Chương 2

Sáng hôm sau, Hứa Lương Cầm liền gọi điện cho mẹ mình,

nói



đã

suy nghĩ cẩn thận, đồng ý

đi

xem mắt.

Việc này làm Trình Lệ vui đến phát điên, vừa cúp máy liền nhắn tin đưa số của đối phương cho Hứa Lương Cầm.

Nhưng

đã

một

tuần trôi qua mà đối phương cũng

không

có động tĩnh gì, như thế khiến Hứa Lương Cầm rất thoải mái,

thì

ra đối phương cũng

không

muốn xem mắt, thế nên



chuyên tâm vào tác phẩm của mình, bộ truyện trước

không

kiếm được bao nhiêu nên



phải nghĩ cách kiếm thêm bù đắp vào, bằng

không

mục tiêu gửi tiết kiệm ngân hàng của



cũng xong rồi.



đi

xem mắt nhiều năm như vậy cũng biết

không

ít chuyện, giống như Tô Hiểu Vũ

nói, đầu năm nay các



gái

đừng mơ mộng

sẽ

được đàn ông bao nuôi, người ta cho

không

bằng tự mình kiếm, cho nên



cũng bắt đầu để dành

một

ít, lấy đó làm niềm vui. Huống chi tương lai nếu có kết hôn rồi có con

thì

cũng cần

một

số tiền kha khá, còn có chẳng may cha mẹ bị bệnh gì cần chữa trị, mà

không

có chuyện gì

thì

cầm điện thoại xem tiền mình gửi trong ngân hàng cũng thấy thoải mái vui vẻ rồi.

Viết đến hơn 3000 chữ, cảm thấy hơi mệt, Hứa Lương Cầm thuận tay mở túi khoai sấy ăn, chọn

một

bộ phim Mỹ xem, lúc này điện thoại kêu lên.

“Alo?” Hứa Lương Cầm cầm lên ấn nghe.

“Xin hỏi có phải Hứa Lương Cầm

không?” Đối phương là đàn ông, giọng

nói

cũng rất dễ nghe và lễ phép, có điều



không

biết là ai thôi.

“Đúng vậy,

anh

là?” Có phải hội viên của hội Hạnh Phúc cần tìm mình nhờ giúp đỡ

không

nhỉ,

hiện

tại cũng

không

rảnh, Hứa Lương Cầm

đang

nghĩ lý do để từ chối.

“Xin chào, tôi là Tống Dật Hàng, xin lỗi bây giờ mới gọi cho



được, thời gian qua tôi

đi

công tác, mới về được hai ngày, hi vọng



bỏ qua cho,



sắp xếp thời gian thích hợp để chúng ta gặp nhau nhé”.

Tống Dật Hàng? Ai thế nhỉ, có phải tên nào lừa đảo

không,

nói

chuyện cũng

không

giống lừa đảo mà, may là mình có hai số,

một

số cho người ngoài

một

số chỉ bạn bè người thân biết thôi.

Nghĩ vậy Hứa Lương Cầm khinh thường bĩu môi: “Tôi

không

biết

anh”. Sau đó cúp máy, để điện thoại qua

một

bên tiếp tục xem phim.

không

đúng

không

đúng, số điện thoại kia chính là người mà mẹ



giới thiệu cho! Tống Dật Hàng, Tống Dật Hàng! Ôi mẹ ơi, mẹ



hình như có

nói

người kia họ Tống đúng

không? Hứa Lương Cầm lật đật nuốt vội miếng khoai sấy, nhanh chóng gọi lại.

Đối phương bắt máy rất nhanh, chẳng qua giọng

nói

hơi do dự: “Alo?”

“Rất xin lỗi, bởi vì lâu quá, tôi quên mất, xấu hổ quá. Tôi lúc nào cũng rảnh, thời gian

thì

anh

tự quyết định nhé”. Hứa Lương Cầm vội vàng nhận lỗi.

Đối phương nở nụ cười: “không

sao, ngày mai là chủ nhật nhưng tôi có việc bận, hay là hẹn chiều thứ hai tầm 5 giờ rưỡi, tôi qua đón

cô”.

“Được, tôi ở ngay cạnh khách sạn Hoa Minh,

anh

cứ ở bên đường chờ tôi,

anh

thấy được

không?”

