Hứa Lương Cầm mở cửa cho Shibata Hisako vào,
cô
rất ngạc nhiên
không
biết
cô
gái
này định làm gì.
“Tống Dật Hàng
không
ở đây đâu.” Sau khi mở cửa Hứa Lương Cầm
nói
thẳng.
Shibata Hisako mỉm cười: “đã
lâu
không
gặp rồi Hứa tiểu thư, tôi biết Dật Hàng
không
có ở đây, hôm nay
anh
ấy gặp mặt nhân viên kỹ thuật đến từ Pháp, tôi đặc biệt đến đây là có chút chuyện
nói
với
cô.”
Xem ra người ta có
sự
chuẩn bị mới đến đây rồi, Hứa Lương Cầm để Shibata Hisako bước vào, lại mang đồ uống đến cho
cô
ta rồi ngồi đối diện.
“Có lời gì
thì
cô
cứ
nói
đi.”
Đầu tiên Shibata Hisako nhìn Hứa Lương Cầm, sau đó than
nhẹ: “Hứa tiểu thư, cảm giác của tôi với
cô
chỉ có ba chữ, đó là
không
nghĩ tới. Tôi
không
nghĩ tới Dật Hàng
sẽ
ở với
cô
một
chỗ,
không
nghĩ tới khi
anh
ấy chủ động tách
cô
ra lại mang
cô
về, càng
không
nghĩ tới
cô
sẽ
trở về cùng. Chẳng lẽ ngày đó Dật Hàng lạnh lùng với
cô
như thế mà
cô
không
cảm thấy đau lòng sao?”
“anh
ấy làm nhiều chuyện cho tôi nên khiến tôi thấy được thành ý của
anh
ấy nên trở về thôi.” Hứa Lương Cầm
không
muốn
nói
tỉ mỉ những chuyện
đã
qua, bởi vì
không
cần thiết.
Shibata Hisako mỉm cười: “Tôi hoàn toàn hiểu được ý của Hứa tiểu thư là gì, Dật Hàng là người lãng mạn, nhất là vào lúc
anh
ấy thích
một
ai đó,
anh
ấy
sẽ
làm cho
cô
gái
đó những việc mà người đó khó có thể từ chối, nhưng những hành động cử chỉ đó dùng tiền mà làm thôi. Việc giúp bạn bè của Hứa tiểu thư tôi có nghe rồi, tôi còn nhớ
rõ
ba năm trước Dật Hàng có quen
một
cô
gái
người Hàn Quốc, còn mua cho
cô
ấy
một
hòn đảo
nhỏ
nữa, hơn nữa còn lấy tên
cô
gái
làm thành tên hòn đảo luôn, nhưng tình cảm của bọn họ cũng chỉ kéo dài 1 năm, còn nhiều ví dụ lắm,
không
thể tưởng tượng nổi cũng có.”
Shibata Hisako
nói
xong
thì
dừng lại, quan sát phản ứng của Hứa Lương Cầm.
Hứa Lương Cầm để Shibata Hisako nhìn đến bất động,
thật
ra
thì
Shibata Hisako cái gì cũng biết, chính
cô
còn tự cố làm cho nó thần bí, đúng là ngây thơ quá rồi.
“Hứa tiểu thư đừng tức giận, tôi ở với Dật Hàng nhiều năm rồi, bất kể từ đời sống sinh hoạt hay
trên
công việc, chúng tôi đều
không
giấu gì nhau cả. Dật Hàng rất xuất sắc, nhưng những người khác
không
biết được dù
anh
ấy hoàn mỹ như vậy vẫn có khuyết điểm, hơn nữa là khuyết điểm trí mạng nữa, và
sự
đa tình lại là
một
trong số đó.”
“Tôi
đã
hiểu quan hệ của Hisako tiểu thư của Tống Dật Hàng thân mật đến độ
không
có gì giấu nhau rồi,
không
biết
cô
đến tìm tôi có mục đích gì?” Hứa Lương Cầm
không
biểu
hiện
sự
mất hứng, cho dù có tức đến mấy
thì
cô
cũng
không
muốn thể
hiện
trước mặt Shibata Hisako.
