Chương 47

Hứa Lương Cầm để mặc Tống Dật Hàng hôn mình,

thật

ra



cũng nhớ mùi hương

trên

người

anh, mới có đầu đông thôi mà thấy

thật

ấm áp.

Biết



anh

chỉ muốn



thích

anh

nên mới

nói

những lời ngọt ngào như thế,

không

cần

nói

về thân phận của

anh, chỉ là tình nhân bình thường thôi chắc gì

đã

giữ nổi

anh

2 giờ đồng hồ hoặc bạn bè của

anh, nhưng để Tống Dật Hàng

nói

thế

thì

hẳn là

không

dễ.

Tống Dật Hàng ngẩng đầu, trong mắt nồng đậm ý cười: "Muốn hợp lại hay

không?"

Hứa Lương Cầm nhìn về nơi khác, lẳng lặng

không

lên tiếng.

Tống Dật Hàng nhìn biểu cảm

trên

mặt Hứa Lương Cầm, sau

một

lúc

thì

ôm



vào trong ngực

nói: "anh

biết em còn băn khoăn chuyện về Hisako, Hisako đúng là

một

người rất quan trọng với

anh

và là người

anh

phải thực

hiện

lời hứa, nhưng

anh

có thể cam đoan với em rằng

anh

với



ấy

sẽ

không

có bất kỳ quan hệ mập mờ nào. Nhưng trước khi



ấy tìm được bạn trai

thì

anh

phải chiếu cố



ấy

một

chút, dù vậy

anh

sẽ

giữ khoảng cách với



ấy, về công việc

thì

anh

sẽ

điều



ấy về chi nhánh khác của công ty cho nên Hisako

sẽ

không

phải vấn đề của chúng ta nữa. Lương Cầm, tin

anh

một

lần nữa

đi!"

Sau khi Uông Tân Dương, Quách Mộng Thanh, Trần Mĩ Nhạc lừa dối

cô, cả thể xác và tinh thần Hứa Lương Cầm rất mệt mỏi,



cần

một

bờ vai để dựa vào và giúp



xóa nhòa những vết thương này. Tống Dật Hàng dù có phong lưu nhưng vẫn bảo vệ



tốt lắm, sợ



tổn thương liền lén lút giải quyết vấn đề công việc của Uông Tân Dương, thay



ấm ức bằng việc dạy dỗ Uông Tân Dương và Trần Mĩ Nhạc trong hôn lễ của họ, nay lại vì

không

để



bị quấy rầy, thà rằng bảo vệ công tác của Uông Tân Dương dù ghét cay ghét đắng,



có thể

yêu

cầu nữa sao?

"Được, em tin

anh!" Bỗng nhiên Hứa Lương Cầm nhìn thẳng Tống Dật Hàng, trong giọng

nói

có phần chắc chắn,



nguyện ý vứt bỏ chân chính để vùi đầu vào đoạn tình cảm này luôn, tựa như chị Tôn Linh

nói

là con

gái

nên có

một

đoạn tình

yêu

oanh oanh liệt liệt, rất đáng giá!

Tống Dật Hàng lập tức vui lên vạn lần,

anh

còn nghĩ tối thiểu phải mất thời gian dài

thì

quan hệ hai người mới tốt,

không

nghĩ đột nhiên Hứa Lương Cầm lại đồng ý hợp lại với

anh

một

lần nữa.

"Lương Cầm, em

nói

ra rồi

không

được đổi ý đó." Tống Dật Hàng vừa

nói

vừa khởi động xe chạy theo hướng khác.

"Á, sao

anh

gấp gáp thế? Em còn muốn thu dọn đồ đạc mà." Hứa Lương Cầm biết Tống Dật Hàng muốn mang



về nhà

anh,

không

khỏi buồn cười, lớn xác thế mà sao xúc động như trẻ con vậy.

Mặt Tống Dật Hàng vui sướиɠ: "Về chỗ

anh

trước

đi, cuối tuần

anh

sẽ

cùng em về dọn, chỗ của

anh

có đầy đủ thứ em cần, có khi em còn dùng

không

hết."

