Chương 27

Ngô Thừa Long nhìn bộ dáng bị đả kích của Hứa Lương Cầm, nhanh nhanh giải thích: “Lương Cầm, tớ

không

hề có ý gì với cậu cả, chờ khi tớ đủ tiền

đi

phẫu thuật

thì

tớ

sẽ

chỉ

yêu

đàn ông thôi.”

“Cậu đừng

nói

nữa.” Loại giải thích này

thì

đừng giải thích còn hơn, thích đàn ông

thì

thích nhưng mà thích phụ nữ lại

không

thích

cô,

nói

như vậy

thì



chẳng khác nào người lưỡng tính à? Hứa Lương Cầm

không

thèm để ý Ngô Thừa Long mà

đi

một

mạch đến chỗ Tống Dật Hàng.

“Nhìn biểu cảm này của em,

không

phải từ trước tới nay em đều hiểu nhầm Ngô Thừa Long đấy chứ?” Tống Dật Hàng tự nhận trực giác của

anh

khá chuẩn.

Hứa Lương Cầm gật đầu: “Ừm, từ trước tới giờ cậu ấy chưa

nói

với em là

không

thích phụ nữ.”

“Vậy bây giờ có phải nên cùng

anh

về nhà

không?”

Hứa Lương Cầm gật đầu: “Cũng được.”

không

phải



trách Ngô Thừa Long,



chỉ cần

một

thời gian để thích ứng thôi, chủ yếu là do



xấu hổ, quá mất mặt, ở chỗ Tống Dật Hàng

một

thời gian cũng tốt.

Lên tầng cầm laptop cùng

một

ít quần áo, Hứa Lương Cầm

đi

theo Tống Dật Hàng.

Nhưng Hứa Lương Cầm vẫn kiên trì

không

cho Tống Dật Hàng đưa



đi

làm, mỗi ngày



đều dậy sớm hơn 1 tiếng, làm đồ ăn sáng xong, sau đó

sẽ

hẹn cơm nấu vào buổi tối cho cơm chín đúng giờ, lại mua

một

quyển sách dạy nấu ăn, mỗi ngày nấu theo công thức

trên

sách.

Sau khi làm xong bữa sáng

thì

có thể

đi,



phải vào phòng ngủ gọi Tống Dật Hàng dậy nữa, chờ Tống Dật Hàng ăn uống xong xuôi

thì



rửa bát dọn dẹp rồi

đi

làm.

Cứ như thế, mỗi ngày Tống Dật Hàng đều dậy sớm cùng Hứa Lương Cầm

đi

làm, sau khi cả hai ra khỏi nhà. Chờ đến buổi tối

anh

về là nấu cơm rồi ăn, sau bữa cơm tối

thì

hai người có thể xem TV hoặc

nói

chuyện phiếm hoặc về thư phòng làm việc của riêng mình, hoặc là lên giường nghiên cứu tư thế mới, bọn họ ngày càng ăn ý với nhau. Hơn nữa Hứa Lương Cầm chăm sóc

anh

rất cẩn thận, có thể

nói

cơm bưng nước rót, Tống Dật Hàng cảm thấy rất ngọt ngào. Cả người ngày càng thêm khí sắc.

“Lương Cầm, chị

đi

vào bằng cách nào vậy?” Khi Hứa Lương Cầm ngồi vào chỗ làm việc

thì

đồng nghiệp bên cạnh tò mò hỏi.

Hứa Lương Cầm cũng

không

nghĩ nhân viên ở đây

sẽ

tò mò thế, lập tức thấy khó xử.

“Chị

không

cần thấy khó xử, nơi này của chúng ta đều dùng quan hệ hết mà, cha em làm bên quản lý tiêu thụ, còn chị

thì

sao?”

Hứa Lương Cầm nghĩ

không

nên

nói

quan hệ của



với Vương Trung Minh, đành

nói

cho có lệ: “Quan hệ của chị xa lắm, trải qua tận 2 3 người mới vào được đây.”

“Vậy quả đúng là chị

không

trực tiếp vào nhỉ,

không

sao, nơi này của chúng ta có nhiều dạng mà.”

“Là sao cơ?” Chẳng lẽ nơi này còn trắng trợn phân công theo quan hệ à.