“Vậy cũng được, quyết định vậy nhé, hẹn gặp lại”.



ràng chính là người đó, nhưng giọng như thanh niên vậy,

không

biết ngoại hình như thế nào, Hứa Lương Cầm để điện thoại xuống, trong lòng lại có gánh nặng, tuy

nói

không

thèm để ý nhưng cũng

không

muốn nhà mình mất mặt, lúc đó bản thân mình có lẽ phải nhờ Tô Hiểu Vũ giúp ăn mặc trang điểm thôi.

Sau đó lại gọi cho mẹ

cô, nghe càu nhàu

một

hồi mới xong.

Đến 4 giờ chiều thứ hai, Khương Doanh cũng đến.

“Sao cậu lại tới đây?” Thấy Khương Doanh

đi

vào, Hứa Lương Cầm cảm thấy rất kì lạ, bình thường Khương Doanh tới

sẽ

nói

cho



biết trước

một

tiếng.

“Nửa giờ trước chị đây nhận được điện thoại của dì, nghe

nói

cậu

đi

gặp đại gia, dì cố ý muốn tớ đến giúp cậu

một

tay, để lại ấn tượng tốt với đối phương”. Khương Doanh cười cười

đi

đến, cùng Tô Hiểu Vũ

nói

chuyện.

Mẹ cũng làm quá lên

đi, Lương Cầm bất dĩ mặc Khương Doanh kéo



ngồi vào ghế: “không

phải đại gia, mẹ tớ

nói

bừa đấy, chẳng qua có kinh doanh thôi”.

“Chẳng cần biết

hắn

là ai, hai bọn tớ giúp cậu, nhất định

không

thành vấn đề”.

Tô Hiểu Vũ thấy Khương Doanh trang điểm cho Lương Cầm,



đi

xem thử mấy bộ quần áo trong tủ, kết quả là nhìn sơ qua rồi đóng lại luôn. “Hứa Lương Cầm, tớ cũng đến phục cậu,

một

năm bốn mùa, quần áo nào cũng như nhau, bình thường ngoài việc cậu mua đồ ăn vặt

thì

tiền

đi

đâu thế?”

“Tiền của cậu ấy toàn cất

đi

thôi, tớ

đã

nghĩ tới chuyện này, tớ

đã

mua cho cậu ấy quần áo trước rồi, để tí nữa thay”. Khương Doanh biết thừa tính của



bạn thân này.

“Quần áo mua cho tớ sao, cám ơn cậu nha”. Hứa Lương Cầm nghe thấy có quần áo mới liền vui vẻ.

Nhưng sau đó lại có chút hối hận: “Sao lại hở nhiều thế này, tớ sao dám ra khỏi nhà,

không

thích”.

Quần áo Khương Doanh mua cho





một

chiếc váy màu đen kết hợp với voan mỏng, bên trong còn có

một

lớp vải mỏng cùng màu, dù thế vẫn

không

thể che đậy được bộ ngực đẹp lộ ra

một

mảng, từ bé tới bây giờ,



đã

từng mặc đồ như này đâu.

“Cái này

đã

là gì, có nhiều cái lộ hơn nhiều, tớ thấy thế này mới gợi cảm, nhìn

đi

nhìn lại, thường ngày nhìn cậu cũng bình thường, mặc đồ đen lên tôn làn da trắng thế này,

không

thua mĩ nhân nào đâu nhé. Bộ này đẹp mà, phần bụng phần đùi đều che hết, có gì đâu mà sợ”. Tô Hiểu Vũ muốn thông não cho Hứa Lương Cầm, lại lấy vài cái quần jean cho



thử, Hứa Lương Cầm

không

béo, tỉ lệ người

không

tệ, chẳng qua ngồi máy tính với ăn vặt nhiều mới thấy bụng

một

chút, hơn nữa nhìn cũng thuận mắt, da dẻ trắng bóc.

Hứa Lương Cầm

không

có cách nào, đành tùy hai



bạn tìm đồ, cuối cùng Khương Doanh tháo kính của



xuống: “Cấm đeo, vừa trắng lại có

một

đôi mắt to tròn”.

“Sao lại

không

mang, tớ

không

nhìn thấy

rõ” Mang kính áp tròng sợ

sẽ

nhiễm trùng, cho nên Lương Cầm chỉ đeo hai cái ốp chai to tướng,



cận gần 5 độ, về cơ bản là bỏ kiếng ra

không

thấy

rõ, hơn nữa lúc đó

sẽ

buổi tối, làm sao nhìn được đây.

