Chương 3

Sau khi

đi

vệ sinh xong, Hứa Lương Cầm chầm chậm trở về

thì

thấy Tống Dật Hàng

đang

ở trong xe.

“Chờ có lâu

không?” Hứa Lương Cầm vẫn có chút xấu hổ.

“không

sao, việc

đã

xong hết rồi. Tôi thấy thời gian cũng

không

còn sớm, có muốn

đi

ăn cơm chiều

không?” Tống Dật Hàng cảm thấy tuy mình

không

có cảm giác gì với



gái

này, nhưng vẫn phải giữ phong độ, cũng

không

thể để đối phương

đi

cùng mình

một

lúc mà ôm bụng đói ra về, vậy

thì

quá mất thể diện.

Căn bản người này

không

muốn ăn cơm cùng mình! Nghe câu

nói

này, nếu

thật

sự

muốn

đi

ăn cơm cùng



chắc chắn

sẽ

không

hỏi như vậy, nếu muốn

đi

thì

sẽ

hỏi: “Cùng

đi

ăn

một

bữa cơm nhé?”

Nếu người ta miễn cưỡng như vậy, mình cũng nên thức thời, mang mặt dày

đi

ăn uống

không

ngon gì, cần gì chứ!

Trong lòng nghĩ như vậy, Hứa Lương Cầm lễ phép cười cười nhìn Tống Dật Hàng: “không

cần, bình thường tôi vốn

không

hay ăn cơm chiều, nếu

không

anh

đưa tôi về nhà trước

đi”.

Tống Dật Hàng

không

khỏi thở

nhẹ

ra

một

hơi,

hiện

nay đa số các



gái

đều

không

ăn cơm chiều để giảm cân duy trì vóc dáng, bên cạnh

hắn

không

ít người như vậy, Hứa Lương Cầm biết điều như thế cũng tránh được lúng túng khi cùng ăn bữa cơm, vì thế liền cười

nói: “Nếu như thế tôi đưa



về, lần sau có dịp

sẽ

liên lạc lại”.

Lời

nói

khách khí uyển chuyển như thế, Hứa Lương Cầm đương nhiên cũng

không

vạch trần, qua loa đồng ý, cảm thấy lần gặp mặt này thất bại là chuyện bình thường, hai người chênh lệch quá lớn, mặc dù đối phương chỉ là đại gia

nhỏ, nhưng dựa vào dáng người và khuôn mặt như thế

thì

không

lo

không

tìm được những



gái

trẻ tuổi xinh đẹp, mình và người ta

không

cùng đẳng cấp!

Chiếc xe con dừng lại ở đối diện khách sạn, Tống Dật Hàng rất có lễ độ xuống xe với Hứa Lương Cầm, muốn đưa



về.

Hứa Lương Cầm vội vàng xua tay: “không

cần

không

cần, chỗ tôi ở rất gần đây, ở tiểu khu đối diện,

không

cần làm phiền, cảm ơn

anh

đã

đưa tôi về”.



gái

này sao

nói

chuyện cứ híp mắt vậy nhỉ? Tống Dật Hàng nhìn thấy Hứa Lương Cầm

không

được tự nhiên liền khách khí

nói

hai ba câu rồi ra về.

Bởi vì sắc trời

đã

tối, mắt Hứa Lương Cầm nhìn

không

rõ, sờ sờ cái bụng kêu ục ục, chạy vào quán ăn bên đường mua

một

đống đồ ăn là có

một

bữa cơm no.

Lên lầu mở cửa vào nhà, vừa mới thay dép

đi

tới giữa phòng khách liền nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Tô Hiểu Vũ,

âm

thanh này giống như thống khổ, giống như vui sướиɠ làm cho



còn chưa trải việc đời cảm thấy mặt đỏ tim đập, miệng khô lưỡi nóng, hơn nữa trong tiểu thuyết tình cảm



viết cũng tham khảo

không

ít chuyện mây mưa của Tô Hiểu Vũ.

