Chương 35

Đối mặt với

sự

chất vấn của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm cũng tỉnh táo lại, rất ung dung trả lời: “nói

mấy lần cũng được, Uông Tân Dương tỏ tình với tôi,

anh

ấy muốn tôi làm bạn

gái

của

anh

ấy.”



cũng

không

định giấu diếm chuyện này với Tống Dật Hàng, nhưng chưa từng nghĩ ở tình huống này

nói

ra,



nghĩ hai người

sẽ

chia tay nhau trong hòa bình, sau đó Tống Dật Hàng

sẽ

nói

vài câu chúc phúc với



coi như kết thúc

một

bức tranh hoàn mỹ.

Ai nghĩ được người này khi

nói

chuyện lại có lực sát thương khủng khϊếp,

không

ngừng châm chọc

cô, nếu vậy

thì



cần gì hòa khí với

anh

ta chứ.

“Em đồng ý rồi? Thời điểm em vẫn ở chung với

anh

mà em lại

đi

đồng ý với

anh

ta sao?” Tống Dật Hàng nghĩ đến khả năng này

thì

nheo mắt lại.

“Tôi

không

giống đồ phong lưu như

anh! Tôi

đã

cho

anh

cơ hội, chỉ cần

anh

đồng ý

yêu

cầu của tôi, tôi

sẽ

vẫn ở chung với

anh

nhưng vừa rồi với cái thái độ đó của

anh

thì

tôi thấy

anh

vẫn

không

muốn đoạn tuyệt quan hệ với Shibata Hisako cho nên tôi mới chia tay với

anh, sau đó

sẽ

chấp nhận

sự

theo đuổi của Uông Tân Dương,

sự

tình tiến triển theo hướng này rồi,

anh

đừng có bẻ thẳng thành cong.”

Tống Dật Hàng nghe xong cười lạnh: “Hứa Lương Cầm,

nói

thẳng ra khi em ở chung với

anh

và chia tay đều vì Uông Tân Dương đúng

không?”

“anh

có ý gì?” Hứa Lương Cầm

không

hiểu nhíu mày.

“Theo

anh

thấy, lúc trước em ở với

anh

cũng vì Uông Tân Dương, bây giờ muốn chia tay với

anh

cũng là vì Uông Tân Dương. Khi đó em

nói

Quách Mộng Thanh vì

anh

nên chia tay với Uông Tân Dương, Uông Tân Dương sống dở chết dở, em cũng vì muốn Uông Tân Dương

không

mất Quách Mộng Thanh

đi

nên

một

lòng muốn ở chung với

anh, để tránh Quách Mộng Thanh với

anh

phát sinh ra chuyện gì; mà bây giờ Quách Mộng Thanh

đã

hoàn toàn trở thành quá khứ

thì

em thấy thời cơ đến, Uông Tân Dương cũng hạ thấp tiêu chuẩn chọn em cho nên em lại nóng vội muốn chia tay với

anh, hai người nhanh chóng tiêu dao, em

nói

xem

anh

có đáp ứng chuyện này hay

không?”

Hứa Lương Cầm nghe Tống Dật Hàng phân tích xong

không

khỏi tán thưởng: “Tống Dật Hàng, tuy rằng

anh

ở nước ngoài nhiều năm nhưng mà giáo dục ở trong nước vẫn bắt kịp,

nói

hươu

nói

vượn, ngậm máu phun người, vừa ăn cướp vừa la làng, tôi ở chung với

anh

trong tình huống như vậy à? Trong lòng

anh

hiểu



còn gì, về phần

anh

có đồng ý chia tay với tôi hay

không

thì

chẳng liên quan tới tôi, tôi có quyền chọn ở cùng với ai.”

Tống Dật Hàng

nói

xong những lời đó

thì

biết mình hơi quá đáng vì thế ngữ khí hòa hoãn: “Lương Cầm,

anh

xin lỗi,

anh

nhất thời tức giận nên

nói

năng linh tinh,

anh

xin lỗi. Nhưng giữa chúng ta đừng

nói

chia tay dễ dàng như vậy có được

không?

anh

thật

sự

rất thích ở chung với em, cũng mong em nghĩ lại

một

chút, vì sao nhiều năm qua Uông Tân Dương chưa đáp lại tình cảm với em mà đột nhiên lại muốn theo đuổi em chứ, em

không

thấy lạ à?”