Hứa Lương Cầm nghe xong liền cười

không

thèm

nói, Tống Dật Hàng

không

lúc nào là

không

tôn trọng



cả, cảm giác trong



thật

ngọt, tư vị này như ngấm toàn thân vậy.

Xe đỗ vào trong hầm, sau khi xuống xe Tống Dật Hàng ôm chặt lấy Hứa Lương Cầm về thang máy, dọc đường

đi

thì

lát lại ôm

một

cái, lúc

thì

thơm

một

tí, chốc lại sờ đầu thêm chút, có khi

nói

nhỏ

bên tai Hứa Lương Cầm, cũng

không

biết

nói

đùa gì khiến Hứa Lương Cầm vừa đỏ mặt lại cười khanh khách

không

ngừng, dáng vẻ thân mật của hai người giống như chưa hề có cuộc chia tay.

Ra khỏi thang máy, vừa mới vào cửa, Tống Dật Hàng trực tiếp đặt



lên cửa

"anh

làm gì thế?"

"Nhớ em chứ sao,

anh

rất biết giữ mình trong sạch, rượu

không

uống, phụ nữ cũng

không

chạm, lão Mạnh cho là

anh

bị bệnh rồi, ngày đó lúc ăn cơm xong còn đưa cho

anh

một

quyển tạp chí rồi đưa danh thϊếp bệnh viện chuyên phụ khoa nam."

Hứa Lương Cầm cắn môi cười: "anh

không

động dục được

một

thời gian dài thế sao? Em

không

tin đâu!"

"Còn cười hử?

không

tin

thì

em chứng thực

đi, súng

đã

tự lên đạn, đêm nay toàn bộ bắn hết,

không

đạt được mục đích

không

bỏ qua."

"Em đây đành phải hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra, để cho bộ tư lệnh hài lòng!"

Hứa Lương Cầm chào kiểu quân đội, còn lườm

một

cái, khiến Tống Dật Hàng cười quái dị rồi đè Hứa Lương Cầm chưa kịp trở tay.

- --------------------------------------

"Em từ chức, đừng

đi

làm nữa,

anh

bảo với Vương Trung Minh

một

tiếng là được." Tống Dật Hàng khép nửa mắt nằm

trên

giường,

một

bàn tay còn

đang

xoa nắn

trên

người Hứa Lương Cầm.

"Khó mà có việc làm, phải chăm chỉ chứ." Hứa Lương Cầm mơ màng trả lời, cả người đều mệt mỏi rã rời,

hiện

tại



biết mình phải

đi

làm,

không

thì

sẽ

thành đồ vô dụng mất.

Tống Dật Hàng cười: "Vài ngày qua em đều

đi

làm sao? Vẫn nên ở nhà

đi, có

anh

với em,

thật

tốt biết bao!"

Đúng vậy, bao lâu rồi



chưa

đi

làm?

không

đúng, phải

nói

là bao lâu rồi



chưa có ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa?

Hẳn là gần

một

tuần lễ, Hứa Lương Cầm mơ màng nghĩ, từ ngày



với Tống Dật Hàng hòa bình, Tống Dật Hàng đều dán lấy

cô, hai người phóng túng, sau lại càng

không

ngừng uống rượu.

Kế tiếp



chỉ biết là rèm tất cả phòng đều

không

mở ra, bên trong là

một

mảnh hắc ám, hai người bọn họ cũng

không

mặc quần áo, điện thoại

không

biết kêu bao nhiêu lần, sau

không

thấy

âm

thanh nữa. Đói bụng

thì

có thức ăn trong tủ lạnh, có khi thậm chí

không

ăn cũng

không

thấy đói, khát

thì

có miệng Tống Dật Hàng, rồi lại uống rượu liên miên, chẳng phân biệt đâu là ngày, đâu là đêm. Thời gian cứ tồn tại vô tri vô giác, chỉ còn



và Tống Dật Hàng vui vẻ chuyện nam nữ.