Chỉ là

không



người đàn ông trong phòng kia là ai, người theo Tô Hiểu Vũ nhiều đếm

không

hết, đa số



đều

đã

quen mặt, mà



cũng

thật

bội phục thủ đoạn của Tô Hiểu Vũ, bạn trai có nhiều nhưng

không



một

người nào dám ghen tuông tranh giành, lợi hại!

Cảm thấy nghe tiếp

sẽ

làm



cũng nổi lên ham muốn nhộn nhạo, Hứa Lương Cầm quyết định mang theo đồ chạy nhanh về phòng mình.

Chỉ là



chưa kịp

đi

cửa phòng kia

đã

mở,

một

người đàn ông từ trong đó

đi

ra, vừa thấy Hứa Lương Cầm

thì

ngạc nhiên, sau khi đánh giá cả buổi mới do dự hỏi: “cô

là Hứa Lương Cầm?”

Hứa Lương Cầm cũng híp mắt nhìn đối phương, nghe giọng

nói

thôi cũng biết đối phương là ai, Lý Học Thông - “vị hôn phu” của Tô Hiểu Vũ!

“Là tôi, hôm nay

anh

rảnh ghé chơi à?”

Lý Học Thông cười gật đầu: “Hôm nay kết thúc buổi diễn sớm,



không

đeo kính lại còn trang điểm nên

không

nhận ra, xinh đẹp hơn trước. Hiểu Vũ đói bụng, tôi làm đồ ăn cho



ấy”.

Hứa Lương Cầm gật gật đầu

không

nói

tiếp nữa mà bước nhanh về phòng, tìm được mắt kính thay quần áo xong bắt đầu ăn xiên thịt dê.

Lý Học Thông này cũng rất tài giỏi, trong nhà có vài đoàn thể tổ chức các loại hình nghệ thuật dân gian, bình thường tham gia lễ khai mạc, khai trương các buổi diễn mới, nhà rất giàu có, hơn nữa

hắn

lại là con trai

một, bên người có hàng tá diễn viên theo nịnh nọt, bình thường

không

khác nào

một

thiếu gia.

Nhưng mà

hiện

tại lại thua trong tay Tô Hiểu Vũ, biết



bên cạnh Tô Hiểu Vũ có mấy người đàn ông,

hắn

vẫn như

một

kẻ ăn xin ăn bám như đỉa,

một

thời gian sau Tô Hiểu Vũ bị tinh thần cố chấp của

hắn

dù cho đội nón xanh vẫn theo đuổi làm cho



cảm động, hồ đồ nhận lời cầu hôn của Lý Học Thông, đến lúc tỉnh táo cảm thấy hối hận, nhưng Lý Học Thông lại thề non hẹn biển cho nên Tô Hiểu Vũ đâm lao phải theo lao,

không

vứt bỏ

hắn

được, cuối cùng cảm thấy hổ thẹn nên vẫn kéo dài đến bây giờ.

Mà Lý Học Thông dù biết



Tô Hiểu Vũ

sẽ

không

sống cùng

hắn, nhưng trước sau như

một

vẫn rất tốt với Tô Hiểu Vũ,

không

để ý Tô Hiểu Vũ cùng đàn ông khác lên giường,

không

những thế còn chuẩn bị đồ cưới khi nào Tô Hiểu Vũ đồng ý

sẽ

lập tức kết hôn,

thật

sự

làm cho người ta

không

thể tưởng tượng nổi, Hứa Lương Cầm nghĩ Lý Học Thông quả là người hiếm thấy.

Giải quyết xong 20 xiên thịt dê nướng, Hứa Lương Cầm lại xiên gà muối ớt chanh trước mặt.

“Trở về sớm thế”. Tô Hiểu Vũ

không

gõ cửa bước vào,

trên

người mặc

một

chiếc áo ngủ mỏng manh

đi

đến.

Hứa Lương Cầm nhìn tóc



ướt sũng biết là vừa tắm rửa xong: “Cảm thấy

không

hợp nên quay về, Lục Lục Lâm đâu, chưa nấu cơm cho cậu sao?”

“Lục Lục Lâm là ai?” Tô Hiểu Vũ nghe

không

hiểu.