“Có lạ hay

không

thì

tôi

sẽ

tìm hiểu, cho dù tôi

không

đến với

anh

ấy

thì

cũng

không

ở cùng với

anh, cho nên

anh

cũng ngừng trách tội người khác

đi, tôi

đi

đây, tạm biệt.” Hứa Lương Cầm

nói

xong muốn mở cửa.

Tống Dật Hàng lại ngăn cản: “Lương Cầm, em cho

anh

chút thời gian được

không?”

“không

cần nữa,

anh

nhớ chú ý sức khỏe mà nghỉ ngơi cho tốt, ít uống rượu

đi.” Hứa Lương Cầm

nói

xong dùng sức đẩy tay của Tống Dật Hàng ra, cũng

không

quay đầu mà cứ thế

đi

luôn.

Tống Dật Hàng thất bại đứng ở cửa nhìn Hứa Lương Cầm vào thang máy, sau

một

lúc lâu mới đen mặt đóng cửa lại.

Hứa Lương Cầm trở về nhà trọ, ngồi bên bàn máy tính

không

ngừng nhớ lại những ngày mà



cùng Tống Dật Hàng ở chung với nhau.

Đặc biệt quay về với nhau, tên đàn ông này đối với



là chân thành quan tâm, lúc này



mới nhớ, trong khoảng thời gian này Tống Dật Hàng

không

đi

ra ngoài uống rượu đến tận nửa đêm nữa, ngay cả

đi

xã giao chỗ nào cũng

nói

với



đầu tiên, hơn nữa đều cố gắng về sớm hơn.

Bình tĩnh nhìn lại, bất kể là vật chất hay

trên

tinh thần

thì

Tống Dật Hàng đều đem lại thỏa mãn cho

cô, bạn trai tốt như vậy



làm sao bỏ được chứ? Đáng tiếc



rất sợ mình lún càng sâu, đến cuối cùng

sẽ

như Quách Mộng Thanh bị tổn thương, như thế

thì

không

bằng bứt ra sớm, mặc dù bây giờ có chút khổ sở nhưng có thể tiếp nhận được nó.

Về việc Tống Dật Hàng

nói

về Uông Tân Dương, chính



cũng

không

phải là

không

nghi ngờ gì nhưng tự hỏi nhiều lần cũng

không

hiểu vì sao Uông Tân Dương phải gạt

cô. Trừ khi

anh

ta

không

muốn



ở chung với Tống Dật Hàng cho nên nhất thời muốn theo đuổi



và mong



chia tay với Tống Dật Hàng.

Nhưng lý do này

thì

không

được rồi,



với Uông Tân Dương chưa đến mức này, hơn nữa Uông Tân Dương cần gì phải hi sinh đến mức đó, huống hồ cứ làm vậy

thì

sẽ

tổn thương nhiều hơn.

không

nên suy nghĩ nhiều làm gì! Hứa Lương Cầm dùng sức lắc đầu, dù sao chắc Uông Tân Dương

không

ngu mà hại chính mình đâu,



nhất định muốn sử dụng đoạn tình cảm vẫn còn vương vấn này, tốt nhất là kết hôn ngay và luôn. Ngày qua ngày, Hứa Lương Cầm

đã

điều hòa được tâm trạng của mình, tính gọi cho Uông Tân Dương, kết quả vừa nghĩ

thì

anh

ta

đã

gọi đến rồi.

“Lương Cầm, em có bận

không?”

“không

bận lắm, em cũng định gọi cho

anh

đây.”

“Thế sao, chúng ta đúng là có thần giao cách cảm mà,

anh

muốn hỏi em

một

chút, chuyện

anh

đề nghị em suy nghĩ thế nào rồi?”

Hứa Lương Cầm cắn môi, hạ quyết tâm

nói

: “Em

đã

chia tay với Tống Dật Hàng rồi.”