Lại tỉnh lại, Hứa Lương Cầm dùng hết sức lực tránh bàn tay

đang

ôm

cô, bước qua người Tống Dật Hàng, xoay người xuống giường, trong nháy mắt



liền ngã xuống sàn nhà, qua

một

lúc lâu mới miễn cưỡng đứng lên ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách vẫn là

một

mảnh tối đen, Hứa Lương Cầm

đi

đến trước cửa sổ kéo màn cửa sổ ra,



muốn nhìn buổi tối

một

chút, nhìn xem đèn len lỏi khắp mọi nơi, tối thiểu



còn biết mình còn sống

trên

trái đất hay

không.

Khi kéo rèm cửa sổ ra trong nháy mắt



liền bị mặt trời to đùng chiếu đến đau mắt.

Lập tức dùng tay che hai mắt, sau

một

thời gian ngắn thích ứng, lại dè dặt từng chút buông tay xuống.

Mở cửa sổ ra,

không

khí lạnh lẽo đập vào mặt, Hứa Lương Cầm hít

một

hơi dài, trong người thoáng chốc tỉnh táo hơn nhiều.

Chạy nhanh đến sàn nhà mặc

một

cái áo khoác lên người rồi đứng ngốc ở cửa sổ, Hứa Lương Cầm bắt đầu tìm di động của mình.

Di động

đã

hết pin nên

không

mở được,



đành phải vào thư phòng mở máy tính của Tống Dật Hàng ra xem hôm nay là ngày nào trong tuần mấy.

không

thể nào, Hứa Lương Cầm chớp mắt,

trên

mặt

hiện

lên

sự

không

thể tin nổi.



nghĩ cùng lắm

thì

lăn lộn với Tống Dật Hàng

một

tuần chứ mấy. Thế nào mà sai hoàn toàn thế, qua gần nửa tháng rồi mẹ ơi!

Hứa Lương Cầm chẳng quan tâm nhiều liền cầm di động của Tống Dật Hàng

đi

sạc, điện thoại chốc lát

đã

có thể mở máy, đếm

không

biết bao cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn,



trực tiếp tìm số máy của Tô Hiểu Vũ rồi gọi

đi, lúc trước khi ở cùng Tống Dật Hàng sợ Tô Hiểu Vũ lo lắng cho nên đưa số Tống Dật Hàng cho

cô.

"Alo, Tống Dật Hàng à?" Điện thoại vang lên

một

tiếng

đã

có người nhận.

"Hiểu Vũ, là tớ đây." Hứa Lương Cầm vừa mở miệng mới phát

hiện

giọng



hơi trầm.

"Hứa Lương Cầm hả, con mẹ nó đồ

không

có lương tâm nhà cậu! Bà

đã

gọi cho mi biết bao nhiêu lần mà mi cũng

không

thèm nghe, mẹ cậu tìm cậu bao nhiêu lần đấy, tớ cùng Khương Doanh

nói

dối sắp

không

chịu nổi, cậu cùng họ Tống có cùng

một

chỗ

không

có người ngăn cản nhưng tối thiểu

thì

cũng

nói

với chúng tớ

một

tiếng chứ? Khương Doanh gấp đến độ chút nữa báo cảnh sát tìm trẻ lạc, sau hỏi bảo vệ khu

thì

mới biết cậu

đi

cùng họ Tống, cậu còn là con người hay

không

hả? Làm cho mọi người rất lo lắng, hai người bọn cậu

không

ai chịu nghe máy, lắm lúc tớ còn nghĩ cậu bị tên họ Tống mưu sát cơ đấy!" Tô Hiểu Vũ tức giận mắng to.

Hứa Lương Cầm nghe đến đau đầu, liên tục

nói

xin lỗi: "Tớ sai rồi, Hiểu Vũ, tớ sai rồi! Về sau

không

thế nữa!"

"Rốt cuộc cậu với họ Tống

đang

giở trò quỷ gì thế, vì sao

không

nghe máy?" Thái độ Tô Hiểu Vũ rất lạnh lùng, hiển nhiên là quá tức giận.

Hứa Lương Cầm nào dám

nói

nửa tháng nay toàn bộ thời gian đều ở

trên

giường lêu lổng với Tống Dật Hàng, chỉ lập lờ: "Cũng

không

làm gì cả, chỉ ngây ngô ở trong phòng thôi."

