Chương 36

Hứa Lương Cầm

âm

thầm phỏng đoán, Tống Dật Hàng

thì

không

thoải mái giật mình, mày nhíu lại.

Hứa Lương Cầm nhanh chóng hỏi

anh: “Làm sao thế, chỗ nào

không

thoải mái, em

đi

gọi y tá.”

“không

sao, vừa rồi dạ dày có chút đau, bây giờ

không

sao rồi.” Tống Dật Hàng

không

để ý nhiều.

“anh

vẫn nên thông báo

một

tiếng với người nhà

đi, bác sĩ cũng muốn tìm họ để biết tình huống mà.”

“không

cần tìm, thân thể của

anh,

không

ai hiểu được bằng

anh

hết! Chỉ là bệnh cũ thôi, ở nước ngoài

đã

vậy rồi, thời gian trước cũng bị

một

lần rồi, chẳng qua

không

có nghiêm trọng như lần này.”

Hứa Lương Cầm truy vấn: “Bệnh cũ ư, vậy

anh

không

định gặp bác sĩ à?”

“anh

không

sao đâu, em

không

cần lo lắng.” Tống Dật Hàng

không

trả lời vấn đề của Hứa Lương Cầm.

Thấy Tống Dật Hàng kiên trì

không

muốn

nói

cho gia đình, Hứa Lương Cầm

không

còn cách nào khác: “Vậy

anh

muốn ăn gì

không, em mua cho

anh

nhé, bao tử

anh

không

tốt

thì

nên ăn chút cháo.”

Tống Dật Hàng xua tay: “Bây giờ

anh

không

muốn ăn gì cả.”

Hứa Lương Cầm đành thôi, lại ngồi nhìn Tống Dật Hàng sắp ngủ

thì

mới thấp giọng

nói: “Vậy

anh

nghỉ ngơi cho khỏe nhé, em

không

quấy rầy

anh

nữa, nếu

anh

cần gì

thì

gọi cho em, em

sẽ

mang tới cho

anh.”

Tống Dật Hàng mở mắt nhìn Hứa Lương Cầm

không

nói

gì, Hứa Lương Cầm đứng lên xoay người

đi

ra ngoài, còn chưa

đi

đến cửa

thì

nghe thấy có động tĩnh, xoay người thấy vẻ mặt Tống Dật Hàng nhăn nhó ôm bụng nôn khan.

Vì thế



vội vã chạy đến cầm thùng rác cho Tống Dật Hàng, nhấn nút

trên

giường gọi y tá, lại giúp

anh

xoa lưng cho thuận khí.

một

lúc

thì

tới hai y tá,

một

cùng Hứa Lương Cầm đỡ Tống Dật Hàng còn

một

người

thì

đi

gọi bác sĩ.

Tống Dật Hàng căn bản

không

nôn ra gì cả, đều nôn ra nước màu xanh, hẳn là nước mật.

Hứa Lương Cầm sợ hãi, chờ bác sĩ đến

thì

nói

: “Bác sĩ, có phải

anh

ấy bị ở dạ dày

không?” Lúc trước Uông Tân Dương cũng bị như thế.

Bác sĩ lắc đầu: “đã

kiểm tra dạ dày,

không

có vấn đề gì. Người bệnh cái gì cũng

không

ăn được,



làm chút đồ thanh đạm cho

anh

ta

đi, tình huống cụ thể phải đợi ngày mai có kết quả mới biết được, lát nữa y tá

sẽ

đo nhiệt độ, bây giờ cũng

không

có cách nào áp dụng trị liệu đâu.”

Hứa Lương Cầm liên tục gật đầu, nhìn y tá đo nhiệt độ cho Tống Dật Hàng, may là

không

sốt, lúc này



mới

nhẹ

lòng

một

chút.

“anh

chờ em

một

chút, em xuống lầu mua bát mỳ cho

anh, ăn

một

chút

đi, nếu muốn nôn

thì

trong bụng phải có gì chứ.”

Tống Dật Hàng cười yếu ớt: “Được,

anh

nghe em, chỉ cần

anh

không

làm chậm thời gian của em là tốt rồi,

thật

ra

anh

không

có chuyện gì đâu.”

“nói

gì mà ngốc vậy, chúng ta chia tay còn có thể là bạn bè mà,

anh

đang

như thế này em có thể yên tâm được sao? Bác sĩ phải

nói

kết quả như thế nào nữa, đêm nay em ở đây với

anh.” Hứa Lương Cầm

không

đành lòng bỏ Tống Dật Hàng lại, lớn như thế mà cũng

không

nói

cho gia đình biết, rốt cuộc

không

muốn làm cho gia đình lo lắng hay là quan hệ lạnh lùng quá?



thật

đúng là

không

biết

một

chút gì về hoàn cảnh nhà

anh

cả.