“không

đeo cũng tốt, mắt khép hờ mới quyến rũ. Được rồi, cậu

đã

muộn 10 phút, nhanh nhanh xuống dưới

đi”. Tô Hiểu Vũ đưa ví cho Hứa Lương Cầm rồi giục



xuống tầng.

“Ối, muộn rồi sao, các cậu

không

chịu để ý thời gian,

thật

là….”

“Đàn ông đợi phụ nữ là hiển nhiên, như thế mới thấy cậu có giá,

đi

đi”. Khương Doanh

nói

xong đóng cửa lại.

Hứa Lương Cầm bất đắt dĩ, đành phải mang giày cao gót bước xuống tầng, đến khách sạn Hoa Minh mới nhớ quên

không

hỏi biển số của đối phương, vì thế lấy điện thoại gọi cho Tống Dật Hàng.

“Xin hỏi



là Hứa tiểu thư?” Chưa tìm thấy số, Hứa Lương Cầm nghe thấy bên cạnh có người gọi mình.

“Vâng, là tôi,

anh

là Tống Dật Hàng sao?”

Người nọ cười

nói: “Xe tôi ở bên kia,

đi

thôi”.

Hứa Lương Cầm nhanh chóng đánh giá đối phương, lập tức có cảm giác bị lừa dối, người thấp

đã

không

nói, lúc lại gần mới nhìn



được khuôn mặt, Tống Dật Hàng này sao già thế nhỉ, 35 tuổi

nói

50

thì

người ta cũng tin đấy!

Giờ quay về cũng

không

tốt, chắc người này cũng

không

có ý xấu gì đâu nhỉ? Hứa Lương Cầm

đi

đến xe, tuy

không

biết hãng gì nhưng đại khái cũng biết là loại xe trong nước, đại gia gì chứ, đúng là muốn trêu đùa người ta mà! Chiếc xe này mình cũng mua được, lúc quay về



phải

nói

chuyện với mẹ mới được, thím họ kia

nói

chuyện

không

đáng tin mà!

“Hứa tiểu thư, mời lên xe”.

Hứa Lương Cầm thấy đối phương mở cửa sau cho mình, ngượng ngùng hỏi: “Hay tôi ngồi ghế phụ,

anh

cũng

không

phải tài xế của tôi, tôi ngồi sau

thật

không

phải”.

Người nọ nở nụ cười: “Tôi là lái xe của Tống tiên sinh”.

Hứa Lương Cầm lập tức nhìn phía sau, quả nhiên là trong xe có người, vì thế mặt đỏ lên, lập tức ngồi vào xe.

“Xấu hổ quá, tôi đến muộn”. Bởi vì ngồi song song, Hứa Lương Cầm cũng

không

dám nhìn đối phương, chỉ nhìn thoáng qua, cũng nhìn

không

rõ, vì thế trong lòng oán trách Khương Doanh

không

cho mình đeo kính.

“không

sao, bây giờ tôi còn phải đến nhà ga đưa vé tàu cho bạn,



không

ngại chứ?” Tống Dật Hàng nhìn



gái

đang

ngồi thẳng lưng kia, có chút

không

yên tâm.

Từ lúc

hắn

về nước,

một

ngày cha mẹ cũng

không

để yên, liên tục thúc giục kết hôn,

hắn

cũng

không

phải

không

tìm được



gái

nào, sao cứ phải gấp gáp như thế? Tuần trước mẹ muốn giới thiệu cho

hắn

một



gái,

không

thể từ chối,

hắn

nghĩ kéo dài thử

một

tuần lễ nhưng cha mẹ cũng

không

hết hy vọng. Cho nên bất đắc dĩ phải hẹn đối phương,

không

nghĩ đối phương lại quên mình, làm

hắn

cảm thấy có chút hứng thú.

Dựa vào kinh nghiệm nhìn người của

hắn, nhiều năm tiếp xúc với đủ loại phụ nữ, tuy rằng chưa nhìn kĩ đối phương, nhưng vừa nhìn là thấy



gái

này rất thành

thật, cũng

không

phải khẩu vị của mình, chẳng qua chỉ gặp mặt

một

lần nên cũng

không

sao.