“Mục đích của tôi rất
rõ
ràng, hy vọng Hứa tiểu thư khống chế được tình cảm của mình, tôi
đã
nói
tôi cảm giác
cô
là
một
người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, tôi nghĩ người nhà hay bạn bè của
cô
cũng
không
muốn
cô
đi
theo
một
người đàn ông
không
có tương lai
sẽ
làm chồng
cô
được. Tôi
không
nói
chuyện sốc gì, bởi vì có khá nhiều
cô
gái
ôm mộng này rồi. Đương nhiên đây là ý kiến cá nhân tôi, chủ yếu là muốn Hứa tiểu thư tiết chế,
thật
ra tôi đề nghị Hứa tiểu thư nên tranh thủ lấy ít tiện nghi cho mình, đây mới là thực tế, bằng
không
Hứa tiểu thư
sẽ
thua thiệt nhiều đấy.”
Hứa Lương Cầm trầm mặc
không
nói,
cô
không
phủ nhận Shibata Hisako
nói
rất có lý, tự
cô
hiểu
rõ
Tống Dật Hàng phong lưu phóng khoáng lại còn muốn hợp lại với
anh
ta, tuy rằng
anh
ta giúp chuyện của Hiểu Vũ và Đại Long khiến
cô
vô cùng cảm động, nhưng những ví dụ như Quách Mộng Thanh hay Shibata Hisako xảy ra trước mắt, những người trước
anh
ta đều dốc toàn tâm toàn lực, còn bây giờ
thì
có khác gì đâu?
Hứa Lương Cầm nghiêm túc xem xét nội tâm của mình,
không
phải
không
thừa nhận
cô
đang
ôm tâm lý của người may mắn quá đà,
cô
loáng thoáng hy vọng về chuyện lọ lem, ngay cả việc
cô
với Tống Dật Hàng cũng
không
phải tình cảm gì mãnh liệt cho lắm, nhưng tên đàn ông này có tướng mạo cùng tài lực khiến nhiều
cô
gái
mơ mộng hão huyền. Cho nên đối với việc Tống Dật Hàng nhận lỗi,
cô
tự cho rằng trong lòng Tống Dật Hàng khác biệt, là bất đồng, là đặc thù, mà cố ý xem
nhẹ
những đối tượng mà
anh
ta từng qua lại,
cô
là kém nhất trong số đó.
Chính
cô
không
để ý
sự
lo lắng của bố mẹ, lại
không
nghĩ thời thanh xuân
sẽ
đi
qua mà thỏa lòng hư vinh của mình, bạn bè bên cạnh đều nhắc nhở
cô, đều khuyên
cô, nhưng
cô
không
để ý chút nào, nếu
không
nhờ Shibata Hisako thị uy
thì
cô
vẫn cứ u mê mà
không
tỉnh lại mất.
“Lời của Hisako tiểu thư tôi hiểu, cám ơn
cô
đã
nhắc nhở khiến tôi được lợi rất nhiều.” May mà Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long
không
nhận ân huệ của Tống Dật Hàng, bằng
không
việc xảy ra quá nhanh,
hiện
giờ Hứa Lương Cầm cảm thấy may mắn.
Thấy Hứa Lương Cầm
đã
nhận những lời
nói
của mình, Shibata Hisako đứng dậy ung dung
nói: “một
khi
đã
như thế
thì
tôi
không
quấy rầy
cô
nữa, nghe
nói
cô
còn viết tiểu thuyết nữa, tôi rất bội phục
cô
đấy, có cơ hội hi vọng đọc được những tác phẩm Hứa tiểu thư viết. Đối với việc hôm nay tôi đến đây, Hứa tiểu thư hoàn toàn có thể
nói
cho Dật Hàng, như vậy có thể chứng minh lời tôi
nói
không
phải
nói
dối, tôi cùng Dật Hàng
đã
trải qua nhiều năm sóng gió, cãi nhau rồi náo loạn nhưng vẫn
không
bỏ được nhau, vẫn ở
một
chỗ với nhau, chúng tôi
sẽ
không
buông tay nhau đâu, tôi ăn ngay
nói
thật
chứ
không
có ý gì cả. Tôi
đi
trước, tạm biệt.”