“Lương Cầm, cám ơn em.

anh

xin phép Vương Trung Minh hộ em.” Tống Dật Hàng

nói

xong tìm điện thoại.

Hứa Lương Cầm lập tức ngăn cản

anh: “không

phải

anh

ấy để em tới đây sao?

anh

yên tâm

đi, em vài ngày

không

đi

làm cũng

không

sao cả, em

không

khác gì đại cổ đông trong công ty.”

Tống Dật Hàng bật cười, sau đó nằm xuống, Hứa Lương Cầm mới yên tâm ra ngoài mua đồ ăn, lúc trở lại

thì

Tống Dật Hàng

đã

ngủ rồi,



để đồ ở

một

bên, còn



lại nằm xuống giường bên cạnh, nghĩ là chờ lúc Tống Dật Hàng tỉnh lại

thì

cho vào lò vi sóng hâm lại để

anh

ăn.

Kết quả Tống Dật Hàng

không

tỉnh lại, Hứa Lương Cầm sợ tới mức ban đêm mấy lần tỉnh lại dò hơi thở của

anh, may là hơi thở đều đặn, đúng là ngủ say rồi.

một

đêm cứ giày vò như thế, Hứa Lương Cầm

không

thể nào ngủ ngon nổi,



không

ngủ được nên dậy sớm rửa mặt, lúc

đi

ra từ nhà vệ sinh

thì

thấy Tống Dật Hàng

đang

tỉnh ngủ.

“anh

tỉnh rồi à,

anh

ngủ

một

giấc mà



lâu, hơn 10 giờ đó.”

“Vất vả cho em rồi.” Tống Dật Hàng nhìn qua có tinh thần hơn nhiều.

“anh

cứ ngủ

một

mạch thôi em

không

có cực khổ gì, chẳng qua là phí bát mỳ quá

đi, lát nữa

không

biết là

anh

có phải làm kiểm tra hay

không, chịu khó bụng rỗng

một

chút, lát nữa em

sẽ

đi

mua cơm cho

anh.”

Tống Dật Hàng cười gật đầu: “anh

nghe lời em.”

Hứa Lương Cầm liếc mắt nhìn Tống Dật Hàng

một

cái, tên đàn ông này từ hôm qua biểu

hiện

rất ngoan ngoãn, xem ra là cần phải quan tâm, chắc là bệnh hành hạ nên mất hết tính nết rồi.

thật

vất vả chịu đựng

thì

bác sĩ đến, lại chờ hơn 1 giờ bác sĩ cầm kết quả kiểm tra đến, biểu cảm

không

biết là tốt hay là xấu.

“Kết quả

không

vấn đề gì, cái này rất lạ.”

“Nếu

không

thì

làm những kiểm tra khác

đi?” Hứa Lương Cầm đề nghị, dù sao Tống Dật Hàng cũng

không

thiếu tiền, nếu kiểm tra ra bệnh

thì

nhẹ

đi

nhiều.

Bác sĩ khả năng

đang

cảm thấy mất mặt, còn

nói: “Người bệnh

đã

kiểm tra toàn diện, vừa rồi tôi cũng thảo luận cũng những chuyên gia rồi, đầu tiên phân tích được là

anh

ta bị đau dạ dày nên ảnh hưởng tới thần kinh.”

Hứa Lương Cầm

không

nói

gì, bây giờ bệnh viện

không

kiểm tra được nguyên nhân đều đổ lỗi cho thần kinh, bệnh Tống Dật Hàng như vậy làm sao chỉ có thể đau dạ dày được.

“Bác sĩ, chúng tôi có thể làm thủ tục xuất viện

không, tôi muốn đưa

anh

ấy tới nơi khác kiểm tra

một

chút.”

“Có thể, chốc nữa



cùng y tá làm thủ tục xuất viện

đi, tờ xét nghiệm này thu lại.” Nếu

không

có bệnh gì

thì

bác sĩ cũng

không

nguyện ý để người lại chiếm giường.

“Đúng là lang băm, có bệnh

thì

làm trễ nãi người ta, chúng ta đổi viện khác kiểm tra.” Bác sĩ vừa

đi, Hứa Lương Cầm thở phì phò thu dọn đồ cho Tống Dật Hàng, sau đó bốc hỏa cầm ví tiền của Tống Dật Hàng theo y tá làm thủ tục xuất viện.