“Lý Học Thông đó, trong lòng tớ

hắn

là Lục Lục Lâm số 1 trong nước”.

(Lục Lục Lâm vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại)

“Cậu

thật

biết tổn thương người khác, tớ muốn sớm hủy bỏ hôn ước với

hắn, là

hắn

không

đồng ý, cậu cũng

không

phải

không

biết. Tớ vừa bảo

hắn

đi

rồi,

hắn

làm đồ ăn rất khó ăn, ngủ còn thích ngáy làm sao tớ chịu được.

nói

xem

không

hợp thế nào, là cậu

không

thích

hắn

hay

hắn

không

thích cậu?” Thấy

trên

bàn có cơm rang, Tô Hiểu Vũ đứng lên

đi

đến ăn.

“Như nhau cả thôi, khuôn mặt với dáng dấp của người ta rất được, hơn nữa còn nhiều tiền nên tớ trèo cao

không

nổi, tớ thấy

hắn

không

thật

lòng muốn

đi

xem mắt, chẳng qua bị trong nhà ép

đi

thôi”.

Tô Hiểu Vũ hừ

một

tiếng: “Mặt mũi cậu cái gì cũng

không

thiếu

thì

kém

hắn

cái gì chứ? Nháy mắt

một

cái khẳng định

sẽ



một

đám người chạy theo,

hắn

không

phân biệt được tốt xấu

đã

bỏ

một

bảo bối như thế này người tổn thất là

hắn, chúng ta

đi

người khác tốt hơn!”

“Chị hai ơi, liếc mắt đưa tình với híp mắt nhìn người ta là hai việc khác nhau biết

không? Các cậu

không

cho tớ đeo kính, tớ chỉ có thể nhíu mắt vào nhìn,

không

chừng

sẽ

bị nhiều người hiểu nhầm đấy!”

Tô Hiểu Vũ nghe xong cười cười: “Đúng là chiến lược sai lầm. Cậu đừng vội, ngày mai tớ đến môi giới hôn nhân tìm cho cậu nhiều mối tốt hơn,

không

tin là

không

có người thích hợp!”

Hứa Lương Cầm cũng

không

nói

lời nào, dù sao Tô Hiểu Vũ rất bận rộn chưa chắc

đã

nhớ đến chuyện này, mình cũng

không

nên vội vã từ chối lòng tốt của bạn.

Hai người ăn uống xong, Tô Hiểu Vũ đứng dậy trở về phòng, bắt đầu bế quan gõ chữ viết tiểu thuyết, các



tuy

không

phải sáng tác tác phẩm văn học lớn gì nhưng cũng phải có cảm hứng, mà cảm hứng

thì

phải để trong đêm yên tĩnh mới có thể phát triển được.

Hơn 3 giờ sáng rốt cuộc Hứa Lương Cầm cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ, đứng lên lười biếng duỗi lưng

đi

đến giường rồi chìm vào giấc ngủ, vừa mới mê man

thì

bên tường lại truyền đến tiếng rêи ɾỉ với ván giường kêu cọt kẹt cọt kẹt.

Đây

không

phải tiếng Tô Hiểu Vũ sao,

âm

thanh vẫn nhàm chán như thế

không

đổi, có phải nên có gì mới mẻ hơn

không? Hứa Lương Cầm đối với

âm

thanh sát vách chịu đựng

đã

quen nên cứ ngủ tiếp.

Buổi trưa ngày hôm sau Hứa Lương Cầm gọi điện cho mẹ

nói

xem mắt thất bại, tuy Trình Lệ thất vọng nhưng

không

có biện pháp, chỉ có thể an ủi con

gái

yêu

vài câu sau đó lại tiếp tục nhờ vả người khác tìm kiếm đối tượng cho Hứa Lương Cầm.

Qua hơn nửa tháng, Hứa Lương Cầm bắt đầu cảm thấy chán nản,

không

có nguyên nhân gì chẳng qua có

một

mối lo lắng mới xuất

hiện,

hiện

nay tiểu thuyết

đang

thất thu nên thu nhập giảm mạnh, nửa tháng mà kiếm được chưa tới 500 đồng

thì

đúng là gϊếŧ người!