“thật

sao em? Vậy

thì

tốt quá rồi! Lương Cầm, em đừng đau lòng nhé. Như vậy

đi, tối nay chúng ta gặp nhau ở khu đường dành riêng cho người

đi

bộ,

anh

đi

dạo giải sầu với em, hôm nay là cuối tuần mà,

đi

chơi muộn

một

chút cũng

không

sao.” Giọng của Uông Tân Dương rất hưng phấn, nghe cũng biết là rất vui.

Hứa Lương Cầm bị lây cảm xúc của

anh

ta, cười đồng ý.

Sau khi tan làm, hai người đến khu dành riêng cho người

đi

bộ, nhìn nhau cười rồi sóng vai

đi

vào bên trong.

Bởi vì là cuối tuần nên rất nhiều người, những người bán hàng cũng ra sức giới thiệu sản phẩm, con đường cực kì náo nhiệt.

Hứa Lương Cầm

đi

bên cạnh Uông Tân Dương, thỉnh thoảng nhìn những món đồ

nhỏ

nhắn xinh xắn bên trong tủ kính, vốn dĩ hai người rất thân thiết với nhau rồi,

hiện

tại lại

không

nói

gì,

không

khí có chút xấu hổ.

“Em có muốn ăn gì đó

không?” Uông Tân Dương ý thức được việc này cho nên dừng bước ở

một

nhà hàng Tây.

Hứa Lương Cầm gật đầu: “Được ạ, vừa lúc em thấy đói bụng.”

“Do

anh

lo lắng

không

chu đáo lại quên chưa ăn cơm tối, mau vào thôi.”

Hai người vừa tìm được chỗ ngồi, Hứa Lương Cầm nhìn thực đơn quen thuộc lại gọi mấy món



hay ăn.

“Em hay đến đây à?” Uông Tân Dương mỉm cười nhìn Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm lặng người

một

lúc mới

nói: “Có đến vài lần.”

“anh

thì

chưa đến đây bao giờ,

không

bằng em gọi giúp

anh

đi.” Khu dành riêng cho người

đi

bộ này là nơi tấc đất tấc vàng, mở nhà ăn cũng

không

được thoải mái lắm, tuy rằng

không

phải là

không

ăn nổi mà những người bình thường đều

không

nguyện ý bỏ ra

một

số tiền lớn để vào đây ăn.

Hứa Lương Cầm cúi đầu gọi giúp Uông Tân Dương mấy món ăn.

“Lương Cầm,

anh

biết giữa chúng ta cần có thời gian để thích ứng nhưng em đừng quá câu nệ, chúng ta vẫn như trước kia thôi, từ từ rồi

sẽ

quen mà.” Uông Tân Dương thành khẩn

nói

với Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm

nhẹ

nhàng thở ra, quả

thật

đi

suốt dọc đường,



không

ưỡn ẹo, cũng

không

biết

nói

gì.

“Được rồi, em biết mà. Đúng rồi, Hội Hạnh Phúc

đã

lâu rồi

không

hoạt động,

anh

không

định làm

một

hạng mục từ thiện nào à?” Hứa Lương Cầm tìm đề tài chung.

Uông Tân Dương cười khổ: “Đừng

nói

nữa, phòng họp của Hội Hạnh Phúc

đang

bị lấy lại,

anh

đâu còn sức mà làm gì.”

“Tại sao lại như thế? Căn nhà kia

không

ai dùng đến làm

một

ít từ thiện

không

được sao? Lại

nói

cả

một

thời gian dài như vậy mà muốn lấy lại sao?” Hứa Lương Cầm rất hoảng sợ, hơn nữa chi phí trang hoàng lại cũng tiêu

không

ít, như vậy mà bị lấy

thì

tổn thất lớn quá.

“Trước đừng

nói

đến chuyện này, chuyện đó cũng

không

có cách nào khác,

anh

sẽ

tự tính,

nói

về công việc của em

đi,

anh

còn chưa biết em

đi

làm ở đâu đấy.”

Hứa Lương Cầm thấy Uông Tân Dương

không

muốn

nói

đến chuyện đó, đành phải theo ý của

anh

ta,

nói

công việc của

cô, hai người coi như có chuyện để

nói.