Hứa Lương Cầm cứ đứng đó
không
nhúc nhích, thẳng đến khi Shibata Hisako đóng cửa
thì
cô
vẫn ngơ ngác ngồi
trên
ghế sô pha, ngay cả khi
cô
ta cũng báo động giúp
cô,
cô
vẫn bị dáng vẻ của Tống Dật Hàng làm cho mê muội,
không
tỉnh táo theo
anh
ta
không
vì gì hết, đến cuối cùng
anh
ta lại để cho
cô
vài lợi ích tầm thường,
cô
còn ngu mà tự cho là mình khác biệt với những người khác
cô, điều này buồn cười cỡ nào!
Đem hết
sự
việc suy nghĩ lại, tâm tình Hứa Lương Cầm tốt hơn nhiều, xem tivi
một
lúc
thì
vào phòng viết tiểu thuyết, hơn 10 giờ
thì
cửa thư phòng mở ra.
“Trễ vậy mà em còn viết sao?” Tống Dật Hàng thấy Hứa Lương Cầm ở thư phòng
thì
cười
đi
tới, đến trước mặt
cô
thì
anh
hôn
một
cái.
Hứa Lương Cầm thấy
trên
người Tống Dật Hàng nhàn nhạt mùi rượu, hôm nay
cô
muốn
nói
chuyện với
anh.
“Tại sao em
không
nói
gì vậy, trễ thế mà em
không
ăn nữa, em đừng có
nói
giảm béo đấy, nếu em chưa ăn
thì
anh
nấu chút gì đó nhé.” Tống Dật Hàng chen vào ngồi với Hứa Lương Cầm, hai người ngồi chặt nhau
không
có khẽ hở,
anh
vừa lòng cười cười, nhìn
trên
laptop, kết quả
một
chữ cũng
không
có.
“Em còn chưa viết sao, vậy
thì
đừng viết nữa, trễ như vậy
thì
bồi
anh
đi.”
“anh
uống rượu à?” Hứa Lương Cầm hỏi.
Tống Dật Hàng tựa đầu vào vai Hứa Lương Cầm gật đầu: “Uống
một
chút,
đã
lâu chưa uống rượu nặng, có chút
không
thích ứng được, nhưng
không
ảnh hưởng tới việc
trên
giường của
anh
đâu, có muốn thử
không?”
Hứa Lương Cầm đẩy đẩy ra
thì
Tống Dật Hàng cười ha ha
không
ngừng, nhìn mắt của người đàn ông kia
nói: “Hôm nay Shibata Hisako đến đây.” Nếu
cô
ta
không
muốn
cô
giấu
thì
cô
cũng chẳng khách khí nữa.
“cô
ấy đến làm gì,
cô
ấy
nói
gì với em?” Tống Dật Hàng ngồi thẳng dậy mím môi.
“Cũng
không
nói
gì cả, bây giờ em muốn hỏi
anh, lời ước định giữa chúng ta còn hiệu nghiệm
không?”
“Đương nhiên là có hiệu lực chứ, chẳng lẽ
cô
ấy
nói
anh
cùng
cô
ấy ở
một
chỗ à? Cái này
anh
có thể thề,
anh
tuyệt đối
không
lên giường với
cô
ấy, thời điểm ở chung với em, bất kỳ
cô
gái
nào
anh
cũng
không
động vào.” Tống Dật Hàng
nhẹ
nhàng thở ra,
thì
ra
không
phải vấn đề lớn gì, xem ra
anh
phải tìm Hisako
một
chút, chuyện linh tinh này phải ngăn chặn
thì
hơn.
Hứa Lương Cầm lắc đầu: “cô
ấy
không
nói
như vậy. Em muốn
nói
thật
ra
anh
cùng
cô
ấy chưa có tách nhau ra, bất kể
anh
có khóm này bụi kia, Shibata Hisako vẫn luôn ở bên cạnh
anh,
anh
có thể bỏ
một
cô
gái
khác nhưng vẫn
không
bỏ
cô
ấy, em
nói
đúng
không?”