Tống Dật Hàng mỉm cười nằm lên giường bệnh, bây giờ

anh

cực đói, ngực cùng dạ dày vẫn còn đau ê ẩm, nhưng mà bệnh thế này cũng đáng giá!

Hứa Lương Cầm

đi

xuống tầng làm thủ tục

thì

nhận được điện thoại của Uông Tân Dương.

“Lương Cầm, đêm qua

anh

gọi cho em nhưng sao em

không

nghe?”

“Thế sao? Em để im lặng nên

không

nghe được, em xin lỗi nhé.”

“Cái này cần gì xin lỗi chứ, hôm nay

anh

không

có việc gì, đêm nay chúng ta ra ngoài ăn rồi

đi

xem phim

đi.” Uông Tân Dương ở bên kia cười

nói.

Hứa Lương Cầm do dự trong chốc lát vẫn quyết định ăn ngay

nói

thật: “Tân Dương, ngày hôm qua tổng giám đốc ở công ty

nói

cho em biết Tống Dật Hàng bị bệnh, để em tới xem

anh

ấy, em

không

có từ chối nên tới bệnh viện,

không

nghĩ tới

anh

ấy bệnh nặng quá, nhưng mà bệnh viện lại

không

tra ra được là bệnh gì cho nên em tính đưa

anh

ấy tới bệnh viện khác để khám xem thế nào.”

“Là vì Tống Dật Hàng là đại cổ đông của công ty nên em

không

thể từ chối sao?” Nhớ lần trước ở phòng ăn Tây, Hứa Lương Cầm

nói



công việc của



ấy.

“Dạ nhưng khi em tới bệnh viện thăm

anh

ấy

thì

ngay cả

một

người bạn cũng

không

có,

anh

ấy lại

không

nói

cho người nhà, em

không

thể để

anh

ấy ở đây

một

mình

một

chỗ được.”

Uông Tân Dương thở dài: “Lương Cầm, sao em ngốc thế! Tống Dật Hàng đạt đến trình độ nào

thì

chúng ta cũng

không

tưởng tượng được đâu,

anh

ta sinh bệnh như thế sao lại

không

có người quan tâm được, thuê

một

y tá là được mà? Hơn nữa

anh

ta cũng

không

có vấn đề gì còn gì.

nói

nữa

anh

ta sống ở

một

gia đình lớn như vậy, nhiều xí nghiệp còn xem sắc mặt

anh

ta để ăn cơm đấy,

anh

ta tùy tiện thả tin tức ra ngoài còn sợ

không

có người đến nịnh nọt

anh

ta sao?

anh

ta còn ra mặt

nói

cho tổng giám đốc của em nữa, đơn giản là biết thừa em

không

thể từ chối nổi, chuyện rành rành như thế em còn mềm lòng!”

“Tân Dương,

anh

nói

em đều hiểu, chỉ là trước nay Tống Dật Hàng đối với em

không

tệ, công việc này của em cũng là do

anh

ấy thu xếp, cho dù chia tay nhưng vẫn còn nhân tình, giúp đỡ

anh

ấy khiến em thấy như trả ơn vậy.”

“Em chính là dễ

nói

chuyện, trong lòng em băn khoăn như thế

thì

em cứ làm theo ý mình

đi.”

“anh

tức giận à?” Hứa Lương Cầm dè dặt hỏi.

Uông Tân Dương cười: “Tính cách của em

anh

còn

không

hiểu sao? Ai đối tốt với em, em đều hận

không

thể móc tim móc phổi ra cho người ta, em giúp

anh

ta

đi, lần này xong nhân tình rồi, về sau đừng liên lạc nữa.”

“Được, em cam đoan về sau

sẽ

không

can thiệp vào chuyện Tống Dật Hàng nữa.” Hứa Lương Cầm

không

nghĩ Uông Tân Dương là người hiểu lẽ phải như thế,

không

làm cho



khó xử, trong lòng

không

khỏi vui vẻ.

Cúp điện thoại rồi làm xong thủ tục, Hứa Lương Cầm chuẩn bị mang Tống Dật Hàng đến bệnh viện A khác.

“Sao làm thủ tục lâu thế?” Tống Dật Hàng đổ mồ hôi ngồi xuống.

“Ừm, nghe điện thoại

một

chút.” Hứa Lương Cầm

đi

đến đỡ Tống Dật Hàng.

Tống Dật Hàng

không

từ chối, ba ngày

không

ăn gì thân thể của

anh

cũng suy yếu: “Là Uông Tân Dương gọi à?”

“Vâng.”

“anh

làm ảnh hưởng tới việc bọn em hẹn hò rồi.....”