“Mấy người bên kia chị có thấy

không? Triệu Xuân Manh là người phỏng vấn đó, bọn họ luôn xem thường chúng ta khi chúng ta dựa vào quan hệ để vào, tài giỏi

thì

sao nào? Còn

không

tài giỏi

thì

những người chúng ta có quan hệ cũng vào hết, cần gì tấm bằng đại học? Ngoài ra nhân cách trong công việc còn quan trọng hơn tấm bằng đại học!” Trương Na vừa

nói

vừa khoa chân múa tay khiến Hứa Lương Cầm hết hồn.

thật

ra



cảm thấy thái độ của Triệu Xuân Manh khá bình thường, xã hội này vốn

không

công bằng, nếu biết chuyện này

thì



sẽ

chú ý thêm,



cũng

không

thích kéo bè kết phái.

Trương Na còn muốn

nói

nữa nhưng điện thoại của Hứa Lương Cầm vang lên nên thôi.

“Alo?” Hứa Lương Cầm

không

cần nhìn số

thì

nhận luôn,



chẳng quan tâm là ai gọi, thoát Trương Na là được rồi.

“Lương Cầm sao? Dì là mẹ của Uông Tân Dương đây.”

“Dì ạ, chào dì, dì tìm cháu có việc gì

không?” Hứa Lương Cầm rất ngạc nhiên,

không

biết tại sao mẹ Uông Tân Dương lại gọi cho

cô.

“Lương Cầm à, Tân Dương nhập viện rồi, viêm dạ dày cấp tính. Hôm kia nó vừa làm việc xong

thì

la hét muốn uống rượu, hai ngày nay

không

biết làm sao mà chẳng

nói

câu nào. Dì biết là con chơi rất thân với Tân Dương, con có thể đến khuyên nó

một

chút hộ dì

không?”

Làm sao có thể đến mức này chứ? Hứa Lương Cầm cảm thấy bối rối, nhưng cũng biết Uông Tân Dương vì Quách Mộng Thanh mới thành như vậy.

“Dì à, cháu

đang

đi

làm, tan làm cháu

sẽ

qua, dì đưa cháu số phòng và tên bệnh viện cho cháu nhé.”

Sau khi nhớ kĩ thông tin, Hứa Lương Cầm an ủi mẹ Uông Tân Dương vài câu

thì

tắt điện thoại.

Mang theo tâm trạng nặng nề, giữa trưa



gọi cho Tống Dật Hàng.

“Vậy

anh

đưa em

đi.” Sau khi Tống Dật Hàng nghe xong cũng

không

ngăn cản, chỉ

nói

muốn đưa



đến đó.

“không

cần đâu, tan làm em qua đó là được rồi, nếu

không

thì

anh

đến bệnh viện đón em về nhé.” Hứa Lương Cầm

không

muốn Tống Dật Hàng đến đón vì lo lắng

anh

sẽ

lại làm ầm lên với



và Uông Tân Dương nên mới muốn làm hòa hoãn

đi.

Tống Dật Hàng nghĩ nghĩ xong rồi đồng ý.

Tan làm Hứa Lương Cầm đón xe đến bệnh viện, tìm được phòng bệnh của Uông Tân Dương, mới thấy mẹ Uông Tân Dương ngồi bên giường lau nước mắt, Uông Tân Dương

đang

ngủ.



nhẹ

nhàng

đi

tới, mẹ Uông Tân Dương vừa thấy



thì

kéo



ra hành lang

nói

chuyện.

“Dì à, Tân Dương xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Sau khi

đi

ra

thì

Hứa Lương Cầm hỏi.

“Thôi con đừng hỏi, lần trước đứa

nhỏ

này

nói

đang

quen

một



gái, điều kiện gia đình tốt lắm, mỗi ngày nó rất vui vẻ, sau

không

biết chuyện gì xảy ra, cứ tan làm là Tân Dương ra ngoài uống rượu, dì cùng ba nó khuyên mà nó

không

nghe, vừa quát xong rồi

đi

ngủ,

không

phải con

đã

từng đưa nó về

một

lần đúng

không? Khuya hôm trước nó cảm thấy đau bụng, đau đến mức hôn mê, dì cùng ba nó rất sợ, nhanh chóng gọi cấp cứu,

không

nghĩ tới là viêm dạ dày cấp tính, cả đêm phải làm phẫu thuật. Sau khi nó tỉnh

thì

muốn uống rượu nữa, còn đập phá đồ đạc, vợ chồng già chúng ta

không

còn cách nào nữa, con khuyên nó giúp dì được

không, đứa

nhỏ

này cũng vì tình cảm nên mới như vậy thôi.”