"Nửa tháng ngồi ngốc ở trong phòng mà

không

nghe máy sao? Lương Cầm, cậu đừng có linh tinh, đừng bao giờ chạm vào ma túy nghe chưa, đó là cái đáy

không

thoát được đâu!" Tô Hiểu Vũ sợ Hứa Lương Cầm bị Tống Dật Hàng làm hư.

"Yên tâm

đi, tớ

không

ngu như vậy đâu, Tống Dật Hàng cũng chẳng ham cái đấy."

"không

có việc gì là tốt rồi, cậu mau chóng gọi cho mẹ cậu

đi, chúng tớ

nói

cậu tham gia

một

lớp đào tạo chuyên môn."

Hứa Lương Cầm cúp điện thoại xong

thì

liền gọi ngay cho mẹ, bị mắng dồn dập,



chỉ có thể nhắm mắt tựa vào ghế sô pha rồi liên tục xin lỗi.

Đến khi mẹ già hết giận, chút nữa

thì

Hứa Lương Cầm ngủ quên.

đi

vào phòng bếp lấy chút đồ ăn, sau đó tắm rửa

một

chút, cuối cùng cũng có cảm giác tỉnh táo, Hứa Lương Cầm nhìn vỏ rượu dưới chân, mâm bát

nhỏ, chén

nhỏ, quần áo và các loại thực phẩm đóng gói dưới chân, tất cả mọi thứ ngay cả bαo ©αo sυ cũng thấy, cả nhà giống như

một

bãi rác lớn, cũng may bên trong có trang bị lọc khí, bằng

không

thì

những mùi vị này

sẽ

làm ngạt thở mất.

Cầm túi rác, Hứa Lương Cầm bắt đầu dọn dẹp, vừa dọn vừa nghĩ làm sao để quay về

đi

làm, giống như Tô Hiểu Vũ

nói

nửa tháng qua đúng là hoang đường.

"Sao lại mở cửa ra thế,

không

sợ lạnh sao?"

Tống Dật Hàng ôm Hứa Lương Cầm từ phía sau,

anh

hôn lên khuôn mặt

nhỏ: "Đừng dọn, chút nữa gọi hai người giúp việc theo giờ vào dọn là được thôi."

"Em cũng

không

muốn để họ nhìn mấy thứ này đâu, vẫn tự làm

đi." Hứa Lương Cầm

nói

xong chỉ chỉ bαo ©αo sυ.

Tống Dật Hàng cười ha ha

không

ngừng: "Mấy ngày trôi qua đúng là ở

trên

thiên đường

thật."

"Còn vài ngày hả?

đã

nửa tháng rồi, đều tại

anh

liên tục ép em uống rượu, bây giờ em

đi

làm thế nào được."

"Ai bảo em uống say rồi hành động phóng túng khiến người ta

thật

thư thái.

anh

đã

sớm

nói

với em là đừng

đi

làm nữa, chúng ta

đi

du lịch

đi,

đi

khắp bốn phương rồi cảm thấy nơi nào tốt

thì

ở đó

một

thời gian, chơi

đã

rồi tìm

một

nơi khác, ở Pháp

anh



một

du thuyền, chúng ta có thể

đi

một

vòng luôn."

Tống Dật Hàng

nói

đúng là những ngày thần thiên, Hứa Lương Cầm nghe Tống Dật Hàng miêu tả

thì

không

ngừng nghĩ đến nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, sao



có khả năng bỏ lại thực tế mà

đi

cùng Tống Dật Hàng vào xã hội

không

tưởng được.

"Em còn muốn

đi

làm đàng hoàng, vào mấy ngày nghỉ

thì

chúng ta có thể

đi

mấy ngày,

không

phải cũng tốt sao. Em

không

có sạc pin, dùng di động của

anh

gọi cho mẹ nữa đấy, với cả em thấy điện thoại

anh

nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn,

anh

vẫn nên xem chút

đi."

"không

có chuyện gì đâu, bọn họ

không

tìm thấy

anh

thì

sẽ

tìm người khác thôi, trời

không

sập được đâu. Lương Cầm, em suy nghĩ kĩ về đề nghị của

anh

đi, chỉ có hai người chúng ta thôi."