“anh

không

ảnh hưởng gì cả, chuyện của

anh

em

đã

nói

với

anh

ấy rồi, Tân Dương đều hiểu cả.” Hứa Lương Cầm

không

để Tống Dật Hàng

nói

hết, chính



giải thích

rõ.

“Giải thích là tốt rồi, trong lòng

anh

cũng tốt hơn.” Rất hiểu cơ à? Trong lòng Tống Dật Hàng

không

cho là đúng, lòng dạ Uông Tân Dương

không

rộng lớn bao la như thế đâu.

Hai người đón xe

đi

tới

một

bệnh viện khác,

thật

ra bệnh viện này có người xem bệnh nhiều lắm, rất nhiều người nghỉ ngơi ở dưới đất rồi cầm số, nhưng là phòng khám có uy tín nên người xem bệnh mới

không

ngớt như vậy.

Tiêu 500 đồng cho chuyên gia chuẩn bệnh, Hứa Lương Cầm cùng Tống Dật Hàng ở khu khách quý,

không

đợi vài phút

thì

được y tá mời đến chuẩn bệnh.

Chuyên gia nhìn Hứa Lương Cầm đưa các hạng mục để kiểm tra, suy nghĩ hồi lâu rồi

nói: “Những thứ khác

không

cần kiểm tra tiếp nhưng tốt nhất kiểm tra dạ dày

đi.”

“Dạ dày khó kiểm tra sao, bác sĩ

không

có cách nào ư?” Hứa Lương Cầm thấy Tống Dật Hàng rất khổ sở, làm kiểm tra dạ dày chịu được sao.

Tống Dật Hàng nhìn vẻ mặt lo lắng của Hứa Lương Cầm

nói: “Lương Cầm,

anh

có thể chịu được,

không

có chuyện gì đâu.”

“Đối với



thì

thấy khó chịu thế thôi, ở bệnh viện chúng ta có bao con nhộng, có thể kiểm tra toàn bộ hệ tiêu hóa, đánh giá tương đối chính xác.” Chuyện gia nhìn hai người bọn họ cười.

“Bao nhiêu tiền cũng được, bác sĩ cứ tính

đi.” Hứa Lương Cầm sờ túi mình, có ví tiền của Tống Dật Hàng

thì



chả lo lắng.

“cô

bé vì bạn trai mà rất lo lắng nhỉ, đối với việc



nói

vậy

thì

là 6000 đồng. Trước tiên để bụng trống,

không

uống nước,

một

ngày chỉ ăn thức ăn lỏng thôi, 12 giờ sau

không

được ăn cái gì. 10 giờ sau mang bao con nhộng về đây, thế là xong, hai người nộp tiền

đi, về nhà chuẩn bị sẵn sàng rồi đến đây làm.” Bác sĩ khen Hứa Lương Cầm

một

câu rồi

nói

chi tiết cách kiểm tra.

Tống Dật Hàng chỉ mỉm cười nhìn vẻ mặt vui vẻ của Hứa Lương Cầm.

Nộp tiền xong, Hứa Lương Cầm

nói: “Hay là để hôm khác

đi,

anh

đã

lâu

không

ăn cái gì chắc là đói lắm, chúng ta

đi

ăn gì

đi, ngày mai lại đến.”

“Lương Cầm, trong lòng em quan tâm

anh

như vậy, em có để ý

anh

không?” Tống Dật Hàng đột nhiên

nói.

Hứa Lương Cầm nhìn Tống Dật Hàng,

không

biết

anh

có ý gì.

“Nếu em

không

quan tâm

anh,

không

để ý

anh, làm sao sợ dạ dày

anh

khó chịu? Còn tuyệt đối

không

do dự tìm phương pháp tốt nhất kiểm tra cho

anh

nữa.”

“Đó là vì

anh

nhiều tiền, đắt bao nhiêu đối với

anh

cũng là chuyện

nhỏ, cũng

không

phải em bỏ tiền ra nên có gì mà do dự!” Hứa Lương Cầm cảm thấy Tống Dật Hàng bị bệnh đến điên.

“Em có thể lo lắng cho

anh

như thế chứng minh trong lòng em có

anh.”

“Chúng ta đừng

nói

chuyện này nữa, được

không? Em cùng

anh

xem bệnh xong

thì

hoàn thành nhiệm vụ, cũng coi như

không

làm

anh

thất vọng khi trước kia

anh

đối tốt với em.” Hứa Lương Cầm

không

muốn Tống Dật Hàng nảy sinh ra ý nghĩ gì cả.

“Chính

anh

hiểu được tâm ý của em là tốt rồi.” Tống Dật Hàng tự nhiên

nói.