Hứa Lương Cầm thở dài vào phòng bệnh

thì

thấy Uông Tân Dương

đã

tỉnh.

“Tân Dương, em tới thăm

anh

này, lúc này

anh

chưa thể ăn gì được nên em

không

mua hoa quả cho

anh

được.” Hứa Lương Cầm cố ý làm

không

khí thoáng hơn

một

chút.

Uông Tân Dương cười khổ, vết mổ khiến

anh

đau nhói: “Làm phiền em rồi,

anh

không

nghĩ mẹ

anh

sẽ

gọi cho em.”

“Tân Dương,

anh

vẫn luôn là người sáng suốt, suy nghĩ chu đáo, sao lần này lại hồ đồ như thế? Bố mẹ

anh

rất lo lắng

anh

biết

không! Chính

anh

cũng là người có tội đấy!” Hứa Lương Cầm thấy Uông Tân Dương trở nên gầy yếu

thì

không

dám

nói

những lời đau lòng.

Đối mặt với

sự

trách cứ của Hứa Lương Cầm, Uông Tân Dương chỉ trầm mặc

không

nói.

“Có muốn em gọi cho



ấy

không?” Tuy cảm thấy Uông Tân Dương

không

tốt nhưng Hứa Lương Cầm biết



tâm ý của

anh.

Uông Tân Dương biết Hứa Lương Cầm nhắc tới ai, lắc lắc đầu: “không

cần,

anh

đã

gọi cho



ấy,



ấy

nói

bọn

anh

đã

chia tay, tốt nhất đừng qua lại nữa,

nói

anh

bảo trọng.

anh

hỏi



ấy có phải

đang

ở cùng với Tống Dật Hàng

không,



ấy

nói

không

có, nhưng cũng

không

muốn tiếp tục mối quan hệ với

anh

nữa. Lương Cầm, lần trước

anh

còn khuyên em làm theo trái tim mình nhưng xem ra

anh

thấy Tống Dật Hàng

không

phải người tốt lành gì, em nên tránh xa

anh

ta ra

một

chút, dạng phong lưu lãng tử như

anh

ta

không

cùng cấp độ với chúng ta đâu.”

Lúc này Hứa Lương Cầm

không

nói

gì,



biết bởi vì chuyện của Quách Mộng Thanh nên Uông Tân Dương mới ghi hận Tống Dật Hàng nhưng



thấy



không

biết quan hệ bây giờ của



với Tống Dật Hàng là như thế nào, cho nên tạm thời cũng chưa nghĩ gì cả.

“anh

biết mà,

anh

biết

anh

ta khiến người khác khó mà kháng cự được, bất kể về dáng vẻ hay vật chất đều hoàn hảo, nếu

không

thì

Mộng Thanh

sẽ

không

chịu buông người này ra. Nhưng mà Lương Cầm, em nên biết loại người này

không

cùng thế giới với chúng ta đâu, thời điểm

anh

ở cùng Mộng Thanh,

anh

biết được cảm giác thất bại, chỉ cần gặp bạn bè của



ấy,

anh

liền cảm thấy

không

thở nổi, cảm giác như

không

cùng thế giới vậy. Bây giờ,

anh

đã

hiểu rồi, cũng

không

lặp lại chuyện điên rồ này nữa, cho nên

anh

hi vọng em cũng

không

đi

vào vết xe đổ này, hơn nữa Tống Dật Hàng còn tuyệt tình hơn cả Quách Mộng Thanh đấy!”

Sau khi biết Uông Tân Dương

đã

hiểu, Hứa Lương Cầm cũng yên tâm: “Lời

anh

nói

em đều hiểu,

anh

không

cần lo lắng cho em, em

không

ngu như thế đâu, chúng ta phải biết quý trọng bản thân mình, như vậy cũng là giúp bố mẹ mình. Thời gian

không

còn sớm, em

không

quấy rầy

anh

nghỉ ngơi,

anh

dưỡng bệnh cho

thật

tốt, lần khác em

sẽ

đến thăm

anh.”

“Ừ,

anh

ở đây cũng hơi khó chịu, nếu em có thời gian

thì

đến đây

nói

chuyện với

anh

cho đỡ buồn, đừng ngại vì

anh

cầu còn

không

được nữa. Bên Hội Hạnh Phúc em cũng đừng

nói

gì, ai hỏi

thì

nói

anh

đang

bận là được,

không

tham gia họp hành được.”