Như thế

không

ổn, biết mình sống chỉ dựa vào tiền sáng tác mỗi tháng, Hứa Lương Cầm cảm thấy phải tự cứu mình, bằng

không

cha mẹ nhất định

sẽ

ép



về nhà ở, đến lúc đó

không

muốn kết hôn hay phải lấy ai



cũng

không

được tự quyền quyết định.

“Lương Cầm, nhanh lên! Nhanh nhanh thay quần áo

đi!” Tô Hiểu Vũ xông vào như cơn gió lớn.

“Cậu

không

thể gõ cửa sao,

không

lịch

sự

chút nào”. Hứa Lương Cầm tức giận

nói.

Tô Hiểu Vũ cười cười: “Cậu ở trong phòng trừ ăn ngủ với gõ chữ ra còn làm chuyện gì khác mà phải sợ, chẳng lẽ muốn tự sướиɠ?”

“Cậu tự chơi

đi

mà chơi, mà vội vàng chuyện gì chứ, thế nào?” Hứa Lương Cầm trừng mắt nhìn Tô Hiểu Vũ

một

cái.

“Ôi, cậu chưa từng trải nghiệm qua chuyện đó, làm sao biết nó tuyệt như thế nào, Lương Cầm cậu đừng tự bạc đãi chính mình, cứ bảo thủ giữ mình như thế

thì

quá nhạt nhẽo đấy.

không

nhiều lời với cậu, nhanh thay quần áo,

không

phải lần trước tớ bảo cậu là tớ có đứa bạn làm trong công ty môi giới à, hôm nay tớ gọi điện cho



ấy

nói

chuyện phiếm

thì

kết quả cậu biết sao

không, tối nay chỗ



ấy có hoạt động xem mắt tập thể, cậu thấy

không, đây là trời ban hoa đào đến cho cậu đấy!”

“Xem mắt tập thể? Tớ

không

đi, xem mắt

đã

đủ dọa người, còn tập thể, thôi quên

đi!” Hứa Lương Cầm lắc đầu,



không

muốn trong

một

đám con trai kia chọn ba lựa bốn.

Tô Hiểu Vũ tức giận đập vai Hứa Lương Cầm: “Cậu

thì

biết cái gì! Cậu cho rằng công ty bạn tớ chỉ là

một

công ty môi giới hôn nhân nho

nhỏ

sao, tớ cho cậu biết đó là công ty chất lượng cao, tất cả hội viên đều là thành phần lãnh đạo, tri thức trở lên, cán bộ làm ở cơ quan xí nghiệp rất nhiều, địa điểm xem mắt hôm nay là

trên

lầu 9 của khách sạn quốc tế Quân Duyệt, phí mỗi cá nhân tới 699 đồng lận đó, tổng cộng chỉ có 20 người, điều kiện nam nữ xem mắt đều cực tốt, cậu nghe

đã

hiểu chưa?”

“Tớ

không

điên đến mức tốn 700 đồng cho cái việc xem mặt vớ vẩn này đâu!

nói



thì

điều kiện của tớ cũng

không

tốt lắm, ngay cả

một

công việc đàng hoàng cũng

không

có, đến xem náo nhiệt làm gì chứ”. Hứa Lương Cầm nghe thấy tình huống như vậy lại càng

không

muốn

đi.

“Tớ

không

thể tưởng tượng được sao cậu lại keo kiệt đến thế,

nói

thật

cho cậu biết, xem mắt lần này là phía đàn ông trả tiền, phụ nữ được miễn phí, có

một



bận việc

không

đi

được, bạn tớ cần tìm người thay thế, cậu

đi



ấy muốn cầu mà

không

được, cơ hội lần này ông trời

đã

an bài cho đó, tớ cảm thấy chuyện lần này của cậu rất có hi vọng, hơn nữa ai

nói

không

có công việc ổn định

thì

không

được xem mắt, biết đâu có người vừa ý. Cậu nhanh lên

một

chút coi,

không

kịp thời gian bây giờ”.