Nửa tháng

đã

đủ dọa người rồi, Tống Dật Hàng còn

nói

cuộc sống tươi đẹp nhưng



vô phúc hưởng. "Để sau hãy

nói

đi, em còn muốn

đi

làm."

Tống Dật Hàng

không

miễn cưỡng nữa mà giúp Hứa Lương Cầm thu dọn: "Em muốn

đi

làm

thì

cứ đến công ty thôi,

không

phải hỏi han làm gì, ngày mai

anh

đưa em tới."

Hứa Lương Cầm còn muốn từ chối, lời chưa

nói

ra khỏi miệng

thì

Tống Dật Hàng

đã

nói

trước: "Chúng ta là người

yêu

của nhau,

anh

đưa đón em là chuyện đương nhiên, còn nữa công ty biết thừa quan hệ của

anh

với emi, em đừng nghĩ nhiều."

Hứa Lương Cầm

không

phản đối,



cũng

không

muốn từ chối ý tốt của Tống Dật Hàng liền đồng ý.

"Vậy được nhưng từ giờ trở

đi

anh

phải đàng hoàng đấy,

không

được chạy linh tinh làm xằng bậy, đêm nay nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta bắt đầu công việc của riêng mình."

Tống Dật Hàng cười gật đầu: "anh

đã

mất hết sức lực để chiến đấu rồi, chỉ còn sức ôm bảo bối ngủ thôi, em yên tâm

đi."

Hai người cười

nói

rồi dọn dẹp phòng ốc đến lúc cơ bản coi là sạch

sẽ

thì

thôi, ngày mai đành phải gọi người giúp việc đến dọn dẹp lại

một

chút cho sạch

sẽ

hơn.

Ngày hôm sau Tống Dật Hàng dậy rất sớm, lúc Hứa Lương Cầm tỉnh lại

thì

anh

đã

làm xong bữa sáng, Hứa Lương Cầm nhìn bữa sáng

trên

bàn

thì

mỉm cười: "Sao vậy nhỉ, về sau em có phải làm bữa sáng

không?"

"không

cần,

anh

sẽ

phụ trách, cơm chiều

thì

chúng ta có thể cùng nhau nấu." Tống Dật Hàng bê bát cháo đến trước mặt Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm cúi đầu ăn cháo, thầm cảm thán số



gặp cái vận gì, sao lại có thể gặp người

không

bình thường như Tống Dật Hàng vậy!

"Đúng rồi, thân thể

anh

không

sao

thật

chứ?" Hứa Lương Cầm đột nhiên nhớ tới lời của Tôn Linh

nói

bệnh cũ của Tống Dật Hàng

không

tốt lắm.

"Trước kia có chút khó chịu, sau khi ở cùng với em

thì

tốt hơn, em là thuốc của

anh

đấy,

anh

có thể

không

uống thuốc mà vẫn khỏe ra."

"Mới sáng sớm sao miệng

đã

bôi mật rồi,

anh

nhanh ăn sáng

đi." Hứa Lương Cầm lườm Tống Dật Hàng

một

cái rồi

nói

anh

ngồi xuống.

Cơm nước xong xuôi, Tống Dật Hàng đưa Hứa Lương Cầm

đi

làm, lúc này

anh

đã

lái xe đến dưới sảnh công y, nghiêng người hôn Hứa Lương Cầm

một

cái: "Tan làm

anh

sẽ

tới đón em."

"anh

còn có việc của mình,

không

cần lượn vòng quanh đón em đâu, em có thể

đi

xe bus."



và Tống Dật Hàng

đi

làm theo 2 hướng khác nhau, Tống Dật Hàng đưa



đến công ty

đã

quá khổ rồi.

"Em

không

cần lo lắng cho

anh, nếu

anh

không

thể đến đón em, em cứ gọi taxi mà về, trời lạnh như thế

không

cần chờ xe bus đâu, hơn nữa xuống xe còn phải

đi

bộ



xa." Tống Dật Hàng ở khu vực cách trạm xe bus khá xa, Hứa Lương Cầm

đi

bộ tầm 20 phút mới đến nơi.