Hứa Lương Cầm gật đầu ý là

đã

biết,

đi

ra khỏi phòng bệnh

nói

lời tạm biệt với mẹ Tân Dương.

Khi ra khỏi bệnh viện

thì

thấy xe của Tống Dật Hàng, giờ

thì

tốt rồi,

một

con xe Porche nổi bật nhất bệnh viện.

“không

phải em

nói

khi em gọi

thì

anh

hãy đến mà,

anh

đợi lâu

không?” Hứa Lương Cầm ngồi vào ghế phụ hỏi Tống Dật Hàng.

Đầu tiền Tống Dật Hàng nhìn sắc mặt của Hứa Lương Cầm, sau đó mới

nói: “Cũng

không

lâu lắm, hôm nay làm việc xong

thì

đến đây. Còn em?”

“Vì phẫu thuật nên chậm khôi phục thôi, cũng may sau khi bệnh

thì

hiểu hết tất cả mọi việc rồi. Trong khoảng thời gian Uông Tân Dương bệnh, em muốn đến thăm

anh

ấy

một

chút, có được

không?” Hứa Lương Cầm

nói

thẳng ý muốn của

cô, miễn cho những phiền toái về sau.

Nhưng lúc này Tống Dật Hàng lại rất hiểu chuyện: “Tất nhiên có thể, trong lòng bệnh nhân luôn lo âu, cần có bạn bè bên cạnh mà.”

Hứa Lương Cầm lập tức mở miệng cười: “anh

nói

siêu chuẩn, buổi tối ăn hải sản

đi, em thấy trong tủ lạnh có nhiều tôm cùng sò biển đó.”



quyết định buổi tối hôm nay

không

cần xem sách dạy nữa, làm

một

món bình thường cho Tống Dật Hàng.

Tống Dật Hàng cũng cười: “Em thích làm gì

thì

làm

đi, trong ví tiền của

anh

em cứ cầm.”

“Vì sao lại nghĩ em kẹt sỉ như thế chứ, em cũng có tiền mà.” Chuyện này phải



ràng nhé,



cũng

không

muốn như bị hiểu lầm là được Tống Dật Hàng bao nuôi đâu, rất phức tạp đấy.

“Ơ cho em tiền mà em

không

vui sao? Trong tủ lạnh cái gì cũng có, em cứ cầm ví

đi

siêu thị, mua gì

thì

mua, các vật dụng hàng ngày cũng đều dùng điện, cũng cần tiền, chẳng lẽ em định bao hết à? Còn có em

đã

có công việc rồi, cũng nên mua chút quần áo chứ.”

Đúng nhỉ,



nghĩ

không

chiếm tiện nghi nhưng cũng

không

thể trả nổi mà, vì thế cầm lấy ví của Tống Dật Hàng rồi lấy ra

một

cái thẻ,

âm

thầm hi vọng bên trong số tiền đừng quá to, bằng

không

thì



cảm thấy đau đầu lắm.

“Quần áo

thì

em mua, nhưng đồ ăn

thì

anh

phụ trách?”

“anh

mua quần áo cho em

không

được à?”

“Chúng ta đâu phải loại quan hệ đó,

không

cần

anh

mua cho em.”

“Loại quan hệ nào cơ?” Tống Dật Hàng đùa Hứa Lương Cầm.

“Em

không

muốn nhận

anh

làm bố nuôi đâu, tại sao

anh

phải mua quần áo cho em.”

“Hứa Lương Cầm, em

không

thể bớt ác

đi

được à?” Tống Dật Hàng cứ nghĩ Hứa Lương Cầm

sẽ

nói

là tình nhân,

không

nghĩ tới



nàng lại

nói

anh

là bố nuôi cơ đấy.

“Bớt ác á? Nhiều năm em viết tiểu thuyết nên suy nghĩ có chút khác người, xấu hổ quá

đi.”

“Cái này

không

có gì đâu, về sau

trên

giường em cứ gọi

anh

là bố cũng được, như vậy

anh

sẽ

mua quần áo cho em thôi.”

Quả nhiên



chẳng phải đối thủ rồi, người ta nạm vàng toàn thân rồi, Hứa Lương Cầm tự nhận

không

tiếp nổi loại vàng nhập này, Ôi, chỉ còn lặng im.