Tống Dật Hàng cau mày: “Vì sao em
nói
vậy?”
“Cũng
không
phải đột nhiên nghĩ đến việc này, chẳng qua hôm nay em hiểu
rõ
rồi, em có thể hỏi
anh
một
chút chuyện giữa
anh
và
cô
ấy là gì
không? Nếu
anh
cảm thấy em
không
có tư cách hỏi câu ấy
thì
không
cần trả lời, nhưng em
không
muốn u mê mãi với người
không
chung ý tưởng vào mình.”
“Chuyện của
anh
và Hisako cũng
không
có gì cả,
cô
ấy
đi
theo
anh
nhiều năm rồi,
anh
đối với
cô
ấy là trách nhiệm, quan hệ như vậy đó. Còn
nói
việc
anh
không
có ý tưởng,
anh
đối với em
không
tốt sao?”
Nghe xong lời của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm bật cười: “Hai người bọn
anh
đúng là khiến người ta
không
có gì để dị nghị,
anh
biết
rõ
anh
phải có trách nhiệm với
cô
ấy nhưng vẫn trêu trọc những
cô
gái
khác, sau đó lại về bên
cô
ấy, mà
cô
ấy biết
rõ
anh
lạm tình nhưng vẫn
không
nói
gì, đúng là cặp đôi hoàn hảo!
anh
đối với em tốt lắm, nhưng em
không
thích chơi trò ba người, em còn có cuộc sống của riêng mình, em cũng
không
thích
anh
phụ trách.”
“Em để ý lâu thế có mệt
không?
anh
làm cho em từng đấy
không
đủ nhiều sao? Rốt cuộc
cô
ấy
nói
với em những gì, khiến cho em phủ nhận hết thời gian cố gắng của
anh!” Tống Dật Hàng áp chế.
“Ý của
cô
ấy cơ bản đều giống
anh
thôi, chính là các người
một
tấc
không
rời, hơn nữa các người chẳng giấu nhau chuyện gì, bất cứ chuyện gì, mỗi đêm
anh
đi
đâu,
anh
dùng thủ đoạn gì hợp lại với tôi, cả việc tôi viết tiểu thuyết
cô
ấy cũng biết, có khi cũng biết hết chi tiết tôi và
anh
trên
giường đấy nhỉ!”
Tống Dật Hàng bất đắc dĩ nhìn Hứa Lương Cầm: “Ở công ty, Hisako là trợ thủ đắc lực của
anh,
anh
có nhiều xã giao tất nhiên
cô
ấy biết, về phần chuyện khác
thì
có lẽ trong lúc
nói
chuyện
anh
thuận miệng
nói
thôi, tại
anh
không
chú ý,
anh
xin lỗi.”
“Tôi nhận lời xin lỗi của
anh, nhưng tôi
không
thích cái mối quan hệ dị dạng này, tôi
không
thích làm nền cho các người,
anh
tìm người khác mà chơi
đi.”
“Lời này của em là ý gì?” Tống Dật Hàng trở nên nghiêm túc
“Chính là tôi cần
một
tình cảm bình thường, tôi
không
thích cuộc sống tư bản của các người, tuổi tôi
không
còn
nhỏ
nữa, bố mẹ tôi còn chờ tôi kết hôn và sinh con.”
Tống Dật Hàng chăm chú nhìn Hứa Lương Cầm: “Em muốn
anh
chọn giữa em và Hisako sao?
anh
thề
anh
sẽ
không
để
cô
ấy đến quấy rầy em nữa, hơn nữa cam đoan
sẽ
không
để em nhìn thấy
cô
ấy trong bất kì hoàn cảnh nào khác, như vậy được chưa?”
“Tôi
không
cho đó là đúng, cũng
không
muốn
anh
lựa chọn gì, là tôi muốn rời khỏi nó.”
“anh
không
đồng ý! Loại gây
sự
này của em
anh
không
chấp nhận.” Tống Dật Hàng
không
hề nghĩ ngợi liền từ chối Hứa Lương Cầm.