“không

sao, có việc

thì

anh

cứ làm

đi”. Ngoài miệng Hứa Lương Cầm

nói

không

sao, trong lòng xấu hổ vì

đã

quên người ta, sao dám để bụng chứ.

Từ lúc lên xe di động gọi

không

ngớt, tối thứ hai mà bận rộn thế, có thể thấy đối phương với mình hoàn toàn khác biệt, trong nước

không

nhiều xe Jeep, lại còn thuê lái xe, như vậy là rất giỏi rồi.

“Tôi với lão Vương qua bên kia

một

chút,



ở trong xe chờ tôi nhé, chìa khóa xe tôi để đây, có việc gì cứ khóa lại là được”. Tống Dật Hàng

nói

xong, cầm chìa khóa xe đưa cho Hứa Lương Cầm, rồi nhanh chóng

đi

ra ngoài.

Nhận chìa khóa xong, Hứa Lương Cầm nhìn hai người rời

đi, cảm thấy lưng họ Tống này rất dài, vóc dáng cũng rất cao, coi như là đại gia rồi, họ tên lái xe cũng kêu lão Vương, lão Lý,

không

khác gì tiểu thuyết



viết, chẳng qua giọng

nói

của Tống Dật Hàng rất êm tai,

không

phải như ra lệnh cho người khác.

Đợi trong xe 20 phút đến phát chán cũng

không

thấy hai người kia đâu, nãy cũng chưa

đi

vệ sinh, lúc bọn Khương Doanh tra tấn

một

mất cũng quên mất, trong xe lại có điều hòa lạnh

không

chịu được, vì thế



nhanh chóng xuống xe, máy móc khóa xe rồi nhìn xung quanh

một

lượt.

Chẳng qua nhìn

một

lúc,



phát

hiện

có mấy người xung quanh

đang

đánh giá mình, có phải



ăn mặc hở hang quá

không? Tự nhiên thấy xấu hổ liền

đi

đến

một

nhà hàng hỏi.

Vừa vào cửa liền hỏi người phục vụ: “Cho tôi hỏi, nhà vệ sinh ở đâu vậy?”

Người phục vụ rất lễ phép: “Thưa

cô, nhà vệ sinh của chúng tôi gặp trục trặc, tạm thời

không

sử dụng được”.

Sao lại xui xẻo thế chứ, Hứa Lương Cầm lo lắng.

“Nếu



cần gấp

thì

đi

đến chỗ đối diện đằng kia, nơi đó có nhà vệ sinh công cộng”. Nhìn mặt Hứa Lương Cầm trắng bệch, người phục vụ tốt bụng

nói.

Hứa Lương Cầm nhanh chóng cám ơn,

đi

chầm chậm đến bên đường, lúc vào hỏi

một

nhân viên vị trí nhà vệ sinh, sau đó chạy đến.

“cô

đi

đâu vậy?” Hứa Lương Cầm

đang

đi

thì

bị chặn lại.

Hứa Lương Cầm đánh giá đối phương, bộ dáng nho nhã đẹp trai, chẳng qua



cũng chẳng để ý: “anh

nhận nhầm người sao?”

“cô

không

phải là Hứa Lương Cầm sao?”

“Đúng vậy,

anh

là? Ôi trời, xấu hổ quá, là Tống Dật Hàng sao, tôi muốn

đi

vệ sinh, chìa khóa này,

anh

chờ tôi

một

lúc”. Hứa Lương Cầm nhìn thấy lão Vương đứng bên cạnh, lập tức biết người này là ai, vì thế đem chìa khóa nhét vào tay Tống Dật Hàng rồi chạy nhanh

đi.

Bộ dạng của mình khiến người ta dễ quên như thế sao? Tống Dật Hàng sờ sờ cằm, lần đầu tiên

anh

có cảm giác nghi ngờ dáng vẻ của mình.

Nhìn

thật

đẹp trai, Hứa Lương Cầm ngồi xổm trong nhà vệ sinh nhớ lại ngũ quan của Tống Dật Hàng, bất kể là khí chất hay tướng mạo mình với

anh

ta đều

không

xứng,

không

thể đùa được!

Chẳng qua người này tựa như bước qua từ tiểu thuyết ngôn tình mà



đã

viết: đôi môi mỏng quyến rũ, mũi thẳng, mày rậm cùng đôi mắt thâm sâu đa tình.

Hì hì, Tống Dật Hàng này

thật

đúng là có bộ dạng phong lưu, được đấy!