Tống Dật Hàng đắc ý cười.

Lại trôi qua hai ngày, thứ 7 Hứa Lương Cầm đến thăm Uông Tân Dương, còn ngày nghỉ

thì



cũng đến

nói

chuyện với

anh.

“Tin tức tốt đến rồi đây!” Lúc mọi người

đang

ăn cơm trưa, chỉ thấy Trương Na la hét chạy vào.

“Chuyện gì thế?” Có người tò mò hỏi.

“Công ty chúng ta tổ chức

đi

du lịch, chiều thứ 6 xuất phát, tiệc nướng nha! Lần này

đi

xa nên

đi

mấy ngày liền, mọi người nhanh nhanh chuẩn bị

đi, đúng rồi còn mấy hạng mục, mấy đồng nghiệp xin chú trọng!”

Mọi người liền hò hét, có người cơm cũng

không

ăn, lập tức viết danh sách xem mình phải mua gì.

“Lương Cầm, chị đúng là may mắn đấy, năm trước vì công việc rất bận nên công ty

không

tổ chức

đi

chơi, chị mới đến đây mấy ngày liền có chuyến

đi

chơi nha.” Trương Na vỗ vai Hứa Lương Cầm, có vẻ rất vui.

Vậy



không

đến bệnh viện được rồi, Hứa Lương Cầm

không

có hứng thú với

đi

du lịch cho lắm, nhiều năm



chỉ ở nhà nên cũng

không

thấy hào hứng lắm, chỉ thấy



là người mới, xin

không

đi

thì

không

thích hợp, cho nên dù

không

tình nguyện nhưng



cũng

không

dám xin nghỉ phép.

Tối về nhà

nói

chuyện này với Tống Dật Hàng, Tống Dật Hàng cũng đồng ý: “Đây là chuyện tốt mà em,

đi

chơi cho đỡ buồn, nơi này

anh

cũng

đi

đến rồi, cảnh cũng rất đặc biệt nữa, em nhớ mang theo máy ảnh.”

“Em nên mang gì nhỉ?”



không

hay

đi

xa nên

không

biết phải chuẩn bị những gì.

“anh

sẽ

chuẩn bị cho em, em

không

cần để ý.”

Có được những lời này của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm phủi mông luôn, chẳng để ý gì nữa mà tập trung viết tiểu thuyết.

Đến thứ 6, các đồng nghiệp tập trung ở nhà ga, kiểm tra vé rồi xuất phát, bởi vì lần này

đi

mất 20 tiếng nên mua giường nằm.

“Oa, lần này Vương tổng

thật

hào phóng, phòng điều hòa này!” Mọi người dường như rất vui.

Dù Hứa Lương Cầm

không

thích

đi

nhưng cũng nhiễm

không

khí vui thích nên cũng chờ mong

không

ít.

Chỉ là khi



về giường của mình

thì

phát

hiện



ở cùng với Triệu Xuân Mạnh, đây đúng là

một

loại hành xác mà.

“Lương Cầm, em ngủ ở dưới

đi.” Triệu Xuân Manh

nói

xong bỏ đồ đạc lên giường

trên.

“không

cần đâu, em ngủ ở

trên

là được rồi, chị cứ ngủ ở dưới

đi.”

Triệu Xuân Manh cười

nói: “Chị để hết lên

trên

rồi, em

không

tranh được đâu.” Hai người khác cũng khuyên Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm

không

còn cách nào đành đồng ý.

Dọc theo đường

đi, mặc dù trong lòng



không

yên nhưng cũng may Triệu Xuân Manh cùng hai người còn lại rất dễ gần, bốn người đành ngồi chơi bài.

“Lương Cầm, chị rất thích tính của em, tuy rằng em dựa vào quan hệ mà vào nhưng cũng rất hiểu chuyện, em thấy đấy, Trương Na cùng mấy người khác rất ngang ngược, giống như mấy phòng này đều do



ta quản lý vậy, rất

không

có tổ chức.” Triệu Xuân Manh đem đề tài

nói.

Hứa Lương Cầm chỉ cười

nói: “cô

ấy chỉ hoạt bát quá thôi, em phải qua mấy tầng quan hệ mới vào được đây đó nên rất trân trọng công việc này, thầm nghĩ

sẽ

công tác

thật

tốt, những thứ khác

không

để ở trong lòng.”