Hứa Lương Cầm có chút giật mình nhìn Tống Dật Hàng,
anh
ta tự cho
anh
ta là đúng à,
anh
ta
nói
không
đồng ý là được à? Người khác nhìn vào còn nghĩ đây là quan hệ làm việc đấy,
nói
một
là
một,
không
có hai, mỗi người đều phải nghe theo.
“anh
không
chấp nhận là chuyện của
anh, hôm đó trở lại tôi
nói
tôi có thể
nói
chia tay bất cứ lúc nào,
anh
cũng đồng ý rồi,
không
phải à?”
“Đó là với tình huống hợp lý, bây giờ với lý do này của em,
anh
không
đồng ý.”
“Tôi nghĩ đến lúc
anh
cảm thấy hợp tình hợp lý là lúc
anh
chán ghét tôi
thì
có, sau đó
sẽ
tùy thời điểm mà vất bỏ tôi thôi.
anh
không
đồng ý cũng được, vậy
anh
có thể giải thích thời điểm chúng ta
đang
du lịch tốt đẹp như thế, vì sao khi
anh
trở về lại là
một
con người khác vậy? Còn có việc
anh
phải ở cùng
một
chỗ với Shibata Hisako tại sao
không
thể cắt được,
anh
có thể làm được
không?”
Tống Dật Hàng cảm thấy nhức đầu: “Lương Cầm,
anh
phải
nói
bao lần em mới tin đây? Hisako
không
ảnh hưởng tới quan hệ của chúng ta được,
anh
và
cô
ấy dù
không
có quan hệ đó nhưng trong công việc
không
nhìn mặt nhau
thì
sao được? Về phần
đi
du lịch về
thì
anh
bị điên đấy,
anh
không
làm thế nữa.”
“Vậy
anh
cho em tiền
đi, em muốn
đi
mua đồ.”
Tống Dật Hàng như trút được gánh nặng, lập tức
đi
tìm ví tiền: “Cho em hết, chắc là em chưa ăn cơm,
anh
đi
nấu cho em.”
Nhìn Tống Dật Hàng như
đang
chạy nạn chạy khỏi thư phòng, lại nhìn tiền trong tay, Hứa Lương Cầm cũng bàng hoàng.
Từ ngày hai người hợp lại tới nay, Tống Dật Hàng thay đổi rất nhiều,
rõ
ràng
đang
vì
cô
mà suy nghĩ, cảm giác rất thích, rất sủng
cô, bình thường ngoan ngoãn phục tùng, bắt đầu thâm nhập vào cuộc sống hàng ngày, kể cả hơi thở, vừa rồi
cô
chỉ thuận miệng
nói
tôi, kết quả
anh
ta ném ví cho
cô
luôn, hiển nhiên
không
sợ
không
tiêu nhiều tiền.
Cái ví tiền này
không
biết bao nhiêu tiền nữa, Hứa Lương Cầm đúng là động tâm, nếu
cô
có thể mang cái ví này rời
đi
thì
tốt, đáng tiếc Tống Dật Hàng
không
phải người tiêu tiền như rác, cho nên nếu muốn rời khỏi
anh
ta
thì
không
thể dùng tiền của
anh
ta được!
Tống Dật Hàng đem thức ăn nóng hổi bước vào, Hứa Lương Cầm có chút mềm lòng,
anh
vừa uống rượu nên thân thể
không
thoải mái, bây giờ
cô
không
nên ép
anh,
nói
sau cũng
không
muộn.
Có lẽ hôm nay Hứa Lương Cầm
đã
ảnh hưởng đến Tống Dật Hàng, chờ khi Hứa Lương Cầm ăn xong, lúc hai người về phòng ngủ,
anh
cũng
không
cợt nhả nữa, Hứa Lương Cầm vẫn giữ suy nghĩ đó, vì thế ngã xuống là ngủ luôn.
“Hôm nay khi em tan làm, chúng ta qua siêu thị mua ít đồ
đi,
anh
thấy trong tủ lạnh ít dần
đi
rồi.” Khi ăn sáng Tống Dật Hàng mỉm cười
nói, cảm giác như ngày hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hứa Lương Cầm tự nhận mình
không
có năng lực cao thâm như vậy, vì thế
nói: “Đêm nay Hiểu Vũ cùng Đại Long hẹn em ra ăn cơm, chúng em
đi
ăn thịt nướng rồi, ví tiền em để
trên
bàn uống nước,
anh
lấy lại
đi.”