"Xe công cộng cũng có cái tốt, lúc tan làm gọi taxi khó lắm,

không

bằng ngồi xe bus cho nhanh."

"Vậy nếu

không

gọi được taxi và

anh

không

đến đón em được

thì

anh

sẽ

gọi người tới đón em."

"anh

đừng lãng phí như vậy chứ, chẳng may

anh

có thể đến đón em được

thì

sao, đây là ném tiền qua cửa sổ đấy."

Tống Dật Hàng nhéo mặt Hứa Lương Cầm

một

cái: "một

tháng cùng lắm mấy trăm thôi, vậy

anh

sẽ

cố gắng đến đón em."

Hứa Lương Cầm gật gật đầu, thế này mới xuống xe vào công ty, Tống Dật Hàng thấy



vào rồi

thì

lái xe

đi.

Lại qua hơn 1 tháng, quả nhiên Tống Dật Hàng

nói

được

thì

làm được, dù lúc

anh

làm việc

không

hết

thì

không



một

ngày nào

anh

không

đi

đón



cả, hai người tan làm

thì

đi

siêu thị mua đồ, về nhà lại cùng nhau nấu cơm, thứ bảy chủ nhật ở nhà, hoặc là cùng

đi

dạo với Hứa Lương Cầm, cứ như thế ngược lại thấy Hứa Lương Cầm càng thấy áy náy hơn.



biết Tống Dật Hàng có rất nhiều xã giao hoặc tụ họp bạn bè, cũng biết

anh

là người ham vui như thế nào, chơi bời ra sao, nay vì quan tâm cảm xúc lười biếng thất thường của



mà ngày ngày canh giữ ở nhà chẳng chịu

đi

đâu.

"Tống Dật Hàng,

anh

cũng có thể ra ngoài tụ tập ăn uống với bạn bè, tính em

không

thích náo nhiệt nhưng

không

vì thế mà

anh

cũng phải ở nhà buồn bực với em." Hứa Lương Cầm

đi

đến bên cạnh laptop của Tống Dật Hàng nhìn

anh

làm việc mà khuyên.

Tống Dật Hàng ngẩng đầu hỏi: "Có phải em thấy

anh

phiền

không?"

"không

có đâu, em rất vui vẻ khi ở trong phòng, nhưng

anh

không

phải người như thế,

anh

như vậy em chịu

không

nổi."

Tống Dật Hàng kéo Hứa Lương Cầm để



ngồi lên đùi mình: "Em thích ở trong phòng,

anh

thích ở cùng

một

chỗ với em,

anh

đã

nói

với lão Mạnh và Vương Trung Minh truyền lời hộ rồi, về sau

anh

không

đi

xã giao

thì

đừng có tìm

anh, về phần tụ tập ăn uống giải trí

anh

cũng

không

muốn hẹn cho nên chẳng ai tìm

anh

cả, em đừng suy nghĩ nhiều."

"Mặc kệ thế nào,

anh

vẫn nên ra ngoài tụ tập với bạn bè

đi."

"anh

chỉ thích ở cùng

một

chỗ với em,

đi

ra ngoài

không

thích lắm, chả vui gì."

Hứa Lương Cầm xoay người, bất đắc dĩ nhìn Tống Dật Hàng: "Vậy em

đi

cùng

anh, nhưng

không

nhiều lắm, 1 đến 2 lần thôi."

"Lương Cầm, chuyện này em đừng cố miễn cưỡng,

anh

không

thích

đi

xã cho lắm."

"Việc kinh doanh của

anh

rất bận rộn, khách hàng đều chủ động tìm tới cửa chắc?" Hứa Lương Cầm thấy Tống Dật Hàng

nói

thì

không

cho là đúng, dù có làm ăn lớn nhưng vẫn phải

đi

xã giao,

không

lừa được



đâu.