Hứa Lương Cầm có chút tức giận: “Là em lo lắng cho

anh

thôi, bởi vì chúng ta chia tay cũng

không

vương vấn tình cảm gì, cho dù bạn bè bình thường em cũng

không

thể

không

để ý được. Em còn muốn hỏi

anh, người khác em

không

nói, sao

anh

không

gọi cho Shibata Hisako?”

Tống Dật Hàng có chút mất hứng quay đầu

đi

chỗ khác: “anh

đã

nói

anh

muốn điện cho em, nào có nhiều vì sao thế!”

Bệnh nhân vốn

đang

nóng lòng, chính



cũng

không

thích so đo cùng với

anh, Hứa Lương Cầm đùa tính tình của Tống Dật Hàng, sau đó bày ra khuôn mặt tươi cười dỗ

anh: “anh

đang

bị ốm

thì

đừng có tức giận nhé, chúng ta

đi

ăn cơm

đi.”

“anh

không

muốn ăn gì ở bên ngoài hết.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Hứa Lương Cầm giúp Tống Dật Hàng vào thang máy, hai người

đi

ra sảnh của bệnh viện.

“Em đưa

anh

về nhà, sau đó làm cho

anh

chút đồ ăn.”

Hứa Lương Cầm bị làm khó, như vậy

không

tốt lắm, mặc dù trong lòng



bằng phẳng nhưng

không

muốn bị tị hiềm

(kiểu như

nói

ra

nói

vào,

không

tốt)


“Em

không

muốn ư? Vậy

anh

tự đón xe về, em

không

cần phải lo cho

anh.” Tống Dật Hàng

đi

đến ven đường gọi xe.

Hứa Lương Cầm

đi

sau

anh

nói: “Vậy sáng mai

anh

nhớ tìm người đến đây kiểm tra nhé. Còn có ví tiền của

anh

này,

không

có tiền

thì

về làm sao!”

“không

có tiền

thì

không

đi,

đi

bộ về.”

không

nghĩ tới Tống Dật Hàng bị bệnh lại khó tính như thế, lần trước

anh

sốt cũng đâu như thế.

Hứa Lương Cầm chạy chậm giữ chặt tay Tống Dật Hàng, thấy sắc mật

anh

tái nhợt, trán chảy đầy mồ hôi, đành bất dĩ cười: “Em bây giờ

đã

có bạn trai rồi,

anh

cũng phải nghĩ cho em chứ, em

đi

đến chỗ

anh

thì

nên

nói

một

tiếng cho

anh

ấy phải

không?”

“Vậy em mau gọi điện

đi, đêm nay em ở lại giúp đỡ

anh, ngày mai đến đây kiểm tra.” Tống Dật Hàng đắc ý nở nụ cười.

Hứa Lương Cầm trợn mắt liếc Tống Dật Hàng

một

cái, đành phải gọi cho Uông Tân Dương, có thể hai người bọn họ chuyển thành người

yêu

quá nhanh cho nên Hứa Lương Cầm

không

cảm thấy



giúp Tống Dật Hàng có gì đó

không

ổn.

Uông Tân Dương ở bên kia nghe Hứa Lương Cầm

nói

thế

thì

một

lát sau mới

nói: “Lương Cầm,

anh

rất tin tưởng nhân phẩm của em nhưng mà Tống Dật Hàng kia

anh

không

chắc,

một

người phong lưu hào hoa như thế, em ở cùng với

anh

ta sao

anh

yên tâm cho được.”

“Tân Dương, em

thật

sự

không

có gì với

anh

ấy đâu,

anh

tin tưởng em!”

“Lương Cầm,

anh

luôn tin em,

anh

chỉ

không

tin

anh

ta thôi, nhưng

anh

cũng

không

muốn em khó xử, nếu

không

em xem thế này có được

không, tối hôm nay

anh

sẽ

cùng em giúp đỡ Tống Dật Hàng,

một

mình em cả đêm chăm sóc bệnh nhân

thì

quá sức rồi.”

Hứa Lương Cầm

không

trả lời ngay mà nhìn cái con người

đang

ngồi

trên

giường đắc ý cười, Tống Dật Hàng có

một

dáng vẻ rất đáng đánh đòn.

“Được, vậy sau khi

anh

tan làm cứ tới đây nhé,

một

chút nữa em nhắn địa chỉ cho

anh,

anh

nhớ gọi điện thoại cho em

không

thì

bảo vệ

không

cho vào đâu.”

Đến đây

đi, nhiều người càng vui!

Hứa Lương Cầm cúp điện thoại, cũng mỉm cười với Tống Dật Hàng.