“không
phải em
nói
muốn mua đồ sao? Em
đi
cùng hai người bọn họ cũng
không
thể để họ trả tiền được, nếu
không
thể quẹt thẻ
thì
cầm ít tiền mặt
đi.”
“không
cần, em cũng có tiền, chúng em thay phiên nhau mời.”
“Vậy bọn em ăn đến mấy giờ,
anh
tới đón em, thuận tiện đưa họ về chỗ nhà trọ luôn,
anh
không
lái xe thể thao nữa.” Tống Dật Hàng
nói
thêm,
anh
biết Hứa Lương Cầm
không
thích
anh
lái xe thể thao khiến người khác chú ý.
Hứa Lương Cầm
không
chịu nổi
sự
chăm sóc của Tống Dật Hàng: “Em bắt xe về là được,
anh
có việc của mình
thì
cứ làm
đi.”
“Vậy được rồi, bây giờ buổi tối
sẽ
lạnh đấy, em nhớ mang áo, đến
thì
gọi cho
anh,
anh
xuống đón em.”
Vài lần Hứa Lương Cầm muốn
nói
chuyện chia tay nhưng
không
thành công, biểu
hiện
của Tống Dật Hàng khiến
cô
khó mở miệng.
“Em ra ngoài
thì
nhớ cẩn thận, khi qua đường đừng
đi
nhanh.” Trước khi
cô
ra khỏi nhà, Tống Dật Hàng còn cẩn thận dặn dò, Hứa Lương Cầm ừ
một
tiếng rồi mở cửa ra ngoài, vào thang máy mới thở
nhẹ
ra
một
hơi, Tống Dật Hàng
đang
làm gì vậy? Tuy rằng sau khi quay lại,
anh
ta
đã
thay đổi nhưng hôm qua khi
cô
nói
lời chia tay
đã
khiến
anh
ta thay đổi khá lớn, chỉ là
không
phải lạnh lùng bỏ
cô
đi
mà cẩn thận quan tâm khiến
cô
có áp lực lớn.
May là
cô
có thể
nói
chuyện này cùng bọn Hiểu Vũ, vừa rồi
cô
không
nói
với Tống Dật Hàng là có cả Khương Doanh nữa,
cô
cảm thấy Khương Doanh cùng Tống Dật Hàng có chuyện gì đó cho nên
không
muốn
nói
đến Khương Doanh.
Sau khi tan làm, Hứa Lương Cầm
đi
đến chỗ quán nướng quen thuộc, khi vào
đã
thấy Hiểu Vũ và Đại Long rồi, hơn 10 phút
thì
Khương Doanh lái xe đến, bốn người
nói
chuyện rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Khương Doanh uống
không
ít bia, sắc mặt hồng hào càng thêm xinh đẹp,
cô
ôm Hứa Lương Cầm
nói: “Lương Cầm, hôm nay chị đây
sẽ
giáo dục em
nhỏ
một
chút, sao cậu
không
nghe lời khuyên của tớ hả? Nhiều người khuyên cậu như thế, Hiểu Vũ cùng Đại Long bỏ qua điều kiện tốt để nghĩ cho cậu nhưng sao cậu lại ở
một
chỗ với Tống Dật Hàng? Cậu làm như vậy
thì
tớ khuyên cậu thế nào đây?”
“Tớ cũng
không
muốn nhưng mà lời từ chối
không
nói
nổi.” Hứa Lương Cầm ăn miếng thịt, trong lòng buồn bực.
“Vì sao
không
nói
nên lời chứ? Tính tình của cậu quá tốt, cái gì cũng do họ Tống, đáng nhẽ
không
nên cùng
anh
ta trở về!” Khương Doanh vỗ vỗ tay Hứa Lương Cầm.