“Hứa tiểu thư,

thật

khéo!”

Hứa Lương Cầm nghe thấy giọng

nói

tuy cười nhưng

không

cười ngẩng đầu: “Hisako tiểu thư, đúng là

thật

khéo.”

“Tôi

đã

nghe thấy chuyện của



với Dật Hàng rồi, đúng là

thật

đáng tiếc.” Shibata Hisako vừa

nói

vừa lễ phép gật đầu với Uông Tân Dương.

“Có cần phải

nói

dối thế sao?” Hứa Lương Cầm vô tâm nhìn



gái

đang

khách sáo trước mắt.

Shibata Hisako lại nhìn Uông Tân Dương rồi cười

nói: “Được cái Hứa tiểu thư có chỗ hơn người đấy, lời này của tôi là

thật.”

“Phải

không? Vậy nhưng cũng kém người dày dặn kinh nghiệm như Hisako tiểu thư,

ẩn

nhẫn nhiều năm như vậy, với tôi

thì

sớm

đã

nội thương rồi.”

Shibata Hisako cứng miệng, nhưng rất nhanh khôi phục như cũ: “không

quấy rầy nữa, tôi còn muốn chuẩn bị hành lý

đi

Bắc Âu.”

Lên mặt gì nữa bà

cô! Hứa Lương Cầm trừng mắt nhìn Shibata Hisako.

“Lương Cầm, chúng ta

đi

thôi, còn muốn

đi

dạo phố nữa mà,

không

cần ở đâu đấu trí nữa.”

không

muốn Hứa Lương Cầm tiếp xúc với người bên cạnh Tống Dật Hàng, Uông Tân Dương gọi phục vụ tính tiền, Hứa Lương Cầm

không

có ý kiến, đúng là



không

muốn nhìn cái bản mặt của Shibata Hisako chết tiệt này.

không

lâu sau

thì

phục vụ đưa hóa đơn tới: “Tiên sinh, tổng cộng của ngài hết 2889 đồng, xin hỏi ngài muốn quẹt thẻ hay tiền mặt ạ?”

Uông Tân Dương giật mình nhìn hóa đơn, nhận hóa đơn

nhỏ

nhìn kĩ

một

lần

nói: “Có hai suất ăn mà sao đắt như vậy?”

anh

nghĩ nơi này hẳn

sẽ

đắt nhưng mà con số này vượt qua khỏi dự tính của

anh.

“Tiên sinh, nơi này của chúng tôi là phòng ăn cao cấp của phương Tây, hơn nữa nằm

trên

khu đường dành riêng cho người

đi

bộ nên giá như vậy ạ.” Phục vụ kiên nhẫn giải thích.

Nhìn Uông Tân Dương bất đắc dĩ lấy tiền từ trong ví ra, Hứa Lương Cầm cực kỳ áy náy, bình thường



có thói quen ăn giống Tống Dật Hàng, trong khoảng thời gian này

không

biết



đã

hoang phí biết bao nhiêu, làm hại Uông Tân Dương mất

một

tháng lương.

“Em xin lỗi, em quen mất nơi này phí hơi cao.” Chờ Uông Tân Dương trả tiền xong, Hứa Lương Cầm lập tức áy náy

nói.

“không

có gì, dù sao

anh

cũng chưa từng tới, cũng

không

phải ăn mỗi ngày, biết

một

chút cũng tốt, em đừng ghét vì

anh

có thu nhập thấp là được rồi.” Uông Tân Dương trêu đùa.

Hứa Lương Cầm xua tay: “Làm sao có thể, nên phải tiết kiệm, sau này em nhất định

sẽ

sửa lại.”

“Vẫn là

anh

vô dụng

thì

có,

anh

mới phải cố gắng nhiều hơn.”

Uông Tân Dương

nói

xong cũng đứng dậy cùng Hứa Lương Cầm ra khỏi nhà hàng.

Hai người

đi

dạo

một

lát

thì

Uông Tân Dương đưa Hứa Lương Cầm về nhà trọ.

Taxi dừng trước cửa tiểu khu, Hứa Lương Cầm vẫn rất băn khoăn,

nói

thẳng muốn mời Uông Tân Dương ăn

một

bữa khác.

