáng trầm mặc, tiện đà than thở: "Khó trách miễn phí,

thì

ra là đồ giả, đồ nhái, nhưng mà làm giả tốt

thật

đấy, giống y xì tiền cổ luôn."

"cô

rất hứng thú với cái này nhỉ?"

thật

ra

thì

Tống Dật Hàng cảm thấy Hứa Lương Cầm có chút

yêu

tiền, tuy

không

quá can thiệp vào vấn đề này của Hứa Lương Cầm nhưng qua nhiều lần tiếp xúc, có thể

nói

là keo kiệt.

"Đúng vậy, ai mà

không

thích tiền chứ." Hứa Lương Cầm thuận miệng đáp, hơn nữa những kiến thức này cũng giúp ích cho việc viết tiểu thuyết của

cô.

Hóa ra là

một



gái

yêu

tiền, nhưng sao lại

không

có hứng thú với mình nhỉ, có lẽ

anh

không

thể hình dung nổi



gái

Hứa Lương Cầm này là dạng gì mất, Tống Dật Hàng

không

khỏi suy nghĩ.

Lạt mềm buộc chặt sao?

không

giống! Dù sao mấy lần vô tình gặp

thì

Hứa Lương Cầm

không

giống là cố ý, lần này cũng là mình chủ động mời.

Chẳng lẽ

thật

sự

không

coi trọng mình sao? Chuyện này càng

không

thể, Tống Dật Hàng lập tức bác bỏ phỏng đoán này,

anh

đúng là

không

tin Hứa Lương Cầm

không



một

chút ái mộ nào với mình, dù sao thời gian cũng

không

ngắn, có Hứa Lương Cầm này làm bạn cũng

không

phải là

không

tốt!

Tra nam: Gã đàn ông tồi