"

anh

chưa từng

nói

với em sao? Trong nhà

anh

sản xuất pin

không

phải loại pin bình thường, là pin nguyên tử. Dùng trong hàng

không, chữa bệnh, dụng cụ quân

sự, sử dụng tương đối rộng rãi, em cảm thấy có bao nhiêu khách hàng cần loại pin này? Về phần Phổ Danh

thì

anh

đã

hoàn thiện hệ thống kinh doanh, hơn nữa bố mẹ

anh

vẫn còn điều hành mà,

anh

cũng

không

cần quá quan tâm mất sức vào nó."

"Bố mẹ

anh

vẫn còn làm việc sao? Em nghe người khác

nói

về cuộc sống của gia đình

anh, còn kinh doanh nhiều ngành nữa, đúng là có nhiều người quá

thì

mình đúng là vô công." Hứa Lương Cầm nghĩ đến lời

nói

của Ngô Thừa Long,

không

khỏi thuận miệng

nói.

"Là có ý khác, chỉ là đối với quốc gia

đang

có chiến tranh, quốc gia nghèo khó

thì

đi

trợ cấp vật chất hoặc những thứ công cụ xây dựng thôi."

Hứa Lương Cầm

không

nghĩ Tống Dật Hàng

sẽ

nói

với mình,



chỉ

nói

linh tinh chứ chẳng nghĩ

anh

sẽ

nói

cho



nghe, nhưng hôm nay nghe

anh

nói

đã

nằm ngoài dự đoán của mọi người rồi,

không

khỏi tò mò: "Viện trợ cho quốc gia

đang

có chiến tranh, quốc gia gặp nghèo khó, vậy có thể kiếm tiền ư?" Nhắc tới chiến tranh

thì



nghĩ ngay tới các nước Trung Đông và Châu Phi.

"anh

lấy

một

ví dụ cho em, nếu bây giờ em sinh ra trong

một

quốc gia nghèo đói, lương thực

không

đủ sống nhưng trong nhà em lại có dây chuyền vàng hay bông tai vàng..... Trang sức gì đó mà lúc này có người mang bánh mì, thịt hun khói và lương thực đến, em có tình nguyện đưa luôn trang sức

không, có đồng ý đem nó làm vật trao đổi lấy chút lương thực

không?"

"Đương nhiên là đổi lấy đồ ăn rồi, dưới tình hình đó

thì

trang sức có lợi gì chứ, mạng sống quan trọng hơn nhiều." Hứa Lương Cầm

không

chút do dự chọn đáp án.

"Đúng thế, đây chính là viện trợ mà

anh

nói, về phần cách thức làm việc

thì

cũng giống như vậy thôi."

"Đây đúng là

nói

điêu mà, còn

nói

viện trợ gì chứ?" Cái này là nhân lúc hàng xóm cháy nhà

đi

hôi của, dùng gạo trắng đổi thành bạc trắng, Hứa Lương Cầm

không

nói

ra những lời này.

"Tất nhiên viện trợ cũng có, chẳng qua chiếm 1% thôi." Tống Dật Hàng vừa

nói

tay vừa

đi

xuống.

Hứa Lương Cầm lập tức đứng lên: "Lớn tuổi rồi

thì

bảo vệ thân thể chút

đi. đừng có tiêu hao sức lực thế."

"Em

không

tin thể lực của

anh

rồi sao? Em lại đây, tối hôm nay

anh

khẳng định em

không

thể ra khỏi thư phòng này đâu." Tống Dật Hàng

nói

xong giơ tay muốn túm Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm chạy nhanh xin tha: "Thầy Tống tha mạng, em biết sai rồi."

Vừa

nói

vừa muốn chạy ra khỏi phòng, kết quả chưa chạy được 2 bước

thì

bị Tống Dật Hàng bắt được, hai người cười đùa ngã ra sàn nhà.

"Lương Cầm, chúng ta vẫn cứ như thế này được

không?" Tống Dật Hàng lau mồ hôi

trên

trán Hứa Lương Cầm, dịu dàng như nước

nói.

Hứa Lương Cầm gật đầu: "Tất nhiên là được rồi, nhưng em

không

muốn

anh

vì em mà

không

tụ tập bạn bè, chỉ cần

không

uống rượu nhiều làm tổn hại thân thể

thì

em

không

ngại việc

anh

đi

ra ngoài đâu."