“Nếu

không

em mời

anh

ăn lẩu cay Tứ Xuyên

một

tháng

đi.”

Hứa Lương Cầm đờ đẫn nhìn Uông Tân Dương

đang

cười ha ha mà

không

biết

nói

sao.

“Lương Cầm, nếu

anh

là bạn trai của em rồi, em

không

cần khách khí với

anh

như thế, tiền vốn dùng để tiêu mà,

không



thì

có thể kiếm lại, em cứ như thế

thì

anh

không

được tự nhiên đâu.”

Hứa Lương Cầm cũng cười: “Là em suy nghĩ nhiều rồi, về sau

sẽ

không

thế nữa,

anh

mau về nhà

đi.”

“Vậy

thì

được rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe nhé, ngày khác chúng ta gặp nhau nhé.” Uông Tân Dương vẫy tay với Hứa Lương Cầm, sau đó vào taxi và

đi.

Kể từ hôm ăn

một

bữa cơm Tây giá

trên

trời với Uông Tân Dương, Hứa Lương Cầm bắt đầu lên mạng tìm nơi ăn uống, tiền lương của Uông Tân Dương kiếm rất ít,



để người ta trả

thì

phải tiết kiệm chút, đây cũng

không

phải hoàn cảnh trước kia ở cùng với Tống Dật Hàng,



không

cần lo vấn đề tiền long.

“Lương Cầm, Vương tổng cho gọi



qua

một

chút.” Lưu Kinh Lý vào phòng gọi Hứa Lương Cầm.

Từ lúc thân phận của Hứa Lương Cầm được công khai, ai ở công ty

không

dám đâm thọt



nữa, ngược lại tranh nhau cố gắng tiếp cận

cô.

Cho nên đối với việc Vương Trung Minh gọi Hứa Lương Cầm vào phòng

thì

là chuyện bình thường, ai bảo người ta có bạn trai lợi hại quá, Vương tổng còn phải tôn kính vài phần chứ huống chi những sinh vật

nhỏ



đang

làm việc cho Vương tổng như họ.

Hứa Lương Cầm gõ cửa vào phòng của Vương Trung Minh, biết là bình thường

anh

không

thường đến đây,

không

biết tìm



có chuyện gì

không

nữa.

“Vương tổng.” Sau khi vào Hứa Lương Cầm chào hỏi.

Vương Trung Minh nhiệt tình: “Lương Cầm à, ngồi

đi, thế nào,

đã

thích ứng với công việc chưa?”

“đã

sớm thích ứng rồi ạ.”

“Vậy

thì

tốt, tốt rồi.

anh

có chuyện này

nói

với em, nghe

nói

em với Dật Hàng có vài mâu thuẫn

nhỏ

hả, nó

hiện

giờ

đang

bị bệnh, hay là em

đi

xem nó

một

chút

đi.”

Khổ nhục kế đây mà! Hứa Lương Cầm lập tức thấy thao tác của Tống Dật Hàng.

“Vương tổng, em với

anh

ấy

không

phải náo loạn thành mâu thuẫn

nhỏ

đâu, là chia tay

thật, em

không

có phương tiện di chuyển,

anh

giúp em

một

chút nhé, chúc

anh

ấy mau khỏi bệnh.”

Lại chia tay à? Vương Trung Minh nhớ lần trước Hứa Lương Cầm cũng

nói

thế với

anh, kết quả

thì

sao? Xảy ra chuyện

một

cái Tống Dật Hàng chạy nhanh ra như gà mẹ ấy chứ!

“Lương Cầm, em xem Dật Hàng đấy, nó

không

còn

nhỏ

nữa,

thật

sự

không

muốn làm diễn viên trong mấy bộ phim kiểu bệnh chết

đi

sống lại đâu. Nếu nó có sai sót, em cũng đừng

yêu

cầu cao,

không

bằng để nó mua trang sức quần áo cho, cho dù là biệt thự cũng chẳng sao. Nó bệnh

thật

sự

rất nặng đấy, con người

anh

từ trước đến nay

không

nói

ngoa, hơn nữa nếu chia tay

thì

cũng đừng cắt

đi

giao tình chứ, coi như là bạn bè mà.”