“Chị Doanh, chị đừng trách Lương Cầm, lúc ấy chị
không
thấy được đâu, bầu
không
khí quá tốt, Tống đại gia có thể làm bầu
không
khí nóng lên, em cũng khóc luôn.” Ngô Thừa Lương thay Hứa Lương Cầm
nói
chuyện.
“anh
ta có tiền, muốn gì chẳng được! Lương Cầm, cậu cứ kiên trì ở đó sao? Cậu
không
phải đối thủ của tên công tử hào hoa kia đâu, người ta
yêu
mị đầy người, có phải cậu thấy sắc mặt
anh
ta rất ấm ức đúng
không?”
“thật
ra
anh
ta đối với tớ
không
tệ, tớ
không
còn chịu ấm ức nữa rồi, nhưng tớ hiểu mọi người muốn tốt cho tớ mà, tớ
sẽ
lựa lời mà
nói
với
anh
ta.” tuy Hứa Lương Cầm quyết định
cô
sẽ
không
ở cùng
một
chỗ với Tống Dật Hàng nhưng biểu
hiện
ngày hôm nay của
anh
ta khiến
cô
không
mở miệng được.
“Cậu biết là được rồi, cắt đứt ngay thôi, rời xa Tống Dật Hàng
đi, cậu có thể tìm được
một
người khác tốt hơn, đứa
nhỏ
của cậu tớ
sẽ
nhận làm con nuôi luôn, có gì tốt nhất tớ
sẽ
cho bảo bối hết,
không
cần cậu phí tâm, thế nào, cái này được chưa?” Khương Doanh ôm Hứa Lương Cầm cười ha ha, hiển nhiên là có chút say.
“Lương Cầm, chị Doanh
nói
rất hợp lý, chúng ta rất hy vọng cậu có thể tìm được Tống Dật Hàng đẹp trai nhà giàu nhưng chuyện lần trước khiến tớ
không
có lòng tin với
anh
ta cho lắm, cậu tự suy nghĩ
đi, bất kể quyết định gì tớ đều ủng hộ cậu, cậu có thể vui vẻ là tớ vui rồi, cậu khóc tớ cũng khóc cùng cậu!” Tô Hiểu Vũ
nói
xong cũng uống
một
ly.
Hứa Lương Cầm cũng uống
một
ngụm: “Được, tớ biết rồi! Có những người bạn tốt bên cạnh này tớ liền minh mẫn lên.”
“Tống tiên sinh, Hứa tiểu thư cùng bạn
cô
ấy ăn xong rồi, có cần chạy xe qua
không?” lão Vương quay đầu hỏi Tống Dật Hàng.
Tống Dật Hàng chăm chú nhìn bốn người
đang
đi
ra khỏi quán nướng, chỉ thấy bọn họ đứng ở đầu đường muốn bắt xe, vì thế lắc đầu với lão Vương: “không
cần, về thôi.”
Lão Vương
không
nói
hai lời lập tức chạy theo hướng xe của bốn người.
Dọc đường
đi
Tống Dật Hàng trầm tư
không
nói:
thì
ra là có Khương Doanh. Sao Lương Cầm phải gạt
anh
là
nói
chỉ có Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long thôi, chẳng lẽ Khương Doanh
nói
gì với
cô
sao?
Lời của mình: Nhiều người thắc mắc là sao có lúc Lương Cầm xưng em gọi
anh
với Tống Dật Hàng, lúc
thì
tôi
anh
thì
giờ mình giải thích như thế này. Lúc mà các bạn cãi nhau với ai đó mà rất tức giận
thì
có bao giờ
nói
bình thường được đâu đúng
không?
thì
mình cũng
sẽ
chuyển xưng hô như vậy thôi
Ban đầu mình cũng nghĩ là để
anh
em thôi nhưng mà nghĩ như thế
không
khác nào làm nũng mà với cả
không
biểu đạt được
sự
tức giận của nhân vật được nên mình
sẽ
thay đổi xưng hô của nhân vật trong từng hoàn cảnh nhé
Cơ mà khi edit cảnh nóng mà xấu hổ quá
đi
các
cô
gái
ạ....ư hư.... Mình là hội viên kì cựu của FA
đã
lâu rồi nên viết mấy đoạn này xấu hổ quá quá quá quá