"Vậy cuối tuần này có bạn bè

anh

từ nước ngoài về muốn mời

anh, em có đồng ý

đi

không?"

"Được rồi, em

sẽ

đi

với

anh". Hứa Lương Cầm sợ Tống Dật Hàng vì chăm



mà từ chối bạn bè cho nên mặc dù

không

được tự nhiên lắm nhưng vẫn muốn

đi

cùng

anh.

"Bởi vì bạn bè này của

anh

là cổ đông trong công ty cho nên lão Mạnh và Vương Trung Minh

sẽ

đi,

anh

sẽ

bảo lão Mạnh mang vợ

anh

ấy đến, như thế em

sẽ

không



đơn." Tống Dật Hàng rất chu đáo.

Hứa Lương Cầm thấy ý này

không

tồi.

"Tốt, mau đứng lên

đi

ngủ thôi."

Tống Dật Hàng kéo Hứa Lương Cầm lên, chuẩn bị cùng



về phòng ngủ nghỉ ngơi

thì

di động đột nhiên vang lên.

"Khuya thế này ai gọi nhỉ?"

Tống Dật Hàng nhíu mày

đi

đến lấy di động

trên

bàn, nhìn số

trên

di động

thì

càng nhíu chặt.

"Lương Cầm, em về phòng ngủ trước

đi,

anh

đi

nghe điện thoại."

Hứa Lương Cầm gật đầu mở cửa ra ngoài.

Cuối tuần Tống Dật Hàng vẫn đến công ty đón Hứa Lương Cầm như trước, sau đó

đi

Phó Ước.

"Hôm nay vị khách mời này là lúc

anh

du học ở nước ngoài có quen biết

một

người

anh

em tên là Trần Đại Lương, trong nhà cậu ấy mở

một

cửa hàng tổng hợp, tính tình hòa đồng vui vẻ thích cười đùa."

"Em cùng lắm chỉ chào hỏi thôi, nếu

anh

ấy muốn

nói

chuyện với em

thì

em

sẽ

nói

vài lời với

anh

ấy, nếu

không

quan tâm em

thì

em ngồi ăn cơm."

Tống Dật Hàng cười nắm lấy tay Hứa Lương Cầm: "Ngoan quá, có

anh

ở đây em cũng

không

cần

nói

chuyện với người khác, chỉ

nói

chuyện với

anh

là được."

Lần này bữa cơm được diễn ra tại

một

khách sạn xa hoa, Tống Dật Hàng cùng Hứa Lương Cầm tới phòng được thuê

đã

nghe thấy tiếng

nói

to: "Dật Hàng, chú đúng là vô lương tâm,

anh

trở về



là lâu, mời chú bao nhiêu lần mà chú cũng

không

tới, chỉ có Trung Minh cùng lão Mạnh theo giúp

anh

thôi,

không

biết hôm nay là ngày gì mà có thể để chú nể mặt ra gặp người

anh

này!"

Người

nói

chuyện có vóc dáng rất cao, mày rậm, mắt to, dáng vẻ cũng

không

khó coi, Hứa Lương Cầm khẳng định người này là Trần Đại Lương.

"anh

mời

thì

em

đi,

không

phải là em

không

đến, có lão Mạnh và Trung Minh

anh

còn thấy chưa đủ sao?" Tống Dật Hàng và Trần Đại Lương đập nhau

một

cái rồi lại ha ha cười, có thể thấy quan hệ

không

tệ.

"Náo nhiệt

thật

đấy, em ở ngoài cửa

đã

nghe thấy rồi, có chuyện gì mà vui thế?"

Cửa có người đẩy ra

đi

đến, Hứa Lương Cầm thấy người tới

thì

nụ cười tắt dần

trên

khóe môi.

không

phải

nói

tuyệt đối

không

cho



gái

này xuất

hiện

trước mặt



sao, vậy chuyện quái quỷ gì

đang

xảy ra đây?

Hứa Lương Cầm nhìn thấy đôi môi đỏ chót

đang

cười tươi của Shibata Hisako

thì

trong lòng lập tức căng thẳng.