Triệu Xuân Manh cùng hai người khác nhìn nhau cười: “Ừ, chúng ta cũng tự giác trân trọng công việc này, vì bát cơm mà. Thôi

không

nói

mấy vấn đề này nữa, ăn chút gì

đi.”

Sau đó Triệu Xuân Manh cũng

không

nói

về vấn đề trong công ty nữa, lại kêu



lên mạng đọc những tin tức thú vị.

Ngày hôm sau

đã

đến nơi, Lưu Kinh Lý

đã

thuê

một

khách sạn 5 sao cho mọi người dừng chân, mọi người tán thưởng

một

phen, đem ông chủ Vương Trung Minh lên làm thần tượng.

Hứa Lương Cầm thực

sự

sợ

sẽ

bị phân vào chỗ cùng với Triệu Xuân Manh, nhưng mà hoàn hảo chính là khi chia phòng

thì

lại thừa ra

một

người cho nên Lưu Kính Lý cho



ở phòng riêng, những người khác cực kỳ hâm mộ, Hứa Lương Cầm cũng vui vẻ.

Cầm túi du lịch, Hứa Lương Cầm

đi

vào phòng của mình, vừa mở cửa

thì

thấy trong nhà vệ sinh có tiếng động.

“Có ai ở bên trong

không?” Hứa Lương Cầm nghĩ là nhân viên dọn vệ sinh.

đang

suy nghĩ

thì

cánh cửa mở ra, Hứa Lương Cầm nghẹn họng nhìn: “Tống Dật Hàng, sao

anh

lại ở đây?”

Tống Dật Hàng quấn khăn tắm tủm tỉm cười: “anh

có cổ phần trong công ty mà, Vương Trung Minh mời

anh

tới,

anh

còn đến trước

một

ngày cơ, cổ đông được ngồi máy bay.”

“Vậy sao

anh

không

nói

sớm?”

“anh

sao dám

nói

sớm, sợ em thấy mình được đặc quyền

thì

chết nghẹn, cho nên

anh

không

nói

cho em, thừa lúc em

đi

thì

anh

cũng đến sân bay.”

“hiện

tại còn

không

phải là có đặc quyền sao? Gian phòng kia



ràng

không

phải tiêu chuẩn dành riêng mà.”

“Hai người chúng ta ở đây

không

ai biết đâu, tầng này

không

có người ở công ty, em yên tâm

đi.”

Tống Dật Hàng

nói

xong liền ôm chầm Hứa Lương Cầm: “Cả ngày thứ 6 chúng ta

không

gặp nhau rồi, có nghĩ tới bố nuôi

không, hử?”

Hứa Lương Cầm giật mình, đẩy Tống Dật Hàng ra, ngồi xuống giường: “Đừng có đùa kiểu lưu manh đó. Em hỏi

anh, ngày mai

thì

sao đây? Nếu ngày mai em ở cùng với

anh, mọi người

sẽ

thấy đúng

không?”

“Ngày mai

thì

không

lo, ngày mai mọi người

sẽ

chia xe để

đi

thảo nguyên, thời gian xuất phát

không

giống nhau, em với

anh

đi

tuyến đường khác,

không

ai phát

hiện

được.”

Chuyện đến mức này rồi, Hứa Lương Cầm muốn phản đối cũng chẳng được, đành phải trừng mắt nhìn Tống Dật Hàng rồi về nhà vệ sinh rửa mặt:



biết vì sao Vương Trung Minh coi trọng mình rồi,

thì

ra Tống đại gia là cổ đông,

anh

ta vẫn quan sát



được.

Hai người cả thời gian dài

không

thấy nhau, tự nhiên Tống Dật Hàng

không

thể tha cho Hứa Lương Cầm, kéo



lăn lộn

trên

giường

một

lúc đến giữa trưa, khi chạng vạng tối

thì

ăn luôn

trên

giường.

Tờ mờ sáng, Tống Dật Hàng đánh thức Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm cứ mơ hồ để cho Tống Dật Hàng thay mình mặc quần áo, rồi cùng

anh

xuống dưới tầng, Tống Dật Hàng thấy

một

đội

đang

chờ

anh

ở đó.

Lái xe, hướng dẫn viên du lịch, cũng

không

có người chỉ đạo, đợi Hứa Lương Cầm ăn xong

thì

Tống Dật Hàng mới

yêu

cầu

đi.