“Tớ

không

phải cậu, người gặp người thích, chẳng qua nếu cậu

nói

tớ

đi

giúp



bạn của cậu

thì

tớ

không

có ý kiến”. Cũng được, tiệc đẳng cấp năm sao, nghĩ đến

đã

thèm chảy nước miếng, Hứa Lương Cầm nghe thấy ăn mà

không

phải trả tiền liền động lòng,



30 tuổi rồi mà chưa từng đến cổng của khách sạn 5 sao cao cấp bao giờ.

Tô Hiểu Vũ nhìn bộ dạng vui thích của Hứa Lương Cầm, nhanh nhẹn giúp



thay trang phục rồi tiễn ra cửa.

Hứa Lương Cầm

đi

xe đến khách sạn Quân Duyệt, lúc xuống xe có chút

không

yên lòng, trong lòng

không

dám chắc mình

sẽ

hòa nhập được với nơi cao cấp này.

Hít sâu

một

hơi, đến tận lúc vào thang máy mới chậm rãi đánh giá, nhìn thấy thiết bị trong thang máy toàn thấy trang bị xa xỉ, thầm nghĩ lúc bình thường viết tiểu thuyết quả là viết bừa bãi, lúc này tận mắt chứng kiến

thì

đúng là

không

còn gì để chê.

Vào cửa tiệc

thì

thấy bàn

đã

đầy chỗ, bạn của Tô Hiểu Vũ khách khí chào hỏi xong cũng nhanh chóng đưa Hứa Lương Cầm đến bàn duy nhất còn thiếu phụ nữ.

“Được rồi,

đã

đến đông đủ, mọi người có thể tự tìm hiểu đối phương hoặc là nhân viên

sẽ

nói

giúp, chỉ là tôi nhắc nhở mọi người

một

chút vì thời gian có hạn, cho nên cứ 10 phút mỗi người nam

sẽ

đổi vị trí

nói

chuyện với



gái

khác, đến giờ

thì

nhân viên chúng tôi

sẽ

nhắc nhở mọi người thay đổi,

hiện

tại mời mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện với mỹ nữ nhé!” Hứa Lương Cầm thấy bạn của Tô Hiểu Vũ

nói

xong quy tắc liền cùng những nhân viên khác lui vào,

không

tham dự nhiều vào quá trình xem mắt.

Hứa Lương Cầm nhìn 9



gái

khác đánh giá, mỗi người đều trang điểm tỉ mỉ, quần áo khí chất của mình so với người ta đều chênh lệch, lại càng

không

phải

nói

về phương diện công việc, nghĩ vậy cũng biết mình

không

bằng người ta, cảm thấy việc bây giờ nên làm là ăn uống cho

thật

đã

đi.

“Xin hỏi tiểu thư họ gì? Nếu

không

thì

tôi tự giới thiệu chút nhé, dù sao chỉ có 10 phút, tôi họ Trương, Trương Nhiên, làm giáo viên dạy tiếng

anh

trường cao đẳng,

yêu

thích

đi

đây đó”. Người đàn ông đối diện Hứa Lương Cầm vào thẳng chủ đề.

Nghe giọng

nói

của đối phương, lúc này Hứa Lương Cầm mới chậm rãi nhìn.

không

thể nào,

thật

đẹp trai! Đúng là

không

uổng công! Nghĩ lại thấy dạo này mình gặp trai đẹp nhiều

thật.

“Tôi cảm thấy nhìn

anh

rất quen, có ai

nói

anh

rất giống Tề Tần lúc trẻ

không?” Dù sao đối phương cũng chẳng coi trọng mình, Hứa Lương Cầm thả lỏng trò chuyện tán gẫu.



gái

này muốn cưới đến phát điên rồi sao? Làm gì có ai mới gặp mặt

đã

không

rụt rè khen ngợi đối phương, nóng lòng muốn tán tỉnh như thế chứ!

Ngồi ở bàn ngăn cách bởi tấm bình phong bên cạnh, Tống Dật Hàng nghe thấy giọng điệu nịnh nọt trêu đùa của Hứa Lương Cầm, trong lòng

không

khỏi chế nhạo.