Vương Trung Minh

nói

như vậy, Hứa Lương Cầm

không

tiện từ chối, việc này là



hành động trước, hơn nữa



cũng

không

có du͙© vọиɠ này với Tống Dật Hàng, nếu người ta

yêu

cầu như vậy,



đành đáp ứng.

“Được rồi, em

sẽ

lựa thời gian qua thăm

anh

ấy.”

“không

cần dành thời gian,

hiện

tại

anh

để lái xe đưa em

đi, Dật Hàng

đang

ở bệnh viện đấy, em cứ tan làm qua

đi.” Vương Trung Minh

nói

xong, nhanh chóng cầm điện thoại gọi lái xe của

anh

đến đưa Hứa Lương Cầm

đi.

thật

sự

bị bệnh à? Hứa Lương Cầm

không

có cách nào liền để lái xe đưa



đến bệnh viện.

Tìm được phòng VIP của bệnh viện, vừa thấy bác sĩ

đang

khám bệnh cho Tống Dật Hàng.

“Chào bác sĩ, tôi là bạn của Tống Dật Hàng, muốn hỏi

anh

ấy bị bệnh gì ạ?” Chờ bác sĩ cùng y tá kiểm tra xong

đi

ra ngoài

thì

Hứa Lương Cầm hỏi.

Bác sĩ nhìn Hứa Lương Cầm: “cô

là bạn của

anh

ta à? Vậy



mau gọi người nhà

anh

ta tới đây nhanh, người bệnh này tự mình gọi xe cứu thương đấy, đưa tới bệnh viện

thì

rất khϊếp sợ, nôn mửa, có triệu chứng đổ mồ hôi lạnh. Chúng tôi

đã

kiểm tra toàn thân

anh

ta, căn cứ vào kết quả xét nghiệm cũng

không



nguyên nhân cụ thể thế nào, cho nên muốn cùng người nhà

anh

ta

nói

chuyện

một

chút,

không

biết trước kia

anh

ta có bị bệnh này hoặc là có bệnh sử khác

không, cũng muốn phân tích xem thế nào.”

Nghiêm trọng thế sao? Hứa Lương Cầm cám ơn bác sĩ rồi vào phòng bệnh, nhìn Tống Dật Hàng mặt trắng bệch dị thường

đang

nằm

trên

giường, trong lòng



tự trách mình quá tiểu nhân đo lòng dạ quân tử, Tống Dật Hàng

đã

bị bệnh tới dạng này rồi



còn nghi ngờ người ta giả bộ bệnh tật, đúng là

không

có lương tâm, lại

nói

trước kia Tống Dật Hàng đối với



tốt như vậy mà!

“Lương Cầm, em đến rồi!”

“Vương Trung Minh

nói

cho em biết,

anh

bị bệnh nặng như vậy sao

không

gọi cho gia đình

anh? Cho dù là thế

anh

còn có bạn bè nữa mà, sao lại tự mình gọi cứu thương?” Hứa Lương Cầm có chút đau lòng cầm tay Tống Dật Hàng, muốn hỏi

anh

vì sao

không

gọi cho Shibata Hisako nhưng

không

nói

ra khỏi miệng.

Tống Dật Hàng cười yếu ớt: “anh

không

muốn gia đình lo lắng, cũng

không

có bạn bè gì,

anh

muốn gọi cho em nhưng lại sợ em

không

để ý

anh. Chỉ khi vào bệnh viện rồi

anh

mới

không

nhịn được gọi cho Vương Trung Minh,

nói

cho

anh

ấy biết

anh

muốn gặp em, em có thể tới

anh

thật

sự

vui lắm.”

Nước mắt Hứa Lương Cầm tí nữa

thì

rơi xuống, Tống Dật Hàng rất đáng thương.

Lập tức lại nghĩ đến

một

việc, sao Tống Dật Hàng giống nhân vật trong tiểu thuyết kiểu giả bệnh tạo

sự

thương cảm thế! Sao lại

không

tra ra được bệnh án?