Đẹp quá! Sau khi Hứa Lương Cầm xuống xe, bị thảo nguyên hùng vĩ bao la trước mắt làm mờ mắt.

không

có những tầng nhà xi măng cốt thép, chỉ là những thảo nguyên mênh mông vô bờ bến, khác hoàn toàn so với sách và TV,

không

kịp đợi

thì

chạy

một

mạch

trên

cỏ xanh, nhìn non xanh nước biếc, Hứa Lương Cầm

nhỏ

bé muốn bay

thật

xa!

Tùy ý lăn lộn, trong lòng Hứa Lương Cầm nghĩ



nên tới đây nhiều hơn, lần du lịch này

thật

thích!

Tống Dật Hàng cũng ngồi xuống bên cạnh Hứa Lương Cầm, nhìn gương mặt thỏa mãn của

cô: “Vui vậy à?”

“Vui chứ, ơ nhưng mà sao

không

thấy người du lịch?”

“Con đường này rất khó

đi

với lại cũng là cao nhất, khẳng định là đoàn du lịch

không

đến nơi này được cho nên

anh

mới tìm người hướng dẫn riêng, như vậy mới an toàn.”

Hứa Lương Cầm từ từ nhắm mắt thoải mái, sau đó lại đứng lên: “Mau mau, chụp ảnh cho em!

anh

xem ở kia còn có sông kìa,

đi

qua

một



đi.”

“Đó là hồ mà em.” Tống Dật Hàng bất đắc dĩ lắc đầu.

Hứa Lương Cầm

không

quan tâm là sông hay hồ, chạy đến nhìn nước trong

thì

cảm giác rất mát, rất thích,

không

kìm lòng được uống

một

ngụm: Đúng là nước tự nhiên

không

ô nhiễm, rất ngọt!

“Nhanh nhanh đến đây này, uống ngọt lắm này!” Hứa Lương Cầm vui thích muốn chia sẻ, quay đầu nhìn Tống Dật Hàng cũng những người khác, kết quả họ đều cười lắc đầu.

Cuối cùng Tống Dật Hàng

không

cười nổi

đi

tới: “Lương Cầm, đừng uống nữa, chút nữa lên thượng nguồn uống.”

“Vì sao?” Hứa Lương Cầm

không

rõ.

Tống Dật Hàng nâng tay chỉ chỉ, Hứa Lương Cầm nhìn sang phía tay chỉ, chỉ thấy

một

đoàn trâu bò

đang

ăn cỏ uống nước, vậy là



đang

uống nước cùng bọn nó à!

Hứa Lương Cầm khóc

không

ra nước mắt, nhưng mà cũng chẳng sao,



nghĩ ở đây cái gì cũng sạch mà.

“đi

thôi, còn nhiều chỗ lắm em.” Tống Dật Hàng hôn hai má đỏ do phơi nắng của Hứa Lương Cầm, ôm



về trong xe.

Mấy ngày tiếp theo Hứa Lương Cầm chơi đến mệt

thì

thôi,

đi

theo Tống Dật Hàng

không

thiếu cảnh đẹp đồ ăn ngon, thịt bắp, trà sữa, pho mát, toàn bộ tiệc cá, buổi tối lại thuê lều trại ở ven hồ dã ngoại, mọi

âm

thanh yên tĩnh cùng cả bầu trời sao, tựa như ảo ảnh trong nhân gian, Hứa Lương Cầm bị mê hoặc, vài lần được Tống Dật Hàng cõng

đi

nhìn mọi thứ xung quanh.

Chỉ là cảnh đẹp đến mấy

thì

mấy ngày

đi

cũng phải kết thúc, năm ngày sau đó Lương Cầm về công ty như

không

có việc gì,

nói

chuyện với đồng nghiệp,

đi

tàu về nhà.

Tống Dật Hàng

đi

máy bay về trước, xuống máy bay nhìn thấy lão Vương

đang

chờ.

Miệng của Tống Dật Hàng

không

khép lại được,

anh

cứ cười mãi, chỉ là khi mở cửa ra,

một

không

khí lạnh lùng bao trùm hết thảy, miệng

anh

bỗng cứng lại.

một

đêm này, Tống Dật Hàng cứ ngồi

trên

sô pha đến ngẩn người,

anh

tự hỏi: Có lẽ

anh

nên chấm dứt cuộc sống như vậy thôi!